Chương 45: Khảo nghiêm đặc biệt của Mạc Gia
Cậu ta nhìn Diệp Linh... bù đắp bằng cách của mình - chộp lấy thức ăn nôn ra trước mặt rồi nhét vào miệng.
Và như thế, thành viên hai gia đình Diệp gia và Mạc gia đã ngồi cùng nhau trong một buổi tối đầu xuân se lạnh, vợ chồng Diệp Khiên Trạch, Diệp Quân đều có mặt, Mạc Kiến Quốc cũng đưa vợ và con trai đến. Rõ ràng hai nhà từng có mối quan hệ thâm giao với nhau, chỉ mong ước được gần gũi hơn. Mười mấy năm trước cũng từng cười đùa rằng sẽ làm thông gia của nhau, giờ đây quả nhiên đã thành sự thực nhưng mỗi người đều có tâm sự riêng, vô cùng phức tạp, có nói cũng không rõ được.
Mạc phu nhân họ Vương, là một người đàn bà gầy gò và ít nói. Trước kia, Diệp Khiên Trạch và Diệp Linh cũng quen thân với bà, đặc biệt là Diệp Khiên Trạch, anh còn nhớ rõ, bà Vương có đôi bàn tay khéo léo, có thể đan áo len rất đẹp và ấm, lúc học tiểu học, quần áo len của anh và Diệp Linh có rất nhiều cái là do bà đan cho. Nhưng anh không biết từ lúc nào mà đôi bàn tay khéo léo ấy đã gầy như que củi, có lẽ sau khi con trai xảy ra chuyện, những ngày tháng ăn sung mặc sướng cũng không giảm bớt được sự đau khổ trong lòng bà. Diệp Khiên Trạch lên tiếng chào bà rồi quay đi nơi khác, không dám nhìn đôi tay kia nữa. Diệp Linh ngồi cạnh Mạc Hằng, đối diện với nụ cười ngốc nghếch mãi mãi không thay đổi của cậu ta với mình, cũng thỉnh thoảng cười và thì thầm vài câu, còn nói những gì, Mạc Hằng nghe có hiểu không thì ngoài họ ra, không ai có thể biết. Hướng Viễn và Diệp Quân đều vào nhà họ Diệp khá muộn, khi ấy Mạc Kiến Quốc đã đoạn tuyệt quan hệ với Diệp gia từ lâu nên hai người không quen với Mạc phu nhân. Diệp Quân luôn chăm chú dùng bữa, Hướng Viễn thì gánh vác trách nhiệm hàn huyên với Mạc gia bởi tuy ngồi cùng nhau nhưng không khí vẫn khá "lạnh". Cũng may, Mạc Kiến Quốc tỏ ra thoải mái, những ân oán xưa cũ đều tan thành mây khói vì đã tác thành được cho Mạc Hằng và Diệp Linh. ông chỉ tỏ ra tiếc nuối vì bà Diệp mất sớm, buồn vì không có dịp gặp lại ông bạn già Diệp Bỉnh Lâm.
Phải nói rằng, Mạc Kiến Quốc là người làm việc quan tâm đến hiệu quả, tư duy cũng khá nhanh nhạy. Trong lúc trò chuyện, ông đã đề cập đến những kế hoạch và dự định sắp tới, bao gồm vấn đề tổ chức tiệc cưới, tiền lễ bên nhà trai, tất cả những lễ tiết quan trọng cần có, rất lằng nhằng rắc rối nhưng lại đâu vào đó khiến Hướng Viễn cũng phải thầm khâm phục. Một người có thể đạt được thành công lớn, quả nhiên không phải ngẫu nhiên mà ra.
