Tôi cảm nhận được thứ đó đang đến, nhưng không thể ngăn nó lại.
SỰ KINH HOÀNG.
Họ đã bỏ rơi tôi. Bố mẹ đã bỏ rơi tôi! Ở PHÁP!
Vào lúc đó, Paris im lìm một cách kỳ quặc. Ngay cả cô ca sĩ opera cũng thôi không hát nữa. Tôi không thể thua. Các bức tường ở đây còn mỏng hơn băng cá nhân, vậy nên nếu tôi khóc lóc thê lương thì hàng xóm của tôi – những đứa bạn mới – sẽ nghe thấy tất tần tật. Tôi như sắp phát ốm. Tôi sắp nôn ra cái món sa-lát cà tím kỳ quái trong bữa tối và đảm bảo là mọi người sẽ nghe thấy, sẽ không ai mời tôi đi xem các diễn viên kịch câm biểu diễn cảnh thoát khỏi chiếc hộp vô hình nữa, hay cùng làm một việc gì đó mà người dân nơi đây thích làm vào những lúc rảnh rang.
Tôi phóng đến bồn rửa để rửa mặt nhưng lại bị nước bắn tung tóe lên áo sơ mi. Giờ thì tôi càng khóc lóc thảm thiết hơn vì vẫn chưa lấy ra đống khăn lau, hơn thế bộ quần áo ướt sũng nhắc tôi nhớ về trò trượt nước ngốc nghếch mà Bridgette và Matt thường lôi kéo tôi ở Six Flags, dẫu rằng nước ở đó trông rất gớm, bốc mùi như nước sơn và chứa hàng tỉ tỉ con vi khuẩn. Ôi Chúa ơi. Sẽ ra sao nếu nguồn nước này bị nhiễm khuẩn? Nước uống ở Pháp có an toàn không?
Thảm thương. Tôi mới thảm thương làm sao.
Có bao nhiêu đứa mười bảy tuổi sống chết muốn rời nhà nhỉ? Mấy đứa hàng xóm của tôi không trải qua bất kỳ cơn khủng hoảng nào. Không có tiếng khóc rấm rứt vang lên đằng sau vách tường phòng ngủ của chúng. Khi tôi lấy một cái áo sơ mi trên giường để lau khô người thì giải pháp chợt lóe lên. Gối nằm của tôi. Tôi úp mặt vào cái dụng cụ cách âm đó rồi thổn thức, thổn thức và thổn thức.
Ai đó đang gõ cửa phòng tôi.
Không phải chứ. Chắc chắn không phải cửa phòng tôi.
Lại nữa rồi!
“Xin chào?” tiếng một đứa con gái cất lên từ ngoài hành lang. “Xin chào? Cậu ổn chứ?”
Không, tôi không ổn. BIẾN ĐI. Nhưng nó lại gọi và tôi buộc phải lảo đảo rời giường để trả lời. Một cô nàng tóc vàng, xoăn dài hiện ra sau cánh cửa. Cô bạn trông cao to nhưng không quá khổ - to cỡ tuyển thủ bóng chuyền. Mũi có gắn nhẫn đá lấp lánh. “Cậu ổn chứ?” Giọng cô bạn thật êm ái. “Mình là Meredith; mình sống ở phòng bên. Bố mẹ cậu vừa đi phải không?”
Đôi mắt sưng húp đã xác nhận thay tôi.
“Đêm đầu tiên mình cũng khóc nhiều lắm.” Meredith nghiêng đầu, nghĩ ngợi một lúc rồi gật gù. “Đến đây. Sô-cô-la sô nhé.”
“Sô-cô-la ‘sô’ là sao?” Tại sao tôi phải đi xem cái “sô” đó? Mẹ tôi đã bỏ rơi tôi, tôi sợ phải rời khỏi phòng và…
“À.” Cô bạn mỉm cười. “Sô. Nghĩa là nóng ấy. Sô-cô-la nóng, mình có thể pha một ít trong phòng mình.”
Ồ.
Dù không muốn tôi vẫn mò theo. Meredith giơ tay ngăn tôi lại y như một người điều phối giao thông. Cô bạn đeo nhẫn trên cả năm ngón tay. “Đừng quên chìa khóa của cậu. Cửa ở đây tự động khóa lại đấy.”
“Mình biết rồi.” Tôi rút ra sợi dây chuyền dưới áo để chứng minh điều mình nói. Tôi đã luồn chìa khóa phòng vào đó trong buổi học Kỹ năng sống dành cho học sinh mới vào cuối tuần trước, khi họ dặn dò chúng tôi về việc có thể dễ dàng bị nhốt bên ngoài như thế nào.
