Ba Bé Bi Là Nam Chính "Phản Diện"

Chương 72: Hôn lễ

Nhìn tôi bật cười Hà Bác Viễn càng thêm tức giận:

“Cô vui đến thế sao? Vui gì không phải là con gái tôi? Ha ha... cuộc đời làm người của Hà Bác Viễn này thật vô dụng... không con cái, không người thân...”

“Hà Bác Viễn! ông không thoát được đâu, chỉ cần ông chịu quy hàng chúng tôi sẽ không làm khó ông!” Kỷ Ngự Trình nhìn đám thuộc hạ của Hà Bác Viễn đang lo sợ lên tiếng.

“Chuyện đó là không bao giờ, Hà Bác Viễn tao tới giây phút cuối cùng vẫn là kẻ mạnh nhất!” Hà Bác Viễn lớn giọng.

“Kết thúc mọi chuyện ở đây đi!” Diệp Gia Thành khẽ nói, mọi người gật đầu chia nhau ra xử lý đám thuộc hạ của Hà Bác Viễn.

Diệp Gia Thành buông tôi ra, anh kéo tôi đến một góc:

“Em ở đây, anh xử lý hắn xong chúng ta sẽ trở về tiếp tục hôn lễ!” Diệp Gia Thành nói xong không chờ tôi gật đầu đã quay lưng tiến về phía Hà Bác Viễn.

Tôi vì đã trải qua một trận sa sút tinh thần khóc hết nước mắt nên cơ thể có phần mệt mỏi đành chỉ biết đứng nhìn mà không tham chiến. Tôi biết những người anh của tôi hoàn toàn có thể bắt hết lũ cá nhỏ đã tề tụ một chổ này. Hà Bác Viễn một mình đến đây quả là tìm đường chết.

“Diệp Gia Thành, chồng và con trai Mạch Chỉ Đình vẫn nằm trong tay tao mày có giỏi thì giết tao đi!” Hà Bác Viễn ngã xuống đất ngẩng đầu nhìn Diệp Gia Thành.

Diệp Gia Thành sững người lại, sau đó dùng hai cánh tay mạnh mẽ của mình kéo Hà Bác Viễn lên, anh nheo mắt có vẻ như đã hiểu nguyên nhân tôi bị bắt.

“Thả họ, tôi sẽ để cho ông đi... một lần...”

Hà Bác Viễn nhếch môi. Sau khi hắn ta gọi một cú điện thoại thì chồng và con trai của Mạch Chỉ Đình được thuộc hạ hắn đưa tới. Tôi có thể dám chắc giờ đây bên ngoài ngôi nhà hoang này đã bị bao vây bởi đám thuộc hạ của hắn.

“Diệp Gia Thành, không ngờ mày ngông cuồng đến nỗi có thể để tao liên lạc viện binh!” Hà Bác viễn tự tin.

“Ông đã huy động hết toàn bộ tay chân còn lại của mình rồi chứ?” Trần Ngạn Quân mỉm cười.

“Hừ... lát nữa đây tao sẽ cho chúng mày chết không có chỗ chôn!” Hà Bác Viễn kiêu ngạo.

“Ai sẽ là người chết không có chổ chôn? Tôi nghĩ người đó là ông mới đúng...haizzz... anh cả của chúng ta ở ngoài đó chắc đang vui vẻ cầm điện thoại lướt web, chơi game. Còn chúng ta phải ở đây nói chuyện với một gã ngốc, thật chán làm sao!” Kỷ Ngự Trình thở dài.

Diệp Gia Thành lại gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài, anh nhếch mép cười khi thấy thuộc hạ của Hà Bác Viễn tới rất đông.

Hà Bác Viễn tái mặt, hắn đã quên mất PW có tới sáu tên đàn ông đáng sợ. Trước mặt hắn có năm tên nhưng trong đó Lô Tử Nam không tính vào, vậy là còn tới hai đứa không có mặt. Hắn đã quá sơ sót. Bây giờ có lẽ đã không còn kịp nữa, đám tay chân trung thành cuối cùng của hắn đều tới đông đủ chẳng khác nào một bầy cá sa lưới. Bên ngoài có đám thuộc hạ của hắn bao vây ngôi nhà này và đám thuộc hạ ấy lại bị bao vây bởi lính của Diệp Gia Thành.

