Xuống sân khấu, tiểu Bánh Bao vẫn còn oang oang cái giọng.
"Chời má, tôi tưởng đâu mình đang đánh rank không à." Anh ta nói, "có phải dạo này GGX thắng nên váng cả đầu hay không vậy, không thèm tập luyện gì luôn?"
"Bọn họ có bị váng đầu hay không thì anh không biết." anh Dương vỗ vai anh ta, "nhưng còn cậu thì bị váng đầu rồi đấy."
Nói xong, anh Dương bước lên trước, ôm từng người một, đến lượt Mục Vãn Vãn, e ngại ánh mắt của Bùi Lộ, chỉ choàng tay qua loa rồi thôi.
Tiểu Bánh Bao xoa xoa tay: "Hê hê hê, hôm nay em thể hiện bùng nổ như vậy, có phải nên khen đôi câu rồi tăng lương không?"
Vẻ tươi cười của anh Dương nhanh chóng giảm xuống: "Mau về phòng chờ đi, sửa soạn một tí rồi phải lên sân khấu trả lời phỏng vấn nữa."
Mọi người về lại phòng chờ, ai muốn uống nước thì uống nước, ai muốn đi vệ sinh thì đi vệ sinh, năm phút sau, có nhân viên đến mời họ lên sân khấu.
"Vãn Vãn." Trước khi đi, anh Dương gọi cô lại.
Mục Vãn Vãn dừng bước: "Gì thế anh?"
"Lát em lên đó, nhớ chú ý lời ăn tiếng nói." Anh Dương dừng một chút, nhắc nhở, "đừng có gây chuyện, biết chưa? Hỏi gì thì em trả lời nấy, khiêm tốn vào, từ tốn vào."
"..." trong chớp mắt Mục Vãn Vãn có cảm giác mình như một học sinh khiến giáo viên lo lắng nhất trong lớp.
Cuối cùng, anh Dương vẫn không yên tâm, lại dặn dò thêm Bùi Lộ: "Cậu nhớ trông chừng em ấy."
Năm người lên sân khấu, ngồi xuống ghế sô-pha.
MC lên tiếng trước: "Chúc mừng TS giành được chức vô địch của giải mùa xuân lần này! Wan thần vừa mới gia nhập đội, đã có được hai chức vô địch LPL liên tiếp, hoàn toàn có thể phong vương cho bạn được rồi! Wan thần hiện tại có phấn khích không?"
Mục Vãn Vãn nghĩ nghĩ: "Thật ra cũng không có gì, cảm ơn các đồng đội, cảm ơn quản lý của đội, cảm ơn người hâm mộ đã luôn yêu thương ủng hộ... Mấy lời này có khách sáo xa cách quá không?" cô nói xong, không nhịn được mà bật cười.
MC đồng tình: "Khách sáo quá rồi, chẳng giống bạn tí nào!"
Mục Vãn Vãn chậm rãi nói: "Vì trước khi lên sân khấu tôi đã bị quản lí cảnh cáo, bảo tôi lúc trả lời phỏng vấn phải làm người cho đàng hoàng."
Phía dưới lập tức truyền đến tràng cười rõ ràng, MC cũng không kìm được—— phỏng vấn cô gái này thật đúng là thú vị mà.
MC chuyển chủ đề: "Có thể nói TS đã từng bước từng bước trèo lên từ dưới đáy vực, các thành viên còn lại có cảm nghĩ gì muốn nói về điều này hay không? Lu thần, bạn đang giữ danh hiệu hỗ trợ số một Liên Minh, bây giờ rốt cuộc cũng bước lên được đỉnh cao này, tâm trạng thế nào?"
Nghe đến hỗ trợ số một Liên Minh, lòng Mục Vãn Vãn chợt thấy không ổn.
Cái danh hiệu này, bắt nguồn từ câu nói của đường giữa Secret đội YSP.
Liên tưởng đến video trận đấu giữa TS và YSP bị truyền ra lúc trước, giờ nghe kiểu gì cũng không giống với một lời khen.
"Rất vui." Giọng Bùi Lộ vẫn như bình thường, "nhưng cái danh hỗ trợ số một Liên Minh này tạm thời tôi không dám nhận."
MC gật đầu: "Lu thần vẫn khiêm tốn như vậy."
"Phải, hỗ trợ của chúng tôi là người khiêm tốn." Mục Vãn Vãn đột nhiên cầm mic lên, "thật ra tôi nghĩ, giới thể thao điện tử này không hề có ai là số một thật sự cả, người mới gia nhập càng lúc càng nhiều, người giải nghệ cũng không phải là ít, ai có thể thực sự so được cao thấp cơ chứ?"
