Lá vàng rơi đầy trên đất, trải thành một tấm thảm thiên nhiên sặc sỡ, gần như che khuất cả con đường. Phía cuối con đường ấy, dưới những tán cây xơ xác là một tòa trang viện cũ kỹ, ám đầy màu thời gian. Ẩn đằng sau những dãy nhà thấp là một tòa lầu ngũ giác nhỏ, nhưng lại cao đến kỳ dị, chân tòa lầu đã vượt khỏi mái nhà bên dưới, cả năm mặt đều buông kín rèm.
Nếu không phải là kẻ lịch duyệt giang hồ thì chắc chắn không biết đấy từng là một tòa trang viện danh tiếng nhất võ lâm, Triêu Phong trang của Ngô gia. Tòa lầu cao phía sau cũng có một cái tên, lại càng ít được biết hơn, lầu Mộng Khuyết.
Năm xưa, khi thi hành mưu kế đại phá Thông Thiên giáo, Triêu Phong Kiếm Ngô Đình gần như đã là Minh chủ của võ lâm. Thế nhưng sau khi quay về, Ngô Đình càng ngày càng ít giao du với nhân vật giang hồ, cũng chẳng màng tới những thay đổi trong võ lâm. Cho đến kỳ đại hội mười năm một lần tổ chức ở Thiếu Lâm tự, ông cũng từ chối tham dự thì coi như Ngô Đình đã phong kiếm bế môn trong lặng lẽ.
Lầu Mộng Khuyết vốn không phải kiến trúc có từ trước, khi trở về sau trận chiến trên đỉnh Thông Thiên, Ngô Đình mới cho xây dựng lên tòa lầu này. Bề ngoài đây chỉ là nơi để thưởng trăng và cũng chỉ mở lên một mặt rèm vào đêm Trung Thu mà thôi, chính vì thế dân chúng quanh vùng hay gọi nó là Thưởng Nguyệt lầu.
Mười năm sau khi Mộng Khuyết lầu được dựng lên, Đinh Mẫn Tú, thê tử của Ngô Đình qua đời vì sinh khó, chỉ cứu được người con trai, đặt tên là Ngô Quân Hào. Từ khi ái thê qua đời, Ngô Đình càng lặng lẽ hơn, hầu như chẳng bao giờ bước chân ra ngoài lấy nửa bước. Nhiều giả thuyết cho rằng ông quá đau lòng vì thê tử chết, hoặc giả thương thế ngày ấy nặng đến mức không thể hồi phục, nên mới phong kiếm bế môn như thế.
Danh tiếng vốn lẫy lừng của Ngô gia, cứ rụng dần rụng dần như những chiếc lá của mùa thu vậy.
...
Ánh trăng mềm như nước, loang loáng như bạc, chảy tràn vào cửa sổ Mộng Khuyết lầu. Đêm nay là đêm Trung Thu.
Đắm mình trong vầng sáng thanh khiết đó là một dáng nam tử cao gầy. Gã thanh niên trẻ tuổi yên lặng đứng đó, trán cao mắt sáng, gương mặt không thanh tú nhưng đầy nét kiên định, khoác một bộ thanh y giản dị, lưng giắt một thanh trường kiếm dài khoảng bốn thước. Ngô Quân Hào, độc tử của Ngô Đình, năm nay mới vừa tròn hai mươi tuổi. Đã tám năm trời gã thay cha mình đặt một vò Phụng Vĩ thanh trên Mộng Khuyết lâu vào đêm Trung Thu.
Ngô Đình chưa một lần bảo gã vì sao phải làm thế, gã cũng chưa một lần hỏi ông. Bởi vì trong tám năm trời, gã gặp cha mình được khoảng năm lần. Trong năm lần ngắn ngủi đó, ông nói với gã được chừng mười câu, gã ngoài chuyện vâng dạ ra, tuyệt nhiên không có cơ hội để nói thêm một lời nào. Nhưng tính tình Quân Hào vốn lãnh đạm lại thêm mấy phần lười biếng, gã cứ y lời thực hiện, cũng chẳng để tâm thắc mắc gì nhiều.
Quân Hào quay vào nhìn xung quanh tòa lâu giản dị một lượt, chỉ thấy ngoài vách tường năm mặt treo vài bức thư họa phong cảnh ra, chính giữa chỉ có một bộ bàn ghế đơn sơ, trên bàn ngoài một ngọn cổ đăng bằng sứ trắng thì chẳng có gì nữa. Gã chầm chậm lắc đầu, rời khỏi cửa sổ ngồi xuống ghế, im lặng thêm một chút rồi mới từ từ cất tiếng :
- Bằng hữu, đã đến rồi hà tất phải không ra mặt?
Cả tòa lâu chìm trong tĩnh mịch một lát, rồi từ cửa sổ, nương theo ánh trăng mà vào, đúng ngay vị trí của Quân Hào lúc nãy, xuất hiện một hắc y nhân bịt mặt. Hắc y nhân dáng người nhỏ nhắn, che mặt bằng một tấm lụa đen, chỉ có ánh mắt linh hoạt đảo nhanh trong bóng tối, chầm chậm nói :
- Ngô gia thiếu chủ, tu vi quả nhiên không kém.
Quân Hào khẽ gật đầu, bàn tay nhè nhẹ gõ nhịp trên bàn :
- Không kém lắm, không kém lắm, cũng đủ xài.
Trong lòng lại thầm nghĩ: “Tám năm nay vốn chẳng có chuyện gì xảy ra, tự nhiên lại xuất hiện một hắc y nhân, xem ra hôm nay nhất định không thể đi ngủ sớm”.
Hắc y nhân lại cẩn thận nhìn gã nam tử đó một lần nữa, dường như không tưởng được gã thiếu gia trẻ tuổi này lại có khí thế bình thản đến như vậy. Rồi bất thần gã vung tay, ba mũi tiểu đao nhỏ trong tay áo, lóe lên thành ba đốm tinh quang bắn vọt đến. Quân Hào vẫn ngồi im trên ghế, thò tay ra búng ba cái liên tiếp vào không trung, động tác thần tốc vô bì, trúng vào giữa thân tiểu đao, ba mũi tiểu đao liền cắm xuống đất. Gã chép chép miệng :
- Sao chưa nói lời nào vội đã động thủ, sàn nhà ta thủng mất ba lỗ rồi.
Hắc y nhân vừa ngạc nhiên vừa giận dữ, từ trong tay phải xuất hiện một thanh đoản kiếm sáng lóe, hóa thành một cái mống bạc, chém thẳng tới trước ngực Quân Hào. Quân Hào vẫn chẳng buồn đứng dậy, chờ cho đoản kiếm chém tới sát ngực, vận khí vào chân đạp mạnh xuống sàn một cái, cả thân người cùng chiếc ghế đang ngồi lập tức lùi ra phía sau bốn thước. Đoản kiếm của gã hắc y nhân đúng lúc vừa hết tầm, bất ngờ trước quái chiêu kỳ lạ này, lực mới không sao sinh ra kịp, cũng không sao thu chiêu lại, nghiến răng bước lên một bước. Đúng lúc này ánh kiếm mới lóe lên, chém thẳng vào thanh đoản kiếm, đoản kiếm vô lực, lập tức thoát thủ cắm phập vào tường.
Quân Hào từ đầu đến cuối vẫn chưa đứng dậy, kiếm vừa xuất ra đã lại đút vào bao, dòm dòm ngó ngó ba cái lỗ trên sàn với thanh đoản kiếm cắm trong vách một hồi, lẩm bẩm trong miệng :
- Cô nương nhà ai hung hăng quá, chưa gì đã làm thủng nhà ta mấy lỗ rồi. Chậc chậc, là bốn lỗ rồi.
Chỉ một lần giao thủ với đối phương, gã đã nhận ra tí lực này chỉ là một cô gái, hơn nữa võ nghệ cũng không lấy gì làm cao cường lắm.
Hắc y nhân vừa xuất thủ được hai chiêu đã thất bại, tức tối dậm chân mấy cái. Bên ngoài cửa sổ vọng vào một tràng cười nhỏ kéo dài, lại xuất hiện thêm một người nữa. Người nay không bịt mặt, vóc dáng cũng không nhỏ nhắn lắm, khoác một tấm áo choàng lữ hành che kín toàn thân, đích thị là một tên trung niên sắc mặt dữ dằn. Quân Hào vừa trông thấy tên trung niên, lập tức biết rằng đêm nay không những không được ngủ sớm, chỉ sợ là phải thức đến cả sáng mai.