“Diệp Gia Thành! Coi như mày giỏi....” Hà Bác Viễn hét lên vùng thoát khỏi Lý Đông Anh và Lô Tử Nam đang giữ lấy hắn, do bất ngờ không phòng bị nên cả hai người Lý Đông Anh và Lô Tử Nam không kịp trở tay, nhanh như chớp Hà Bác Viễn lao về phía tôi.

Quá bất ngờ tôi vội tránh bàn tay hắn đang đưa về phía tôi nhưng vẫn bị hắn tóm lấy do tôi phản ứng không kịp.

“Ahhh... Hà Bác Viễn ông muốn gì?” Tôi thét lên.

“Hà Bác Viễn!” Diệp Gia Thành quay đầu hô lớn khi thấy tôi bị Hà Bác Viễn bắt lấy. Trong tay hắn cầm một con dao nhỏ kề vào cổ tôi.

“Diệp Gia Thành nếu mày dám tiến tới một bước tao sẽ cắt cổ nó ngay!” Hà Bác Viễn siết chặt cổ tôi, kéo tôi ra hướng cửa.

Đám người Diệp Gia Thành không ai dám manh động, trên gương mặt tràn đầy lo lắng.

“Ái Thi!!!” Lô Tử Nam sợ hãi.

“Để tao an toàn rời khỏi đây, kể cả đám người của tao!” Hà Bác Viễn lôi tôi ra ngoài. Bên ngoài đám người của hắn cũng đang nháo nhàu vì đã phát hiện mình bị vây khốn.

“Đừng làm tổn thương cô ấy, chúng tôi sẽ để ông đi!” Diệp Gia Thành gương mặt lạnh tanh nhưng tràn đầy lo lắng.

“Chuyện gì vậy?” La Thúc Khiêm đang ngồi trên xe trông thấy tôi bị Hà Bác Viễn kéo ra đường vội vã phóng nhanh xuống xe, Trịnh Vĩ Bình cũng hốt hoảng nhảy khỏi xe đến nỗi dúi đầu xuống đất.

“Hà Bác Viễn, mau thả em gái tao ra. Mày đã bị bao vây rồi không thoát được đâu!” Lô Tử Nam điên cuồng hét lên.

“Tránh ra, lũ chúng mày mau tránh hết ra nếu không đừng trách tao quá kích động mà lỡ tay cắt đứt cổ nó!” Hà Bác Viễn kề sát con dao vào cổ tôi, tôi đã cảm thấy được cái lạnh của con dao và cái đau bởi cổ đã bị cứa.

Diệp Gia Thành nhìn thấy cổ vợ yêu của mình chảy máu, vừa đau vừa xót máu não của anh bắt đầu dồn lên đầu.

“Hà Bác Viễn!” Diệp Gia Thành hét lên.

Như có dự cảm chẳng lành, Hà Bác Viễn bị hoảng sợ sau tiếng hét của sếp Diệp hắn ta lôi kéo tôi bạo lực hơn. Ngay cả tôi còn hoảng bởi tiếng hét của chồng mình nữa là.

“Hà Bác Viễn, bình tĩnh đi. Đừng có để con dao sát cổ tôi như vậy có được không? Cùng lắm tôi sẽ nói Gia Thành để ông đi. Nếu ông còn manh động nữa không chạy được thì phải làm sao? Ông giết tôi thì ông càng chết sớm hơn... ông không biết đó thôi, Diệp Gia Thành mà điên lên thì anh ấy ăn thịt cả họ nhà ông không nhả xương còn được nữa huống chi là một mình ông!” Tôi vừa cố gắng bước theo Hà Bác Viễn vừa ra đòn chiến thuật tâm lý.