Mọi người đều không ngờ cô lại lên tiếng, MC ngẩn ra, vội nói: "Wan thần nói rất có lý."
Tiểu Bánh Bao lập tức đứng ra khuấy động bầu không khí: "Không phải mà, tôi cảm thấy tôi là đường giữa số một Liên Minh."
Câu này nếu đổi lại là người khác nói chắc chắn sẽ bị đập chết.
Nhưng tiểu Bánh Bao thì khác, anh ta thường hay tự khen mình trong phòng livestream, mọi người đều nghe quen rồi, không thấy có gì bất ổn, ngược lại còn có tính gây cười.
Vô hình trung tiểu Bánh Bao đã tạo dựng hình tượng cho mình một cách cực kì tốt.
"Cậu đừng có nói nữa, Shark đang mài dao ở dưới rồi kia kìa." Hổ ca cười, mắng.
Ống kính lập tức chuyển về phía khán đài, Shark đang đen mặt nhìn lên màn hình lớn, sau khi phát hiện máy quay đang quay mình, đầu tiên anh ta mất kiên nhẫn mà bĩu môi, sau đó giơ tay lên, cực kì phối hợp, làm động tác cứa cổ.
Bầu không khí tại hiện trường thực sự sôi động trở lại, không có bất kì ai bỏ về.
"Nhưng mà——"
Mục Vãn Vãn nói tiếp.
Miệng cô mang theo ý cười, giọng điệu không e dè gì mấy, "nếu thật sự phải phân cao thấp, tôi nghĩ với vấn đề có phải là hỗ trợ số một hay không, người có quyền phát ngôn nhất là ADC đúng chứ? Tiểu Lộ thần rất mạnh, nhưng cái danh hỗ trợ số một này, chỉ có tôi mới có thể phong cho anh ấy, còn những người khác có nói gì cũng đều không tính."
Người biết nội tình lập tức hiểu ý của cô, Wan nói vậy rõ ràng là đang ngang nhiên công khai đá xéo Secret, ý là—— anh là đường giữa có quyền gì mà nói?
Dưới sân khấu, anh Dương nhức đầu xoa xoa chân mày, nói với người bên cạnh: "Các cậu nhìn đi, đây chính là điểm không tốt của em ấy, nghĩ gì nói nấy, hoàn toàn không sợ lời ra tiếng vào."
Đứng cạnh anh là năm thành viên cũ của TS.
"Có gì đâu? Thế này chẳng phải rất tốt à..." Thành Nham cười, "còn trẻ thì nên có sức sống một tí chứ, cậu đừng quản bọn nhỏ chặt thế, không khí ảm đạm không tốt đâu."
Cạnh Thành Nham là một người nhỏ nhắn, chính là hỗ trợ cũ của TS, nghe vậy thì gật đầu, nói: "Đúng thế, nếu tôi mà gặp được kiểu ADC này, chắc chắn tôi sẽ một lòng theo em ấy cả đời luôn..."
Thành Nham nói: "Ê không đúng, cậu nói như vậy, tôi đối xử tệ với cậu hay gì?"
"Đừng tưởng giải nghệ rồi thì tôi quên nhé? Ngày trước cậu suốt ngày lấy tôi làm vật hy sinh, lần nào thấy phe địch cũng chạy còn nhanh hơn cả tôi!"
"..." thấy trên màn hình lớn, Bùi Lộ mím môi nhịn cười làm xuất hiện cái má lúm nhỏ, anh Dương thở dài một hơn, "đừng nói nữa, đúng thật là muốn một lòng theo cả đời."
MC giờ mới nhận ra mình đã hỏi sai câu hỏi, nhưng mà anh ta điều chỉnh lại rất nhanh: "Có lý! Nói vậy, AD số một Liên Minh có phải cũng là do hỗ trợ quyết định?"
Mục Vãn Vãn: "..." anh đúng là học một biết mười mà.
"Cô ấy không phải là ADC số một Liên Minh." Bùi Lộ cười, nói.
"Cô ấy là ADC số một thế giới."
Nghe thấy câu này, đừng nói là người khác, đến cả Mục Vãn Vãn cũng sững sờ——
Thế này hình như...khen hơi quá rồi?
Bùi Lộ cười, bổ sung thêm một câu: "Trong lòng tôi là vậy."
"Đúng! Có lòng tin với đồng đội là chuyện tốt!" MC hưởng ứng, kịp thời dừng chủ đề này lại.
Cuối cùng, MC lại hỏi thêm mấy câu về chiến thuật, rồi kết thúc buổi phỏng vấn này.
