Dường như chỉ trong một đêm, cả võ lâm trời long đất lở.
Đỉnh Kiếm các Tạ gia sụp đổ hoàn toàn, lão các chủ bị giết, nhị công tử trọng thương tàn phế, còn đại công tử điên khùng trong truyền thuyết, thì được Thiếu Lâm Không Tính đại sư đưa lên Tung Sơn.
Sau đó, lại có người bác bỏ tin đồn trước kia, rằng:
Vị Kiếm Yêu công tử đó, đích thực không điên, mà là bị Tạ Thanh Vân hạ huyết độc biến thành dược nhân, còn bản thân y, vốn không phải cốt nhục thân sinh của Tạ gia... Từ đó có thể thấy dụng tâm độc ác của Tạ lão các chủ.
Người phát ngôn, chính là võ lâm đệ nhất thần y Thu Thủy Thiên, ông nhận sự ủy thác của Không Tính đại sư, đã chẩn đoán về bệnh tình của Tạ Thiếu Uyên như vậy.
Chân tướng cuối cùng đã được phơi bày trước toàn thiên hạ.
Cả võ lâm đều man mác tiếc than, nói rằng, lão hồ ly Tạ Thanh Vân, thật không xứng làm người.
Trong đó, người nghiến răng căm hận nhất, lại chính là lão phu nhân của Lạc Dương Phương gia.
Thế rồi, vị Kiếm Yêu công tử lúc trước bị người đời vu là kẻ điên, sau một đêm đó, đã thực sự trở nên ngây dại. Không nhận biết, không nói chuyện với bất kỳ người nào, suốt ngày chỉ lẩm bẩm một mình.
Còn may là, Không Tính đại sư mỗi ngày đều dùng Phật kinh Phạm xướng để trừ khử sát khí trong tâm y, còn thỉnh cầu Thiếu Lâm phương trượng Không Văn, dùng nội công tâm pháp Dịch Cân Kinh vô thượng của Phật môn, dồn huyết độc ra khỏi cơ thể y từng chút một.
Nhờ đó, Kiếm Yêu hàng tháng đều phải giết người, cuối cùng đã dần dần trấn áp được cơn điên cuồng, không còn thèm máu người nữa.
Sau đó, y chìm dài trong chuỗi ngày trầm mặc.
Một năm sau.
“Đúng là một nguời kỳ quái... Ngươi xem, hắn ta ngày nào cũng ngồi ngơ ngẩn ở trên tháp kia kìa”.
Trời vừa đổ một trận mưa tuyết, các tiểu sa di phải dậy sớm quét dọn. Trong số đó, có một sa di cứ thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn lên tầng mười Tung Nhạc tự tháp ở phía tây, một bóng người áo trắng đang lặng lẽ tĩnh tọa.
“Nghe các sư huynh nói chuyện riêng, thì người này chính là đệ nhất Kiếm Yêu công tử trong giang hồ năm đó!” Một tiểu sa di bên cạnh tiếp lời.
“Hả? Chính là anh chàng điên mà sư tổ dẫn về sao?” Chổi ngừng quét, những bông tuyết li ti phất phơ, tiểu sa di kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy...”
“Đúng là không nhìn ra... Bình thường anh ta là người rất trầm lặng, chỉ tự nói một mình, nhìn thế nào cũng không giống người điên”. Có chút thương tiếc, tiểu sa di cầm cây chổi niệm một tiếng A Di Đà Phật.
“Tịnh Tâm, Tịnh Minh! Ăn cơm rồi, mau đi thôi...” Dưới mái hiên, một sư huynh dáng điệu hấp tấp đến gọi hai người.
Vội vàng quăng luôn cây chổi, hai tiểu sa di ba chân bốn cẳng chạy tới, nhập vào hàng, vừa đi vừa hỏi: “Tối nay làm đàn cúng, có món gì ngon không?”
Một sư huynh khác cười híp mắt: “Có có có! Hôm nay, chủ nhân của Tạ gia Đỉnh Kiếm các cùng thiếu nãi nãi tới tự thắp hương lễ tạ, còn mang không ít đồ chay bánh trôi tặng mọi người nữa”.
“Đỉnh Kiếm các?... Chẳng phải là người nhà của anh chàng điên trong tự à?”
“Suỵt... nhỏ tiếng chút, nghe nói, cũng không phải là anh em ruột thịt đâu”. Bên canh, có người thì thào rỉ tai.
“Bánh trôi... Hôm nay, là Nguyên Tiêu rồi”. Như suy nghĩ gì đó, tiểu sa di ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, bóng tối đang kéo đến.
“Phải rồi, lát nữa còn có thể trèo lên đỉnh núi ngắm pháo hoa!” Thanh âm của các đồng môn, reo mừng hớn hở.
Suy cho cùng, mặc dù là đệ tử Phật môn, nhưng vẫn chỉ là hài tử mà thôi.
“Tạ thí chủ, lệnh đệ và đệ tức, đều đang ở trong tự, muốn gặp thí chủ một lần”.