“Im đi, chết đến nơi còn mạnh miệng!” Hà Bác Viễn thuận lợi ném tôi vào xe, nắm con tinh là tôi trong tay không ai dám cản đường hắn. Tôi thoát khỏi gọng kìm định phản công nhưng ý định đó hoàn toàn tan biến khi Hà Bác Viễn chĩa súng vào đầu tôi. Con dao trên tay hắn đã được thay thế bằng một khẩu súng.

“Khôn hồn mau ngồi yên cho tao, chạy đi!” Hắn vừa nói chuyện với tôi vừa ra lệnh cho thuộc hạ khởi động xe.

“Ái Thi!” Tiếng của Diệp Gia Thành xen lẫn tiếng của mọi người vang lên sau lưng tôi.

Mọi người nhanh chóng đuổi theo xe Hà Bác Viễn, trên xe đầu óc mệt mỏi của tôi đang vận động hết sức để tìm cách thoát thân. Tôi nhìn ra cửa, từng hàng cây ven đường đang trôi đi nhanh chóng. Ngôi trường THPT mà tôi đã từng học vừa vụt qua trước mắt tôi.

tôi quay đầu nhìn lại nhưng nó đã trôi xa.

Tôi hốt hoảng nhìn mọi thứ hai bên đường, tôi thấy được công viên lúc nhỏ mẹ thường dẫn tôi đi chơi vào mỗi lúc xế chiều, quán ăn nhỏ gần nhà...cánh đồng hoa cải màu vàng khi tôi lên tuổi mộng mơ thường hay đến và ngồi dưới gốc cây Mimosa mơ mộng...hai mắt tôi mở to, không thể suy nghĩ được gì.

“Lô Ái Thi có trách thì trách tạo hóa, tao nhất quyết không để Diệp Gia Thành sống yên đâu!” Tiếng nói của Hà Bác Viễn vang lên mọi cảnh tượng tôi nhìn thấy phút chốc biến mất trở lại thành những rừng cây bạt ngàn. Tôi quay đầu sang nhìn Hà Bác Viễn:

“Ông có giết tôi cũng không được gì. Đổi lại sẽ chỉ là sự điên cuồng ủa Diệp Gia Thành mà thôi, anh ấy sẽ để ông sống không được mà chết cũng không xong!”

“Vậy sao?” Hà Bác Viễn nhếch môi.

“Ahhhh!!!!”

Gáy tôi bị Hà Bác Viễn vỗ vào một cái nhưng tôi cảm thấy rất đau, cổ tôi tê dại đi, rồi tôi bị Hà Bác Viễn ném ra khỏi xe.

“Ahhh....” Là một người đã trải qua huấn luyện gắt gao trong giây phút sinh tử tôi theo bản năng lăn mấy vòng bảo vệ mình an toàn, tôi khó nhọc đứng lên đưa tay sờ vào gáy mình. Cổ tôi vẫn bình thường đã không còn cảm giác tê dại nữa.

“Ái Thi!” Diệp Gia Thành dừng xe nhanh chân chạy đến bên tôi.

“Em có sao không? Hắn có làm gì em không?” Anh lo lắng.

“Em không sao, hắn đột nhiên ném em xuống xe cũng may em phản ứng kịp thời!” Tôi lắc đầu.

“Không sao thì tốt rồi, làm anh sợ hết hồn” Lô Tử Nam ôm chầm lấy tôi.

Giây phút thập tử nhất sinh vừa qua tôi đã nhận ra được tình yêu của tôi đối với Diệp Gia Thành là sâu đậm đến mức nào. Khi nhìn thấy hình ảnh quê hương hiện lên qua kính xe tôi vô cùng sợ hãi, cứ ngỡ rằng mình đã trở về với thế giới trước đây.

“Gia Thành, em không sao chúng ta nhanh chóng trở về làm lễ thành hôn có được không?” Tôi nắm lấy tay Diệp Gia Thành.

“Được, hôn lễ đã tổ chức không thể nào hủy được chúng ta nhanh về thôi mọi việc chờ kết thcus hôn lễ sẽ tính tiếp!” Diệp Gia Thành ôm lấy tôi dìu tôi vào xe.

