Biết rằng người giúp việc sẽ sớm đến làm bữa sáng, Lâm Dĩ Mạt lại để cú đá của mình “chào hỏi” cơ thể Thẩm Vân Phong vài lần, sau đó dứt khoát quay về phòng.
—— “Sử dụng thần chú [ nhảy ếch ] với Thẩm Vân Phong rất hoàn hảo, tuy không khiến hắn nhục lắm, nhưng gây tổn thương cực mạnh nha ha ha ha. ~ Nhiệm vụ [ rời khỏi Thẩm gia ] đã hoàn thành được 25%, thưởng một bao lì xì ngẫu nhiên.”
Lâm Dĩ Mạt ấn mở lì xì.
[ tiền mặt +10000 ]
Những tờ tiền màu đỏ mới toanh rơi xuống từ không trung, dường như trong không khí cũng tràn ngập hương vị ngọt ngào của tiền.
Một trăm tờ tiền màu đỏ rơi trên sàn nhà, xoè ra như một đóa mai đỏ đang nở rộ.
“…”
Cô ngây người nhìn đống tiền dưới mặt đất, một lát sau mới ngồi xuống, dè đặt cẩn thận nhặt lên một tờ, sờ vào nó.
Là tiền thật!!!!
Hạnh phúc đến thật nhanh ~!
—— “Đương nhiên là thật rồi.”
Lâm Dĩ Mạt đã lâu lắm rồi chưa được vui vẻ như vậy, cô hớn hở tươi cười một lúc, sau đó nhặt hết đoá “mai đỏ” trên sàn. Một xấp tiền dày cộp, cầm trên tay còn thấy nặng.
Có khoản tiền này, Lâm Dĩ Mạt có thể lập tức rời khỏi Thẩm gia.
Đầu tiên phải giải quyết vấn đề chỗ ở.
Người giúp việc đúng giờ đến làm bữa sáng, vừa vào nhà đã thấy Thẩm Vân Phong nằm ở phòng khách không nhúc nhích. Người giúp việc sững sờ một giây, sau đó hét lớn lên — cô ấy tưởng rằng Thẩm Vân Phong đã chết.
Những người khác trong Thẩm gia bị dọa sợ không nhẹ, vội vội vàng vàng đưa gã đến bệnh viện.
Khi Lâm Dĩ Mạt ra khỏi phòng thì biệt thự đã vô cùng yên tĩnh. Cô tùy tiện tìm chút bánh mì để lót dạ, lúc đi đến cửa thì chạm mặt một người không ngờ tới.
Là Quý Bách Xuyên, con trai của Thẩm Vân Phong và người vợ đã khuất.
Sở Liên là vợ thứ hai của gã.
Quan hệ của Quý Bách Xuyên với Thẩm gia cực kì tồi tệ, mẹ anh ta mới qua đời được 2 tháng mà Thẩm Vân Phong đã cưới Sở Liên về. Quý gia cũng là một gia đình lớn mạnh, dưới cơn tức giận, bọn họ đã cứng rắn đoạt Quý Bách Xuyên về. Từ đó anh ta lớn lên ở Quý gia, thỉnh thoảng ngày nghỉ lễ mới đến Thẩm gia.
Ấn tượng lớn nhất của Lâm Dĩ Mạt đối với Quý Bách Xuyên là — vô cùng hung dữ.
Mỗi lần anh ta tới Thẩm gia thì sẽ gây sự một trận lớn, lại không có ai dám chê trách, cô đã từng thầm hâm mộ nhiều lần.
Có lần Quý Bách Xuyên dùng đồ sứ đập về phía Thẩm Giai Giai, bị Thẩm Vân Phong tát một cái, Lâm Dĩ Mạt nghĩ chắc trong lòng anh ta rất khó chịu buồn tủi, nên đã tốt bụng lấy sô cô la mà mình giấu kín không nỡ ăn đưa cho anh ta.
Kết quả, Quý Bách Xuyên hất tay cô ra, viên sô cô la tròn xoe rơi xuống chạm đất lăn một vòng.
