Anna Và Nụ Hôn Kiểu Pháp

Chương 37

Tôi đồng ý là Dave không hấp dẫn bằng St. Clair. Cậu ta có vẻ lóng ngóng vụng về với một hàm răng lộn xộn, nhưng cái mũi rám nắng-đầy-tàn-nhang thì rất ư là đáng yêu. Tôi thích cách cậu ta hất mái tóc bờm xờm khỏi mắt và xao xuyến trước nụ cười đong đưa của cậu ta. Chắc chắn Dave có hơi trẻ con, nhưng cậu ta không giống gã Mike Raynard lúc nào cũng nói về bộ ngực của Cô gái có Lọn tóc hồng cho dù cô ta đang ở gần hắn. Tôi không nghĩ sẽ có ngày Dave hào hứng với một cuốn sách lịch sử hoặc đội một cái mũ buồn cười do chính tay mẹ cậu ta đan, nhưng vấn đề là Dave độc thân còn St. Clair thì không.

Đã một tuần trôi qua từ lúc chúng tôi hôn nhau và giờ mọi người mặc định chúng tôi đang hẹn hò. Đại loại thế. Chúng tôi cùng đi tản bộ, cậu ta trả tiền một vài bữa ăn và chúng tôi hôn hít mùi mẫn ở nhiều địa điểm khác nhau trong khuôn viên trường. Có điều tôi không đi chơi với bạn bè Dave và cậu ta cũng không bao giờ gần gũi bạn bè tôi. Như thế hóa ra lại hay vì bọn họ cứ lấy Dave làm cớ trêu chọc tôi không ngừng nghỉ.

Dưới sảnh, tôi nằm ườn quanh các bạn của mình. Hôm nay là tối thứ sáu nên tòa nhà không đông đúc cho lắm. Nate ngồi sau bàn lễ tân vì nhân viên thường trực đang đình công. Ở Paris này luôn có những vụ đình công, đó là chuyện tất yếu sớm muộn gì cũng xảy ra. Rosh phác họa Rashmi trong lúc nó nói chuyện với bố mẹ qua điện thoại bằng tiếng Hindi, còn St. Clair và Meredith thì luân phiên đặt câu hỏi cho bài kiểm tra môn Chính phủ Mỹ. Tôi bận bịu kiểm tra email, và giật mình khi thấy có thư của Bridgette.

Nó đã không viết gì gần hai tháng nay.

Tớ biết cậu không muốn nhớ đến tớ nhưng tớ nghĩ mình sẽ thử lần cuối. Tớ xin lỗi vì đã không nói với cậu chuyện tớ và Toph. Tớ sợ vì biết cậu rất thích anh ấy. Hy vọng một ngày nào đó cậu sẽ hiểu là tớ không cố ý làm cậu buồn. Hy vọng học kỳ hai của cậu ở Pháp sẽ diễn ra thuận lợi.

Hai tháng nữa là đến lễ tốt nghiệp rồi, tớ rất mong buổi dạ vũ cuối năm. TMOP có tổ chức tiệc khiêu vũ không? Cậu sẽ đi với ai?

Còn anh chàng người Anh đó thì sao? Tớ nghe thấy có vẻ sâu sắc hơn bạn bè bình thường rồi đấy. Sao cũng được. Tớ xin lỗi, hy vọng cậu vẫn khỏe. Tớ sẽ không làm phiền cậu nữa. Tớ đã không dùng những từ khó nuốt vì tớ biết cậu ghét chúng lắm.

“Cậu ổn chứ, Anna?” St. Clair hỏi.

“Gì cơ?” Tôi gập máy tính lại.

“Trông cậu cứ như rạp phim Bố mẹ chó săn cáo chân ngắn bị đóng cửa vậy,” cậu nói.

