Ánh Trăng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 9

41.
Ý chỉ Hoàng thượng vừa ban bố không lâu, Ngọc phi liền vội vàng cầu kiến.
Bà vừa vào cửa đã hành đại lễ với nương ta.
“Nương nương! Nương nương! Thần thiếp cam nguyện vì nương nương làm trâu làm ngựa, chỉ cầu nương nương vì Cẩn nhi báo thù!”
Nương ta nhanh chóng đỡ nàng dậy:
“Tỷ tỷ làm gì vậy? Ta biết tỷ tỷ tang tử đau lòng, nhưng Hoàng thượng đã hạ ý chỉ, ai cũng không thể sửa đổi.”
Ngọc phi quỳ xuống đất không chịu đứng dậy.
“Nương nương! Ta biết nương nương nhất định có thể làm được! Chỉ cần lấy được mạng của Hoàng hậu cùng Triệu Diễm, thần thiếp lập tức tự thỉnh ra cung, vào chùa xuống tóc tu hành! Thần thiếp cũng sẽ cảm nhớ đại ân của nương nương, mẫu tộc và ca ca của ta nguyện một lòng với nương nương.”
Nương ta rất hài lòng.
Bà cúi người ôm Ngọc phi vào lòng, nhẹ nhàng nói:
“Tỷ tỷ đừng nôn nóng, rất mau, cơ hội sẽ xuất hiện!”
Ngọc phi nhận được lời hứa, liền rời đi.
A nương phân phó cung nhân.
“Trời lạnh rồi, đi đốt một ít than hạch đào (óc chó) đặt ở hành lang, lát nữa chúng ta nướng một ít hạt dẻ ăn.”
Cung nhân vội vàng tuân lệnh, đem một bếp lò đựng đầy than, than hạch đào cháy đỏ bừng bên trong.
“Chuẩn bị xong chưa?” nương hỏi.
“Chuẩn bị xong rồi.” Ta nói.
Hai ta đều không nói gì nữa, trong phong chỉ có âm thanh hạt dẻ nướng chín nổ lách tách.
A nương bỗng nhiên thở dài: “Cha con thích nhất là ăn nướng hạt dẻ.
“An An, ta rất nhớ cha con.”
Ta nắm lấy tay bà, nhắc nhở bà: “Nương, sự tình còn chưa có xong đâu.”
Nương ta nở một nụ cười khổ.
“Nương biết.”
Ánh mắt bà nhìn về phía cửa.
“Bà ta sẽ đến sớm thôi.”
Vừa dứt lời, ở cửa lớn liền vang tiếng tranh chấp.
“Cố Quỳnh Nguyệt! Tạ Cửu An! Hai con tiện nhân các ngươi!”
Hoàng hậu cầm dao xông vào.
42.
Hoàng hậu đến như chúng ta đã dự kiến.
Nếu nói trên đời này còn có ai đoán được chuyện Tam hoàng tử chết có liên quan đến ta, thì đó chính là bà ta.
Bởi vì con dao này.
Là do bà ta bỏ vào bao đầu gối.
Rõ ràng là ban cho nương ta lại xuất hiện trong tay Đại hoàng tử.
Đáp án chỉ có một, đó chính là ta cho hắn.
Mới đầu khi bà ta nhìn thấy con dao này cắm trên người Tam hoàng tử, bà ta cũng không dám nói a, bởi vì bà ta cũng hiểu rõ, nếu làm Hoàng thượng biết nhi tử của bà vì một nữ nhân mà gi.ết chết đệ đệ ruột của mình, đừng nói là ngôi vị hoàng đế, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ giết luôn Đại hoàng tử.
Cho dù hiện tại nhi tử của bà ta đã vô duyên với ngôi vị hoàng đế bà vẫn không dám tìm Hoàng thượng nói ra chân tướng, bởi vì một khi đã bại lộ Hoàng thượng có thể gi.ết chết hắn bất cứ lúc nào, dù sao bây giờ Hoàng thượng cũng đã có tân nhi tử.
Nhưng mà ta đã làm cho nhi tử bà ta vô duyên với ngôi vị hoàng đế, với tính cách của mình, bà ta làm sao nhịn xuống được.
Cho nên hôm nay bà ta tới đây, chính là để giải tỏa bực tức trong lòng.
Dù sao nhi tử cũng đã bị giam cầm, bà ta muốn dù liều một cái mạng cũng muốn cùng chúng ta cá chết lưới rách.
—- Có lẽ đó là những gì bà ta nghĩ.
Đáng tiếc, chúng ta sớm có chuẩn bị.
Cho nên bà ta nghĩ rằng mình đã vượt qua sự cản trở của các cung nhân, liền cầm dao xông thẳng tới.
Bà ta nhanh chóng bị giữ lại.
Bà ta bị ấn quỳ trên mặt đất, điên cuồng giãy giụa la hét.
Ta liền đứng trước mặt bà ta, từ bếp lò lấy ra một viên than hạch đao đang cháy đỏ bừng.