“Loại như mày mà cũng định thương hại tao á?”
“Cút.”
Lâm Dĩ Mạt nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo dữ tợn của anh ta thì im lặng, nhặt viên sô cô la lên rồi xoay người rời đi.
Từ đó về sau, khi nhìn thấy Quý Bách Xuyên, cô cũng không chủ động chào hỏi nữa.
Cô không biết anh ta về Thẩm gia làm cái gì và cũng không muốn biết.
Dù sao thì nó chẳng liên quan gì đến cô cả.
Né người nhường đường cho Quý Bách Xuyên xong, Lâm Dĩ Mạt đi dọc theo con đường rợp bóng cây đến bến xe buýt, cô muốn đi xem mấy căn nhà trọ ở gần trường Tam trung.
Lâm Dĩ Mạt đi bộ nửa giờ, đến bến xe buýt, trong lúc chờ xe cô nghe được tiếng ầm ầm, vô thức ngẩng đầu lên, một chiếc xe máy dừng ở cột đèn giao thông cách đó không xa, người trên xe là Quý Bách Xuyên.
Lâm Dĩ Mạt thu hồi tầm mắt.
Cô không có kinh nghiệm đi thuê nhà, nhưng trên mạng có app chuyên dùng cho việc thuê nhà, Lâm Dĩ Mạt chạy mấy tiếng đồng hồ xem qua vài căn, cuối cùng cũng thuê được căn nhà thích hợp ở một chung cư cũ.
Căn nhà không lớn, khá cũ nát, chủ nhà là một ông lão hiền lành, sau khi Lâm Dĩ Mạt bày tỏ ý định thuê một tháng thì ký hợp đồng một tháng, ông chẳng những đồng ý mà thậm chí còn không đòi tiền cọc của cô.
Ông lão chỉ lấy tiền thuê là 800 tệ. ( ≈ 2 triệu 660k VND, á đù rẻ quãi)
Việc này gần giống như là cho Lâm Dĩ Mạt ở chùa vậy.
Cô vui mừng khôn xiết, sau khi chết qua một lần, hình như vận may đã tốt hơn nhiều.
Hơi ấm đã mất từ lâu chợt bao trùm lấy trái tim Lâm Dĩ Mạt.
Nhìn ánh mắt hiền hòa của ông lão, cô bỗng nhớ đến ông nội, sống mũi chợt chua xót.
“Cháu cảm ơn ông Trần rất nhiều ạ.” Lâm Dĩ Mạt chân thành nói lời cảm ơn, cúi đầu nén nước mắt vào trong lòng.
Vị chủ nhà hiền lành – ông Trần – cười ha hả, nói: “Không cần khách khí, ông có tận mấy toà nhà lận, thêm cháu vào cũng chẳng sao đâu.”
Được rồi.
Lâm Dĩ Mạt tưởng tượng ra khái niệm “toà nhà”, nhất thời cảm thấy kính nể ông lão đi dép lê, mặc áo phông, tay cầm quạt lá giản dị phía đối diện.
—— “Đinh ~! Thành công thuê được một căn nhà vừa rẻ vừa phù hợp. Nhiệm vụ [ rời khỏi Thẩm gia ] hoàn thành 50%, được thưởng một bao lì xì ngẫu nhiên.”
Lần này là một bao lì xì rỗng.
Không sao, lần sau rút tiếp là được.
—— “Quả nhiên tôi không nhìn lầm ký chủ, rất trầm ổn, tuyệt vời!”
Lâm Dĩ Mạt cười cười.
Cô đã thất vọng quá nhiều lần, sớm loại bỏ cái từ “thất vọng” ra khỏi từ điển của mình rồi.
Lâm Dĩ Mạt vốn định làm một tấm thẻ ngân hàng để cất giữ toàn bộ số tiền còn lại của mình, nhưng lại bị ngân hàng từ chối với lí do — trẻ vị thành niên chưa đủ 16 tuổi phải có người giám hộ đi cùng.
“…”
Bất đắc dĩ, Lâm Dĩ Mạt ngồi xe quay về biệt thự khi trời tối.
