Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 63

Ngày hôm sau Đào Khê không cho Lâm Khâm Hòa đi cùng, một mình đi tới bệnh viện Hán Nam dưới cơn gió lạnh buốt. Cũng giống như lần trước, cậu mua một chút hoa quả rồi đi thẳng tới phòng bệnh của Quách Bình. Đào Kiên không ở đây, trong phòng chỉ có mỗi bà ta.

Dường như Đào Khê không thể nhận ra người phụ nữ người cắm đầy ống dẫn đang nằm trên giường kia nữa, gương mặt bà ta thù phũng đến nỗi không còn dáng vẻ như xưa. Nghe thấy tiếng mở cửa, bà ta chậm chạp quay đầu nhìn, tựa như phải cố gắng lắm mới nhận ra được người vừa đến là ai. Khuôn mặt sưng phù vàng vọt của Quách Bình khiến người ta không thể nhìn ra biểu cảm, bà ta cố gắng há miệng gọi một tiếng “Đào Khê”.

Đào Khê bước đến bên giường bệnh, không gọi một tiếng xưng hô nào. Thực ra giữa hai người bọn họ chẳng có chuyện gì để nói cả, có lẽ từ sau khi cậu biết được sự thật thì đã không còn nói chuyện với Quách Bình nữa rồi, mà cũng từ lúc ấy, Quách Bình càng im lặng với cậu hơn, chỉ có đôi khi lại nhìn cậu bằng đôi mắt tràn đầy buồn lo và sầu khổ, đó là ánh mắt mà cậu chán ghét nhất. Bây giờ đây, trong đôi mắt đục ngầu của Quách Bình, cậu thấy được chút ít ý cười.

Bà ta nói: “Con đến thăm mẹ rồi.”

“Tôi đến đây là vì Đào Lạc.” Đào Khê nhàn nhạt nói, đặt chỗ hoa quả vừa mua lên chiếc tủ ở đầu giường.

Quách Bình nghe thấy câu này thì khẽ gật đầu: “Đào Lạc đang ở nhà bà ngoại, nó muốn theo mẹ tới thành phố Văn Hoa để thăm con, mẹ không cho nó đi, bắt nó ở lại đi học cho tốt.”

“Tôi sẽ chuyển trường cho con bé tới đây học.” Đào Khê nói, Dương Tranh Minh đã đồng ý giúp cậu việc này, ông ta sẽ tìm một trường cấp hai ổn ổn nào đó để học kỳ tới Đào Lạc có thể chuyển tới đây.

Quách Bình nghe vậy thì im lặng rất lâu, khi mở miệng thì giọng đã khàn hơn rất nhiều: “Con bé có thể có được một người anh như con, là may mắn của nó.”

Nói xong, bà ta vươn bàn tay cắm đầy ống dẫn, khó khăn chỉ vào ngăn kéo tủ ở đầu giường: “Trong ngăn kéo đầu tiên có một cái hộp gỗ, con lấy ra xem đi.”

Đào Khê lấy ra một chiếc hộp gỗ dài bằng lòng bàn tay từ trong ngăn kéo. Có lẽ chiếc hộp này do người ta tùy tiện dùng những mảnh vụn gỗ tạo thành nên vừa thô ráp lại vừa cũ kỹ. Đào Khê mở nó ra, bên trong là một sợi dây kết bình an màu đỏ. Người đan nó rõ ràng có một đôi tay hơi vụng về, nút thắt bình an không được đều và đẹp cho lắm. Đào Khê nhìn chằm chằm sợi dây kết bình an đó mấy giây, ngẩng đầu nhìn Quách Bình.

“Mẹ con ấy mà, đôi bàn tay vừa thon mà lại dài, vẽ tranh giỏi như vậy nhưng không hiểu sao lại học bện dây chậm thế. Mẹ dạy cô ấy lâu lắm, mãi mới bện được một sợi dây bình an như này đấy.”

Quách Bình nhìn sợi dây trong tay Đào Khê, dường như đang sa vào những hồi ức.

“Lần đầu tiên mẹ gặp cô ấy, mẹ đã tự hỏi sao trên đời lại có người phụ nữ đẹp đến vậy, đôi mắt cô ấy luôn mang theo ánh nước, ngay cả cách nói chuyện cũng ấm áp dịu dàng.”