Gã vốn ham ăn mê ngủ, vừa nghĩ đến thế đã thấy trong lòng vô cùng buồn bã.
Người trung niên lúc này đã cởi áo choàng vắt sang một bên, để lộ một thân hình rắn chắc, nét mặt cương nghị, cặp lông mày xếch trên đôi mắt hổ đầy nét dữ tợn, chắp tay chào :
- Ngô công tử đại lượng, xuẩn đồ vô tri, vô tình đã phạm đến đại giá, cúi mong công tử bỏ qua.
Quân Hào cũng chắp tay :
- Không có gì, không có gì, dám hỏi cao danh quý tánh của các hạ?
Người trung niên cười nhạt :
- Tệ nhân vốn dĩ chỉ là kẻ vô danh trên giang hồ, nhưng lại có tấm lòng hiếu võ như cuồng, vốn chỉ đến đây hy vọng chiêm ngưỡng tuyệt học Thiên Y pháp quyết một lần, ngoài ra không dám mong muốn gì hơn, tệ danh càng không đáng nhắc tới.
Quân Hào ngạc nhiên hỏi lại :
- Thiên Y pháp quyết là gì, tại hạ lần đầu nghe đến đó.
Gã trung niên lẳng lặng nhìn Quân Hào, cười mỉm, bàn tay bất ngờ đặt lên bàn phát công, ấn mặt bàn lõm xuống một lỗ, khói bốc lên nghi ngút. Gã công nhiên dùng nội lực thị uy, trong lòng tin chắc gã công tử dáng văn nhã trước mặt sẽ bị tu vi của mình trấn áp. Mặt bàn tuy không phải loại gỗ thượng hạng, nhưng cũng vô cùng cứng chắc, gã trung niên sắc mặt không động, thản nhiên ra tay, nội công hỏa kình quả thật không thấp.
Quân Hào trong lòng ngấm ngầm tức giận: “Muốn thi triển công phu, sao không lấy đồ nhà ngươi ra mà thử, cứ thử trên đồ nhà ta là thế nào” nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, cười cười hỏi :
- Các hạ hình như có hơi hơi nóng vội à?
Gã trung niên lại cúi chào lần nữa :
- Cúi mong công tử thành toàn, tệ nhân chẳng khi nào dám quên ơn.
Ngô Quân Hào dù sao cũng là võ lâm thế gia, gia thế đã suy vi nhưng từ bé cũng đã được rèn luyện, tính tình gã tuy điềm đạm nhưng ngạo khí tuyệt đối không thấp, tu luyện Hàn Âm chưởng đã hơi có chút hỏa hầu, võ công nghiêng về âm hàn băng lãnh, thấy đối thủ hôm nay nhất định làm khó mình, bèn quyết định giải quyết cho nhanh, liền lạnh lùng hừ một tiếng :
- Ngô gia không có thói quen tiếp khách giữa đêm khuya, lại càng không muốn giao du với loại khách thích động gươm động kiếm, các hạ, một lời đã không hợp, xin lập tức đi cho.
Quả nhiên gã trung niên đứng bật dậy, nộ ý lập tức tràn ngập không gian, lạnh lùng hỏi :
- Ngô công tử, ta nhất tâm muốn tham khảo tuyệt học, tuyệt không có ý đồ gì khác, công tử cự tuyệt thẳng thừng như vậy, chẳng lẽ chẳng nể mặt đồng đạo giang hồ với nhau sao?
Quân Hào cười nhạt :
- Vốn đã chẳng có hảo ý, hà tất phải nhiều lời, các hạ đã muốn thử võ học Ngô gia, thì còn ngần ngại gì nữa.
Vừa dứt lời, gã trung niên đã vỗ tới ba chưởng, chưởng này thúc chưởng kia, đuổi nhau chạy tới ào ào, chính là tuyệt học “Trường Giang Tam Điệp Lãng”. Lộ chưởng pháp này danh bất hư truyền, bạo lực bộc phát bá đạo vô cùng, lại kèm với nội khí liệt hoả, cuồn cuộn như một cơn sóng lửa trào tới. Hai bên một lời không hợp, lập tức động thủ, quả nhiên trong giang hồ quyền cước lúc nào cũng nặng hơn lời nói.
Quân Hào không dám có chút sơ hở, vì tu vi gã trung niên so với cô gái thích khách, thật cách xa nhiều lắm. Gã liền vận nội gia chân khí, hai tay vẽ trong không khí nửa vòng tròn, ngón tay co duỗi mềm mại, vẽ thành một vòng thái cực, đem hết chưởng lực của gã trung niên dẫn đi một vòng rồi tống ngược trở lại. Gã trung niên bất ngờ thấy chưởng lực của mình phản ngược cùng một lúc, không sao tưởng được nội công gã thanh niên văn nhã này lại tinh kỳ ghê gớm đến thế, vội tung người nhảy vọt về ra cửa, thoát ra khỏi Mộng Khuyết lầu. Chỉ mới chiêu thức đầu tiên đã thất thế, lúc đó mới biết rằng Ngô gia tuyệt chẳng phải chỉ có hư danh.
Tòa Mộng Khuyết lầu tuy cao, nhưng với hạng cao thủ như hắn thì chẳng thấm vào đâu. Hắn lộn người một cái, đã đạp chân vào mái nhà, thân hình uốn cong như lý ngư quẫy nước, nhẹ nhàng đáp xuống sân trước.
Quân Hào cũng tung người nhảy ra khỏi cửa sổ, tà tà như chim én hạ xuống. Đến giữa đường gã đã xuất kiếm, mũi kiếm loang loáng trong ánh trăng, vẽ thành ba đóa kiếm hoa, rung lên thêm lần nữa, đã hóa thành chín điểm sáng chụp xuống đầu gã trung niên, chiêu thức “Cửu Tinh Truy Nguyệt” thi triển trong ánh trăng rằm vằng vặc, quả thực đẹp đến kỳ ảo.
Gã trung niên hú khẽ một tiếng, rút từ thắt lưng ra một sợi nhuyễn tiên vẫy mạnh. Sợi nhuyễn tiên tựa như con hắc xà cuộn mình từ dưới đất phóng lên, cuộn thành mười mấy vòng xoắn ốc, bao phủ cả vầng lưu tinh kiếm khí của Quân Hào. Mũi kiếm của Quân Hào liên tục điểm vào những vòng xoắn ốc đó, kêu lên “tinh tinh”, đã bị chặn đứng lại. Thấy đối phương điều khiển nhuyễn tiên đến độ xuất thần nhập hóa, Quân Hào lập tức ngưng thần, thu kiếm về rồi bắt đầu thi triển Phong Vũ kiếm pháp.
Lộ kiếm pháp này đúng như cái tên của nó, kiếm thế mạnh mẽ như gió bão, ào ạt như mưa rơi, kiếm phong rít lên veo véo, thổi bạt đi sợi nhuyễn tiên, công kích thẳng vào gã trung niên. Sợi nhuyễn tiên mềm mại, không thể cương đối với thanh kiếm mạnh mẽ, liền lấy tinh xảo bù đắp khiếm khuyết, uốn lượn thần tốc vô biên, cuộn thành những vòng xoáy đen, đầu nhuyễn tiên bọc sắt lóe sáng trong đêm tối, liên tục điểm vào các yếu huyệt nhằm bào mòn kiếm khí bá đạo của Phong Vũ kiếm pháp. Thoáng chốc khoảnh sân trước nhà, hai người đã triển khai một trận đấu ác liệt, hai đạo hắc bạch quang bay lượn quấn lấy nhau tranh giành không ngừng nghỉ.