Người Thẩm gia đã về rồi.
Trong phòng khách, Sở Liên, bà Thẩm và Thẩm Giai Giai đang ngồi nói chuyện.
Cô đứng ở bậc cửa, nghe thấy bà Thẩm âm u thâm trầm mà nói: “… Con cũng nghe Trương đại sư nói rồi đấy, Vân Phong là bị ma quỷ ám! Phần bắp thịt ở chân tổn thương nghiêm trọng, không thể xuống giường. Giai Giai mấy ngày nay cũng không ngủ ngon, có thể thấy tất cả đều là do Lâm Dĩ Mạt gây ra.”
“Xin lỗi mẹ.” Sở Liên nghĩ đến những gì mà chồng mình phải chịu, hai mắt đỏ hoe, lạnh lùng nói: “Chắc chắn con sẽ dạy dỗ nó một trận.”
Bà Thẩm tức giận nói: “Dạy dỗ thì có ích lợi gì chứ! Trương đại sư nói rồi, trên người nó không sạch sẽ, dính vào tà vật, lại truyền cho Vân Phong và Giai Giai, gây hoạ cho tụi nó!”
“Ngày hôm qua con nhỏ đấy còn bêu xấu là Giai Giai đẩy nó, để Giai Giai chịu oan uổng… Gộp tất cả lại, có thể thấy mưu kế của nó càng ngày càng ác độc.”
Sở Liên nhỏ giọng hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Con nghe lời mẹ hết.”
“Mẹ cũng không phải là người không nói lý… ” Thấy con dâu không che chở cho Lâm Dĩ Mạt, bà Thẩm hài lòng, giọng điệu dịu xuống: “Con bé đó đã sinh sống ở nhà chúng ta 10 năm, mẹ cũng coi như là nhìn nó lớn lên, nhưng nếu vẫn giữ nó lại thì có khi lại xảy ra tai hoạ đáng sợ khác nữa. Hai ông bà già này lớn tuổi rồi, không có gì phải sợ cả, nhưng Vân Phong là con trai mẹ, Giai Giai lại là cháu gái cưng của mẹ, tuyệt đối không thể để thứ không sạch sẽ cắn trả hai đứa nó!”
Sở Liên hiểu ý của mẹ chồng.
Năm bốn tuổi, Thẩm Giai Giai đột nhiên mắc bệnh, căn bệnh kia tới vừa nhanh vừa mạnh, giống như là trúng tà vậy, chữa kiểu gì cũng không hết được.
Bà Thẩm mê tín, đi hỏi thầy bói, thầy bói nói có thể chuyển tà khí sang người thân cùng lứa.
Mặc dù Quý Bách Xuyên gần như đã cắt đứt quan hệ với Thẩm gia nhưng vẫn là cháu trai của nhà này, bà Thẩm có thương Thẩm Giai Giai đến mức nào cũng không nỡ để cháu trai đi chịu tội.
Vì vậy, mụ ta nhắm đến đứa bé Sở Liên đã sinh trước khi gả vào nhà họ Thẩm.
Sau khi đưa Lâm Dĩ Mạt đến Thẩm gia, bệnh tình của Thẩm Giai Giai thật sự giảm đi, cùng lúc đó, Dĩ Mạt bé nhỏ bắt đầu cứ cách ba đến năm ngày lại mắc bệnh nhẹ, chứng tỏ việc dời tà khí có tác dụng thật.
Người Thẩm gia rất vui mừng.
Đây chính là lý do Sở Liên đưa Lâm Dĩ Mạt về Thẩm gia.
Lúc đầu bà ta còn có chút do dự, nhưng thấy Thẩm Giai Giai khỏe lên thì lại cảm thấy quá xứng đáng.
Với lại, Thẩm gia cũng có thể cung cấp cho Lâm Dĩ Mạt một cuộc sống đầy đủ sung túc.
Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời.
Bà Thẩm từ ái xoa mặt Thẩm Giai Giai đang ngồi trong lòng mình: “Thế này đi, nó tới từ chỗ nào thì trả nó về lại đấy, nhà này nuôi báo cô nó 10 năm rồi, chẳng có lỗi gì với nó cả.”