Bridgette và Toph sẽ đến buổi tiệc khiêu vũ cuối năm. Vì sao tôi buồn? Trước giờ tôi chưa bao giờ quan tâm tới buổi tiệc đó. Nhưng rồi họ sẽ chụp những tấm ảnh bé xinh. Toph sẽ mặc bộ vest được biến tấu với những chiếc ghim cài còn Bridgette sẽ mặc một chiếc váy kiểu cổ điển. Cậu ta sẽ đặt tay lên eo nó và vụng về tạo dáng. Họ sẽ chụp lại khoảnh khắc bên nhau mãi mãi đó. Còn tôi thì sẽ không bao giờ biết đến buổi tiệc khiêu vũ cuối năm.

“Không có gì. Mình không sao.” Tôi quay lưng với cậu và lau khô mắt.

St. Clair ngồi lên. “Không có gì là sao. Cậu đang khóc kia kìa.”

Cửa trước mở ra, tần số âm thanh tăng vọt khi Dave, Mike và ba cô bé lớp mười một xuất hiện. Họ đã uống rượu và cười đùa ầm ĩ. Emily Middlestone, Cô gái với Lọn tóc hồng, bám chặt cánh tay Dave. Bàn tay của cậu ta thư thả đặt lên eo con bé đó. Bức ảnh trong buổi tiệc khiêu vũ. Tôi ngạc nhiên khi lòng đau nhói vì ghen tỵ.

Hai má Emily đỏ bừng, nó cười nhiều hơn những người khác. Mer thúc mũi giày vào người tôi. Số còn lại, bao gồm Josh và Rashmi, thích thú theo dõi tình huống này. Tôi mở lại máy tính, quyết tâm không xù lông nhím.

“Anna!” Dave hăm hở vẫy tay. Khuôn mặt Emily đầy vẻ chua chát. “Chị lỡ mất rồi!” Cậu ta rũ bỏ Emily và lảo đảo bước về phía tôi, trông y hệt một con gà mới nở với đôi cánh vô tích sự. “Chị biết quán cà phê có cửa sổ màu xanh không? Chúng tôi đã chôm bàn ghế bên ngoài quán và giấu vào trong đài phun nước. Chị nên chứng kiến vẻ mặt của lũ tiếp viên khi họ tìm ra số bàn ghế đó. Thích lắm!”

Tôi nhìn xuống chân Dave. Thực sự chúng đang ướt sũng.

“Chị đang làm gì vậy?” Cậu ta thụp xuống cạnh tôi “Kiểm tra email à?”

St. Clair khịt mũi. “Trao huy chương cho anh bạn này vì kỹ năng thám thính tuyệt vời đi nào.”

Đám bạn tôi cười khẩy. Tôi cảm thấy xấu hổ cho cả Dave và mình. Nhưng Dave không thèm nhìn St. Clair mà tiếp tục cười nhăn nhở. “Ừm, tôi đã nhìn thấy cái máy tính và khuôn mặt cau lại đáng yêu chứng tỏ chị ấy đang rất tập trung, từ đó tôi kết nối hai việc lại…”

“KHÔNG,” tôi ngăn St. Clair, lúc này cậu đã mở miệng như sắp sửa nói gì đó. Cậu sửng sốt khép miệng lại.

“Muốn lên lầu không?” Dave hỏi. “Chúng ta sẽ sưởi ấm trong phòng tôi một lúc.”

Có lẽ tôi nên đi. Cậu ta đại khái là bạn trai tôi cơ mà. Thêm vào đó tôi đang tức St. Clair. Cái nhìn thù địch của cậu càng củng cố quyết tâm của tôi. “Được đấy.”

Dave reo lên và kéo tôi đứng dậy. Cậu ta bước qua cuốn sách của St. Clair và cậu trông như thể sắp giết người đến nơi. “Chỉ là một cuốn sách thôi mà,” tôi nói.

Cậu quắc mắt với vẻ khinh miệt.

Dave dẫn tôi lên tầng năm. Tầng của St. Clair. Tôi đã quên họ là hàng xóm. Phòng của cậu ta hóa ra lại là nơi… đậm chất Mỹ nhất mà tôi từng thấy ở Paris. Bốn bức tường dán đầy áp phích: bài hát, phim ảnh, cả một phụ nữ có bộ ngực đồ sộ mặc bikini trắng. Bộ ngực của cô ta vùi vào cát và cô ta bĩu môi như muốn nói: Bạn tin nổi không? Cát! Ở bãi biển đấy!