Cả hai đều lấy nhanh đấu nhanh, thoáng chốc đã trao đổi hơn ba mươi chiêu, Quân Hào tuy chiếm ưu thế hơn, nhưng vẫn phải đề phòng cô gái hắc y, lúc này cũng đã nhảy xuống sân quan chiến, không dám dồn toàn lực công kích đối phương. Nhưng Phong Vũ kiếm pháp oai lực vô cùng, kiếm phong lạnh buốt phả từng hồi vào mặt đã khiến cho gã trung niên chống đỡ hết sức vất vả rồi. Cô gái thấy sư phụ mình lâm vào thế hạ phong, ném vội ra ba ngọn phi đao, nhưng đều bị Quân Hào huơ kiếm gạt rơi hết, cô gái sốt ruột vô cùng, vận hết sức ném thêm bảy ngọn nữa cũng bị đánh bạt đi, trong người chẳng còn thứ gì để ném ra, liền nghiến răng rút thêm một thanh đoản kiếm nữa lao vào trợ chiến.
Một người con gái nhỏ nhắn như vậy, có thể dắt theo trong người bấy nhiêu đao kiếm, quả thật làm cho người ta phải ngạc nhiên.
Quân Hào vốn e ngại cô gái đứng ngoài tập kích, mình sẽ phải phân thần đối phó, thấy cô ta kềm không được lao vào cận chiến, vô cùng khoái ý, liền chuyển sang sử dụng Càn Khôn kiếm, kiếm thế miên miên không ngừng nghỉ, dệt thành một lưới kiếm ảnh, lập tức vây cả hai người lại, không làm sao thoát ra được. Trong nháy mắt gã đã thi triển ba loại kiếm pháp tinh diệu khác nhau đều đến chỗ lâm ly tận cùng, quả thật sở học về kiếm rất thâm sâu rộng lớn, không làm hổ đi danh tiếng Ngô Đình năm xưa. Ba người quấn lấy nhau trong mảnh sân nhỏ, tiếng vũ khí va chạm leng keng liên tục thành một tràng không dứt.
...
Lúc này, trong khoảnh sân trước của Ngô gia, ba người đang hăng say chiến đấu, không để ý đến ba bóng đen lặng lẽ hiện lên trên bờ tường chăm chú quan sát từ lúc nào. Hồi lâu sau, thấy Quân Hào chiếm thế thượng phong, sắp sửa kết thúc được trận chiến, bóng đen ở giữa mới khẽ nói :
- Kiếm pháp gã này tuy rộng nhưng không sâu, hoa mỹ mà kém phần thực tế, thoạt trông có vẻ ảo diệu nhưng hỏa hầu tu luyện vẫn còn kém xa với mức cao thủ. Tuy gã chưa thi triển Ngô gia thập tam kiếm, nhưng xem ra tu vi võ học cũng chỉ giới hạn đến đây mà thôi, Thần chủ, ông cứ theo đúng kế hoạch, hai ngày nữa thu thập gã cho ta.
Bóng đen bên phải cung kính chắp tay cúi đầu nghe lệnh, rồi cả hai cùng lúc tan biến vào đêm đen như ảo ảnh. Chỉ có cái bóng thứ ba còn nán lại, ẩn ước như có tiếng thở dài, không biết có phải của làn gió đêm hay không.
...
Quân Hào càng đánh càng hăng, kiếm ảnh tung bay đầy trời, hàn khí nội gia cũng từ từ lưu chuyển, theo kiếm phát tiết ra ngoài, hóa thành những tia hàn khí vô hình âm thầm xâm nhập vào cơ thể đối phương, làm gã trung niên tứ chi ngày càng cảm thấy lạnh buốt trì trệ, nhìn thấy trước mặt kiếm quang hư hư ảo ảo, dệt thành một tấm lưới thép dày đặc, mấy lần nghiến răng công kích mà không sao thoát ra khỏi, đấu chí càng lúc càng tụt giảm, bèn tính đường rút chạy.
Đang lúc quyết đấu cực liệt, gã chỉ sơ ý phân tâm, đã bị lưỡi kiếm vạch cho một đường ở cánh tay, máu nhuộm cả tấm áo xám. Gã trung niên hét lên một tiếng, nhuyễn tiên vạch trong không trung mấy vòng tròn như con linh xà uốn khúc, khóa chặt kiếm thế của Quân Hào, đồng thời nắm tay cô gái, hô lên một tiếng :
- Chạy.
Cả hai vận khinh công, song song phóng người qua tường. Quân Hào chẳng dễ dàng buông tha địch thủ, kiếm vạch một đường sáng lóe trong không trung, băng băng bám sát theo. Gã này cảm giác kiếm khí dồn ép đến tức ngực, chân khí nhộn nhạo khó chịu vô cùng, liếc mắt nhìn qua thấy cô gái áo tím cũng bị kiếm khí ép người uy hiếp đến không mở mắt ra được. Tâm cơ nhất động, gã lật bàn tay lên siết vào Mạch môn, thoáng chốc triệt tiêu toàn bộ khí lực của cô. Cô gái đang nhắm nghiền mắt vì kiếm phong quá rát, bất chợt cảm giác toàn thân vô lực, hốt hoảng mở bừng mắt ra, cùng lúc đó cảm thấy một luồng đại lực phía sau lưng tống tới, bừng bừng như diệm hoả. Cô hoảng sợ điếng người, biết rằng sư phụ đã nhẫn tâm hy sinh mình ở lại, muốn thét lên mà không thể, chỉ biết há to miệng, nhìn ánh kiếm như ngôi sao đoạt mạng đang lóe lên trước mắt.
Quân Hào dồn sức định đâm cho gã kia một kiếm, bỗng nhiên thấy cô gái khựng lại giữa không trung, rồi chuyển hướng bay vụt về phía mình, kèm theo một nguồn đại lực nóng bỏng, thì biết gã kia quyết thí mạng đồ đệ, khí tức dồn lên mặt, định dồn thêm chân khí nhằm tống cho hắn một đòn phá tan phủ tạng. Trong sat na đó, bất chợt gã nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của cô gái áo tím, ánh mắt kinh hoàng tột độ rồi bất chợt chuyển qua vẻ bình thản cam chịu đón nhận.
Ánh mắt thật sâu. Sâu như đáy hồ, lãnh đạm như băng.
Gã thở dài một hơi, kiếm đang đà xốc tới vẽ thành một vòng tròn sáng, đón lấy thân hình cô. Cả hai xoay tròn trong không trung, triệt tiêu toàn bộ chưởng lực bá đạo của gã trung niên, đáp xuống trên bờ tường. Gã trung niên lợi dụng cơ hội, tung mình phóng vọt vào đêm đen, còn cô gái được Quân Hào đón lấy trên tay, nhưng tấm thân vô lực đã sớm hứng trọn một chưởng của sư phụ, hộc lên một tiếng, máu phun ướt đẫm tấm bạch y của gã, rồi nhắm mắt ngất đi không biết gì nữa.
...
Lão Độc càu nhàu :
- Thiếu chủ, bọn khốn kiếp này ngang nhiên tới nhà ta gây sự, đã không giết thì thôi, còn cứu ả ta làm cái gì, hay để tôi ném ả ra ngoài đường nhé.
Quân Hào cười xòa :
- Độc thúc, ả này cũng chỉ là hạng tay chân tép riêu mà thôi, trút giận lên ả làm gì, huống gì tôi còn cần ả sống để biết Thiên Y pháp quyết là cái gì và vì sao mà bọn chúng lại vô duyên vô cớ đến nhà ta gây sự.
Lão Độc vẫn chưa cam tâm :
- Hay thế này vậy, tôi làm cho ả tỉnh lại, sau đó Thiếu chủ cứ tra hỏi ả, xong việc rồi thì tôi ném ả ra đường. - Ánh mắt lão nhìn Quân Hào toát lên vẻ vô cùng hy vọng.
Quân Hào bất giác nghiêm mặt :
- Độc thúc, thúc đưa ả vào trong, dùng Hàn Thủy dược trị thương cho ả, nội lực gã kia cũng không cao thâm lắm, nên không chết được đâu, thúc chăm sóc ả đàng hoàng dùm cháu.
Lão Độc thấy Thiếu chủ nghiêm mặt, lại đổi sang xưng hô thúc cháu thì biết rằng đại thế đã mất, lão liền đưa bộ mặt bánh bao ra, ẵm cô gái áo tím vào trong, vẫn cố ném lại mấy câu rằng thì là Hàn Thủy dược luyện ra khó khăn đến thế nào, sao lại đem ra làm một việc vô ích thế này.