Sau đó nhét vào miệng bà ta.
Bà ta tức khắc phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.
Nương ta đến gần nhìn bà ta:
“Hoàng hậu a Hoàng hậu, ngươi không phải thích mắng ta, mắng rất vui vẻ sao, ngươi không phải là người bịa đặt nói ta là yêu phi sao, hiện tại không có há mồm được, xem ngươi như thế nào nói chuyện.”
Miệng Hoàng hậu đã bị bỏng đến huyết nhục mơ hồ, chỉ có thể phát ra tiếng thống khổ nức nở.
Ta nhìn về phía các cung nhân bên cạnh.
“Biết nên làm như thế nào rồi chứ?”
Các cung nhân bị thủ đoạn tàn nhẫn của ta dọa sợ rồi, vội không ngừng gật đầu.
Dựa theo lời ta lúc trước, các nàng bắt đầu kêu to, chạy ra bên ngoài:
“Cứu mạng a! Hoàng hậu nương nương điên rồi!”
“Hoàng hậu điên rồi! Hoàng hậu cầm dao muốn ám sát Hoàng quý phi nương nương!”
“Hoàng hậu nương nương điên rồi! Hoàng hậu nương nương cầm lấy than hạch đào trên bếp lò nuốt xuống!”
“Người đâu a! Mau đi bẩm báo Hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương bị sự việc Đại hoàng tử kích thích đến điên rồi!”
Hoàng hậu ngã gục tại chỗ và hét lên vô nghĩa, nhưng bà ta không thể làm gì được.
Cuối cùng bà ta cũng hiểu ta đang nghĩ gì.
Mục đích của ta rất đơn giản, đó là diệt trừ bà ta.
Ta biết bà sẽ vì việc của Đại hoàng tử tới tìm ta tính sổ, cho nên ta sớm an bài tay chân, bắt bà ta lại.
Kế tiếp phế đi giọng nói, khiến bà ta không nói được.
Sau đó đem sự tình làm lớn lên, làm tất cả mọi người cho rằng bà ta điên rồi.
Về phần bà ta nuốt than hạch đào…
Một kẻ điên làm ra chuyện gì cũng không ai thấy lạ, mà còn cho là chuyện đương nhiên.
Mà lý do bà ta điên là do chuyện của nhi tử kích thích.
Huống chị hiện tại bà ta không thể nói được nữa.
Ta nhìn xuống Hoàng hậu, khuôn mặt như ác quỷ cười hỏi bà ta:
“Hoàng hậu nương nương, mùi vị bị bịa đặt dễ chịu không? Khi các ngươi ngày đó nói nương ta là yêu phi, có nghĩ đến ngày hôm nay không?”
Hoàng hậu không có phản ứng, ta cho rằng bà ta tâm như tro tàn đã từ bỏ chống cự.
Tuy nhiên, vào lúc này, đột nhiên.
Hoàng hậu không biết lấy đâu ra sức lực thoát khỏi cung nữ đang giữ mình mà lao về phía a nương ta.
Dù nhanh chóng bị đè xuống lần nữa nhưng nương ta cũng bị cú đẩy của bà ta đập đầu mạnh xuống đất.
Ta hít hà một hơi.
“A nương——!”
43.
Chuyện xảy ra ở Hàm Nguyệt cung nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Hoàng thượng vội vã chạy tới ngay lúc hoảng lọan nhất, nhìn thấy cảnh tượng đó, suýt thì ngất đi.
Ta giải thích cặn kẽ sự việc vừa xảy ra.
“Hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương chịu đả kích về chuyện của Đại hoàng tử nên phát điên rồi, hôm nay cầm dao xông thẳng vào Hàm Nguyệt cung ý muốn gi.ết a nương, a nương bị đẩy té, hôn mê bất tỉnh, may mắn Phó thái y tới kịp lúc, tình hình mới không có gì nghiêm trọng.”
“Hoàng hậu nương nương thấy a nương té xỉu, cho rằng a nương đã chết, vì thế lấy than hạch đào trên bếp lò nuốt vào, muốn tự sát, bị các cung nhân ngăn lại.”
“Hoàng hậu nương nương không coi ý chỉ của Hòang thượng ra gì, xin Hoàng thượng làm chủ cho a nương!”
Chỉ cần có ý xấu, lời nói xấu xa tự sẽ thoát ra miệng.
Giống như ta.
Nương ta té ngã cũng do Hoàng hậu làm, nhưng là ngoài ý muốn, nhưng nếu ta nói Hoàng hậu cố ý, chỉ càng làm Hoàng thượng thêm phẫn nộ a.
Hoàng thượng quả thực rất tức giận.
Nghĩ rằng Hoàng hậu đã điên rồi, không ai lại đi nghe lời nói kẻ điên, liền đem Hoàng hậu giam cầm, phái người ngày đêm canh giữ.
Giam cầm.
Lại là giam cầm.