Lũ con gái nhào vào chiếc giường bừa bộn của Dave. Mike lao vào theo khiến bọn họ ré lên, tay nện túi bụi vào người nó. Tôi lượn lờ quanh cửa phòng cho đến khi Dave kéo tôi ngồi lên đùi cậu ta trên chiếc ghế bên cạnh bàn học. Thêm một thằng nữa bước vào. Paul hay Pete gì đó. Một con bé lớp mười một với mái tóc đen tuyền và quần bò bó sát duỗi người để khoe chiếc nhẫn trên rốn cho Paul/Pete ngắm nghía. Ôi trời ơi.

Nhóm người đó chia thành từng cặp và bắt đầu hôn hít. Emily không có đối tác nên nó bỏ đi, trước đó đã kịp bắn cho tôi cái nhìn sôi sục căm hờn. Lưỡi Dave đang nằm trong miệng tôi nhưng tôi không thể thả lỏng vì tối nay cậu ta chảy nước dãi quá nhiều. Bàn tay Dave luồn vào áo tôi và nán lại ở eo. Tôi nhìn xuống bàn tay còn lại và phát hiện ra nó không lớn hơn tay tôi là bao. Cậu ta có đôi tay của một cậu nhóc.

“Tao cần giải tỏa,” Mike Reynard đứng lên, đứa cặp với nó ngã độp ra sàn nhà. Tôi thầm mong Mike biến khỏi phòng nhưng hóa ra nó lại đi làm một việc không thể tha thứ được.

Mike kéo khóa quần ngay trước mắt mọi người và tè vào buồng tắm của Dave.

Không một ai lên tiếng.

“Sao cậu không ngăn cản cậu ta?”

Dave không trả lời câu hỏi của tôi, đầu cậu ta ngửa ra sau, miệng há hốc. Cậu ta mơ ngủ ư?

“Người nào cũng tè trong buồng tắm mà chị gái.” Mike bĩu môi với tôi. “Sao vậy, chị xếp hàng đợi vào nhà vệ sinh hả?”

***

Tôi chiến đấu với nỗi khiếp sợ trong lúc phi thân xuống phòng mình. Tôi đang nghĩ gì vây? Tôi có thể đã bị nhiễm một trong vô số chứng bệnh nguy hiểm chết người nào đó. Chắc chắn Dave CHƯA TỪNG lau dọn phòng ốc. Tôi nhớ lại không gian thoải mái gọn gàng của St. Clair và cơn ghen của tôi đối với Ellie lại rẽ sang một hướng mới. St. Clair sẽ không bao giờ treo áp phích bia bọt, bù khú trong phòng hay dùng buồng tắm làm nhà vệ sinh.

Sao tôi lại thành đôi với Dave? Tôi chỉ đến với cậu ta vì sôi máu với St. Clair phải không? Ý nghĩ đó đánh vào tôi một cú choáng váng.

Giờ đây tôi cảm thấy vừa tủi hổ vừa ngu si. Tôi đưa tay sờ sợi dây đeo cổ và một cơn chấn động mới ào đến.

Chìa khóa. Chìa khóa đâu rồi?

Mình đã để nó ở đâu nhỉ? Tôi chửi thầm vì không đời nào tôi quay lại phòng Dave. Có lẽ nó ở dưới sảnh. Hoặc có thể từ đầu tôi đã không mang theo nó. Nói vậy tôi phải đi đến bàn lễ tân phải không? Nhưng mà – tôi lại chửi thầm - họ đang đình công rồi còn đâu. Vây là tôi phải đến phòng Nate và đánh thức anh ta vào lúc nửa đêm. Anh ta sẽ nổi điên với tôi mất.

Cửa phòng Mer mở ta. Là St. Clair.