Xuống sân khấu, Mục Vãn Vãn thở phào một hơi, kéo kéo gấu áo của người bên cạnh, hỏi: "Sao anh lại...khen em dữ vậy?"
Bùi Lộ nói đùa: "Vì anh là người đàn ông của vương."
Fan của Mục Vãn Vãn hay thích tự xưng là người đàn ông/phụ nữ của vương.
Tiểu Bánh Bao đi ngang qua, nghe thấy câu này, rùng cả mình, da gà da vịt nổi cả lên, vội vàng cùng Mộc Đầu và Hổ ca gia tăng nhịp bước rời đi, tránh việc phải ăn một mồm cẩu lương, hai người này còn đang khó chịu bọn anh làm kì đà cản mũi nữa đây này.
Mục Vãn Vãn vui vẻ: "Vậy thì em là gì, mẹ của Lu thần?"
Đây là danh xưng mà fan girl của Bùi Lộ tự nhận lúc trước, đa số đều xem Bùi Lộ như con trai của mình, kiểu con trai ngoan ngoãn mà lúc nào ở đâu cũng muốn mua hết mọi thứ cho anh.
Gần đây thì không còn vậy nữa, dạo này đang thịnh hành cún con* gì gì đó, khiến fan má mì của Bùi Lộ nhanh chóng trôi vào dĩ vãng, đa phần xoay người biến thành fan bạn gái, khiến Mục Vãn Vãn rất không an tâm.
"Không phải." Bùi Lộ phủ nhận ngay, "em là bạn gái của anh."
Nhắc đến đây, Bùi Lộ mới nhớ ra: "Đúng rồi, bác gái ngồi ở khán đài, bảo nhân viên dẫn bác vào đây để em và mẹ nói chuyện nhé? Một lúc nữa mới đến giờ chụp ảnh phỏng vấn sau trận đấu."
Mục Vãn Vãn "ừm" một tiếng, sực nhớ ra gì đó: "Một mình em đi nói chuyện với mẹ là được rồi."
Bùi Lộ khựng lại, tủi thân nói: "Không dẫn anh theo à?"
Mục Vãn Vãn nói: "Không dẫn."
Cô nói xong, lầm bầm một câu, "em còn chưa được gặp người nhà của anh, còn anh thì đã giải quyết xong chỗ mẹ em rồi."
Cô xoay người, không nhìn thấy mắt Bùi Lộ chợt sáng rực lên.
"Em đồng ý sao?" Bùi Lộ tiến lên ngay, nắm lấy cổ tay cô.
Mục Vãn Vãn ngẩn ra, khó hiểu: "...Gì cơ?"
Mắt anh như phát sáng: "Em đồng ý đi gặp người nhà với anh sao?"
"Em..."
Bùi Lộ nói ra một câu khiến cô hết hồn: "Thật ra lâu nay mẹ anh vẫn luôn ngồi xem ở dưới."
Lần này đến lượt Mục Vãn Vãn ngu người, cô trợn tròn mắt: "...Cái gì??"
"Từ lúc playoffs mẹ luôn tìm anh lấy vé vào cửa, chắc là trận nào mẹ cũng đến xem."
"..." Mục Vãn Vãn bối rối, hồi lâu sau mới nhả ra được một câu, "vậy lần trước bác ấy nói em gầy..."
Bùi Lộ nhịn cười: "Ừm, mẹ bảo hai cánh tay của em cộng lại còn không to bằng một bên tay của anh, gầy quá, muốn em ăn nhiều lên một chút."
"..."
Giờ trong đầu Mục Vãn Vãn chỉ có một suy nghĩ duy nhất—— May là bác ấy không nhìn thấy tấm hình xấu xí trên Baidu kia.
Câu nói của Bùi Lộ làm cô thấp thỏm tận hai mươi phút đồng hồ, cuối cùng vì vấn đề thời gian, đừng nói đến mẹ Bùi, ngay cả mẹ Mục cũng không vào hậu trường được.
Sắc trời tối sầm, có vẻ là sắp mưa, lại là hoạt động ngoài trời, nên phần chụp ảnh kí tên được tiến hành trước.
Đây không phải là hoạt động do ban tổ chức sắp xếp, mà là phúc lợi anh Dương tặng riêng cho fan, TS không có các hoạt động thương mại bên lề, các fan chỉ có thể thấy họ tại nơi thi đấu, vậy nên TS mới có truyền thống chụp hình chung sau trận đấu.
Mục Vãn Vãn vừa kí tên cho một bạn nữ xong, đột nhiên có một phụ nữ chen đến.