Quân Hào nhìn theo cái dáng khom khom của lão Độc, khẽ mỉm cười. Gã biết tuy ngoài mặt lúc nào cũng tỏ ra cấm cảu cộc cằn, nhưng trong thâm tâm lão Độc lại yêu thương gã như con ruột. Từ khi mẹ gã mất đi, cha gã thì ngày càng chìm sâu trong cõi suy tưởng lặng lẽ của ông, từ bé đến lớn, vốn chỉ có lão chăm sóc cho gã. Lão Độc vốn xuất thân là một viên bộ đầu, trong quá trình truy bắt tội phạm đã vô ý đắc tội với hắc đạo bang hội, bị bọn họ truy cùng giết tận, quan trên lại phủi tay bỏ mặc, đành phải dắt díu gia quyến bỏ trốn.
Đến khi cha gã gặp lão thì lão đã nhà tan người chết, đang khổ chiến bên bờ sông với địch nhân, trong lòng thấy bất nhẫn, liền ra tay giải cứu, từ đó lão theo về Ngô gia làm quản gia, thấm thoát đã hơn mười ba năm. Tiếng là quản gia, nhưng từ khi gia nhân từng người bỏ đi gần hết, lão cũng chẳng còn mấy ai để quản cả, mọi việc lớn nhỏ đều do tự tay lão làm. Nghe nói lão cũng có một đứa con trạc tuổi Quân Hào, chỉ là chưa bao giờ lão nhắc đến, Quân Hào cũng chưa bao giờ dám hỏi lão về điều này, chỉ biết mỗi khi trung thu lão Độc lại đem rượu ra uống, uống đến khi trời đất quay cuồng, lão lăn ra ngủ ngay bên vò rượu.
...
Cô gái đã tỉnh lại, sau lưng vẫn còn thấy hơi đau nhức, nhưng khẽ vận chân khí một vòng thì không bị ngưng trệ, biết rằng nội thương cũng không trầm trọng. Nàng nhè nhẹ mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong một bức màn trướng màu trắng, toàn thân đều được bọc trong chăn ấm, cảm giác vô cùng khoan khoái. Đang lười biếng chớp chớp mắt, định vùi mình ngủ thêm một tý nữa, thì một giọng nói đã thô bạo cất lên, phá tan hy vọng ấy của nàng :
- Này, dậy rồi thì không được ngủ lại nữa.
Nàng giật bắn mình, xoay sang bên cạnh, thấy gã thanh niên Quân Hào đang ngồi trên ghế, chăm chăm ngó mình. Bất tri bất giác nàng nhớ lại cái cảm giác đang bồng bềnh mêng mang trong không trung, là tay ai đã ôm choàng lấy nàng, kéo nàng ra khỏi Quỷ Môn quan, tư vị giữa sống và chết đó, vốn rất khó quên được. Nàng đột nhiên cảm giác xấu hổ, giận dữ nói :
- Ngươi nhìn chăm chăm vào người ta lúc ngủ thế, có còn là chính nhân quân tử nữa không?
Bất chợt cảm thấy có điều quái lạ, thoáng nhìn xuống dưới, nàng kinh hoàng hét lên :
- Là... là, y phục của ta đâu, sao lại mặc bộ quần áo này?
Quân Hào lạnh tanh :
- Thay rồi, bộ y phục đẫm máu ấy, để nguyên thì làm vấy bẩn hết giường chiếu nhà ta sao.
Nàng ta lại càng kinh hoảng hơn :
- Là ai đã thay y phục cho ta?
- Ta. - Quân Hào gõ gõ tay lên bàn, thản nhiên trả lời.
Nàng trợn mắt nhìn hắn, bất ngờ bưng mặt khóc hu hu.
Quân Hào giật mình, thật ra gã chỉ muốn chọc tức cô gái, không ngờ hắc y nhân hung dữ hôm đó, hôm nay bất ngờ khóc váng lên chỉ vì chuyện y phục nhỏ nhặt này. Tuy võ công thâm hậu nhưng trong việc dỗ dành con gái, gã thanh niên hai mươi tuổi ấy, đích thực là một con bò đội nón.
Quân Hào mặt mày tiu nghỉu ảm đạm, lên tiếng :
- Này, ngươi đừng khóc nữa, là ta nhờ Trình má má thay y phục cho ngươi đó.
Vẫn còn tiếng nấc sụt sùi :
- Thật không?
- Thật. - Giọng gã chắc chắn như Thái Sơn đỉnh.
- Ngươi đùa cợt một người con gái như vậy, không thấy xấu hổ sao?
Quân Hào bất chợt cất giọng lạnh băng :
- Chuyện đó khoan nói tới đã, ngươi đã tỉnh dậy rồi, thương thế cũng không có gì nghiêm trong nữa, bây giờ phải trả lời câu hỏi của ta, ngươi tên gì, ở tổ chức nào, sao lại đến Ngô gia gây chuyện thị phi?
Nàng khẽ liếc nhìn gã thanh niên đang lạnh giọng tra hỏi mình, thoáng chốc có cảm giác y đã biến thành một người khác, khí thế băng lạnh bức nhân, bất chợt run giọng :
- Ta đã bị sư phụ thí mạng, vốn chẳng có gì để giấu diếm nữa. Ta tên Vân Mị, thuộc Ám đội của Thần đường trong Ảo Long thần cung, chỉ là phụng mệnh trên đến tìm kiếm Thiên Y pháp quyết của Ngô gia mà thôi. Những chuyện khác ta không biết, mà cũng không có quyền biết.
Quân Hào xưa nay rất hiếm khi bước chân ra khỏi nhà, tất nhiên chẳng biết Ảo Long thần cung là cái thứ gì, trầm ngâm hỏi tiếp :
- Tin tức Thiên Y pháp quyết thuộc về Ngô gia ở đâu mà có, ngoài người ra còn ai được cử đến nữa không?
Vân Mị trả lời :
- Ở đâu thì ta không biết, chỉ nhận lệnh tới nhà ngươi đoạt quyết, cho phép tùy ý sử dụng võ lực. Thường Ám đội bao giờ cũng có ba đội xuất chinh, nhưng ba đội không hề có tin tức liên lạc gì của nhau, đội của ta lần này là tiên phong.
Quân Hào gật đầu :
- Vậy là còn hai tên võ nghệ tương đương với sư phụ ngươi nữa phải không, hừ, gã đó võ công không kém đâu, nhưng để bức bách làm khó Ngô gia thì còn chưa đủ. Ảo Long thần cung của ngươi là tổ chức gì vậy?
- Ta từ nhỏ đã ở trong Ảo Long thần cung, thân phận vốn thấp bé, những chuyện đại sự trong cung cũng không tới lượt ta biết. Nhưng Ảo Long thần cung thực lực vốn là rất mạnh, ngay cả sư phụ ta cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé trong cung mà thôi.
Quân Hào thấy nàng ta chỉ vâng thượng lệnh hành sự, e rằng đến Thiên Y pháp quyết là cái gì cũng mù tịt như mình, liền đứng dậy bước ra ngoài :
- Ngươi tĩnh dưỡng đi, lát nữa sẽ có cơm đem vào, chờ ngươi khỏe lại, muốn đi đâu thì đi, ta cũng không làm khó ngươi.
- Công tử - Vân Mị bất ngờ gọi gã - Ta có nghe sư phụ nói qua, phụ trách lần hành động này chính là Thần chủ của Thần đường, người đó võ công siêu phàm nhập thánh, ngươi phải thật cẩn thận mới được.
Quân Hào ngạc nhiên nhìn nàng ta, hồi lâu mới hỏi :
- Sao ngươi lại cho ta biết.
Vân Mị lại càng cúi đầu thấp hơn, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu, nếu võ công Quân Hào không thâm hậu chắc hẳn gã chẳng nghe thấy gì :
- Ta còn chưa cảm tạ ngươi đã cứu ta.
Quân Hào nhìn kỹ thiếu nữ đang vùi mình trong chăn ấy, bất chợt nhận ra, trong ánh chiều nhàn nhạt, vài giọt lệ châu vẫn còn đọng trên mi mắt nàng, quả thật là một bức tranh diễm lệ.
...
