Bỗng một cơn gió mát thổi đến. Bụi mù cũng kéo lớp lớp đến theo. Bụi gió che khuất hết tầm nhìn, Ba người liền cảnh giác đứng sát vào nhau. Lừa hoa lúc này cũng rất biết điều, yên lặng đứng im một góc.
“Tại sao tự nhiên có bụi mù nhiều vậy?” Tiểu Tinh cảm thấy khó hiểu.
“Có trá.” Hàn Niệm quan sát xung quanh, tay không tự giác chạm vào thanh đao sau lưng, thủ thế. Tĩnh Khanh không nói gì, chỉ nheo nheo mắt quan sát. Đột nhiên một vài ánh sáng bạc chớp lóe lên, đến gần bọn họ. Trong nháy mắt Hàn Niệm chen lên chắn trước mặt Tĩnh Khanh, rút đao đánh bay ám khí, thở nhẹ nói: “Cẩn thận, đứng sau ta.”
Hắn nhìn nàng, mặc dù dáng người có chút mảnh mai nhưng tay lại cầm một thanh đao, rõ ràng không tương xứng chút nào. Nét mặt lại đặc biệt nghiêm túc, cẩn thận nói với hắn “đứng sau ta”, bỗng nhiên hắn có xúc động muốn bao bọc che chở cho nàng. Chỉ là có vẻ như nàng rất thích bảo vệ người khác, ừm lại còn rất dễ tin người. Ngây thơ như vậy cũng chỉ có hắn được gạt nàng thôi. Bọn cướp dạo này mà cũng muốn ức hiếp người của hắn. Lại vô thức đưa tay sờ lên túi tiền bên trong áo, thầm nghĩ “ừm, của ta”, không tự giác lại mỉm cười.
Sau khi Hàn Niệm đánh bay ám khí, bụi mù cũng đã bay đi hết. Mọi thứ đều rõ ràng hơn, phía trước liền thấy một đám hắc y nhân, khoảng mười tên, trong đó có bốn tên bị ám khí đánh trả về làm bị thương, đang được đồng bọn đỡ. Còn lại đều đang cầm kiếm nhìn chằm chằm bọn họ.
“Có tiền bỏ lại tiền, liền giữ được mạng.” Một tên có vẻ như là cầm đầu lên tiếng nói.
“Ta không có tiền.” Hàn Niệm buồn buồn nói, sao hắn lại nghĩ rằng nàng có tiền chứ.
“Châu báu, trâm cài, trang sức gì cũng được. Nhanh lên!” Tên kia có vẻ không còn kiên nhẫn.
Hắn không có kiên nhẫn nhưng nàng lại không thiếu, liền mỉm cười nói: “Ta chỉ có người, vừa tròn hai, hay ngươi nhận tạm đi.”
Tĩnh Khanh nheo mắt nhìn nàng, nàng bán người cũng thật nhanh.
Tiểu Tinh thở dài, ngửa mặt nhìn trời.
“Giỡn mặt, ta thấy các ngươi thân nữ tử mới tốt bụng nói nhiều như thế. Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Được lắm, anh em lên.” Nói xong hắn liền nhắm hướng Hàn Niệm xông tới.
Nàng nhìn hắn, bật cười, nói: “Bây giờ ta mới thấy ngươi nói nhiều này.”, tay cũng không rảnh rỗi, giơ đao tiếp chiêu.
Thấy Hàn Niệm đã lên, Tiểu Tinh cũng không rảnh rỗi. Chỉ có Tĩnh Khanh vẫn ung dung đứng đó như cũ. Nhưng tên nào có ý định xông đến đánh Hàn Niệm đều bị hắn quơ quơ sáo vài chiêu kéo ra hướng khác.
Keng, keng. Đột nhiên tên cầm đầu đang giao chiến với Hàn Niệm tách ra, sửng sốt hỏi: “Niệm Hàn, áp chót bảng giang hồ Thập Tru?”
Nàng nhìn nhìn thanh đao trong tay, khẽ cười: “Ồ, xem ra là người biết nhìn hàng. Đã vậy, tới nhanh nào.”, không chần chừ liền vung đao chém tới.
Tên cầm đầu kia nhanh chóng lui lại, cách xa nàng ra, hét lớn: “Rút lui.” Bọn chúng nghe tiếng thủ lĩnh liền nhanh chóng tung đạn mù, bỏ chạy mất dạng. Trong nháy mắt ấy, có vài tia bạc xẹt qua, chỉ là chẳng ai trông thấy.
Phủi phủi cả người đầy bụi, Hàn Niệm thoải mái cất đao, nhẹ nhàng nhón chân vươn tay vỗ vỗ vai Tĩnh Khanh, ra vẻ an ủi: “Không sao rồi, đi thôi.”
Hắn có chút nghiềm ngẫm nhìn nàng, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: “Niệm Hàn, áp chót bảng giang hồ Thập Tru?”