Chúng tôi vào phòng Meredith. Tôi há hốc. Phòng này rộng bằng phòng tôi, mỗi chiều khoảng ba mét, có chiếc bàn học mini, tủ áo mini, giường mini, tủ lạnh mini, bồn rửa mặt mini và vòi tắm mini (không có nhà vệ sinh mini vì chúng tôi dùng chung cuối hành lang), nhưng… không giống cái lồng tẻ nhạt của tôi chút nào. Từng phân trên tường và trần nhà đều được che phủ bởi những tấm áp phích, tranh ảnh cùng giấy dán bóng loáng và tờ rơi tiếng Pháp rực rỡ.
“Cậu đã ở đây bao lâu rồi?” Tôi hỏi.
Meredith đưa tôi một mẩu khăn giấy để chùi mũi. Một tiếng xì khủng khiếp phát ra, nhưng cô bạn chẳng giật mình hay nhăn mặt. “Mình đến hôm qua. Mình học ở đây được bốn năm rồi nên không cần tham gia các buổi sinh hoạt đầu khóa nữa. Mình bay một mình nên chỉ quanh quẩn đợi bạn bè xuất hiện thôi.” Hai tay chống hông, Meredith nhìn quanh và có vẻ tự hào về công trình của mình lắm. Tôi nhác thấy một chồng tạp chí, kéo và băng dính trên nền nhà, rõ ràng công việc vẫn đang dang dở.
“Không tệ nhỉ? Tường trắng chẳng hợp với mình mấy.”
Tôi đi lòng vòng trong phòng, tham khảo mọi ngóc ngách. Tôi nhanh chóng phát hiện hầu hết các khuôn mặt đều quy về năm người: John, Paul, George, Ringo[1] và một cầu thủ bóng đá tôi không nhớ tên.
[1] Tên các thành viên trong nhóm nhạc huyền thoại The Beatles.
“Mình chỉ nghe nhóm The Beatles. Bạn bè trêu ghẹo mình nhưng mà…”
“Ai đây?” Tôi chỉ vào anh chàng cầu thủ. Anh ta mặc áo đỏ-trắng, lông mày và tóc đều đen. Trông cũng khá điển trai.
“Cesc Fàbregas[2]. Lạy Chúa, anh ấy là cầu thủ chuyền bóng siêu việt nhất đấy! Chơi cho Arsenal. Câu lạc bộ bóng đá Anh đó mà? Không biết hả?”
[2] Cầu thủ bóng đá người Tây Ban Nha, hiện đang chơi cho câu lạc bộ Barcelona.
Tôi lắc đầu. Tôi không theo dõi tin thể thao, nhưng có lẽ tôi cũng nên tìm hiểu đôi chút. “Chân đẹp đấy chứ.”
“Mình biết mà. Cậu có thể đóng đinh với cặp đùi đó.”
Trong lúc Meredith rót sô-cô-la nóng ra ly, tôi được biết nó cũng là học sinh năm cuối và chỉ chơi bóng vào mùa hè vì trường chúng tôi không có môn túc cầu. Tuy vậy, Meredith đã từng đạt được thứ hạng cao ở Massachusetts. Nơi đó cũng là quê nhà nó, thành phố Boston. Meredith nhắc tôi nên gọi là “bóng đá” ở đây và khi nghĩ lại tôi thấy cũng hợp lý. Cô bạn cũng không có vẻ bực mình khi bị tôi vồ vập hàng đống câu hỏi và soi mói đồ đạc xung quanh.
Căn phòng thật tuyệt. Bên cạnh những vật dụng linh tinh dán lên tường, Meredith còn sở hữu một tách trà bằng sứ đầy ắp những chiếc nhẫn nhựa sáng choang, nhẫn bạc gắn đá hổ phách và nhẫn thủy tinh ép hoa. Như thể cô nàng đã sống ở đây nhiều năm rồi.
Tôi đeo thử một chiếc nhẫn có đính một con khủng long cao su. Con T-rex lóe ánh sáng đỏ, vàng, xanh khi tôi bóp nó. “Mình thèm có một căn phòng thế này quá.” Tôi yêu căn phòng này, nhưng tôi vốn là một đứa quá mức gọn gàng để có thể tạo ra một phòng tương tự. Tôi cần những bức tường sạch sẽ, một chiếc bàn học ngăn nắp và mọi thứ luôn nằm đúng chỗ.
Meredith trông có vẻ hài lòng với lời khen tặng.