Lão Độc trầm ngâm, khẽ vuốt bộ râu cụt ngủn, ấy là biểu hiện lúc lão đang suy nghĩ rất lung :
- Ảo Long thần cung, tiếng tăm rất lớn trong võ lâm, nhưng hình như danh phù kỳ thực, chưa nghe có hành động kinh thiên động địa nào. Thực lực của bọn chúng ra sao, cũng chẳng ai tường tận. Nhưng có thể bọn chúng đến gây sự với Ngô gia ta là để trả thù.
Quân Hào khẽ gõ tay lên bàn :
- Độc thúc, kể tường tận cho cháu đi, Ảo Long thần cung thật ra là như thế nào, có mối thù gì tới Ngô gia.
Lão Độc chăm chú nhìn Quân Hào một thoáng, nói :
- Thiếu chủ, đoạn cổ sự này, vốn kể về một giáo phái uy danh lừng lẫy, có điều đã hoàn toàn bị tận diệt vào ba mươi năm trước, là Thông Thiên giáo. Người bày ra mưu kế tiêu diệt Thông Thiên giáo, chính là lão gia nhà ta.
Đoạn cổ sự ba mươi năm tưởng như đã chìm vào quên lãng ấy, lúc bấy giờ lại chầm chậm chảy dài, vẫn thảm liệt chấn động lòng người như mới diễn ra ngày hôm qua.
Lão Độc kể xong, trầm ngâm nói tiếp :
- Mười năm sau khi hỏa thiêu đỉnh Thông Thiên, Bá Long Thần Vương Hào bất ngờ tái xuất giang hồ, từ trọng địa khi xưa của Thông Thiên giáo ở tận phương Nam, dựng lên một Ảo Long thần cung. Con người đó vốn đã là tuyệt đỉnh cao thủ, lại tiềm tu trong muời năm phẫn hận, ra tay chắc chắn sẽ thảm khốc vô cùng. Cho nên khi hắn tái xuất giang hồ, toàn thể võ lâm đều rúng động, vội vã triệu tập đại hội anh hùng ở Thiếu Lâm tìm cách đối phó. Họ năm lần bảy lượt mời lão gia đứng ra chủ trì, nhưng người nhất mực từ chối. Võ lâm vốn đã tận hao nguyên khí trong trận chiến Thông Thiên sơn, chỉ trong mười năm ngắn ngủi, vốn không có cách nào hồi phục kịp, lại không có ai dẫn đầu, làm sao dám chạm vào thế lực Thần Long cung và Ngoại tứ đường của Thông Thiên giáo khi xưa. Đại hội tiến hành mười ngày, rốt cuộc chẳng tìm ra phương pháp nào khả thi, thế là ai lại rút về nhà nấy, nơm nớp chờ đợi cuộc báo thù của Ảo Long thần cung.
Quân Hào nghe đến đấy, không kìm được buột miệng hỏi :
- Lại một trận gió tanh mưa máu nữa sao?
Lão Độc lắc đầu :
- Ông trời vốn là có mắt, Ảo Long thần cung chưa kịp hành động gì thì đã có tin Vương Hào mắc phải bảo bệnh, là do tu luyện nội công quá gấp gáp, đã thất tán nội lực mà chết. Ảo Long thần cung chia năm xẻ bảy, tranh giành đấu đá lẫn nhau, cũng chẳng có thì giờ tiềm nhập Trung Nguyên. Tuy bọn chúng mâu thuẩn nội bộ, nhưng thực lực vẫn rất đáng sợ. Hiện giờ có lẽ chúng đã giải quyết được tranh chấp, bắt đầu trả thù trận chiến khi xưa. Thiếu chủ, chuyện này cực kỳ nghiêm trọng đấy, chỉ một mình Ngô gia ta, e là không sao đối phó được đâu.
Quân Hào gật đầu :
- Sáng mai ta sẽ thỉnh vấn lão gia, Độc thúc, đêm đã khuya, thúc vào nghỉ ngơi đi.
...
Quân Hào tần ngần đứng trước cánh cửa phòng Ngô Đình, kể từ khi cha gã phát bệnh bị liệt hai chân mấy năm gần đây, đi lại khó khăn, ông càng ngày càng xa cách mọi người, đến cả đứa con duy nhất cũng chẳng buồn gặp. Từ sáng đến tối ông cứ im lặng trong phòng riêng của mình, cơm nước đều do lão Độc đưa vào. Quân Hào mỗi sáng vẫn đến thỉnh an cha, nhưng ông chẳng buồn đáp trả, lại cũng chẳng cho gã bước vào phòng. Đại phu lang trung chẩn đoán, ông đã dần dần mất đi thần trí của mình.
Thật không sao tưởng được, người đàn ông đang ngồi trước mặt Quân Hào là kẻ đã thống lĩnh hơn mấy trăm hào kiệt tràn vào Thông Thiên Cung ngày đó. Giờ đây chỉ thấy một ông già tiều tụy, đang quay lưng ra cửa sổ, nét mặt nhăn nheo, mái tóc bạc trắng đã rụng gần hết. Người anh hùng khí độ đường đường năm đó giờ tay chân teo tóp rũ liệt, gương mặt nam tử kiên nghị như thép giờ chỉ còn lại những nhọc nhằn bám víu với thời gian, ánh mắt mệt mỏi vô thần đang ngước lên nhìn sâu vào mắt gã thanh niên trước mặt mình, cũng chẳng biết có còn nhận ra gã là hài tử của mình hay không nữa.
- Là Ảo Long thần cung ư, ngươi hỏi ta về Ảo Long thần cung, là Thông Thiên giáo, phải rồi, là Thông Thiên giáo. Ngươi muốn gì ở bọn chúng, bất quá chúng muốn làm gì thì cứ để cho chúng làm thôi.
Thấy cha mình đã không còn minh mẫn, Quân Hào lắc đầu đang định quay ra, thì bất chợt nghe Ngô Đình thì thào, như một làn gió thoảng, xuyên qua thời gian ba mươi năm, vẫn còn nguyên vẹn một nét ôn nhu đầm ấm :
- Bất quá, nàng muốn gì thì ta sẽ chiều nàng thôi.
Quân Hào quay phắt lại, để chỉ thấy trước mắt mình một pho tượng bất động trong ánh sáng ban mai, chỉ là hai dòng lệ tuôn trào, vẫn nguyên vẹn trong trẻo như ngày xưa.
...
- Ngô thiếu chủ, người đã tìm hiểu được gì về Thông Thiên giáo và Ảo Long thần cung rồi, có thể cho ta biết được không? - Một giọng nói nhè nhẹ vô cảm, không vui không buồn, chẳng có chút sắc thái gì, chỉ như tùy tiện thốt ra.
Từng chữ từng chữ buông vào không khí, chầm chậm, nhẹ nhàng không gằn gỗi mà chắc như đinh đóng cột.
Quân Hào đứng sững lại, bàn tay bất chợt đặt lên đốc kiếm. Ngay lúc nghe thanh âm đó, gã đã cảm thấy một làn hắc khí bao trùm cả không gian, ngay cả ánh sáng ban mai, dường như cũng mờ nhạt ảm đạm đi mấy phần. Quỷ khí tỏa ra từ kẻ này, thật vô cùng đáng sợ.
Quân Hào ngẩng lên nhìn, thấy một cái bóng cao lêu nghêu đang đứng trên mái nhà, trên đầu lại đội cả một cái nón đen trắng của Hắc Bạch Vô Thường quỷ, khiến cho hắn cao gần gấp đôi người thường. Để thêm phần ngụy dị, tên này đeo một cái mặt nạ làm bằng sứ trắng, vẽ hình một gương mặt nhe răng cười trông thật tà ác, chỉ e là Hắc Bạch vô thường thật mà gặp phải hắn, cũng sẽ bị hắn dọa cho sợ chết khiếp. Điều đáng sợ là nãy giờ Quân Hào ở trong phòng mà không cảm nhận được khí tức của tên này, chỉ đến khi hắn mở miệng, gã mới biết hắn đã đứng đó nghe hết cả câu chuyện gã nói với cha mình.
