Áp Đáo Bảo

Chương 18

"Này này... ta nói a, hôm qua ta lại thấy củ khoai lang đi ra từ trong phòng làm việc của bà chủ." Dáng vẻ thần bí.

"Thấy chưa, ta nói cho các ngươi biết nha, có một lần ta đi vào giúp bà chủ rót nước, phát hiện bà chủ và củ khoai lang đang nhìn nhau đầy thâm tình nha, tình đến nỗi ta cũng không nỡ đi vào quấy rầy bọn họ." Dáng vẻ cười thầm.

"Trong cơn tình yêu cuồng nhiệt thật là không biết kiêng kỵ gì." Dáng vẻ cảm thán.

"Nhìn không ra bà chủ lại có một mặt nồng thấm như thế." Dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

"Thượng đế, việc này làm những người yêu đóa bách hợp như chúng con làm sao kham a~~ " Than thở.

Ngay trong lúc lời đồn càng ngày càng nóng, hai ngày Phiền Tiểu Thử ở trong công ty Vân Tường nhanh chóng trôi đi. Rất nhanh đã đến ngày diễn ra trận chung kết.

Hôm đó sáng sớm 6 giờ 30 phút, toàn bộ tuyển thủ dự thi đều đúng giờ bước vào lều chụp ảnh.

Trước lúc Phiền Tiểu Thử tiến vào lều chụp ảnh, rất đúng lúc gặp được Mạc Ảnh Hàn. Lần này là thật sự đúng lúc, không phải kết quả nằm vùng của Phiền Tiểu Thử.

Vì vậy Phiền Tiểu Thử hơi e thẹn cúi đầu xuống.

Vì vậy Mạc Ảnh Hàn bị điện giật. o(╯□╰)o hai ngày này, lúc nào Mạc Ảnh Hàn cũng bị Phiền Tiểu Thử phóng điện như thế, bất quá, thật ra giật a giật cũng không tệ cho lắm, tê tê ê ê giống như bánh bơ quả đào. (?)

Lúc trận đấu đang diễn ra các phê bình viên không có mặt tại đó, quan trọng nhất vẫn là kết quả các tấm ảnh mà.

Phiền Tiểu Thử lần này rất nỗ lực.

Phiền Tiểu Thử rất có thiên phú, tuy nhìn dáng vẻ của nàng chỉ biết EQ của nàng tuyệt đối không thể nào cao, nhưng IQ của Phiền Tiểu Thử vẫn là không tệ, hơn nữa lần này Phiền Tiểu Thử rất nỗ lực, những lúc bình thường cũng rất nỗ lực.

Trước đây Phiền Tiểu Thử cũng có từng chụp ảnh cho các tòa soạn, cho nên với việc giải quyết biểu cảm của nhân vật, nàng rất có kinh nghiệm.

Bởi vậy đối với việc Phiền Tiểu Thử có thể đoạt được giải quán quân, nàng rất có tự tin, Mạc Ảnh Hàn cũng không cảm thấy có gì khó tin.

Với lại, sau cùng Phiền Tiểu Thử vẫn thật sự nhận được giải quán quân.

Đồng thời, Phiền Tiểu Thử cũng nhận được cơ hội ở lại Vân Tường làm việc.

Đối với học sinh cuối cấp, thời gian tốt nghiệp còn có một năm, mà đã đạt được một công việc vô cùng tốt như vậy, đồng thời còn có thời gian nghỉ ngơi không ít. Thật sự là chuyện khiến người khác vui vẻ.

Đối với việc này, Phiền Tiểu Thử rất là cao hứng. Cao hứng nhất chính là, công việc này kiếm được rất nhiều tiền.

"Ngươi xem ngươi xem, Tiểu Lam, ta biết chắc chắn, tiếp theo đó sẽ là mèo chiêu tài, nhất định là vậy ~~~~ "

"..." Bạch Lam không muốn phát biểu bất cứ câu nào. Trong lúc đầu óc Phiền Tiểu Thử không rõ ràng, mặc kệ là nói với nàng câu gì, đều là vô ích.

Bạch Lam ở bên cạnh hết sức 囧, nhưng tâm tình của Phiền Tiểu Thử lại càng ngày càng cao. Như hận không thể cứ như vậy múa Ương Ca tại chỗ này. Vì vậy, nàng vẫn không có nghe, chiếc điện thoại đã theo nàng bốn năm, đang kích động hát "Chúc mừng phát tài". Hơn nữa... đã hát nãy giờ rồi.

Phiền Tiểu Thử không có nghe thấy, nhưng Bạch Lam nghe được. Đồng thời còn nhìn chằm chằm chiếc điện thoại của nàng nãy giờ. Chỉ là nàng vẫn không nói gì, nàng muốn nhìn xem rốt cuộc củ khoai lang này khi nào mới có thể phát hiện ra chiếc điện thoại "vất vả cực khổ" này.

Bài ca chúc mừng phát tài không ngừng hát, Phiền Tiểu Thử vẫn không có dáng vẻ gì đã phát hiện ra.