Trương đại sư từng nói, đứa bé đã trưởng thành, Lâm Dĩ Mạt không thể cản tai hoạ thay Thẩm Giai Giai nữa, biến thành “nguồn truyền nhiễm”. Nếu đã không có tác dụng mà lại còn nguy hại, tất nhiên phải nhanh chóng xử lý sạch sẽ.
Thấy Sở Liên chần chờ, bà Thẩm không vui: “Làm sao? Tiếc à?”
“Không phải đâu mẹ.” Sở Liên nói ra băn khoăn của mình: “Chẳng qua con thấy không ổn lắm, dù sao thì nó vẫn còn là vị thành niên, truyền ra ngoài sẽ tổn hại đến danh dự của nhà mình…”
“Cái này có gì khó, tùy tiện tìm lý do là được.”
…
Lâm Dĩ Mạt suýt bật cười.
Cô còn đang nghĩ nên lấy cớ gì để rời khỏi Thẩm gia, nếu không hợp lý, có khi sẽ bị bắt về.
Dù sao Lâm Dĩ Mạt vẫn là vị thành niên, quyền giám hộ không nằm trong tay cô.
Không ngờ mới về mà đã có sẵn một cái cớ hoàn hảo rồi.
Thần chú [ nhảy ếch ] đã mang may mắn đến cho cô.
Lâm Dĩ Mạt bước ra từ trong bóng tối, đi thẳng vào tầm mắt của ba người, làm bọn họ giật mình.
Sắc mặt Sở Liên vừa khó coi lại có chút lúng túng, cuối cùng thẹn quá thành giận, hét lên: “Mày đi đâu từ sáng đến giờ hả? Cha dượng bị thương mà mày lại không quan tâm chút nào…”
“Tôi cũng đâu phải người nhà họ Thẩm, quan tâm chú ta làm gì chứ?” Lâm Dĩ Mạt ngắt lời bà ta.
Sở Liên giận dữ vỗ mạnh vào ghế sô pha, trách mắng: “Mày thái độ gì đấy!”
Thẩm Giai Giai hoài nghi mà nhìn Lâm Dĩ Mạt, trong đầu nghĩ: Chẳng lẽ nhỏ này điên rồi?
Từ hôm qua đến giờ, Lâm Dĩ Mạt đã trở nên rất kì lạ.
Bà Thẩm ho khan một tiếng, nâng mí mắt nhìn về phía Lâm Dĩ Mạt, cố gắng nói chuyện một cách bình tĩnh: “Cháu nghe thấy hết những lời bà và mẹ cháu vừa mới nói rồi sao? Nếu đã nghe thấy… có điều kiện gì thì cháu cứ nói đi.”
Trong giọng điệu của mụ ta lộ ra sự khinh miệt và bố thí.
“Chỉ cần hợp lý thì bà sẽ đồng ý hết.”
Lâm Dĩ Mạt nói thẳng: “Tôi muốn mười vạn tệ.”
Bà Thẩm híp mắt: “Còn nhỏ mà lòng tham không đáy, nhà này đúng là nuôi ra một con sói mắt trắng.”
“Lâm Dĩ Mạt!” Sở Liên tức giận đến mức huyết áp dâng trào.
Lâm Dĩ Mạt tỏ vẻ kinh ngạc: “Trời đất, bà Thẩm, bà nghèo đến mức có mười vạn thôi mà cũng không lấy ra được sao?”
“Mày!”
“Hay là, ở trong lòng bà, sự bình an của con trai và cháu gái còn không bằng mười vạn?”
“… Miệng lưỡi bén nhọn.” Bà Thẩm giận tái mặt.
Sở Liên càng không dám tin rằng thiếu nữ kiêu căng phía đối diện là Lâm Dĩ Mạt – đứa con gái nhút nhát đến cả việc nói to cũng không dám, giống như một người khác vậy.
“Đưa tôi mười vạn, tôi sẽ đi ngay lập tức.”