Thấy Quân Hào đứng như tượng đá, tên quái dị ngồi xuống, ngón tay điểm điểm vào không khí :
- Chà, Ngô thiếu chủ, học ở đâu cái thói người khác hỏi không trả lời thế, hay cần ta dạy... ối ối, nóng nảy quá. - Hắn khẽ đưa tay vào không khí, động tác chầm chậm mà không hề sai lệch nửa phân, hóa giải dễ dàng ba kiếm phá không của Quân Hào chém tới.
Quân Hào vừa xuất kiếm vừa hét to :
- Độc thúc, hộ tống lão gia.
Gã tự lượng, cho dù có thêm hai tên như tên trung niên hôm qua nữa, lão Độc cũng có thể đối phó được, chỉ e ngại tên quái dị này, nên quyết định tiên hạ thủ vi cường, cầm chân gã tại đây.
Ba kiếm này Quân Hào đã vận hết tinh túy kiếm pháp của mình, kiếm xuất như lưu tinh, chiêu số ảo diệu vô cùng nhưng tên quái dị hóa giải dễ dàng như không, bàn tay gã như có ma thuật, luồn lách trong bóng kiếm, liên tiếp búng vào mạch môn Quân Hào, buộc gã nửa chừng phải biến chiêu, thế công không sao khởi hết được. Quân Hào lộn người xuống đất, cảm thấy lo ngại trong bụng, nhưng nhìn qua khóe mắt thấy Độc thúc đã cõng Ngô Đình lao đi mất dạng, cũng hơi hơi yên dạ. Gã cử kiếm lên ngang mặt, lạnh lùng hỏi :
- Các hạ là Thần chủ Thần đường của Ảo Long thần cung?
Thần chủ vẫn ngồi xổm trên mái nhà, khẽ nghiêng đầu qua, gãi gãi cằm, thật ra là gãi cái mặt nạ :
- Con lỏi con Vân Mị lại bép xép rồi, phải, chính là ta đây, mới sáng sớm đã làm phiền Thiếu chủ, thật là vô ý quá.
Quân Hào không trả lời, chầm chậm vận hàn khí nội gia lên, sát khí bỗng tỏa ra dày đặc. Kiếm vẽ trong không khí mấy đường, chỉ thằng vào Thần chủ. Gã bíêt đối thủ này cực kỳ nguy hiểm, hôm nay có thể cầm chân hắn được không, thật sự khó nói.
Thần chủ lại lúc lắc cái nón cao nghều của mình :
- Đừng phí thời giờ của ta bằng những võ công mèo quào đó, dùng luôn Ngô gia thập tam thức đi.
Đòn tâm lý này vô cùng hiệu quả, Quân Hào lập tức rơi vào thế hạ phong, đối thủ gần như nắm được tất cả về gã, lại còn khinh khỉnh chẳng xem vào đâu.
Quân Hào dù là thiên chất thông minh vô cùng, nhưng dù sao cũng chỉ mới hai mươi tuổi, kinh nghiệm chiến đấu vẫn còn non nớt, lịch duyệt giang hồ lại càng là con số không tròn trĩnh, bị Thần chủ dùng Công Tâm thuật hù doạ, đã có chút dao động. Gã cố gắng trấn tĩnh tâm thần lại, tay nắm kiếm quyết, chiêu thức đầu tiên trong Ngô gia thập tam thức Long Sinh Đại Địa Phong ầm ầm thi triển ra, kiếm như con rồng cất từ mặt đất cuộn người bay lên, cuốn theo vô số đất đá, khí thế thiên hôn địa ám.
Thần chủ đứng bật dậy, thân hình hắn cao nhòng, trông rất kỳ dị, nhưng khi hắn cất mình lên không trung, hai cánh tay vẽ một vòng tròn như muốn ôm trọn cả đất trời, dáng vẻ lại vô cùng tiêu sái, khí thế cực kỳ vương giả. Rồi gã bắt chéo hai bàn tay lại, ngang nhiên lao thẳng vào màn kiếm khí mịt mù, đường hoàng dùng đôi nhục chưởng đón chặn chiêu thức mãnh liệt ấy.
...
Đã qua hơn ba mươi chiêu. Ba mươi chiếu kiếm ấy, thật ra không kéo dài hơn một tràng vỗ tay.
Trán Quân Hào toát mồ hôi lạnh, gã đã biết võ công tên Thần chủ rất cao, nhưng không ngờ lại cao đến như vậy, mười ba thức của Ngô gia kiếm đã thi triển đến hai lần mà chẳng làm gì được hắn, mấy lần còn suýt bị hắn đánh rơi kiếm, may mà gã phòng thủ nghiêm mật mới có thể trụ lại đến giờ. Trước nay gã cứ tưởng võ công của mình đã khá, muốn chu du giang hồ cũng chẳng khó khăn gì, đến hôm nay gặp cao thủ thật sự, mới phát hiện ra mình là ếch ngồi đáy giếng.
Thần chủ trông chẳng có vẻ gì tốn sức, điệu bộ nhàn nhã nhưng ra tay chẳng chút lưu tình, không để cho địch thủ nghỉ ngơi lấy một chút, thân hình lại như điện xẹt lao đến, Quân Hào tuy mệt thở ra cả tai, nhưng kiếm quyết vẫn không rối loạn, xeo xéo từ vai trái đâm ra. Chẳng ngờ Thần chủ lắc người một cái, đã không biết bằng cách nào, lách sang một bên, hai bàn tay chập lại, vỗ ba cái vào thân kiếm. Thanh kiếm vốn đã phải chịu nội lực cường ngạnh xung đột suốt trận đấu, giờ bị vỗ ba cái, gãy rời ra bảy tám mảnh. Quân Hào lâm nguy không loạn, buông ngay thanh kiếm gãy ra, tay hóa thành chưởng, chênh chếch phóng ra, nội khí âm hàn cực điểm, chính là Hàn Âm chưởng danh tiếng của Ngô gia.
Thần chủ trông thấy chưởng pháp này, bất ngờ có vẻ kích động, tay nắm lại thành quyền, thẳng thắn đánh ra một quyền như sấm sét vào giữa chưởng. Quyền thế đơn giản chất phát vô cùng, không hề có biến hóa, chỉ là nội lực vô cùng cương mãnh, nhanh đến lóa mắt, như tiếng sét giữa trời quang, ùng oàng đập xuống. Quân Hào không kịp biến thế, nội lực thua kém đối phương quá nhiều, nghe rắc một tiếng đanh gọn, cánh tay đã bị đánh trật khớp, nội lực hoàn toàn bị hóa tán, trước ngực đau đớn như bị giáng một búa, luồng kình lực hung mãnh hất gã bay từ mái nhà rớt xuống đất.
Thân mình sắp sửa rơi xuống đất, gã bỗng thấy có một bàn tay rắn chắc đỡ lấy mình, nhìn sang là lão Độc. Gã cố nén cơn đau kịch liệt trong ngực, khẽ bảo: “Độc thúc, tên này võ công cực kỳ cao, chúng ta tìm cách lánh đi, cha cháu đâu rồi”.
Chỉ nghe lão Độc khẽ nói: “Đã không sao rồi Thiếu chủ, lão gia đã ở một nơi rất an toàn rồi, hà hà, từ giờ không gì có thể hại người nữa đâu”.
Nghe giọng lão Độc có chút kỳ lạ, Quân Hào ngạc nhiên chưa kịp nói gì đã cảm thấy lạnh buốt bên sườn, lão Độc vừa cắm vào sườn gã một lưỡi tiểu đao. Quân Hào hét lên một tiếng, định vận công xô lão Độc ra thì cảm thấy công lực toàn thân tản mát, hẳn là lưỡi tiểu đao đó có bôi chất kịch độc. Gã không sao kiềm chế nổi cơn đau trước ngực nữa, trước mắt mờ mờ chỉ trông thấy Thần chủ đang từ từ hạ xuống thì đã ngã lăn ra không còn biết gì nữa.
...
Bóng tối giá lạnh như băng.
Ẩn ước như có tiếng gió thổi nhè nhẹ, là một luồng nhiệt phong.
Quân Hào đã tỉnh dậy, nhưng tại sao trước mắt gã vẫn chỉ là một tấm màn u tối, đặc quánh đến mức cảm giác có thể nắm bắt được. Làn nhiệt phong vẫn thổi vào gáy gã, âm ấm.