Mọi người nhanh chóng trở về, mọi việc sáng tỏ lại đâu vào đó. Hôn lễ cử hành trễ gần ba tiếng, mãi đến 11 giờ chúng tôi mới đến lễ đường. Ban đầu dự tính sẽ tổ chức bên trong nhà thờ trước nhưng vì khách mời đã chờ quá lâu nên chúng tôi cử hành ngoài trời trước.

Hôn lễ...

Tôi hạnh phúc khoát tay anh hai tiến vào lễ đường trong bộ váy cưới màu trắng thật xinh đẹp, anh hai nở nụ cười nắm tay tôi giao cho Diệp Gia Thành. Hôm nay ông xã tôi thật đẹp trai và phong độ trong bộ vest màu đen. Anh mỉm cười nắm lấy tay tôi.

“Diệp Gia Thành, anh có đồng ý lấy Lô Ái Thi làm vợ và hứa sẽ chung thủy, yêu thương, che chở, bảo vệ cho Lô Ái Thi trọn đời, trọn kiếp cho dù có ốm đau, bệnh tật cũng không rời xa?” hủ trì hôn lễ là La Thúc Khiêm nói.

Diệp Gia Thành mỉm cười, qua làn khăn voan mỏng tôi thấy được nụ cười dịu dàng đầy yêu thương của anh.

“Tôi đồng ý! Trước mặt hai bên gia đình, dưới sự hiện diện của bạn bè và người dân khắp mọi miền trên thế giới đang xem buổi trực tiếp hôn lễ của tôi. Tôi xin hứa sẽ mãi yêu Lô Ái Thi, tôi sẽ mãi yêu em, yêu em vô điều kiện. Trái tim này, tình yêu này sẽ chỉ mãi thuộc về em! Tôi sẽ luôn tin tưởng, tôn trọng em đến suốt cuộc đời. Bất kể những khó khăn, gian khổ phải đối mặt thì tôi cũng sẽ bên cạnh em cùng em vượt qua tất cả!”

Diệp Gia Thành nắm lấy tay tôi:

“Nếu em cười anh sẽ cùng cười với em, nếu em khóc anh sẽ là bờ vai để em tựa vào. Cho dù cuộc sống này sẽ có muôn vàng thay đổi thì lòng anh vẫn mãi không hề thay đổi! Thế gian không gì là hoàn hảo nhưng anh tin rằng tình yêu của anh dành cho em là hoàn hảo nhất! Anh yêu em, chỉ yêu mình em!”

Mọi người dường như nín thở lắng nghe từng câu nói của sếp Diệp, tim tôi gia tốc như chạy đua. Hạnh phúc tràn ngập khiến tôi rơi nước mắt. Chưa bao giờ anh nói những câu này, trước đây chưa bao giờ!

“Em à! Hãy để anh bên em, được chăm sóc, yêu thương, che chở và bảo vệ em mãi mãi! Anh yêu em!” Diệp Gia Thành cầm lấy tay tôi đưa lên môi hôn nhẹ.

“Ô...” đám đông khách mời cùng người thân và bạn bè hô lên, một tràn pháo tay thật to vang lên.

La Thúc Khiêm mỉm cười quay sang nhìn tôi:

“Lô Ái Thi, cô có đồng ý lấy Diệp Gia Thành làm chồng và hứa sẽ chung thủy, yêu thương, chăm sóc, ở bên cạnh anh ấy suốt đời dù có ốm đau, bệnh tật hay không?”

Tôi siết lấy bó hoa trong tay, ánh nắng chói chang nung nóng người tôi cũng không làm tôi cảm thấy khó chịu, ngược lại còn nung nóng thêm tâm can đang sôi trào muốn nói ra những lời giấu kín trong đáy lòng bấy lâu nay.

“Tôi đồng ý!” Tôi hít sâu một hơi, nhìn người tôi yêu đang đứng đối diện.