Bạch Lam thật sự nhịn không được nữa. Đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại.

"Alô."

"Phiền Tiểu Thử! Ngươi muốn chết sớm một chút thì nói ra." Đầu dây bên kia là giọng nữ sinh, cứng nhắc phẳng lỳ như sân bay, hoàn toàn không chút nào nhấp nhô lên xuống. Nhưng Bạch Lam nhạy cảm, vẫn kỳ lạ nghe được tiếng "Khó chịu" hoặc là "Bất mãn" hoặc là "Tức giận" trong âm thanh này.

"Xin lỗi, Phiền Tiểu Thử đang bị động kinh, ta là bạn cùng phòng của Phiền Tiểu Thử, xin hỏi ngài là ai?" Âm thanh này không phải là âm thanh Bạch Lam biết. Người Phiền Tiểu Thử biết mà Bạch Lam lại không biết có rất ít, đương nhiên Mạc Ảnh Hàn chính là một trong những người đó.

"Động kinh?" Đầu dây bên kia Mạc Ảnh Hàn ôm trán. "Vậy chờ nàng động kinh xong, nói với nàng tối nay 6 giờ ở quán rượu 'Tam Phân Bán' Vân Tường tổ chức tiệc chúc mừng ba người xuất sắc trong giải đấu lần này, nếu như đầu óc nàng đến lúc đó đã ổn rồi, thì đến đây, còn như không, thì vĩnh viễn cũng đừng đến nữa."

"Tiệc chúc mừng? 'Tam phân bán' vậy ngươi là... Mạc Ảnh Hàn?" Bạch Lam thử hỏi một câu.

Vậy mà còn chưa hỏi xong, vừa hỏi, mới nãy còn ở một bên động kinh đến lợi hại, Phiền Tiểu Thử lập tức nhảy dựng lên. Mở to hai mắt nhìn, hỏi: "Cái gì cái gì? Mèo chiêu tài?!" Ngay sau đó là một chiêu mãnh hổ vồ mồi, đoạt lấy chiếc điện thoại di động. "Alô alô! Mèo chiêu tài? Là mèo chiêu tài hả?!"

"..." Xem ra đợt động kinh này có tính chất gián tiếp "tiến hóa" lên tầm cao mới. Bạch Lam rất 囧 nhìn Phiền Tiểu Thử, rất muốn 囧.

"Tút —— tút —— tút —— " Đầu dây bên kia liền truyền đến một âm thanh như vậy.

Điện thoại... bị cúp. Phiền Tiểu Thử cái gì cũng không có nghe được. Mạc Ảnh Hàn thậm chí còn không nói một chữ với Phiền Tiểu Thử.

"..." ~~~~(3_3)~~~~ Phiền Tiểu Thử lệ rơi đầy mặt quay đầu nhìn Bạch Lam.

"S-Sao vậy?" Bạch Lam không biết tại sao, cầm lòng không đậu lui về sau một bước.

"Mèo chiêu tài cúp điện thoại của ta ~~~~ hu hu hu..."

Bạch Lam đổ mồ hôi. "Cúp điện thoại thôi mà, cũng không phải là nàng cúp. Ngươi đừng không có tiền đồ như vậy."

"Lần đầu tiên nàng gọi điện thoại cho ta, lại cúp mất điện thoại của ta, một chữ ta cũng chưa nghe được nàng muốn nói cái gì với ta hu hu hu..." Phiền Tiểu Thử khóc rống.

Bạch Lam nhịn không được mà nói một câu thông cảm với nước mắt của Phiền Tiểu Thử. "Được rồi được rồi, đừng khóc, đời người luôn có lần đầu tiên mà." Nhất khắc nói ra lời này, Bạch Lam muốn đi tìm cái chết.

Phiền Tiểu Thử nhìn chằm chằm Bạch Lam.

"G-Gì thế?" Sau lưng Bạch Lam mồ hôi chảy ròng ròng.

"Nhưng mà mèo chiêu tài lại nói chuyện với ngươi~~~ nàng vậy mà nói chuyện với ngươi~~~ ngươi đem lời mèo chiêu tài nói với ta nhả ra!" Phiền Tiểu Thử một lần nữa dùng chiêu mãnh hổ vồ mồi.

"Oa a a a! Người đâu cứu mạng!"

"Nhả ra! Nhả ra nhanh lên!"

"Ngươi cố tình gây sự! Ngươi thần kinh! Làm gì có ai có thể nhả lời ra... oa ha ha ha ha ha~~~ Phiền Tiểu Thử, ngươi là cái tên trọng sắc khinh bạn~~ ha ha ha ha~~~"

"Đem lời mèo chiêu tài nói nhả ra~~~~" Oán giận.

"Ha ha ha ha~~~ tự ngươi nhả ra ấy ha ha ha ha.... nhả nhả ta nhìn ha ha ha ha... khụ~~~~" Bạch Lam cười đến sốc hông rồi. o(╯□╰)o

Trong lúc Phiền Tiểu Thử nặng nề oán giận, rốt cuộc cũng đến lúc đi tới quán rượu "Tam Phân Bán" dự tiệc.