“Cô ấy đã đến hỏi mẹ rằng liệu có thể ở nhờ trong nhà được không. Mẹ thấy cô ấy đang mang thai, rồi lại nghĩ tới bản thân mình cũng vậy, hai người có thể làm bạn với nhau, vì vậy mẹ đã đồng ý. Cô ấy chẳng hề lo lắng một chút nào, vừa tới ở đã đưa cho mẹ một số tiền lớn, không nghĩ đến việc nhỡ đâu mẹ lừa cô ấy tiền thì sao?’”

“Khi đó, những cô con dâu khác trong thôn đều rất ngưỡng mộ mẹ, nói mẹ may mắn lắm mới có thể gặp gỡ làm quen với một người phụ nữ giàu sang tới từ thành phố lớn. Mẹ cũng nghĩ giống vậy. Cả đời này của mẹ đều sống ở Đào Khê Loan, chưa từng nhìn thấy cái gì gọi là cảnh đời cả ngoài xã hội cả. Mẹ của con là người giỏi nhất trong những người mà mẹ biết. Mẹ không dám nghĩ đến từ “bạn bè” này nhưng cô ấy đã thực sự coi mẹ là một người bạn…”

Khi Đào Khê nghe thấy từ “bạn bè”, hơi thở của cậu cứng lại. Cậu không muốn nghe nữa, lạnh giọng hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất: “Bà ấy đã coi bà là bạn, vì sao bà còn làm như vậy?” Mẹ tôi đã tin tưởng bà đến thế nhưng bà lại giữ đứa con mà bà ấy dùng cả sinh mạng của mình để đổi lấy lại và giao con của mình cho người thân bà.

Quách Bình im lặng, ánh mắt chậm rãi dời khỏi sợi dây bình an nhìn sang bình thuốc treo trên đầu giường, giọng bà ta rất khàn, yếu ớt nói tiếp: “Mẹ không được đi học, mẹ con lại biết rất nhiều thứ mà mẹ không biết. Có đôi lúc những lời cô ấy nói, tranh cô ấy vẽ mẹ đều không hiểu lắm. Chỉ có duy nhất một điều ở cô ấy mà mẹ hiểu, đó là tình yêu dành cho con.”

“Cô ấy đặt cho con một cái tên rất hay, vẽ tranh rồi viết thư cho con, còn nói rằng sau này sẽ dẫn con đi khắp mọi nơi và dạy con hội hoạ. Khi ấy mẹ bỗng nghĩ, mẹ có thể cho được đứa con của mình thứ gì đây? Trước đây mẹ làm gì nghĩ tới vấn đề này cơ chứ. Con cái ở đây đều sinh ra và lớn lên trong làng, cũng không được học hành gì, lớn lên rồi sẽ lấy vợ lấy chồng, sinh con đẻ cái như mẹ thôi, cứ hết thế hệ này sang thế hệ khác…”

“Chính mẹ của con đã cho mẹ biết rằng, hóa ra người làm cha làm mẹ còn phải cân nhắc lo nghĩ nhiều điều cho con cái như vậy… Mẹ nghĩ có phải mình cũng nên để lại cho con đẻ mình thứ gì đó hay không, nhưng ngày hôm đó bọn họ nói rằng cơ thể của đứa trẻ mẹ sinh yếu lắm, vốn chẳng thể sống được lâu. Mẹ không cam lòng, sao mẹ có thể chịu đựng điều ấy được chứ, mẹ còn chưa kịp nghĩ xem nên tặng cho con mình thứ gì mà…”

“Có lẽ chính vì sự không cam lòng này mà cái ngày ông bà cùng ba của con tới Đào Khê Loan đón mẹ con về, mẹ đã đưa con của mình cho bọn họ. Lúc đó mẹ nghĩ, đây là điều duy nhất mẹ có thể cho thằng bé, cùng sợi dây kết bình an mẹ tự làm.”

“Đó là những thứ bà cho sao?” Đào Khê cắt ngang, chất vấn bà ta. Cậu cảm thấy mình không cần thiết phải nghe nữa, cũng chẳng có điều bí ẩn gì mà cậu không biết cả, tất cả chỉ là tư lợi cá nhân mà người ta tự cho đấy là tình mẫu tử, coi số phận của người khác như một món quà để tặng cho chính đứa con của mình.