Nhị hoàng tử là giam cầm, Đại hoàng tử là giam cầm, Hoàng hậu vẫn là giam cầm.
Ta đương nhiên sẽ không nghĩ rằng Hoàng thượng thiện tâm, không muốn giết bọn hắn.
Ta biết hắn chẳng qua là để ý thanh danh thôi.
Xử lý xong việc của Hoàng hậu, Hoàng thượng đi vào giường của a nương ta.
“Tại sao còn chưa tỉnh?” Hắn có chút nóng nảy hỏi Phó thái y.
Phó thái y trả lời:
“Đã thi quá châm, nương nương thực mau liền sẽ tỉnh.” (châm cứu)
Vừa dứt lời, nương nằm ở trên giường đột nhiên mở mắt ra.
Mà lời đầu tiên bà nói:
:
“Duẫn lang ——”
44.
Duẫn lang.
Lời vừa nói ra tất cả mọi người sửng sốt một chút.
Bởi vì “Duẫn” đúng là tên húy của Hoàng thượng, Hoàng thượng tôn danh là Triệu Duẫn.
“Quỳnh Nguyệt, chẳng lẽ nàng đã nhớ ra?” Hoàng thượng vội vàng hỏi.
Nhưng kỳ quái chính là, thấy a nương có khả năng khôi phục ký ức, hắn thần sắc không phải vui mừng, mà là phức tạp.
Thần sắc nương lúc nãy mới rõ ràng, bà chỉ vô thức hét lên.
Bà thấy rõ Hoàng thượng đang ở bên cạnh lập tức nhào vào lồng ngực: “Duẫn lang, thiếp, thiếp, không có nhớ ra, thiếp chỉ có ký ức mơ hồ khi chúng ta vui đùa lúc nhỏ…”
Hoàng thượng giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Không cần lo lắng, không cần lo lắng……”
Hắn vội vàng gọi Thái y bắt mạch lại, Thái y nói thân thể a nương ta không có gì nghiêm trọng, nhưng phải nghỉ ngơi cho tốt.
A nương liền nói: “ Hoàng thượng thần thiếp đau đầu, muốn ngủ một chút…”
Hoàng thượng vội vàng đáp ứng, rất mau mang theo mọi người rời đi.
Chờ sau khi tất cả mọi người rời khỏi đây, nương hỏi ta: “Trong phòng còn ai không?”
“Không có.” Ta nói.
A nương sâu kín mà nhìn ta.
“An An, nương vừa rồi nói dối, nương kỳ thật…… đã nhớ ra tất cả.”
45.
Cố Quỳnh Nguyệt trong trí nhớ của a nương ta khác với Cố Quỳnh Nguyệt mà mọi người nhắc tới.
Nương ta là đích nữ của Tể tướng, là thanh mai trúc mã của đương kim Hoàng thượng.
Trong câu chuyện mọi người kể, kể cả câu chuyện của đương kim Hoàng thượng, nương ta vì Hoàng thượng mà đỡ một kiếm. sau đó chết trong lòng ngực hắn.
Sự thật là khi Hoàng thượng bị ám sát, bọn họ đang ngồi trên xe ngựa chạy trốn, nhưng Hoàng thượng lại sợ xe ngựa chạy chậm và bị đuổi kịp, nên đã đẩy Cố Quỳnh Nguyệt vô tội đang ngồi bên cạnh xuống.
Khi đó Cố Quỳnh Nguyệt và Hoàng thượng đã có hôn ước, trong lòng tràn đầy mong chờ được làm thê tử của hắn.
Sau khi Hoàng thượng trốn thoát, vì để che giấu hành động hèn nhát và sợ chết của hắn, vì thế đã bịa đặt một câu chuyện tình yêu triền miên lâm li cho mọi người.
Nữ nhân vì nghĩ cách cứu nam nhân mình yêu, nên dùng thân chắn trường kiếm, vì hắn cam tâm chịu chết.
Tất cả mọi người đều bị lừa.
Nhưng hắn có thể gạt được người khác, không lừa được chính mình.
“Giờ ta mới biết hắn vì sau khi tìm được ta hắn lại vui như vậy, cũng không phải vì yêu ta, mà là hắn cho rằng ta sau khi chết đi, luôn biến thành lệ quỷ về tìm hắn, hàng đêm hắn bị bóng đè, không được yên giấc.”
“Hắn đối tốt với ta, không phải vì hắn áy náy với ta, muốn bù đắp cho ta, hắn chỉ muốn giảm đi sự bất an trong lòng.”
Khi nương nói, nước mắt tuôn rơi.
Người mà bà thích khi còn niên thiếu là một tên buồn nôn, bà đã trao sự chân thành cho sai người.
Ta nhanh chóng lại gần, ôm nương vào lòng: “Nương, nương đừng đau lòng, người như Hoàng thượng không đáng để nương buồn lòng, may mắn là nương đã gặp cha.”
Nghe ta nói nói, nương càng buồn hơn.
“Chính là cha con… hắn cũng không phải là người tốt a.