Tháp cao chọc trời, bốn mặt là cảnh núi non, chim chóc bay lượn, trên cầu thang, Không Tính đại sư chắp tay nói với bạch y nhân ngồi giữa tháp, nhưng phảng phất như không nghe thấy gì, thanh niên bạch y tóc xõa đó, chỉ lẩm bẩm tự nói một mình, không đáp lời.
Lông mày khẽ nhíu lại, nếp nhăn giữa hai chân mày như dao khắc.
“Độc tự diện bích, phủ thị thương sinh, thí chủ đến giờ vẫn không cách nào thông suốt ư? Ma chướng, ma chướng... A Di Đà Phật”. Không Tính đại sư thở dài, không nói gì thêm, quay mình đi xuống lầu.
Xuống đến dốc núi, trông thấy một đám tiểu sa di đang tụ tập, í ới gọi nhau xem pháo hoa, Không Tính đại sư bất giác mỉm cười ----------
Dẫu sao cũng là hài tử, đối với trần thế này vẫn còn tồn tại lòng hiếu kỳ và nhiệt tình vậy đó.
Hốt nhiên, bầu trời chớp lóa, pháo hoa sáng ngời từ những hộ gia đình dưới chân núi phi lên cao, từ một điểm trên thiên không tản ra, phủ xuống đầu mọi người, như trận mưa sao băng, rực rỡ rơi rớt.
“Oa! Oa!” Đám tiểu hòa thượng hò reo, vỗ tay.
Không Tính đại sư chỉ đứng đó cười, nụ cười tịch mịch của một vị cao tăng đại triệt đại ngộ sau khi đã thấu tận mọi thứ phồn hoa của cõi trần. Ông phất vạt áo, chuẩn bị quay đi. Bỗng nhiên, ông bắt gặp vẻ mặt khác thường của một tiểu sa di, đang ngẩng lên nhìn về một nơi nào đó sau lưng ông.
“Tịnh Tâm, có chuyện gì thế?” Ông ôn hòa hỏi.
Tiểu sa di đó sắc mặt tái mét, run giọng nói: “Sư tổ... sư tổ! Người kia, cái người trên tháp kia, đang làm gì vậy?”
Không Tính lập tức quay đầu, nhìn ra tòa tháp cao mười tầng theo hướng chỉ của tiểu sa di.
Nơi đó, lãnh nguyệt như gương, chim bay xoay vòng, Tung Nhạc tự tháp cô đơn sừng sững giữa màn pháo hoa sặc sỡ rợp trời, quang cảnh phù hoa mỹ lệ phản chiếu tòa Phật tự cổ kính mộc mạc. cảm giác như ảo mộng --------
Trên rìa tháp, một thanh niên bạch y tóc dài đứng đón gió, nhìn bầu trời, tay giơ ra tựa hồ muốn đón những đóa hoa từ trên trời rơi xuống, lại như đang đỡ lấy một người nào đó...
Bóng dáng y, giữa màn quang ảnh đầy trời và lãnh nguyệt cổ tháp, phiêu nhiên xuất trần, như thiên ngoại phi tiên.
“Chàng nhìn mình kìa, đừng có lúc nào cũng nhíu mày, phải cười nhiều vào chứ... Chàng xem, nếp nhăn sâu như vậy rồi”.
Thanh y nữ tử, miệng mỉm cười, vươn tay ra từ hư không, nhẹ nhàng vuốt chân mày y, tay của nàng, lạnh giá như tuyết nơi chân trời... Rồi, y cũng cười, cười với nàng, tay đưa ra.
“U Thảo”. Y khẽ khàng gọi.
“Thiếu Uyên, nào, chúng ta ra xem pháo hoa đi!” Cô cười, kéo tay y, ôn nhu và an tĩnh.
“Trời ạ! ---- Sư phụ, sư phụ!” Trên dốc núi, đám tiểu sa di kinh hãi sững sờ, buột miệng thất thanh.
Dưới ánh trăng mênh mang, pháo hoa xán lạn rợp trời, một thân bạch y đột nhiên buông xuống, như lãnh hạc vượt qua ao lạnh, đầu chúi xuống trời đêm mờ mịt.
Sau đó, chân trời vẫn trống vắng vô biên, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“A Di Đà Phật...”
Hướng ra trời đêm chắp tay hành lễ chân thành, Không Tính đại sư khẽ niệm vãng sinh chú.[1]
Dưới màn đêm, duy chỉ có pháo hoa tỏa khắp không trung, không biết đến nhân thế khổ đau, vẫn phóng hào quang tươi đẹp, tản mát rơi xuống như những vì sao.
Không Tính đại sư phủi tro tàn rớt trên tăng y, nhìn chúng hóa thành mạt vụn giữa những ngón tay.
Đó chính là thi thể của pháo hoa. Là dấu tích của những đóa hoa mỹ lệ đó còn sót lại sau khi đã cháy hết.
Thời khắc vạn người ngưỡng vọng, chỉ có chúng bị châm nổ rồi ném lên thiên không, trong chớp mắt đã gần như cháy tàn.