Cậu đứng lên khỏi ghế, muốn xoay người rời khỏi nơi này, lại thấy Quách Bình chật vật với tay về phía cậu, giọng nói đã vô cùng yếu ớt: “Đào Khê, mẹ xin lỗi con, là mẹ đã trộm đi những thứ mẹ con dành cho con. Mẹ biết con hận mẹ, sẽ không tha thứ cho mẹ. Mẹ sắp xuống địa ngục rồi, có chết cũng chẳng thể nào gặp được mẹ con. Nếu như sau này con đến thăm cô ấy, liệu có thể giúp mẹ nói một câu không, rằng mẹ xin lỗi…”

Đào Khê hờ hững nhìn bàn tay cắm đầy ống dẫn đang vươn về phía mình. Đã vô số lần cậu khao khát đôi bàn tay ấy có thể nắm lấy tay mình, dắt cậu đi học về như bà ta đã từng làm với Đào Lạc.

Cậu đứng yên, lạnh nhạt hỏi lại: “Bà đã biết tôi sẽ không tha thứ cho bà, tại sao còn mong đợi sự tha thứ của mẹ tôi?”

Bàn tay của Quách Bình dần buông xuống, đôi mắt khép hờ, đôi môi mấp máy như đang nói điều gì đó, nhưng trừ bản thân bà ta ra, chẳng có ai nghe thấy được cả.

Đào Khê rũ mắt nhìn người đàn bà nằm trên giường bệnh. Đó đã từng là “người mẹ” mà cậu từng mong mỏi được yêu thương, sau này chỉ còn lại sự căm hận và chán ghét. Cuối cùng cậu cũng chẳng thể nói ra được lời nào gay gắt quá, chỉ bỏ lại một câu: “Bà dưỡng bệnh cho tốt, Đào Lạc vẫn đang đợi bà ở nhà.”

Sau đó cậu cầm lấy sợi dây bình an, xoay người bước ra khỏi phòng bệnh. Vốn dĩ cậu còn muốn hỏi Quách Bình, tại sao bao năm qua bà ta không vì áy náy hổ thẹn mà đối xử với cậu tốt một chút? Nhưng lúc này có hỏi đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi. Cậu tới gặp Quách Bình lần này coi như là cắt đứt “duyên phận mẹ con” của mười mấy năm vừa rồi. Từ nay trở đi, dù sống hay chết, bọn họ cũng không còn chút quan hệ nào nữa.

Đào Khê bước ra khỏi toà nhà của khu phòng bệnh, lúc này đã hơn mười giờ sáng, là một ngày nắng cuối cùng trước khi đợt lạnh về. Ánh mặt trời ló dạng từ phía Đông, cậu vươn tay lên che mắt. Con đường ngoài bệnh viện đã sáng lên đèn tín hiệu màu xanh, cậu bước theo đám đông sang bên kia đường.

Đợt không khí lạnh này tiến vào thành phố Văn Hoa rất dữ dội. Dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ đổ một trận tuyết lớn, nhưng mới nửa đêm mà những bông tuyết đã bắt đầu rơi. Chỉ qua một đêm, cả thành phố đã bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày, chỉ đợi người ta thức dậy nhìn thấy mà sẽ kinh ngạc mà thở dài.

Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, Lâm Khâm Hòa nói cho biết chuyện Quách Bình đã nhảy lầu. Lúc rạng sáng, Quách Bình đã nhảy từ tầng cao nhất của toà nhà phòng bệnh xuống. Có lẽ bà ta đã mất rất nhiều sức lực mới có thể rút hết đống kim tiêm và ống dẫn ra khỏi người. Đào Kiên nằm bên cạnh giường bệnh ngủ say như chết chẳng hề phát hiện ra. Mặc dù lớp tuyết trên đất rất dày, nhưng nhảy từ một độ cao như thế thì chẳng có cơ hội sống sót nào cả. Năm nào bệnh viện cũng có những ca bệnh nhân tử vong vì nhảy lầu. Suy cho cùng, không phải ai cũng có thể chịu đựng được sự đau đớn của bệnh tật, vì vậy họ đã chọn cho mình một giải pháp trong hàng trăm cách.

Đào Khê biết Quách Bình chọn cái chết không phải vì căn bệnh của bà ta. Bà ta đến thành phố Văn Hoa cung không phải là để chữa bệnh, mà chỉ muốn gặp con đẻ của mình trước khi ra đi. Nhưng từ đầu đến cuối Dương Đa Lạc chẳng hề đi gặp bà ta lấy một lần. Quách Bình sinh ra Dương Đa Lạc, cho cậu ta sống cuộc đời của người khác, mà bây giờ bà ta cho Dương Đa Lạc thứ duy nhất mà mình có, cái chết của bà.