Quân Hào nằm im khẽ vận nội lực, thấy trước ngực đau đớn, nội tức chạy tới ngực thì ngưng trệ lại không sao luân chuyển tiếp, thì biết rằng mình vẫn trúng thương không nhẹ, tuy nhiên gã nội công thâm hậu, tịnh dưỡng vài ngày thì đã có thể hồi phục bảy tám phần.
Chỉ là trong tình cảnh hiện giờ, gã có thể có được vài ngày đó không. Cánh tay trật khớp cũng đã được bẻ lại, nhưng đã hoàn toàn vô lực. Và sao gã vẫn chẳng thấy gì ngoài bóng tối.
Bất đồ Quân Hào toàn thân lạnh toát, chẳng lẽ gã mù rồi sao. Gã cố gắng tự nhấc mình dậy.
Bên tai gã chợt vang lên một thanh âm mừng rỡ :
- Công tử, công tử tỉnh lại rồi ư? - Là thanh âm của Vân Mị, hóa ra nãy giờ gã dựa vào Vân Mị, luồng nhiệt phong đó là hơi thở của nàng ta phả vào gáy gã.
Gã khe khẽ hỏi :
- Cô nương, vẫn không sao a, chúng ta đang ở đâu vậy?
- Nhà của công tử đấy, đại sảnh Ngô gia - Giọng điệu vô cảm của Thần chủ xen vào trả lời thay - Ngô công tử, không ngờ ngươi còn trẻ vậy mà công lực cũng rất cao thâm, đỡ một quyền Ngự Lôi Thủ của ta mà mới nửa ngày đã có thể tỉnh dậy rồi, lại còn có thể hỏi thăm người khác nữa.
Đầu óc Quân Hào xoay như chong chóng, đến lúc này, bất chợt nhớ ra vẻ mặt của lão Độc lúc đâm đao vào sườn mình, lạnh lùng hỏi :
- Cha ta đã bị các người làm gì rồi?
Lại có một âm thanh khàn khàn cộc cằn trả lời :
- Còn sống tốt, còn sống tốt. - Là lão Độc lên tiếng.
Quân Hào giật mình kinh hãi, bọn này võ công đích thực cao thâm, bọn chúng ngồi đầy ra đấy mà gã không hề cảm nhận được khí tức bất kỳ ai, chỉ sợ là ai trong bọn chúng cũng cao cường hơn gã mấy lần, đến ngay cả lão Độc, ngày thường vốn võ công thấp hơn gã, bây giờ chỉ e là cao nhân bất lộ, bao nhiêu năm qua cha con gã chẳng hề phát hiện hình tích của lão ta. Quân Hào lần đầu tiên trong đời có cảm giác cuồng nộ giằng xé trong lòng, cảm giác ấy, chính gã cũng chưa từng biết qua, là cảm giác bị phản bội.
- Thần chủ, ngươi võ công cao thâm đến vậy, ta vốn không thoát khỏi tay ngươi, vì sao không một đao kết liễu cho xong, lại chọc mù mắt ta, chẳng lẽ muốn giữ lại hành hạ sao?
Vô thanh vô tức, một bàn tay nhè nhẹ sờ vào mắt Quân Hào, thanh âm băng lãnh của tên Thần chủ đó, bất chợt mọc lên ngay sát bên gã :
- Cặp mắt long lanh này, sao ta đang tâm hủy hoại chứ, ta chỉ đơn giản bôi Bế nhãn cao lên mắt nhà ngươi thôi, đề phòng công tử thấy những gì không nên thấy ấy mà. - Câu cuối cùng, được gã thốt ra vô cùng nham hiểm.
Tuy đang chết khiếp với cảm giác bất lực không cách gì chống trả này, Quân Hào cũng cảm nhận được thân hình Vân Mị kế bên đang run lên khe khẽ. Hiện giờ đối phương đã hoàn toàn khống chế đại cục, tôm tép phản đồ như cô ta, gã Thần chủ chỉ búng tay một cái là trừ khử được ngay.
Gã gằn từng tiếng :
- Độc thúc, bao nhiêu năm qua, Ngô gia không xử tệ với lão, vì cớ gì mà bán đứng gia đình ta.
Thanh âm lão Độc gần như chuyển sang khào khào trong họng vì cố nén cảm xúc lại :
- Vì cớ gì ư, vì cớ gì ư, hừ hừ, không xử tệ với ta à. Là ai, trong đêm Trung Thu ba mươi năm trước, đã tàn phá cả Thông Thiên giáo; là ai, đã đâm chết người vợ mới cưới của ta; là ai, đã ám kích Thiên Phụ giáo chủ, bọn cẩu tặc các người, lại còn dám nói là đối xử không tệ với ta sao. Ba mươi năm trước, ta ôm thi thể vợ mình trên tay, đã thề rằng sẽ báo thù Ngô gia các ngươi.
Thanh âm lão bất chợt kích động hẳn lên, lại pha thêm phần chua chát thống khổ :
- Hai mươi năm trời, ta ẩn nhẫn làm một tên bộ đầu, ẩn nhẫn phục vụ cha con nhà ngươi, để là chờ cơ hội này mà thôi. Lũ ngu ngốc các người, hôm nay nhất định không tên nào còn sống sót cả, máu của các người sẽ phải tế cho anh linh Giáo chủ trên trời, xác của các người sẽ đời đời bị dày xéo, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Thần chủ nãy giờ im lặng, bấy giờ mới cất tiếng :
- Lão Hắc, kích động quá rồi, lão lui ra sau đi.
Hắn lại ngồi xuống gần Quân Hào :
- Quân Hào thiếu chủ, ân oán đời trước, tới giờ cũng phải đến lúc giải quyết rồi, tuy nhiên ai làm người đó chịu, bọn ta cũng có thể mở cho ngươi một con đường sống, ngươi thấy thế nào?
Quân Hào lạnh giọng :
- Việc đã đến mức này, ngươi đem cả cha con ta ra chém chết một lượt cho xong, mất công hoa dạng bày trò làm gì nữa.
Thần chủ trầm ngâm một lúc, khẽ thở dài :
- Công tử, một thân võ công nhà ngươi, sao không bám víu lấy một con đường sống, sau này còn có cơ hội báo thù, nhất nhất đòi chết như bọn thất phu tranh cường, ngươi làm ta thất vọng biết bao nhiêu.
Quân Hào trong lúc gã Thần chủ lải nhải, thầm xác định bộ vị, dồn lực phun một bãi nước miếng vào hướng Thần chủ đang ngồi, nghe bộp một tiếng, cũng không biết là trúng vào đâu nữa. Nhưng thoáng một cái, bộ mặt nạ bằng sứ của Thần chủ đã kề sát vào mặt gã, bàn tay bóp chặt lấy cổ họng gã :
- Tiểu tử, ngươi cứng cỏi lắm, bây giờ, ta giải huyệt cho ngươi, cho ngươi một thanh kiếm, nếu trong tình trạng đó, ngươi có thể chiến thắng người của ta, ta sẽ tha cái mạng chó nhà ngươi, lại thả luôn cả con nhãi Vân Mị ra nữa, nhé.
Quân Hào cổ họng bị siết chặt, ú ớ nói không thành tiếng, buột miệng chửi rủa :
- Con bà nhà ngươi, ta việc gì phải tham gia vào trò chơi khốn kiếp đó, thua rồi thì cứ một đao sảng khoái chém xuống cho xong, hà tất phải rườm rà.
Thần chủ buông cổ họng gã ra, âm lạnh cười lên một tràng :
- Được, lôi Ngô Đình ra đây, để xem tư vị chặt ngón tay Minh chủ võ lâm năm xưa thế nào.
Quân Hào thở dài, gã hiểu rằng trận này mình đã bại đến thê thảm, vốn là chẳng còn một con đường nào khác.
...
Quân Hào nắm chặt thanh trường kiếm, nghiêm cẩn hộ vệ khí môn, hiện giờ nội lực gã đã mất gần hết, lại biến thành thằng mù dở, chỉ có thể dựa vào kiếm pháp siêu phàm cố tìm lấy một sinh lộ mà thôi. Gã cố gắng làm quen với bóng tối mịt mờ trước mắt, tập trung hết thính lực nhằm phát giác đối thủ, lấy bất biến ứng vạn biến, hy vọng có thể giải quyết thật nhanh trận đấu.
