Tôi thấy Thẩm Hàn sững người một lúc, sau đó mỉm cười: “Anh không quan tâm người khác nói gì, chỉ cần em không ghét anh là đủ rồi.”
Nghe vậy, ta không khỏi cong khóe môi: “Suy nghĩ của em quan trọng với anh đến vậy sao?”
“Um, rất quan trọng.”
Nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt Thẩm Hàn, tôi không khỏi đỏ mặt.
Thẩm Hàn có hiểu anh đang nói gì không?
Nhưng trước khi tôi có thể hiểu được Thẩm Hàn đang nghĩ gì, tôi đã bị choáng ngợp bởi khối lượng học tập nặng nề của Bắc Đại.
Bởi vì tôi không muốn học toán, tôi đã chọn ngành luật.
Ngày nhận được giấy nhập học, tôi đã bán hết sách giáo khoa toán và giấy kiểm tra cho một người dì thu gom phế liệu.
Tôi đã vứt hết kẻ thù của mình.
Nhưng rồi tôi không bao giờ tưởng tượng được sách pháp luật chuyên nghiệp lại có quá nhiều.
Muốn đột tử mất thôi.
Cũng vì khối lượng bài tập dày đặc, tôi đã không gặp Thẩm Hàn quá năm lần trong hai tháng sau khi trường khai giảng.
Nhưng ngay cả khi quỹ thời gian eo hẹp, tôi vẫn thấy thời gian gặp anh cực kì cần thiết.
Mặc dù sau khi bị Thẩm Hàn đấm vào ngày khai giảng, Lý Cường đã thành thật hơn rất nhiều, nhưng điều đó không có nghĩa là những việc anh ta làm trước đây không thể tha thứ.
Mọi người luôn phải trả giá cho những hành động của mình.
Tôi đã liên lạc với quản trị viên đăng bài của trường, tìm ra ID bài đăng của Lý Cường, lần ra đầu mối rồi tung tin Lý Cường nói xấu Thẩm Hàn vì ghen tuông.
Cuối cùng, nó đã được đăng lên confession của trường.
Trong một thời gian dài, mức độ thảo luận của bài đăng vẫn ở mức cao.
Lý Cường cũng bị nhà trường phạt vì chuyện này.
Giải quyết chuyện này xong, bây giờ tôi phải ở trong ký túc xá gấp rút cho bài luận văn giữa kỳ của mình.
Kinh khủng!
Đúng lúc tôi đang chán nản, bạn cùng phòng đột nhiên vỗ tôi: “Lâm Vãn Kiều, có người ở dưới lầu tìm cậu đấy, là một soái cưa đó.”
Nghe vậy, mắt tôi lập tức sáng lên.
Nhất định là Thẩm Hàn.
Tôi không biết cảm giác trong lòng là gì, nhưng tôi chỉ cảm thấy cả người như muốn bay.
Tôi nhanh chóng chạy xuống cầu thang, hung rồi sững người khi nhìn thấy người đó.
Cố Thành?
Tôi lạnh lùng nhìn Cố Thành, không hiểu cậu ta tới đây làm gì.
Nếu tôi nhớ không lầm, năm nay trong trường tôi là người duy nhất đậu vào Bắc Đại.
“Cậu tìm tôi làm gì?”
“Lâm Vãn Kiều, cậu lợi hại thật đấy, thế mà đã đậu vào Bắc Đại rồi, trước đây tôi có nói, tôi không thích bạn gái học kém, giờ cậu đậu bắc Đại thì ok rồi. Tôi đã nghe Từ Hoan nói rồi, cậu đã phải lòng tôi từ lâu, vậy nên, Lâm Vãn Kiều, cậu nguyện ý làm.
Bạn gái của tôi không? ”
Nhìn ánh mắt chân thành của Cố Thành, tôi thực sự không kìm lòng được.
“ọe …”
Bây giờ gương mặt của Cố Thành đã biến thành một cái nồi sắt.
Nôn xong xuôi, có sức chiến đấu rồi.
Tôi hắng giọng, chuẩn bị nổ súng.
Kết quả liền bị ai đó túm sau gáy.
“Lâm Vãn Kiều, không phải đã hẹn cùng tới thư viện à? Đừng có chơi với tên tầm thường này.”
TÔI:???
Thư viện cái gì?
Cố Thành:???
Tên tầm thường?
Tôi liếc nhìn Thẩm Hàn với dấu chấm hỏi trên mặt, nhưng lại nhìn ra vẻ bất bình trong mắt Thần Hàn.
“Được rồi, đi thư viện nào, đi thôi.”
Nói xong cũng không thèm nhìn Cố Thành đang đứng ngây người tại chỗ, tôi lôi kéo Thẩm Hàn rời đi.
Dọc theo đường đi, vẻ mặt của Thẩm Hàn như hiện ba chứ lớn: Anh không vui.
Nhìn thấy Thẩm Hàn như vậy, tôi không khỏi trêu chọc anh một chút: “Ài, không phải anh ăn dấm (ghen) đó chứ?”
Vốn dĩ tôi chỉ muốn trêu chọc anh, nhưng không ngờ Thẩm Hàn thật sự nghĩ mãi: “Um, anh ăn dấm rồi.”
Cứu mạng a! Tôi thực sự không thể cản nổi cú sút này!
Tôi hít sâu một hơi: “Anh biết ăn dấm là có ý gì không? Không phải anh….”
thích em?
Tôi vẫn không dám hỏi hai chữ cuối cùng đó.
Tôi thậm chí không biết Thẩm Hàn có biết thích nghĩa là gì không.
Lúc này Thẩm Hàn mới đột nhiên cười ra tiếng, dưới ánh mặt trời đặc biệt chói mắt: “Hiểu một xíu, nhưng có chuyện quan trọng hơn, tối muốn nói với em.”
Tôi nghiêng đầu, không hiểu Thẩm Hàn tính nói gì.