Chương 18
18.
Ba mươi tết, Hứa Ngôn đưa tôi về nhà anh ấy. Nữ cảnh sát tư thế oai hùng hiên ngang năm ấy bây giờ trên mặt đã xuất hiện những dấu vết của năm tháng.
Dì ấy ôm tôi như năm đó, giọng nói nghẹn ngào: “Tiểu Noãn, cuối cùng chúng ta cũng trở thành một gia đình.”
Hứa Ngôn xuất hiện bên cạnh không đúng lúc: “Mẹ, Tiểu Noãn vẫn chưa đồng ý lời cầu hôn của con đâu.”
Dì Ngôn trừng mắt nhìn anh một cái rồi thân mật kéo tôi đi ăn sủi cảo.
Vừa ăn cơm xong, Hứa Ngôn bí mật kéo tôi ra ban công.
“Anh làm gì vậy, em còn muốn nói chuyện với dì.”
Hứa Ngôn nói: “Lục Noãn, ngẩng đầu.”
Trên bầu trời tối tăm, một chùm pháo hoa nở rộ. Hứa Ngôn đứng ngược sáng, mỉm cười với tôi.
“Lục Noãn, chúc mừng năm mới, những năm sau này sẽ có anh bên cạnh em.”
Tôi cũng mỉm cười.
Đi qua hết chông gai, tương lai cuối cùng sẽ là một con đường bằng phẳng.
END.