Lúc bàn đến tiền lễ và của hồi môn, Mạc Kiến Quốc khéo kéo đề nghị phần hồi môn bên Diệp gia chỉ cần đơn giản là được. Hướng Viễn liếc nhìn Diệp Khiên Trạch tâm trí như đang để tận đâu đâu, cười và ngắt lời Mạc Kiến Quốc: "Tổng giám đốc Mạc nói đúng, những thứ đó chỉ cần có lòng là được, chẳng qua là cần hình thức cho thêm long trọng thôi. Tổng giám đốc Mạc yêu thương Diệp Linh, chúng tôi cũng chỉ có một cô em gái, Diệp gia tuy không giàu có nhưng cũng không bao giờ đối xử tệ với A Linh".
Mạc Kiến Quốc cười cười, vẫn chưa kịp nói gì thì bỗng nghe thấy tiếng sặc nghẹn dữ dội phát ra từ cổ họng Mạc Hằng. Không biết từ lúc nào mà Mạc Hằng ngậm đầy một miệng cơm, có lẽ bị nghẹn không nuốt được nên cả gương mặt đỏ bừng lên, Diệp Linh đang vỗ nhẹ lên lưng cậu ta.
Mạc phu nhân thương xót con mình, không nghĩ ngợi gì mà hất luôn tay Diệp Linh sang một bên vừa nhanh chóng vỗ lên tấm lưng nung núc thịt của Mạc Hằng, vừa dùng tay kia vạch mồm, bắt cậu phải nôn hết thức ăn nhét đầy trong miệng ra ngoài, động tác rất thuần thục, rõ ràng chuyện như thế không phải xảy ra lần đầu.
Ai ngờ Mạc Hằng không mở mồm thì thôi, vừa há miệng nôn thì phun đầy ra bàn. Thân người cậu nghiêng về phía trước nên người xung quanh may mắn tránh được, chỉ khổ Diệp Quân ngồi chếch phía đối diện, trong tích tắc ống tay áo và cánh tay đều dính đầy cơm canh mà Mạc Hằng vừa nôn ra.
Diệp Quân hình như cũng kinh ngạc đờ cả người, nhất thời không biết phản ứng thế nào, vẻ mặt lộ rõ nét kỳ quặc không diễn tả được. Hướng Viễn tuy biết cậu là con trai nhưng trước giờ cực kỳ sạch sẽ nên lập tức cầm chiếc khăn nóng để lau tay mà nhà hàng cung cấp, nhanh nhẹn lau cho cậu, đồng thời đưa mắt ra hiệu vì chỉ sợ cậu còn trẻ, không hiểu cách đối nhân xử thế mà tỏ vẻ ghê sợ thì nguy.
Cũng may Diệp Quân nhìn thấy Hướng Viễn, chỉ đón lấy chiếc khăn ướt trong tay cô và nói: "Để em tự làm". Sau đó, cậu cúi đầu chăm chú lau cánh tay bị dính bẩn, không nói năng gì nữa. Mạc Kiến Quốc xin lỗi rối rít, một lúc sau, Diệp Quân cũng đã nở nụ cười tươi tỉnh: "Không sao đâu, chú Mạc, bình thường thôi mà".
Hướng Viễn cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, trong mắt thoáng nét dịu dàng. Cậu bé này, cũng xem như hiểu chuyện rồi.
Nhân viên phục vụ vội vã đến thu dọn, Mạc Kiến Quốc bảo họ đổ hết thức ăn trên bàn, dọn dẹp bàn ghế tiếp tục dọn thức ăn mới lên. Nhân viên phục vụ còn đang thu dọn thì tiếng kêu nho nhỏ của Diệp Linh lại vang lên: "A, đừng ăn cái này, đừng ăn nữa!".
Thì ra Mạc Hằng tuy ngốc nhưng cũng biết mình vừa gây ra tai họa. Có lẽ cậu muốn nhanh chóng thể hiện mặt tốt trước người con gái mình yêu nên gương mặt núc ních thịt của cậu tỏ rõ vẻ hối hận cùng cực. Cậu ta nhìn Diệp Linh, mồm lúng búng nói không rõ: "Anh sai rồi, xin lỗi, xin lỗi...", rồi dùng cách của mình để bù đắp tội lỗi - chụp lấy cơm canh mà mình vừa nôn ra, nhét vào mồm.