“Họ là bạn của cậu à?” Tôi đặt chiếc nhẫn khủng long vào tách trà và chỉ vào tấm ảnh gắn trên gương soi. Nó xam xám, mờ ảo và được in trên mặt giấy dày bóng lưỡng. Rõ ràng đó là một sản phẩm của lớp nhiếp ảnh. Bốn người, gồm cả Meredith, đứng trước một khối cầu rỗng khổng lồ, mang phong thái nghệ sĩ với trang phục đen tuyền và mái tóc cố tình chải chuốt. Không hiểu sao tôi thấy khá ngạc nhiên. Tôi biết phòng này đậm chất nghệ thuật, Meredith đeo nhẫn đầy tay và mũi, nhưng phần còn lại cũng rất chỉn chu – áo len màu tím hoa cà, quần bò bó, giọng nói nhỏ nhẹ. Tuy có sở thích về bóng bánh nhưng có vẻ như cô bạn không theo phong cách tomboy.
Meredith nở nụ cười tươi rói, chiếc nhẫn trên cánh mũi phập phồng. “Ờ. Ellie chụp tấm này ở La Defense đấy. Có Josh, St. Clair, mình và Rashmi. Cậu sẽ gặp họ vào bữa sáng ngày mai. Ờ, mọi người trừ chị Ellie. Năm ngoái chị ấy đã tốt nghiệp rồi.”
Ruột gan tôi bắt đầu nhộn nhạo. Có phải cô bạn vừa mời tôi đến ngồi chung không?
“Nhưng chắc cậu sẽ sớm gặp chị ấy thôi, vì chị ấy đang hẹn hò với St. Clair. Giờ chị ấy đang ở Parsons Paris để chụp ảnh.”
Tôi chưa bao giờ nghe về nơi đó, nhưng cũng gật đầu như thể mình dự định sẽ đến đó một ngày không xa.
“Chị ấy thực sự giỏi.” Giọng nói phảng phất ý khác, nhưng tôi không định hỏi han thêm. “Josh và Rashmi cũng đang hẹn hò,” cô nàng bổ sung.
À há. Meredith hẳn vẫn còn độc thân.
Bỗng nhiên tôi lại ngẫm đến bản thân mình. Ở quê nhà tôi đã hẹn hò với Matt trong năm tháng. Cậu ta dong dỏng cao, vui nhộn và tóc tai gọn gàng. Một tình huống kiểu như “Vì xung quanh không còn ai khá khẩm hơn, bạn có muốn cặp kè với tôi không?” Chúng tôi chỉ hôn hít qua quýt và cũng chẳng có gì tuyệt vời. Quá nhiều nước bọt. Tôi luôn phải lau cằm.
Chúng tôi chia tay khi tôi biết vụ đi Pháp, nhưng cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Tôi không khóc lóc ỉ ôi, gửi cậu ta những bức thư sướt mướt hay khóa nhẹm đi chiếc xe chở hàng của mẹ cậu ta. Lúc này, cậu ta đang dung dăng dung dẻ với Cherrie Milliken, con bé đó tham gia dàn hợp xướng và có mái tóc đáng được đem đi quảng cáo. Nhưng tôi cũng không cảm thấy muộn phiền gì đâu.
Đúng ra là không muộn phiền nhiều lắm.
Cuộc chia tay tình đầu ấy đẩy tôi vào cơn thèm muốn Toph, cậu đồng nghiệp đặc biệt ở cụm rạp chiếu phim. Nói thế không có nghĩa là tôi không mê cậu ta khi còn cặp với Matt, tôi vẫn mê suốt đấy và cũng thấy có chút cắn rứt lương tâm. Tôi thực sự bắt đầu với Toph khi mùa hè chấm dứt. Nhưng Matt là anh chàng duy nhất tôi từng hẹn hò và cũng chẳng sâu sắc gì cả. Có lần tôi kể với Matt chuyện tôi từng đi chơi với một gã tên là Stuart Thistleback ở trại hè. Stuart có mái tóc cháy nắng và chơi kèn bass đứng, chúng tôi yêu cuồng nhiệt nhưng cậu ta sống ở tận Chattanooga mà chúng tôi đều chưa lấy bằng lái xe.
Matt biết tỏng tôi bịa chuyện, nhưng cậu ta đủ tử tế để không nói ra.
Tôi chuẩn bị hỏi Meredith về lịch học của cô bạn thì chuông điện thoại tíu tít reo. Meredith đảo mắt và trả lời. “Mẹ ơi, đang là nửa đêm cơ mà. Cách nhau sáu tiếng, mẹ nhớ không?”
Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức hình tàu ngầm màu vàng và hoảng hốt nhận ra Meredith đã đúng. Tôi đặt tách sô-cô-la nóng lên đầu tủ. “Mình nên đi,” tôi thì thầm. “Xin lỗi vì đã nán lại quá lâu.”
“Đợi chút.” Meredith che điện thoại. “Gặp cậu vui quá. Hẹn sáng mai nhé?”
“Ờ. Gặp cậu sau.” Tôi cố tỏ ra vẻ bình thản, nhưng trong lòng thì nôn nóng đến mức khi đi ra tôi đâm sầm ngay vào một bức tường.
Oái. Không phải tường. Mà là một cậu bạn.
“Úi.” Cậu ta lùi lại.
“Xin lỗi! Mình xin lỗi, mình không thấy cậu.”
Cậu ta lắc đầu, có chút choáng váng. Tôi chú ý đến mái tóc trước hết – mái tóc luôn là thứ đầu tiên tôi chú ý ở mọi người. Nâu sẫm, bù xù, có vẻ vừa dài lại vừa ngắn. Tôi nghĩ ngay đến nhóm The Beatles vì vừa thấy họ trong phòng Meredith. Mái tóc đậm chất nghệ sĩ. Mái tóc của âm nhạc. Mái tóc tôi-chả-quan-tâm-đâu-nhưng-thật-ra-tôi-rất-chăm-lo-cho-nó.
Tóc đẹp quá.
“Không sao, mình cũng không thấy cậu. Cậu ổn chứ?”
Ôi trời. Cậu ta là người Anh.
“Ừm. Mer sống ở đây phải không?”
Nghiêm túc mà nói, tôi không biết đứa con gái Mỹ nào có thể cưỡng lại một giọng Anh.
Cậu ta hắng giọng. “Meredith Chevalier? Cao, tóc xoăn dài ấy?” Rồi cậu ta nhìn tôi như thể tôi bị hâm hay điếc đặc, như thể tôi là bà nội Oliphant. Bà chỉ cười và lắc đầu mỗi khi tôi hỏi, “Bà thích loại sốt salat nào?” hay “Bà giấu răng giả của ông ở đâu vậy?”
“Mình xin lỗi.” Cậu ta lùi lại một bước. “Cậu sắp đi ngủ.”
“Phải rồi! Meredith sống ở đây. Mình vừa ở cùng bạn ấy hai tiếng đồng hồ.” Tôi dõng dạc tuyên bố hệt như thằng em Seany mỗi lần tìm thấy thứ gì đó ghê tởm trong vườn. “Mình là Anna! Mình mới đến đây!” Ôi Chúa ơi. Cái sự Cuồng Nhiệt Đáng Sợ này là sao? Hai má tôi nóng ran, thật là xấu hổ.
Cậu bạn điển trai kia cười toe toét. Răng cậu ta cũng đẹp – thẳng đều tăm tắp cả hai hàm, chỉ hơi hô một tẹo. Tôi mê mẩn những nụ cười như thế vì tôi chưa chỉnh lại răng. Khoảng hở giữa hai hàm của tôi vừa vặn một trái nho khô.
“Mình là Étienne,” cậu ta nói. “Mình sống ở tầng trên.”
“Mình sống ở đây.” Tôi ngẩn ngơ chỉ vào phòng mình trong lúc đầu óc vẫn đang quay mòng mòng: tên Pháp, giọng Anh, trường Mỹ. Quả là bối rối.
Cậu ta gõ hai lần lên cửa phòng Meredith. “Ừ, hẹn gặp lại cậu sau nhé, Anna.”
Eh-t-yen gọi tên tôi thế này: Ah-na.
Tim tôi nện thình thịch thình thịch trong lồng ngực.
Meredith mở cửa. “St. Clair!” nó rú lên trong lúc vẫn đang nghe điện thoại. Họ cười lớn, ôm lấy nhau và tíu tít. “Vào đi! Chuyến bay của ông thế nào? Ông đến khi nào? Đã gặp Josh chưa? Mẹ ơi, con cúp máy đây.”
Điện thoại ngắt, cùng lúc cánh cửa phòng Meredith đóng sầm lại.
Tôi dò dẫm chiếc chìa khóa trên sợi dây chuyền. Hai đứa con gái quàng áo choàng tắm màu hồng khúc khích buôn chuyện khệnh khạng sau lưng tôi. Một đám con trai tí tởn huýt gió đi qua hành lang. Meredith và bạn cười đùa qua vách tường mỏng. Tim tôi chùng xuống, còn bụng thì thắt lại.