“Cả đời này tôi sẽ chỉ yêu mình Diệp Gia Thành. Dù cuộc sống có đẩy đưa thế nào, cho dù mặt trời không còn chiếu sáng, thiên hoang địa lão, vũ trụ chuyển dời thì chỉ cần tôi còn nhớ anh, nhớ đến ba chữ Diệp Gia Thành thì tình yêu tôi dành cho anh sẽ không hề thay đổi. Như bây giờ và cho đến mai sau!”

“Có thể tôi không phải là một người vợ hoàn hảo nhưng tôi nguyện vì anh làm tất cả để mang hạnh phúc đến cho anh! Tôi sẽ yêu anh đến hết cuộc đời, yêu anh đến hơi thở cuối cùng, yêu anh bất tận!” Tôi hạnh phúc nói trong nước mắt.

“Ái Thi!!!” Diệp Gia Thành đôi mắt sáng rực nhìn tôi qua lớp khăn voan.

Mọi người vỗ tay thật to, La Thúc Khiêm cảm động đến rơi nước mắt, có lẽ anh ấy đang muốn tìm một cô vợ rồi đây.

“Tốt lắm! Bây giờ tôi xin tuyên bố hai người chính thức trở thành vợ chồng!”

“Chú rể có thể hôn cô dâu rồi!” La Thúc Khiêm cười toe toét.

Diệp Gia Thành nhẹ nhàng nhấc khăn voan che mặt tôi để ra sau đầu, anh hôn nhẹ lên trán tôi. Tôi hạnh phúc ôm chầm lấy anh trước ánh mắt của hàng trăm người có mặt.

“Dù có cãi nhau, giận nhau anh cũng phải xưng anh và gọi em với em, không được gọi là cô hay xưng tôi, càng không được gọi là mày – tao!” tôi chu môi.

Diệp Gia Thành bật cười, mọi người cũng bật cười vì tính hài hước của tôi.

“Sau này, mỗi một ngày anh đều phải nhìn em và nói ‘Bà xã, anh yêu em!’, sau đó hôn lên trán em và ôm em vào lòng thật chặt!”

“Được, chỉ cần em muốn bất kể điều gì anh cũng làm!” Diệp Gia Thành nhếch khóe môi.

Tôi mỉm cười hài lòng ôm chầm lấy anh trong hạnh phúc.

“Mau... cô dâu mau tung hoa cưới, xem cô gái nào may mắn chụp được!” Hứa Yên hô to.

Tôi mỉm cười xoay người tung thật cao bó hoa cưới màu trắng trong tay.

“Ô...oa....” Hàng trăm tiếng suýt xoa của mọi người vang lên.

“Không thể tin được! Cô dâu, em thật biết chọn người!” Lô Tử Nam há mồm nhìn kẻ đang đứng chết trân trên tay cầm hoa cưới cô dâu.

Tôi xoay người, đập vào mắt tôi là Kỷ Ngự Trình hai mắt trợn to nhìn bó hoa cưới trong tay mình.

“Gì thế này? Tôi không biết, tôi đang đứng thì nó từ đâu bay tới theo... theo bản năng tôi chụp lại thôi...” Kỷ Ngự Trình đỏ mặt.

“Ha ha... Ngự Trình chúc mừng anh, ai mà chụp được hoa cưới của em là may mắn lắm đó. Xem ra vận đào hoa của anh sắp đến rồi!” Tôi trêu ghẹo.

“Ngự Trình! Vật đã vào tay cậu, cậu nên giữ đi thôi!” Diệp Gia Thành bật cười.

“Không, tôi không biết gì hết!” Kỷ Ngự Trình bối rối nhét nhanh bó hoa trong tay mình cho Trần Ngạn Quân đang đứng bên cạnh.

“Ơ...” Trần Ngạn Quân mặt ngu hoảng hốt thảy bó hoa vào lòng Trịnh Vĩ Bình.

Loạn thành một đoàn khi bó hoa cưới liên tục được đổi chủ, từ người đàn ông này sang người đàn ông khác. Mọi người thích thú cười càng to, vang dậy cả một khu vườn to lớn.