“Ngủ ngon nhé,” cậu nói và khép lại cửa phòng. Mer cũng chúc cậu ngủ ngon. Cậu liếc sang tôi và tôi giật lùi. Cậu đã biết tôi đang ở ngoài này.

“Cậu và Higgenbaum vui vẻ chứ?” Cậu mỉa mai.

Tôi không muốn nhắc đến Dave. Tôi muốn tìm ra cái chìa khóa phòng khỉ gió và muốn St. Clair biến đi. “Ừ. Tuyệt vời. Cảm ơn cậu.”

St. Clair chớp mắt. “Cậu đang khóc. Lần thứ hai trong tối nay.” Giọng cậu đanh lại. “Thằng đó xúc phạm cậu phải không?”

Tôi lau mắt. “Cái gì?”

“Mình sẽ GIẾT thằng khốn…”

Tôi kéo cậu trở lại khi cậu đã đi được nửa đường đến cầu thang. “Không!” St. Clair nhìn bàn tay tôi trên cánh tay cậu, tôi liền vội vàng buông tay. “Mình bị nhốt ở ngoài. Mình chỉ buồn vì để đâu mất chìa khóa phòng.”

“Ồ.”

Bọn tôi đứng lặng một hồi lâu, không biết nên làm gì. “Mình sẽ xuống dưới sảnh.” Tôi tránh ánh mắt cậu. “Có lẽ mình bỏ chìa khóa ở đó.”

St. Clair đi theo và tôi không còn đủ sức để tranh luận. Giày cậu gõ lộp cộp trên cầu thang vắng. Tiền sảnh rất tối và vắng vẻ. Gió tháng ba đập vào mặt kính cửa chính. Cậu mò mẫm bật đèn. Đó là một cây đèn Tiffany có hình chuồn chuồn đỏ với cặp mắt màu ngọc lam lồi ra. Tôi bắt đầu lật những tấm đệm trên ghế dài.

“Nhưng cậu đã ngồi suốt trên nền nhà cơ mà,” cậu nói. Tôi ngẫm nghĩ và thấy cậu nói đúng. Cậu chỉ tay vào một chiếc ghế. “Giúp mình nâng cái này. Có lẽ chìa khóa bị đá xuống dưới đấy.”

Chúng tôi di chuyển nó. Không thấy chìa khóa đâu cả.

“Hay cậu đã bỏ nó lại trên lầu?” Tôi biết cậu muốn ám chỉ phòng của Dave.

“Mình không biết. Mình đã rất mệt.”

“Chúng ta sẽ lên đó kiểm tra chứ?” Cậu chần chừ. “Hay là… để mình lên đó kiểm tra thử.”

Tôi lắc đầu. Thật nhẹ nhõm khi cậu không thúc ép.

Cậu cũng tỏ vẻ nhẹ nhõm. “Vậy dến chỗ Nate nhé?”

“Mình không muốn đánh thức anh ấy?”

St. Clair cắn móng tay. Cậu đang căng thẳng. “Cậu có thể ngủ trong phòng mình. Mình sẽ ngủ trên sàn. Chúng mình sẽ không phải, ừm, ngủ chung. Như lần trước. Nếu cậu không muốn.”

Đây là lần thứ hai chúng tôi đề cập đến kỳ nghỉ cuối tuần đợt trước. tôi lặng người. Sự cám dỗ khiến toàn thân tôi nhức nhối chờ mong, nhưng ý tưởng này tệ hại trăm đường. “Không. Mình… mình nên giải quyết ngay bây giờ. Vì sáng mai mình vẫn sẽ phải gặp Nate và sẽ phải giải thích… chuyện đã ở lại phòng cậu.”

Cậu có thất vọng không? Cậu nói sau một thoáng, “Vậy mình sẽ đi với cậu.”

”Nate sẽ nổi điên. Cậu nên về ngủ đi.”

