Tiểu nhị nhìn chằm chằm bốn người hắc y kia, bọn họ thật sự đứng xem hắn mặc quần áo. Khẽ liếc mắt, hắn đứng dậy đi đến bên sào treo quần áo, khẽ đưa tay lấy gì đó trong người, xoay người ném đồ về phía Hàn Niệm
“Keng.”
“Cẩn thận.” Hàn Niệm giơ đao chắn ám khi, la lớn. Lại thầm nghĩ, tại sao lần nào cũng là nàng?
Hắn thấy ám khí bị nàng đánh bay, biết bản thân không thể thắng liền tung cửa sổ chạy đi. Lại nhanh tay rút một vật gì đó trong người ném lên trời.
“Bùm.”
“Là pháo hiệu. Hắn còn có đồng bọn, mau đuổi theo.” Lam Tuân có chút thất thần nhưng rất nhanh chóng phản ứng lại, la lên.
“Tiểu nhị chết tiệt này, dám dùng chiêu bỉ ổi như vậy. May có tiểu thư…”
“Được rồi, ngưng… tiểu thư của ngươi giỏi nhất rồi. Còn không mau đuổi theo trước khi viện binh của hắn tới.” Lam Tuân không kiên nhẫn cắt ngang.
Tiểu Tinh liếc hắn, khẽ hừ.
Tĩnh Khanh nhìn Hàn Niệm, giơ ngón cái. Hàn Niệm của hắn là giỏi nhất.
“Ha ha…” Hàn Niệm cười gượng, không nhịn được nói nhỏ: “Đáng lẽ phải là mau chạy đi trước khi viện binh của hắn tới chứ.”
…
Đuổi theo tiểu nhị kia, quanh co lẩn quẩn. Thân thủ của hắn không tệ, nơi đây lại là nhà của hắn, như cá gặp nước. Có vài lần xém chút là mất dấu hắn, cho đến khi thấy rõ được tên tiểu nhị kia. Bọn họ đã bị dẫn dắt đến trước một ngôi nhà. Tiểu nhị kia chính là chạy vào đây.
Bốn người nhìn nhau, không biết kẻ địch là ai, tùy tiện xông vào rất nguy hiểm. Cả bọn vốn tính quay về, chỉ là chưa đợi bọn họ kịp đi, cửa đã mở ra. Theo sau đó là một giọng nói già nua.