Áp Chót Bảng Giang Hồ

Chương 10: Thủy Túy



Vốn sẽ đi thẳng đến Mộc Tô. Nhưng lại đúng lúc có núi lở chặn đường, bọn họ đành phải đi đường vòng. Con đường vòng này cũng không xa mấy, chỉ cần vòng qua Thủy Túy là tới, xem như sẵn dịp đi dạo vậy.
Bụi mù một trận, hơn nữa lừa hoa cũng cần phải ăn cỏ, nghỉ ngơi. Hàn Niệm quyết định nghỉ tạm một đêm, ngày mai lại lên đường. 
Tiểu Tinh lại không chịu, nàng cảm thấy ở lại sẽ có chuyện. Điển hình là Tĩnh Khanh trước mặt, biết đâu lần này lại thêm một Tiểu Tĩnh hay Tiểu Khanh nào đó thì sao. Quả thật, sau này thật sự xuất hiện một Tiểu Khanh, chỉ là đó là chuyện của sau này.
Tĩnh Khanh thờ ơ, tỏ vẻ ta chỉ nghe Hàn Niệm.
Tiểu Tinh không nói được, bực bội kéo lấy lừa hoa bỏ đi. 
__________
Đến Thủy Túy đã là buổi chiều. Ba người liền vào một khách điếm ngay cổng thành.
Vừa vào cửa liền có tiểu nhị đến tiếp đón. 
“Chúng ta ở lại, ba gian phòng, à chúng ta còn một con lừa bên ngoài, phiền ngươi cho nó ăn giùm. Đa tạ.” Hàn Niệm chỉ chỉ lừa hoa bên ngoài.
Tiểu nhị khoát tay, cười nói: “Khách sáo rồi, khách quan vào đi. Lừa cứ để ta lo.” 
Thấy vậy, bọn họ cũng không nói nhiều, đi lên phòng mình.
Đến trước cửa phòng, Hàn Niệm dừng chân, quay đầu gọi Tĩnh Khanh đang chuẩn bị vào phòng: “Tĩnh Khanh, chuẩn bị xong xuống dưới cùng ăn cơm nha.” 
Tiểu Tinh nhịn không được giậm giậm chân, lên tiếng: “Tiểu thư…” Hàn Niệm không chút để ý, chỉ vỗ vỗ vai nàng rồi đẩy cửa vào phòng. 
_________
Đêm đến mọi thứ đều hết sức tĩnh lặng, nhưng có người lại không nhịn được bắt đầu hành động.
“Xoẹt…” Một tiếng động nhỏ vang lên, theo đó là một làn khói nhẹ bay vào phòng. Hàn Niệm giật mình tỉnh giấc, nín thở, nhưng cũng không vội cử động. Nhìn ra phía cửa, đang có một ống trúc nhỏ đâm xuyên giấy dán cửa thổi làn khói này vào. 
Nháy mắt nàng nảy ra một suy đoán, rồi lại nhanh chóng bác bỏ, không biết vì sao nhưng nàng tin hắn sẽ không làm hại nàng. 
Người ngoài kia cảm thấy ổn rồi liền đẩy nhẹ cửa đi vào. Cẩn thận đến gần giường, lúc này nàng liền giơ tay bắt lấy tay người nọ, xoay người bật dậy.
Tên kia có hơi giật mình vì nàng không ngất đi. Định thần lại liền tránh thoát tay nàng, giơ tay muốn điểm huyệt. Hàn Niệm tuy không được xem là cao thủ, nhưng thân thủ võ công cũng không phải chỉ nói chơi. 
Nàng né ra sau, lấy đà bay ra phía cửa chặn đường. Tên kia thấy người tránh thoát, liền rút kiếm ra xông đến. Tên này tay chân cũng nhanh nhẹn, ra chiêu lại toàn muốn lấy mạng nàng. Nàng lại chỉ muốn bắt sống hắn, hai bên liền giữ thế giằng co. Lúc này đột nhiên có tiếng bước chân chạy vội đến, đập cửa, gấp gáp hô: “Tiểu thư, tiểu thư,…”