Nhưng cậu vẫn đi đến phòng Nate và gõ cửa. Một phút sau Nate mở cửa. Anh ta đi chân đất, mặc một chiếc áo thun cũ mèm và quần tà lỏn. Tôi ngượng ngùng ngoảnh mặc đi. Nate xoa xoa cái đầu trọc lóc. “Gì vậy?”

Tôi nhìn chằm chằm tấm thảm có họa tiết hình thoi của anh ta. “Em bị nhốt bên ngoài.”

“Hả?”

“Bạn ấy quên chìa khóa,” St. Clair nói, “Bạn ấy có thể mượn anh chìa dự phòng không?”

Nate thở dài nhưng vẫn ra hiệu cho chúng tôi bước vào trong. Phòng anh ta rộng hơn phòng chúng tôi nhiều, có bồn tắm riêng, phòng khách, nhà bếp cỡ vừa (dù vẫn còn bé tí tẹo nếu xét theo tiêu chuẩn Mỹ) và một phòng ngủ biệt lập. Nate ì ạch bước tới chiếc tủ gỗ trong phòng khách. Trong tủ chứa nhiều chìa khóa đồng móc vào đinh, trên mỗi chìa sơn một con số màu vàng. Anh ta giật lấy số 408 và đưa nó cho tôi. “Anh muốn lấy lại nó trước bữa ăn sáng.”

“Dĩ nhiên rồi.” Tôi kẹp chiếc chìa khóa chặt đến nỗi nó hằn sâu vào lòng bàn tay. “Em xin lỗi.”

“Ra ngoài đi,” anh ta nói và chúng tôi hộc tốc đi ra hành lang. Tôi liếc thấy tô ‘áo mưa’ của anh ta và nhớ lại ký ức về dịp lễ Tạ ơn không vui vẻ cho lắm.

“Thấy chưa?” St. Clair tắt công tắc cây đèn chuồn chuồn. “Cũng không tệ lắm.”

Tiền sảnh lại bị bóng tối bao trùm, ánh sáng le lói duy nhất đến từ màn hình chờ của chiếc máy tính đặt trên bàn lễ tân. Tôi dợm bước đi tới, bám vào tường để mò đường. St. Clair đâm sầm vào tôi. “Xin lỗi,” cậu nói. Hơi thở ấm áp của cậu phả vào cổ tôi. Cậu không lùi lại mà vẫn ở sát sau lưng tôi trong lúc hai đứa mò mẫm đi hết hành lang.

Tay tôi chạm vào cửa cầu thang. Tôi mở nó ra và chúng tôi phải che mắt trước ánh sáng chói đột ngột. St. Clair đóng cửa lại nhưng bọn tôi không đi lên lầu.

Cậu vẫn áp sát vào tôi. Tôi quay lại. Môi cậu chỉ còn cách môi tôi một hơi thở. Tim tôi đập cuồng loạn như sắp nổ tung, nhưng cậu lùi lại. “Vậy cậu và Dave…?”

Tôi nhìn chằm chằm hai bàn tay đang đặt trên cánh cửa của cậu. Không phải đôi tay của một cậu nhóc.

“Đã từng,” tôi nói. “Không còn nữa.”

Cậu ngập ngừng và lại bước về phía trước. “Và cậu không định kể mình nghe về nội dung của bức thư lúc nãy phải không?”

“Không.”

Gần thêm một bước. “Nhưng nó làm cậu buồn. Tại sao cậu không kể với mình?”

Tôi lùi lại. “Vì mình xấu hổ và đó cũng không phải việc của cậu.”

St. Clair bực tức cau mày. “Anna, nếu cậu không thể kể cho bạn thân nhất biết điều gì quấy rầy cậu thì cậu có thể kể với ai nữa đây?”

Tôi phải đấu tranh ghê lắm mới không òa khóc lần thứ ba. Bỏ qua sự khó xử và thái độ thù địch, cậu vẫn xem tôi là bạn thân nhất. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Tôi nhớ cậu. Tôi ghét cứ phải nổi khùng với cậu. Và rồi chuyện Bridgette và Toph đến vũ hội tuôn ồ ạt khỏi miệng tôi, cậu chăm chú lắng nghe và không lần nào rời mắt khỏi tôi. “Mình sẽ không bao giờ được dự vũ hội! Khi bố đăng ký cho mình vào đây, ông cũng đã tước đi cơ hội đó của mình.”

