Ảnh Trung Trì (Trì Trong Ảnh)

Chương 19: Phiên ngoại Sống lại

Ta đang ở trong thế giới bóng đêm đau khổ giãy giụa, ta không rõ tình trạng hiện tại của bản thân như thế nào, là sắp đi xuống địa ngục Hoàng tuyền, hay vẫn đang lượn lờ ở một không gian không có tên.

Bóng đêm khiến người ta trở nên sợ hãi, đầu óc ta không thể ức chế mà lật lên từng hình ảnh trong ký ức, từ lúc ta sinh ra, đến khi ta biến mất. Nửa đời trước của ta là vui vẻ mà qua, tuy rằng thường bị tộc nhân ở sau lưng cười nhạo, nhưng ta vẫn là thiếu chủ cao cao tại thượng của địa ngục Hoàng tuyền, thẳng đến ngày ta gặp được Yên Trì, thế giới của ta mới xảy ra thay đổi. Nhưng, trong hồi ức của nửa đời trước, ta nhìn không thấy bất kỳ vui vẻ, chỉ có vô tận đau thương cùng thống khổ.

Tiếng cười nhạo của tộc nhân, tiếng phụ thân la mắng, thậm chí lúc ta rơi vào biển Hoàng tuyền thông tới nhân giới, tiếng hoan hô của tộc nhân, đều rót vào tai ta một cách rõ ràng, giống như ma âm quỷ mị, nghe vào khiến lòng người run sợ, toàn thân run rẩy.

Ta theo dòng lũ ký ức rời đi cực xa, tử nửa đời trước đến nửa đời sau mất đi Yên Trì, đau khổ vĩnh viễn là đồng bạn không rời không bỏ nửa bước, nhất là một khắc khi Yên Trì bị ta vứt bỏ, nhiều lần lướt qua trong đầu a, ta dường như có thể nhìn thấy Yên Trì mang theo huyết lệ, tuyệt vọng hỏi ta, vì sao buông tha cứu y, vì sao tình nguyện cùng Phệ Hồn Thú đồng quy vu tận, cũng không nguyện giết Liễu Mộ Đình.

Câu hỏi này ta cả đời đều không trả lời được, cả đời.

Ta là một tội nhân, một tội nhân từ bỏ cha mình, từ bỏ người trong lòng, ta đã định trước ngay cả khi chết đều phải mang theo đau khổ, đều phải ở trong thống khổ tiêu vong nếm cả bi thương cùng tuyệt vọng.

Chẳng qua là Yên Trì, ta nghĩ rất nhiều có thể trước khi chết, nắm được tay của ngươi, cùng ngươi đồng quy vu tận, như vậy lòng ta sẽ tốt hơn một chút. Nhưng Yên Trì chắc hẳn cũng không nguyện ý, y thậm chí có thể sẽ hất tay ta ra, bởi vì, ta từ bỏ y…

Thôi được, cứ để ta sa đọa như thế, tiêu vong như thế, như vậy ta liền giải thoát rồi….

“Giải thoát cái rắm! Ảnh Không ngươi tiểu tử này, chịu đựng cho lão tử, nếu như ngươi dám chết, lão tử liền không cứu Yên Trì của ngươi!”

Yên Trì? Yên Trì còn có thể được cứu… A, Cửu Diệu, không nên uổng phí khí lực, Yên Trì không cứu được nữa rồi.

Tiếng ồn ào bên tai không ngừng truyền đến, thân thể của ta dưới kế linh của Cửu Diệu dần dần khôi phục.

Ta dần thấy được ánh mặt trời.

Thì ta, ta không chết…

Cửu Diệu nói y dùng linh lực của mình cứu ta, ta nghe xong mà cười đắng chát, tay run rẩy nắm chặt cổ áo hắn chất vấn, ngươi cứu ta làm gì, ta không cần ngươi cứu!

Cửu Diệu không nói gì, gỡ tay ta ra, xụ mặt nghiêm túc hỏi ta, ngươi có muốn nhìn thấy Yên Trì.

Muốn! Ta muốn đến phát điên!

Thế nhưng, ta không gặp được, không gặp được…

“Muốn gặp, ngươi liền chịu đựng cho lão tử, cố mà sống cho tốt!”

Ta ngạc nhiên nhìn Cửu Diệu, từ trong mắt hắn ta dường như thấy được hy vọng nhỏ nhoi.

Yên Trì thật sự có thể trở về sao?

“Ngươi không tin lão tử?”

Tin.

Ta cười nói ra chữ này, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Ta sẽ kiên trì, thẳng đến khi ta tỉnh lại nhìn thấy Yên Trì mới thôi.

Ta rốt cuộc có thể an tâm mà chìm vào ngủ say, trong mộng không còn xuất hiện yêu ma quỷ quái, không còn xuất hiện những hồi ức đau khổ.

Yên Trì dường như cũng sống lại, xuất hiện sống động ở trong mộng của ta.

Ta mơ tới rất nhiều thứ, trong đó không thiếu những ngày ta và Yên Trì sống cùng nhau.

Ta cười chìm vào giấc ngủ, cũng cười tỉnh lại..

Khoảnh khắc ánh mặt trời đâm vào mắt ta, ta nhìn thấy người mà ta ngày nhớ đêm mong, đang hoàn hảo không sứt mẻ ở trước mặt ta.

“Yên Trì… Yên…” Giọng nói ta run rẩy cực kỳ, ta không dám tin vươn tay, hướng về phía trước tìm kiếm. Chậm rãi, liền đụng đến, liền đụng đến…

Ta đột nhiên thu tay về, kinh ngạc nhìn người trước mắt. Ta sợ, người trước mắt chỉ là bọt nước, một khi đụng vào sẽ hóa thành bong bóng, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Không, là ta, Yên Trì. Ta đã trở về…”

Bàn tay ấm áp phủ lên tay ta, độ nóng theo lòng bàn tay truyền lại, ta sững sờ nhìn hai bàn tay nắm chặt nhau, không dám tin.