"Đừng ăn mà, đừng...", Diệp Linh khuyên nhủ, cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn dữ dội, gương mặt trắng như sứ giờ đang đỏ như màu máu.
Vợ chồng Mạc Kiến Quốc cũng lao đến, kêu gọi "bảo bối vàng ngọc" của họ hết lời, chỉ muốn ngăn chặn hành động kinh khủng của con trai mình lại. Mạc Hằng hoàn toàn phớt lờ họ, ánh mắt chăm chú nhìn Diệp Linh, cứ lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu, Hướng Viễn cũng nghe mãi mới rõ, cậu ta đang nói: "Anh ăn rồi, em đừng giận được không?".
Đôi mắt Diệp Linh thoáng chốc ướt đẫm, cả người đang run lên bần bật: "Em không giận, thật đấy, không giận...".
Cuối cùng Mạc Hằng cũng nở nụ cười, càng kinh hãi hơn khi cậu ta bốc một nắm cơm khác vừa nôn ra, run rẩy đưa lên trước miệng Diệp Linh: "Cho em, cho em...". Dáng vẻ Mạc Hằng như rất mong đợi và vui sướng được chia sẻ với Diệp Linh.
Hướng Viễn là người đầu tiên nhìn thấy liền đứng dậy định ngăn lại nhưng lúc ấy cô cũng để ý thấy Mạc Kiến Quốc khẽ nhúc nhích một chút rồi lại bị Mạc phu nhân giữ lại ngay, hai vợ chồng nhìn về phía Diệp Linh và Mạc Hằng với thần sắc phức tạp, không nói tiếng nào.
Hướng Viễn cũng chậm rãi ngồi xuống, kịp thời luồn tay xuống gầm bàn chặn lên đùi Diệp Khiên Trạch, không để anh tức giận đứng dậy. Cả người Diệp Khiên Trạch đang run lên, anh nhìn nụ cười ngu ngơ đang bốc đám cơm kia lên của Mạc Hằng và cả sự im lặng lạ thường của Diệp Linh, bi phẫn khiến anh gần như nghẹt thở. Thế nhưng sức mạnh của Hướng Viễn cũng không nhỏ, cô giữ chặt lấy tay anh, không ngừng chuyển đến một tin nhắn không còn gì đơn giản hơn: đừng có bất kỳ hành động nào cả. Đừng!
Diệp Khiên Trạch vô thức nắm lấy tay Hướng Viễn đang đè lên người mình như túm được cọng lau sậy mỏng mảnh giữa bể khổ. Bản thân anh cũng không biết đầu ngón tay mình đã sắp bấm lút vào da thịt Hướng Viễn nhưng mặt cô không biểu cảm, như thể không hề có chút tri giác. Diệp Quân lúc nhìn Hướng Viễn, lúc lại nhìn vợ chồng Mạc Kiến Quốc rồi nhìn Mạc Hằng và Diệp Linh, không biết phải làm thế nào.
Cuối cùng, trong ánh mắt chờ đợi của Mạc Hằng, Diệp Linh khẽ há miệng ra.
"Đừng ăn, A Linh", Diệp Khiên Trạch không còn kiềm chế nổi, hét lên nho nhỏ.
Diệp Linh mỉm cười thê lương với anh, dùng miệng đón lấy thứ trong tay Mạc Hằng, chầm chậm ngậm vào trước mặt anh chàng ngốc nghếch đang khoa chân múa tay trong sung sướng, như đang nếm thử một món ăn vô cùng ngon lành và đẹp đẽ.
"Ôi chao, con trai, con đang làm gì thế hả?" Mạc phu nhân lúc này hình như tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng nói với Diệp Linh: "Con gái, đừng ăn, mau nôn ra đi. Phục vụ đâu, phục vụ... mang trà lên... Mau súc miệng đi, con bé này, sao mà thật thà như thế...".