Lâm Khâm Hòa cúi đầu nhìn vẻ mặt của Đào Khê. Thật ra lúc cậu biết chuyện thì đã rất ngạc nhiên nhưng sau đó lại vẫn luôn bình tĩnh, dường như không có gì bất ngờ, cũng không cảm thấy đau thương. Cậu không nói gì, một mình bước tới ngồi xuống trên chiếc thảm lông cừu bên cửa sổ sát đất, lặng lẽ ngắm nhìn những bông tuyết rơi dày đặc bên ngoài ô cửa.

Mười bảy năm trước, hai đứa trẻ sinh ra trong cùng một đêm tuyết bị người ta tráo đổi. Kể từ đó, cuộc đời họ đảo lộn, số phận nghịch chuyển. Mười bảy năm sau, mọi thứ dần trở về đúng với quỹ đạo của nó, người vụng trộm tráo đổi số phận đã kết thúc cuộc đời mình trong cùng một trận tuyết như thế. Từ góc nhìn của người khác, họ thường thở dài mà nói rằng đó là nghiệp chướng, nhưng tình yêu thương sai lầm, sự tiếc nuối, đau đớn, hối hận, không cam lòng,.. Giữa mười bảy năm số phận bị đánh tráo này, không phải cứ một câu luật nhân quả báo ứng là có thể nói hết được. Mà những người còn sống vẫn phải tự mình vá lại những vết rạn nứt sau khi trò hề của số phận này kết thúc.

Dường như Đào Khê đã suy nghĩ rất nhiều nhưng lại như thể chẳng nghĩ về bất cứ điều gì. Phần lớn những hồi ức mười bảy năm qua của cậu đều có sự tồn tại của Quách Bình, dù sao đó cũng là người mà cậu đã gọi là mẹ trong suốt mười năm năm nhưng lúc nhớ lại thì hình như chẳng được bao nhiêu ký ức. Những khát khao từng có, những căm hận sau này, tất cả dường như đã biết mất trong màn tuyết dày đặc trước mặt cậu. Hình ảnh cuối cùng trong tâm trí cậu, không phải là Quách Bình, cũng không phải là bản thân.

Lâm Khâm Hòa bước tới ngồi xuống bên cạnh Đào Khê, nắm lấy tay cậu, lúc này mới phát hiện bàn tay ấy lạnh lẽo vô cùng. Rất lâu sau, Đào Khê mới quay đầu lại nhìn anh, khẽ nói: “Em gái của em cũng không còn mẹ nữa rồi.”

Lâm Khâm Hòa vươn tay lau khóe mắt của Đào Khê, ôm cậu vào lòng, dùng lòng bàn tay mình phủ ấm lấy tay người trong ngực, nói với cậu: “Cô bé vẫn còn hai người anh trai là chúng ta.”

Đào Khê không tham gia tang lễ của Quách Bình. Sau khi hỏa táng ở thành phố Văn Hoa, Đào Kiên đã mang lọ tro cốt đi. Sau đó Đào Khê nghe nói Đào Kiên đã tìm thấy Dương Đa Lạc ở đâu đó, hai cha con họ đã xảy ra cuộc tranh cãi lớn, có lẽ Dương Đa Lạc đã bị Đào Kiên đánh một trận rất tàn nhẫn nên cuối cùng vẫn phải theo ông ta trở về Đào Khê Loan.

Sau khi Phương Tổ Thanh và Diệp Ngọc Vinh biết chuyện của Quách Bình, họ chỉ thở dài nói một câu: “Nghiệp chướng”. Ban đầu, hai ông bà hận không thể khởi tố Quách Bình, nhưng sau khi biết được bà ta bị bệnh thì họ cũng tạm thời bỏ qua. Bây giờ người chết cũng như ngọn đèn tắt, dù hận đến đâu cũng chẳng thể truy cứu trách nhiệm nữa.

Đào Khê đã nhờ giáo viên ở trường cấp hai huyện Thanh Thủy giúp đỡ gọi điện cho Đào Lạc. Ở đầu dây bên kia điện thoại, cô gái nhỏ khóc nấc lên không ra hơi, chỉ qua một đêm cô bé phải chấp nhận sự thật rằng mẹ của mình đã tự sát, anh trai của mình không phải là ruột thịt, những điều này quá đỗi tàn nhẫn với một đứa trẻ bé bỏng như vậy.