Hôm đó, đúng 4 giờ Phiền Tiểu Thử đã đi đến Tam Phân Bán, đặc biệt để chờ Mạc Ảnh Hàn.

Mà lần tổ chức tiệc chúc mừng này, là một trong những người chủ sự đương nhiên Mạc Ảnh Hàn cũng đến rất sớm, chủ yếu là để kiểm tra lần cuối cùng, tiệc chúc mừng lần này không chỉ mời các ngôi sao, còn mời cả ký giả. Hơn nữa mấy tên tổ tông Bổn gia vậy mà cũng muốn tham gia. Cho nên Mạc Ảnh Hàn phải tỉ mỉ kiểm tra.

Vì vậy Phiền Tiểu Thử đầu đầy oán giận rất thành công chặn đường Mạc Ảnh Hàn.

"Hu hu hu... mèo~~ chiêu~~ tài~~ " Phiền Tiểu Thử với trạng thái linh hồn và thể xác đang bay bay lơ lửng, u oán gọi Mạc Ảnh Hàn.

"..." Mạc Ảnh Hàn cau mày. "Phiền Tiểu Thử, ngươi lại làm gì thế?"

"Mèo~~ chiêu~~ tài~~ sao ngươi có thể đối với ta như vậy~~~ sao ngươi có thể bạc tình bạc nghĩa với ta như vậy~~~" Nỗi oán giận của Phiền Tiểu Thử xem ra rất mãnh liệt, vì vậy lời nói cũng bị khuếch đại.

"..."

"..."

Các thành viên bên trong quán rượu căn bản còn đang trang hoàng đồ vật, chuẩn bị dụng cụ, kiểm tra an toàn, đều quay đầu lại, mãnh liệt trộm nhìn Mạc Ảnh Hàn.

"..." Dây thần kinh trong đầu Mạc Ảnh Hàn lại nhảy lên một lần nữa, gần đây dây thần kinh của nàng nhạy cảm hơn trước rất nhiều. Thật sợ nó sẽ không chống đỡ nổi.

Ngươi, có thể đừng dùng cái giọng điệu như oán phụ nói chuyện với ta không a?

"Đừng có ở đây làm mất mặt ta, đi theo ta." Mạc tiểu thư bất mãn, kéo mạnh củ khoai loang vẻ mặt ai oán, đi đến gian phòng trên lầu quán rượu.

"Hu hu hu~~~ rõ ràng là ngươi làm, vậy mà ngươi lại không nhớ còn không cho ta nói~~~ mèo chiêu tài ngươi thật nhẫn tâm~~~" Phiền Tiểu Thử vẫn còn đang oán giận.

"Câm miệng!"

"@#¥%..."

"Oa a a~~~" Hai người vừa đi khỏi, hiện trường lập tức nổ tung. Nhất khắc trước đó vẫn còn đang chăm chú làm việc cẩn thận, lúc này các công nhân viên đã hoàn tiến vào trạng thái "Bà tám chuyên nghiệp".

"Rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra a rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra a, ê?!"

"Ta nghe thấy mùi nhiều chuyện~~"

"Nhìn củ khoai lang lần này khóc tới như vậy, lẽ nào bà chủ đem nàng... ây za ta thực sự nói không nên lời nữa." Nhân viên A vẻ mặt vô cùng đau khổ, nói.

Chuyện nàng 'Nói không nên lời' được người tiếp tục. Nhân viên B vô cùng căm phẫn phát biểu: "Nhất định là bà đem củ khoai lang ăn sạch rồi! Ngươi xem củ khoai lang khóc kìa! Lẽ nào bà chủ còn muốn... thực sự là tang tâm bệnh cuồng*, khó có thể mở miệng mà!"

*Chỉ người mất đi lý trí, giống như phát điên rồi, hình dạng, lời nói và hành động hỗn loạn tàn nhẫn, xằng bậy vô cùng.

Cố tình trích dẫn cho nó nghiêm trọng lên ~(≧▽≦)/~ á há há há há

Chuyện nàng 'Khó có thể mở miệng' rất nhanh đã được một người khác tiếp nhận. Nhân viên C nói: "Lẽ nào lần này bà chủ định xơi sạch sẽ rồi vứt bỏ củ khoai lang, đi tìm quả bắp khác?!"

"Trời ơi! Củ khoai lang thật đáng thương~~"

Bla bla bla...

Trong nháy mắt như thế, một chuyện ngay cả Mạc Ảnh Hàn cũng chưa hiểu vì sao, thì mèo chiêu tài khả ái của chúng ta, ở trong mắt các công nhân viên khả ái, cấp tốc hóa thành một tên 'tang tâm bệnh cuồng' khốn nạn chiếm tiện nghi người khác lại còn không chịu trách nhiệm.

Thật sự là nỗi oan lớn nhất thiên hạ mà.