Trong lúc bà nói, Diệp Linh đã mỉm cười nuốt hết những thứ đó vào bụng.
Diệp Khiên Trạch bỗng dưng "ga" một tiếng, sắc mặt trắng bệch bụm chặt lấy miệng, đau khổ cúi gập lưng xuống. Phải, so với tất cả những gì đang xảy ra trước mắt, anh càng thấy buồn nôn với chính mình, buồn nôn với đám dịch thể lầy nhầy dơ bẩn vô hình mà Diệp Linh đành phải mỉm cười rồi nuốt xuống.
"Sao thế?", thấy anh như vậy, tuy vẫn cố trấn tĩnh nhưng ánh mắt Hướng Viễn vẫn thoáng nét hoảng sợ.
"Xin lỗi các vị, tôi không được khỏe lắm, phải về trước, xin thất lễ."
Diệp Khiên Trạch vội vàng đứng lên như muốn hất tung toàn bộ đồ ăn đang đặt trước mặt.
"Khiên Trạch...", Hướng Viễn thì thầm gọi anh, trong giọng nói như đang van xin.
"Thực sự xin lỗi!"
Bước chân bỏ đi của Diệp Khiên Trạch tuy nhẹ bẵng nhưng không hề do dự. Anh biết rằng, chỉ ở đây thêm một lúc nữa thì người phát điên đầu tiên không phải là ai khác mà chính là anh.
Hướng Viễn nhìn theo anh bỏ lại tất cả mọi người mà chạy trốn, đờ đẫn mấy giây rồi cười gượng với vợ chồng Mạc Kiến Quốc: "Xin lỗi, dạ dày anh ấy không được tốt lắm".
Không có gương nhưng Hướng Viễn biết nụ cười của mình rất khó coi. Cũng may Mạc Kiến Quốc cũng bỏ qua điều đó, cười cười rồi bảo: "Thanh niên càng phải ăn uống điều độ, chú ý sức khỏe, nếu không đến tuổi của tôi thì ăn không tiêu được".
Buổi tối, chỉ có Diệp Quân và Diệp Linh trở về nhà. Lúc đó, Diệp Khiên Trạch vẫn ngồi trên salon ngoài phòng khách, không thấy Hướng Viễn về cùng, anh liền hỏi: "A Quân, chị dâu em đâu?".
"Hướng Viễn nói chị ấy có chút việc nên phải về công ty xử lý, bảo bọn em về trước", Diệp Quân đáp.
Diệp Khiên Trạch gật đầu. Trong đầu anh bắt đầu xuất hiện cảnh trước đó một giây khi anh rời khỏi bàn ăn, ánh mắt của Hướng Viễn từ van xin chuyển thành thất vọng. Anh biết, anh lại làm cô thất vọng, có lẽ anh sẽ không bao giờ có thể trở thành người biết kiềm chế, thậm chí anh bắt đầu thấy rất nghi ngờ rằng, Hướng Viễn yêu một người vô tích sự như anh ở điểm nào? Tự anh cũng thừa nhận mình không làm nổi việc lớn, cũng không thể trở thành điểm tựa, ngoài một trái tim quá đỗi yếu mềm, anh chẳng còn gì cả.
ở một góc phòng khách, chiếc đồng hồ cổ kiểu tây vẫn đang nhích từng chút một, đã khá muộn rồi. Diệp Linh vừa về không lâu, Diệp Khiên Trạch vốn định nói vài câu về chuyện xảy ra ban nãy nhưng cô tỏ ra không còn tâm trí bàn sâu về việc đó nên chỉ bảo rằng mình rất mệt rồi bỏ về phòng ngủ. Chỉ còn Diệp Quân vẫn ngồi ở đầu kia của salon, im lặng hệt như anh mình. Diệp Khiên Trạch thầm nghĩ, Diệp Quân thường xuyên không về nhà có lẽ cũng đúng, căn nhà này quá cũ rồi, âm u lạnh lẽo, anh cũng sắp nghẹt thở vì nó. Nếu Diệp Quân ở đây lâu, không chừng cũng sẽ trở thành như anh, thế nào cũng có một ngày mục rữa ra mất.