“Anh ơi, sau này anh sẽ không về nữa sao?” Đào Lạc bất lực vừa khóc vừa hỏi, hơi ngừng lại chút rồi nói, “Em nhìn thấy người đó rồi, anh ta rất chán ghét em, em cũng không thích anh ta, em không muốn nhận anh ta làm anh trai đâu.”

Đào Khê không thể tưởng tượng được Dương Đa Lạc sẽ chung sống với Đào Lạc thế nào, cậu nói với em gái: “Anh sẽ không quay lại đó nữa, nhưng anh vẫn là anh trai em, em vẫn là em gái của anh.”

Đào Lạc nghe thấy vậy thì khóc mãi không chịu nín. Đào Khê vỗ về Đào Lạc một lúc, nói rõ với cô bé về việc chuyển trường tới đây vào học kỳ sau, đồng thời dặn đi dặn lại phải uống thuốc đầy đủ rồi mới cúp máy. Sau khi xử lý xong những chuyện này, Đào Khê cùng Lâm Khâm Hòa đến viếng mộ của Phương Tuệ. Cậu đeo sợi dây bình an mà Phương Tuệ tự tay tết cho cậu lên cổ tay, cùng với chiếc vòng đá Lục Tùng mà Lâm Khâm Hòa tặng cậu. Đây là lời chúc phúc của hai người quan trọng nhất trong cuộc đời dành này cho cậu.

Hai người quét dọn xong phần mộ thì xuống núi, Đào Khê sáp lại trước mặt Lâm Khâm Hòa, nhìn chằm chằm vào mắt anh hỏi: “Ban nãy có phải anh thì thầm gì đó với mẹ em không?”

Khi cậu đang lau dọn lớp tuyết còn sót lại bên cạnh bia mộ thì thấy vẻ mặt Lâm Khâm Hòa nghiêm túc mà trịnh trọng nhìn lên di ảnh của Phương Tuệ hồi lâu.

Lâm Khâm Hòa vươn tay đội chiếc mũ lông vũ trắng trên áo khoác của Đào Khê lên cho cậu: “Em nói với cô nhiều điều về anh thế, đương nhiên anh cũng phải bày tỏ một chút chứ.”

Chiếc mũ trùm lên cả đầu Đào Khê, cậu sững sờ, nhớ tới mấy câu cậu nói cứ như kiểu vừa dẫn bạn trai về nhà thì ngượng ngùng không thôi, Cậu nắm lấy cánh tay Lâm Khâm Hòa, tra hỏi: “Anh nói gì thế? Không phải nói xấu em đấy chứ?”

Lâm Khâm Hòa nhìn gương mặt bị một lớp lông tơ màu trắng bao lấy của Đào Khê, nhướng mày hỏi: “Anh có thể nói xấu gì em được nào?”

Đào Khê cảm thấy đám lông tơ trắng kia khiến mặt cật ngứa ngáy nên bỏ mũ ra sau, gật đầu đồng ý: “Cũng phải, em cũng không biết bản thân mình có khuyết điểm gì nữa.”

Cậu nói xong liền thấy khóe miệng Lâm Khâm Hòa nhếch lên nở nụ cười thì liền nhận ra anh đang nói lảng sang chuyện khác, vì vậy vội vàng quay trở lại câu hỏi kia: “Thế rốt cuộc anh đã nói gì vậy?”

Lâm Khâm Hòa vừa đội chiếc mũ lên cho cậu, vừa đáp: “Anh không nói gì cả, chỉ là cảm ơn mẹ em đã sinh ra em.”

“Ồ, đúng là phải cảm ơn đó.” Đào Khê cùng Lâm Khâm Hòa bước tiếp xuống núi, lúc một cơn gió thổi bay những sợi lông trắng trên mặt cậu thì cậu mới nhận ra là mình lại đang đội mũ rồi.

“Anh thích cái mũ này đến vậy sao?”

“Trông rất đáng yêu.”

“Ồ.” Đào Khê lại cảm thấy hơi ngượng rồi. Cậu nhảy về trước mấy vước, nhưng cũng không bỏ mũ ra nữa.

Lâm Khâm Hòa quay đầu lại nhìn những bậc thềm của khu nghĩa trang trên ngọn núi xanh vẫn còn phủ tuyết yên tĩnh và vắng lặng đến thế. Bọn họ đã không còn nhìn rõ ngôi mộ của Phương Tuệ nưa nhưng dường như nó vẫn đang dịu dàng dõi theo họ.

*