Có nhiệt độ, đây là sự thật, sự thật…

“Yên Trì…” Ta nghẹn ngào sờ lên khuôn mặt của người trước mắt, đầu ngón tay phác hoạc khuôn mặt y. Yên Trì vẫn thanh tú giống cái ngày ta gặp y vào năm đó, khuôn mặt vẫn thế, ôn nhu vẫn thế, đều khiến người khó quên.

Ta bỗng nhiên kéo người vào trong ngực, gắt gao ôm nhau.

Ta lớn tiếng khóc, khàn giọng kiệt lực. Cho dù là mộng cũng tốt, là phù dung sớm nở tối tàn cũng được, ta có thể dùng chính hai tay của ta ôm y là đủ rồi, ta đủ rồi, đủ rồi!

“Yên Trì… Yên Trì!” Ta chờ bao nhiêu năm, ta giống điên rồi bao nhiêu năm, chỉ vì có thể cùng y ôm nhau.

Ta buông y ra, bưng lấy mặt y ấn xuống một nụ hôn thật sâu. Ta chưa từng cùng người hôn môi, động tác của ta rất thô lỗ, trong lúc đó môi y bị ta cắn rách một ít, nhưng mùi máu tươi lại khiến ta càng cảm giác được sự tồn tại của y.

“Yên Trì, ngươi đã trở về, ngươi đã trở về…”

Yên Trì không nói gì, vẫn luôn ôm ta thấp giọng nức nở.

Chúng ta điên cuồng ôm nhau, điên cuồng hôn nhau, dường như muốn ôm đến thiên hoang địa lão*, muốn hôn đến sông cạn đá mòn.

(*天荒地老 thời gian dằng dẵng, lâu như trời đất.)

Ta không biết vành tai tóc mai chúng ta chạm nhau bao lâu, ta rốt cuộc ở thật lâu sau đó, buông ra Yên Trì.

Ta hai mắt đẫm lệ mông lung, có rất nhiều lời muốn hỏi Yên Trì, nhưng lúc lời nói đến bên miệng, im lặng nghẹn ngào.

Yên Trì cười chua xót, gối vào ngực ta, từng câu từng chữ, chậm rãi kể lại quá trình khi y sống lại.

Thì ra, Cửu Diệu dẫn ta đến cực đảo, dưới sự trợ giúp của Thiên Thích, lợi dụng Thuật phản hồn cùng Cờ chiêu hồn ngày trước linh khí chi sâm* mang tới, chiêu về hồn phách của Yên Trì.

(*灵气之森 linh khí chi sâm: k biết là j nữa:D)

Cờ chiêu hồn, thật sự là duyên phận buồn cười. Năm đó ta chính là lợi dụng Cờ chiêu hồn mà Phệ Hồn Thú cho, thực hiện ý đồ giết chết Liễu Mộ Đình của hung thú, không nghĩ tới nhiều lần gián tiếp, hai thứ đồ bị ta dùng để hại người, lại trở thành bảo vật cứu mạng Yên Trì.

Ta nhất thời khó tả, nhìn Cửu Diệu, trong lòng áy náy muôn phần.

“Cửu Diệu, xin lỗi.” Đây là lời xin lỗi phát ra từ đáy lòng ta.

Ta hại bọn họ, tổn thương bọn họ, cuối cùng bọn họ chẳng những trợ giúp ta, còn cứu được Yên Trì, cảm kích bên trong há có thể bằng dăm ba câu của ta liền có thể nói hết.

Ta dùng lời cảm ơn chân thành nhất cảm ơn Cửu Diệu, nhưng Cửu Diệu rồi lại uyển chuyển từ chối, hắn ý tứ sâu xa nhìn ta, trong ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp.

Y nói: “Ảnh Không, sống sót cho lão tử, chính là lời cảm ơn lớn nhất đối với lão tử!”

Ta khi đó, còn tưởng rằng hắn là sợ ta coi thường mạng sống của mình mà cổ vũ ta, cho nên ta cười cười đáp lại hắn, ta nhất định sẽ sống tốt.

Thế nhưng, khi ta mang theo Yên Trì trở lại địa ngục Hoàng tuyền, cùng phụ vương đoàn tụ không lâu, ta mới biết được ý tứ trong lời nói của Cửu Diệu.

Ta là tội nhân, là tội nhân của Thiên Địa.

Bởi vì ta xử trí theo cảm tính, lén lút thả ra Phệ Hồn Thú, khiến cho nhân gian tử thương vô số, Thiên đế giận dữ, muốn đoạt mạng sống của ta, đánh tan bảy hồn sáu phách, trọn kiếp không được siêu sinh.

Lúc tin tức kia truyền đến, ta rất bình tĩnh, ta sớm đã liệu đến loại kết cục này, ta cam nguyện nhận lấy cái chết, chỉ là ta không yên lòng Yên Trì.

Người của Thiên đế mặc dù sắp đến mang ta đi, ta không tránh không trốn, nói với phụ vương, để bọn họ mang ta đi thôi, tội ta phạm một mình ta bồi thường. Ta đi rồi, xin thay ta chiếu cố Yên Trì.

Ngày đó, Yên Trì khóc đến ruột gan đứt từng khúc một, ôm ta không ngừng gọi tên ta.

Ngày đó, ta ôm Yên Trì, ta rốt cuộc cùng Yên Trì hòa làm một thể.

Ngày đó, cách ngày Yên Trì sống lại, chỉ mới ba ngày.