Nhưng có vẻ gã đã đề phòng không cần thiết, có tiếng bước chân nặng nề phía trước, rồi kiếm phong rít gió chém thẳng vào đầu gã. Quân Hào không dám cương đối với thế công mãnh liệt đó, bước lên hai bước thần tốc, sử dụng Xạ tinh khoái kiếm chụp vào bộ vị của đối thủ trước mặt. Bộ khoái kiếm này vốn là kiếm pháp đắc ý của Quân Hào, vốn không cần hao tổn quá nhiều sức lực, lại có phạm vi tấn công rất rộng, trong tình cảnh của gã lúc này hy vọng thủ thắng sẽ cao hơn.
Quân Hào vốn không tin tưởng mình sẽ có thể chiếm lợi thế ngay chiêu đầu tiên, vì nếu tên này ngang sức với gã trung niên hôm nọ thôi, thì chắc gã đã thắng ít thua nhiều rồi, thế nên gã hết sức ngạc nhiên khi chỉ mới xuất có một chiêu, kiếm đã ba lần xuyên vào da thịt của đối thủ. Xạ tinh khoái kiếm lấy nhanh làm chủ, nhưng sát thương thì không trầm trọng lắm, nên đối thủ vẫn không ngã gục, trái lại còn tấn công mãnh liệt hơn.
Thoáng chốc hai bên đã trao đổi hơn hai mươi chiêu kiếm, Quân Hào trước mắt chẳng thấy gì bị đánh trúng bốn lần, nhưng gã thân pháp nhanh nhẹn, lúc tối hậu kịp thời nghe tiếng kình phong, né tránh gạt đỡ, vết thương không trầm trọng lắm, cánh tay bên phải đau buốt, lại càng không sao sử dụng được, gã chuyển sang tay trái, chiêu chiêu phát xuất, kỳ lạ là chiêu nào cũng quét trúng địch nhân, nhưng đối thủ của gã vẫn kiên cường chống trả, dường như không biết đau đớn là gì.
Quân Hào hét lên một tiếng, thẩm định chính xác bộ vị, sử dụng thế Ưng trảo tróc Bạch thố, từ trên cao nhảy xuống, lấy hai chân kẹp chặt đầu đối thủ, kiếm trong tay dồn hết sức đâm vào ngực hắn, ghim cứng người hắn xuống đất. Lúc này đối thủ của gã mới chịu ngã xuống, khẽ giẫy lên vài cái rồi nằm yên bất động. Quả thật gã đã dồn hết sức lực cho chiêu tối hậu này, lảo đảo ngã vật sang một bên.
Quân Hào mệt nhọc đứng dậy trong tiếng cười đầy đắc ý của bọn Thần chủ, gã ngơ ngác không hiểu sao bọn chúng lại có vẻ vui sướng như vậy, nhưng một lúc sau thì đoán ra, ắt hẳn đây cũng là kẻ thù của Ảo Long thần cung, bọn chúng mượn tay mình để giết hại. Gã trong lòng phẫn nộ não nề, tự thề nếu thoát khỏi tai kiếp này, sẽ trả cho bọn Thần cung cả vốn lẫn lời.
Giọng Thần chủ đã trở lại vẻ vô cảm :
- Quân Hào công tử, quả nhiên xứng danh thế gia, không hề làm mất mặt phụ thân, bọn ta y lời, sẽ cho hai đứa tiểu tử tôm tép bọn mi sống sót, ngày nào mi có đủ sức lực, muốn trả thù cứ đến tìm bọn ta nhé.
- Hôm nay ngươi để ta sống, nhất định sau này ngươi sẽ không có được một ngày nào yên ổn.
Thần chủ thản nhiên trả lời :
- Được, ta sẽ chờ đợi tới ngày ấy, công tử nhất định không được làm ta thất vọng.
Nói rồi ném cho Quân Hào lọ thuốc :
- Bôi lên mắt, ba canh giờ sau thị lực sẽ trở lại bình thường, Ngô công tử, lành mạnh an khang, bọn tệ nhân cáo từ.
Gã chờ cho bọn chúng hi hi ha ha bỏ đi hết mới mò mẫm theo hơi thở, tìm được Vân Mị đang nằm ngất xỉu bên góc tường, nhưng không sao lay tỉnh cô gái ấy được. Gã cũng đã quá tổn hao sức lực, trước mắt lại chẳng thấy gì, đoán rằng cha mình đã bị bắt đi hoặc đã bị giết chết, nhưng trong tình trạng mù dở này chẳng thể làm được gì, chỉ đành bôi thuốc giải vào mắt rồi ngồi bệt xuống, mơ màng thiếp đi một giấc ngủ nhọc nhằn.
...
Rất lâu sau đó.
Trời đã sụp tối, gió gào rít bên ngoài ngôi nhà Ngô gia, vốn ngày thường đã âm thầm lặng lẽ, nay không hề thấy một ánh đèn lại càng hoang vu ghê rợn. Quân Hào đã tỉnh dậy, gã đưa mắt nhìn quanh, thấy đại sảnh Ngô gia chìm trong bóng tối mờ mờ, còn bên cạnh gã, Vân Mị chẳng biết tỉnh dậy từ lúc nào đang run lên cầm cập. Quân Hào nhè nhẹ vỗ vai nàng ta :
- Vân cô nương, à không phải, ta vẫn chưa biết cô nương họ gì, mọi chuyện đã qua rồi, để ta đi xem xét một vòng xung quanh xem thế nào đã.
Vân Mị vẫn run lên, bấu vào vai gã đau buốt, giọng nói van lơn cầu khẩn :
- Đừng, công tử đừng đi, ghê rợn lắm, công tử đừng đi mà.
Quân Hào hơi ngạc nhiên, nhưng đoán là nàng quá kinh hãi nên thần trí không tỉnh táo, gã vỗ về nàng thêm một lúc, rồi nhè nhẹ gỡ nàng ta ra, đứng dậy dò xét chung quanh.
Đầu tiên, gã đi tới giữa phòng, xem thử đối thủ lúc nãy của mình là ai. Mờ mờ một bóng áo trắng nằm đó, trên ngực vẫn cắm một thanh kiếm, bọn Ảo Long thần cung đương nhiên không phí thời giờ thu dọn cái xác đi làm gì.
Rồi gã thấy đầu mình bị giáng mạnh một cú, trái tim bị bóp nghẹt, gã cơ hồ thở không ra hơi, ngã ngồi xuống đất.
Người nằm đó, bị một kiếm xuyên qua giữa ngực, ghim chặt xuống nền đất, là Ngô Đình.
Quân Hào thét lên :
- Cha
Gã nhảy tới ôm chặt thi thể, trong một thoáng hy vọng là mình nhìn lầm. Nhưng không phải, đó chính là Ngô Đình, khắp người mang vết kiếm thương.
Là kiếm thương do gã gây ra.
Cả thế giới xung quanh biến thành Địa Ngục, khắp nơi rực lên một màu máu đỏ. Quân Hào, chàng thanh niên kiên cường ấy, đã bị bóp vỡ đến tận xương tủy, đời đời chìm trong bể khổ trầm luân. Gã ôm xác cha mình, thấy xung quanh là những tiếng gào thét hoang dại, gã u u mê mê, không hiểu mình đang bước đi trong thế giới nào. Nhưng thi thể trong tay gã là thật, trăm vạn lần là thật.
Tiếng Vân Mị như vọng lại từ cõi xa xăm nào đó, xuyên qua những tiếng gào thét, như từng nhát búa choang choang giáng mạnh vào đầu gã :
- Thần chủ đó, là cao thủ quỷ dị, hắn đã tước mất thần trí cha công tử, dùng tà thuật điều khiển ông như hình nộm tấn công công tử, công tử lại không thấy gì, nên... - Tiếng Vân Mị từ từ nhỏ đi.
Những tiếng gào thét lại càng lớn dần lên.
Bên ngoài gió vẫn rít lên từng hồi, như khóc cùng với nỗi đau đớn của nhân gian. Lẫn trong tiếng gió, là nhiệt lệ ai đang tuôn chảy, là tâm hồn ai đang gào lên những tiếng bi ai.