Giống như anh từng ích kỷ muốn Hướng Viễn kéo mình lên, kết quả là anh lại như níu Hướng Viễn chìm xuống bóng đêm từng chút, từng chút một.
"A Quân, muộn rồi, em đi ngủ đi. Ngày mai còn phải đi làm đúng không? Trong nhà cũng không còn việc gì nữa, nếu thấy ở ngoài đi làm tiện hơn thì bắt đầu từ ngày mai, chuyển lại về đó đi." Diệp Khiên Trạch mệt mỏi xoa xoa thái dương, sợ Diệp Quân hiểu lầm, lại bổ sung: "Tất nhiên, nơi đây mãi mãi là nhà của em, em muốn về lúc nào cũng được. anh chỉ cảm thấy, em phải có một cuộc sống thoải mái hơn".
Diệp Quân như không quan tâm đến điều này, cậu hỏi: "Anh, Hướng Viễn ở lại công ty ạ?".
Câu nói này đã khiến Diệp Khiên Trạch choàng tỉnh, anh gọi vào di động của Hướng Viễn nhưng bên kia tắt máy. Anh thấy rất lo nên lại gọi điện cho bảo vệ trực ban ở công ty thì họ trả lời: "Giám đốc Hướng tối nay có đến nhưng đã về từ lâu rồi".
"Chẳng lẽ vẫn đang đi đường, di động lại hết pin?", Diệp Khiên Trạch lẩm bẩm. Hai anh em lại ngồi đợi gần nửa tiếng nữa, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cũ khiến ai cũng bức bối nóng ruột. Từ xưa tới nay, Hướng Viễn chưa bao giờ là đối tượng khiến mọi người phải lo lắng như đêm nay, Diệp Khiên Trạch bỗng thấy bất an một cách lạ lùng. Có lẽ đêm nay đã xảy ra quá nhiều việc khiến anh cần vẻ điềm tĩnh bình thản của Hướng Viễn để an ủi chính mình. Có lẽ sự thất vọng của cô đã khiến anh đau, khiến anh nhận ra rằng thực ra anh rất quan tâm cách cô nhìn nhận và đối xử với mình.
"Không được, dù thế nào thì cũng phải đến nhà rồi chứ, để em ra ngoài xem sao". Vừa dứt lời, Diệp Quân chụp lấy chìa khóa xe rồi lao ra cửa. Diệp Khiên Trạch không kịp ngăn lại, cũng không kịp hỏi, thành phố lớn như thế, cậu phải đi đâu tìm?
Thời gian trôi qua một cách chậm rãi, Hướng Viễn vẫn chưa về, đến Diệp Quân cũng chẳng thấy tăm hơi đâu. Đã khuya lắm rồi, Diệp Khiên Trạch có thói quen ngủ sớm nhưng anh phát hiện ra mình như đang tự cưỡng ép bản thân, cứ mấy giây là phải liếc nhìn kim đồng hồ, mỗi một động tĩnh bên ngoài, anh đều ngỡ là bước chân Hướng Viễn.
...Cô sẽ không xảy ra chuyện chứ?
...Không đâu, ai có thể thông minh và nhanh nhẹn hơn Hướng Viễn được? Làm sao cô có thể gặp chuyện gì...
...Cô ấy có thông minh thế nào thì vẫn là con người, mà lại là phụ nữ, muộn thế này rồi, đến điện thoại cũng không nghe, đây không phải là tác phong của cô ấy...
...Chẳng lẽ cô ấy đã không còn chịu đựng nổi mình? ...Có khi nào cô ấy sẽ không về nữa?