Lâm Dĩ Mạt cũng muốn lấy nhiều tiền hơn nhưng cô hiểu rất rõ người nhà này, biết được con số nào sẽ nằm trong phạm vi bọn họ có thể chấp nhận.
Trong mắt bà Thẩm lộ ra sự chán ghét, lạnh lùng nói một câu: “Ăn không uống không ở Thẩm gia mười năm, lần gặp mặt cuối cùng lại còn muốn vơ vét một ít tiền đi. Sở Liên, cô biết dạy dỗ thật đấy, dạy con gái ngoan thành một đứa hám của không lên được mặt bàn.”
Vẻ mặt Sở Liên cực kì khó coi.
Bà Thẩm đang chỉ cây dâu mắng cây hoè đây mà.
“Nhiều nhất là năm vạn, đưa tiền cho nó.” Mụ ta đứng dậy, nói: “Giai Giai, đi về phòng với bà, ở đây có thứ không sạch sẽ, bà không muốn để cục cưng của bà bị nhiễm bẩn.”
Bà Thẩm kéo Thẩm Giai Giai rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Lâm Dĩ Mạt và Sở Liên. Mẹ chồng đã lên tiếng bảo đưa tiền, Sở Liên cũng chỉ có thể nghe theo.
“…”
Tức giận đến mức bật cười.
Lâm Dĩ Mạt thật sự không ngờ bà Thẩm có thể keo kiệt đến trình độ này.
Quả thật là mở mang tầm mắt.
Cô biết không thể đòi hơn 5 vạn tệ liền nói thẳng: “Tôi muốn tiền mặt.”
Nếu đưa thẻ ngân hàng cho mẹ, sau khi mình rời đi, bọn họ lập tức có thể chuyển hết số tiền đó đi chỗ khác.
Đồ ngu mới kêu họ chuyển tiền vào thẻ ngân hàng.
Sở Liên nhanh chóng lấy ra 5 vạn tiền mặt.
Ánh mắt bà ta phức tạp, tựa như muốn nói cái gì đó, thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Dĩ Mạt liền lạnh mặt, chán ghét nói: “Mày không phải luôn muốn về nhà ông bà nội sao? Bây giờ thành toàn cho mày đấy.”
Lâm Dĩ Mạt không nhìn Sở Liên, cầm 5 vạn trên bàn cất vào cặp sách, xoay người đi thẳng không quay đầu.
Lâm Dĩ Mạt không về phòng thu dọn hành lý, dù sao ở đây cũng chẳng có thứ gì thuộc về cô.
Ra khỏi cửa chính, Lâm Dĩ Mạt quay đầu dùng khẩu hình nói một câu, thành công nhìn thấy người được gọi là mẹ của mình bị chọc tức đến mức thở không ra hơi.
Hoàn mỹ ~!
Buổi tối gió lớn, nhiệt độ tương đối thấp, cô đạp bóng đêm đi ra khỏi Thẩm gia, hít sâu một cái, vui thích nghe hệ thống báo cáo trong đầu.
—— “Đinh! Nhiệm vụ [ rời khỏi Thẩm gia ] hoàn thành 100%, nhận được phần thưởng, điểm HP hiện tại là 171 điểm ( ngày). “
—— “Ký chủ tự mình hoàn thành nhiệm vụ [ rời khỏi Thẩm gia ] trong vòng 30 giờ. Trong quá trình này tính cách có đột phá, thành công lấy được 5 vạn tiền mặt từ Thẩm gia, gây ra 20% đả kích sinh lý cho mọi người trong Thẩm gia. Nhiệm vụ đạt mức độ hoàn hảo cao tới 70%, thưởng một bao lì xì cụ thể.”
—— “Ký chủ có thể chọn một trong bốn gói: [ bao lì xì võ lực ], [ bao lì xì trí tuệ ], [ bao lì xì sắc đẹp ] và [ bao lì xì hầu hạ ]. Cô chọn cái nào?”
Lâm Dĩ Mạt: “…”
Muốn, toàn, bộ.
Mà hình như trong đống lì xì này có cái gì đó là lạ ấy nhỉ?