“Nhưng… vũ hội tốt nghiệp thì đâu có hay ho gì.” St. Clair bối rối. “Mình cứ nghĩ cậu mừng vì chúng ta không có vũ hội chứ.”

Chúng tôi ngồi xuống bậc thang cuối. “Mình đã nghĩ vậy. Cho đến lúc này.”

”Nhưng… Toph là kẻ bất tài. Cậu ghét hắn. Cả Bridgette nữa!” Cậu liếc tôi. “Chúng ta vẫn ghét Bridgette phải không? Mình không bỏ sót điểm nào phải không?”

Tôi lắc đầu. “Chúng ta vẫn ghét nó.”

” Được rồi. Đó sẽ là một hình phạt xứng đáng. Nghĩ thế này đi, nó sẽ lọt thỏm trong một tấm vải sa-tanh quái gở mà không đứa con gái lý trí nào chịu mặc vào và họ sẽ chụp một tấm ảnh gớm ghiếc…”

”Bức ảnh đó,” tôi rên rỉ.

“Không. Chúng rất gớm ghiếc, Anna.” Trông cậu có vẻ thực sự chán ghét. “Những tư thế không ra làm sao và những khẩu hiệu dở tệ. ‘Một đêm để nhớ’. ‘Khoảnh khắc diệu kỳ’...”

“Nơi khởi nguồn mơ ước.”

“Chuẩn không cần chỉnh.” Cậu thúc khuỷu tay vào tôi. “Ồ, lại còn móc khóa in hình kỷ niệm nữa chứ. Bridgette bắt buộc phải mua một cái. Toph sẽ thấy xấu hổ và chia tay nó, chắc chắn luôn. Bức ảnh vũ hội sẽ hoàn toàn đánh sập bọn họ.”

”Họ vẫn sẽ được chưng diện.”

“Cậu ghét chưng diện mà.”

“Và họ vẫn được khiêu vũ.”

“Cậu khiêu vũ ở đây! Cậu nhảy trên chiếc bàn lễ tân trong tiền sảnh vào lễ Tạ ơn.” Cậu bật cười. “Làm sao Bridgette được nhảy trên một cái bàn trong vũ hội tốt nghiệp chứ.”

Tôi cố giữ tâm trạng buồn bã. “Trừ khi nó bị đuổi ra ngoài.”

“Chuẩn.”

“Có lẽ nó sẽ bị như vậy.”

”Không ‘có lẽ’ gì hết. Nó chắc chắn sẽ bị tống cổ ra ngoài.”

“Và thực sự nhục nhã khi mất bữa tối…”

St. Clair nôn vào hai bàn tay. “Thức ăn ở vũ hội kinh khủng lắm! Sao mình lại quên được nhỉ? Gà dai nhách, sốt thịt nướng đóng chai…”

“… trên giày của Toph.”

“Khủng khiếp,” cậu nói. “Nó sẽ nôn trong lúc chụp ảnh, mình bảo đảm luôn.”

Cuối cùng, tôi toét miệng cười và cậu cũng cười theo. “Còn hơn thế nữa ấy chứ.”

Chúng tôi nhìn nhau. Nụ cười của cậu giãn ra, cậu lại thúc tôi. Tôi tựa đầu vào vai cậu khi ánh đèn trên hành lang tắt ngúm. Tất cả đều được hẹn giờ.

“Cảm ơn, Étienne.”

Cậu gồng người khi nghe thấy tên mình. Trong bóng tối tôi cầm một tay cậu đặt lên đùi mình và siết chặt. Cậu cũng siết tay. Móng tay cậu bị cắn cụt lủn nhưng tôi vẫn yêu đôi tay cậu.

Chúng thật vừa vặn.