Nghĩ đến khả năng gần như là hoang đường này, một cảm giác sợ hãi cực độ xâm chiếm Diệp Khiên Trạch khiến trái tim anh đau thắt lại. Anh co mình trên salon, cảm nhận một nỗi cô độc chưa bao giờ có.
Hướng Viễn là một phụ nữ không đáng yêu nhưng anh bây giờ đã không thể nào tưởng tượng nổi nếu không có người phụ nữ không đáng yêu ấy thì cuộc sống của anh sẽ như thế nào. Tại sao anh lại sợ hãi? Chẳng lẽ anh đã ý thức được sự nhẫn nại của con người cũng có giới hạn và anh đang dự cảm rằng mình có khả năng sẽ đánh mất người mà trước giờ vẫn luôn nhẫn nại?
Có một dạo, Diệp Khiên Trạch thấy trong cuộc hôn nhân này, mình cũng đang nhẫn nại, nhẫn nại với thái độ sống của cô, nhẫn nại với sự cay độc, lạnh lùng và tàn nhẫn của cô... nhưng không có cô kiên cường chống đỡ, anh thấy mình như thể hụt bước trong vô vọng.
Diệp Khiên Trạch bắt đầu đi qua đi lại trong vô thức, chốc chốc anh lại vén rèm cửa sổ rồi nhìn ra ngoài rất lâu, không khí trong đêm giống sự nặng nề được đông cứng lại. Cuối cùng, khoảng mười hai giờ hơn, anh nghe thấy tiếng xe, tiếp đó là giọng nói nho nhỏ của Hướng Viễn và xuất hiện trong tầm mắt anh còn có một bóng đàn ông khác.
Diệp Khiên Trạch biết người đàn ông ấy. Anh ta chính là Trương Thiên Nhiên của Lập Hằng, đối thủ cạnh tranh một thời của Giang Nguyên, cũng là bạn của Hướng Viễn. Diệp Khiên Trạch bước lùi ra sau bức màn cửa dày nặng, lặng lẽ nhìn ra ngoài từ khe hở, nói xong câu cuối cùng, Hướng Viễn và Trương Thiên Nhiên nhìn nhau rất lâu...Những dải viền của rèm cửa quấn vào tay Diệp Khiên Trạch, rối rắm và chằng chịt. "Soạt" một tiếng, nó đã căng và đứt ra trong tay anh, một sợi rất dài, lạnh lẽo mềm mượt như một con rắn. Con rắn độc ghen tuông! Đáng buồn là trước nay anh chưa bao giờ để ý đến.
Xe của Trương Thiên Nhiên đi đã xa, Hướng Viễn dùng chìa khóa mở cửa vào nhà. Nhìn thấy phòng khách vẫn sáng đèn và Diệp Khiên Trạch lúc này đã ngồi lại trên salon, cô cũng không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Anh bảo là mệt mà, sao chưa ngủ đi?".
Miệng thì nói, còn chân cô thì đang bước lên lầu.
"Hướng Viễn!", Diệp Khiên Trạch gọi.
Anh biết Hướng Viễn nghe thấy nhưng bóng dáng cô vẫn lặng lẽ khuất sau đầu cầu thang.
Vừa ra khỏi nhà tắm, Hướng Viễn đã thấy Diệp Khiên Trạch đang dựa cửa đợi mình nên có phần bất ngờ. Cô vừa lau tóc vừa hỏi: "Sao, anh có gì muốn nói với em à?".
Diệp Khiên Trạch cũng là người không biết nói dối nên chần chừ một lát rồi nói: "Anh nhìn thấy Trương Thiên Nhiên đưa em về".
Hướng Viễn cười: "Anh đang chất vấn em đấy à?".
"Anh... anh rất lo cho em", Diệp Khiên Trạch đang mong đợi một lời giải thích của cô nhưng lời đến cửa miệng lại biến thành câu này.