Tóc của người phụ nữ này xoăn nhẹ, khóe mắt có một chút nếp nhăn, có lẽ là đã có tuổi rồi, nhưng thời gian không hề ảnh hưởng đến phong thái diện mạo của bác ấy, bác ấy mặc một bộ sườn xám, đứng giữa các fan ăn mặc bình thường khác trông cực kì bắt mắt.
Người phụ nữ dùng khuỷu tay kẹp lấy chiếc túi cầm tay, ngay cả động tác trông có vẻ cực kì thô lỗ như vậy, bác ấy cũng làm một cách vô cùng thanh lịch, đưa điện thoại cho Mục Vãn Vãn, cười, hỏi: "Có thể chụp chung một tấm được không? Cô bé."
Mục Vãn Vãn hồi hồn: "Đương nhiên là được ạ."
Cô thấy chuyện này có hơi hão huyền—— giờ kiểu phụ nữ quý phái như bác ấy cũng thích xem thể thao điện tử nữa sao?
Mục Vãn Vãn chủ động giơ điện thoại lên, chụp một tấm bằng camera trước.
Bác gái kia nhận lấy điện thoại, nhìn vài lần: "Cô bé, có phải cháu thường xuyên thức khuya không? Bác thấy quầng thâm mắt của cháu rất đậm."
Thật ra hôm nay Mục Vãn Vãn có dùng một chút kem nền, nhưng thi đấu lâu như vậy, lại không dặm lại lớp trang điểm, giờ đã trôi gần hết rồi.
Cô sờ sờ khóe mắt: "À, thỉnh thoảng cháu có thức khuya một tí ạ."
Không, ngày nào cũng thức khuya hết...
"Như thế không được, ở tuổi của cháu thì nên dưỡng da cho tốt, nếu không đợi đến khi già rồi, không chỉ có tàn nhang, mà da cũng sạm đi nữa đấy."
Mục Vãn Vãn chợt có cảm giác có khi bác gái này đến để giới thiệu sản phẩm chăm sóc da cho cô?
Mục Vãn Vãn không biết nên ứng phó thế nào, đành chuyển chủ đề: "Bác ơi, trong nhà bác có người thích chơi LOL...Liên Minh Huyền Thoại ạ? Hay để cháu kí tặng bác nhé?"
Cô nhìn kiểu gì cũng không nghĩ người trước mặt đam mê thể thao điện tử.
Quả nhiên, bác gái gật đầu: "Con trai bác rất thích chơi game này."
"Dạ được, bạn ấy bao nhiêu tuổi rồi ạ?"
"Đại học."
Mục Vãn Vãn nghe xong, lập tức vung bút, viết lên tờ giấy mà bác gái ấy đưa cho: "Chúc——học hành tiến bộ! Đánh game xuất thần!"
Cô không ngẩng đầu lên, hỏi: "Tên bạn ấy là gì ạ?"
Bác gái nghĩ nghĩ rồi nói: "Ghi là Lu đi."
"Lu nào ạ?" Mục Vãn Vãn ghi một hồi, bật cười, "trong đội bọn cháu cũng có một thành viên tên là Lu, hay là bác sang bên đó, để anh ấy kí tặng bác một bản luôn."
Cô nói xong, đứng dậy định chỉ đường cho bác ấy, đúng lúc chạm nhau với ánh mắt của Bùi Lộ vừa nhìn sang bên này.
Cạnh Bùi Lộ là mẹ Mục, có lẽ mẹ Mục thông qua Bùi Lộ để tìm cô.
Sau khi thấy rõ tình hình phía bên cô xong, trong mắt Bùi Lộ chợt sững lại, rất nhanh đã hồi phục lại như cũ, đưa mẹ Mục đi về phía này.
Mục Vãn Vãn tiện tay đưa sổ cho anh: "tiểu Lộ thần, qua đây kí tặng cho bác ấy đi, con trai bác ấy giống anh, cũng tên là Lu."
Bùi Lộ nhận lấy, nhìn người phụ nữ cạnh cô, khẽ thở dài.
"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"
Chú thích:
*Cún con: nguyên văn là 小奶狗 (phiên âm: tiểu nãi cẩu), đây là ngôn ngữ mạng của TQ, có nguồn gốc từ cách gọi của con gái Nhật Bản dành cho con trai. Dùng để chỉ chó con chưa cai sữa, hiện giờ thì mang nghĩa là cách xưng hô chung dành cho những anh chàng trẻ tuổi, thích bám dính người (yêu), đáng yêu, ấm áp như ánh mặt trời. (Nguồn: baidu.com)