"Thế à?", Hướng Viễn thản nhiên đáp lại. Câu chuyện kết thúc tại đây.
Một lúc sau, Diệp Khiên Trạch mới lên tiếng một cách khó nhọc: "Xin lỗi, Hướng Viễn. Anh không cố ý làm sự việc tệ hại. A Linh... Nhìn thấy cô ấy như thế, trong lòng anh rất khó chịu. Anh luôn mong mỏi cô ấy có được một chốn đi về tốt hơn, tìm thấy một người cô ấy thật lòng muốn cưới, sống hạnh phúc. Như thế anh mới yên tâm sống cuộc sống của mình".
Hướng Viễn cuối cùng cũng quay lại đáp: "Anh có tin không? Cho dù gả cho người mà mình muốn cũng chưa chắc hạnh phúc. Hạnh phúc là gì? Giống chúng ta ư? Chúng ta đều mong được hạnh phúc, mong mỏi quá nhiều nhưng lại không biết cuối cùng có được gì".
"Thực ra anh..."
"Khiên Trạch, chi bằng chúng ta thôi đi."
Một câu nói không thể nào bình tĩnh hơn, giống như năm nào cô quyết định lấy anh. Khi ấy, cô đã đi rất xa, cuối cùng quay lại, chậm rãi nói: "Được!".
Nhưng phải rất lâu sau Diệp Khiên Trạch mới hiểu được quyết định của cô.
Bi thương là thứ không nhìn thấy, không thể nói, thậm chí không thể hình dung nhưng trọng lượng của nó lại rất nặng nề. Diệp Khiên Trạch không nói nổi lời nào, đôi môi run rẩy, cánh tay ôm chặt lấy Hướng Viễn, không thể buông vì buông ra thì anh sẽ mất đi chỗ dựa.
"Khiên Trạch, Khiên Trạch, anh nghe em nói đã. Diệp Khiên Trạch, đừng như thế được không?" Hướng Viễn chậm rãi đẩy anh ra nhưng không làm được gì trong sự công kích cuồng nhiệt chưa bao giờ có trước đó của anh. Anh khóc, cô biết, đây không phải là kết quả cô mong muốn. Cô từng ngỡ rằng hạnh phúc luôn nằm trong tay con người, nhưng giả thiết đó đã sai lầm nên kết luận cuối cùng không bao giờ có thể đúng được.
Chưa bao giờ Diệp Khiên Trạch đối xử với cô như vậy. Trước kia, những lúc thân mật nhất, anh cũng dịu dàng như nước, vậy mà bây giờ anh lại làm cô đau, nhưng cô luôn bất lực trước anh. Cũng như với Trương Thiên Nhiên đã chơi sáu ván cờ với cô, trước khi chia tay, cô đã nói với anh ta: "Tôi không phải là người có trí tuệ vì trí tuệ có thể khiến một người biết nên làm gì và không nên làm gì, nhưng lúc nào tôi cũng không quản nổi chính bản thân mình".
Cô phát hiện ra một cách bi thảm rằng, dưới đôi môi, dưới bàn tay và dưới cơ thể anh, cô chỉ là người phụ nữ ngu muội như bao người khác, không thể giữ nổi sự kiên trì của mình.
"Anh, xe của Hướng Viễn vẫn ở công ty... Á á... Xin... xin lỗi..." Vừa bước vào cửa, Diệp Quân đã chứng kiến một cảnh khó xử, cậu vội nói rồi hoảng loạn bỏ chạy. Tiếng đóng cửa cực mạnh của cậu không hề khiến hai người bên trong cảm thấy chấn động gì nhiều. Diệp Khiên Trạch phủ phục lên người Hướng Viễn, quấn quýt lấy cô như thể giây phút này có thể xóa sạch mọi do dự lúng túng của anh, đồng thời có thể giữ cô mãi luôn bên mình. Họ quấn vào nhau mạnh mẽ như điên cuồng, sự mê đắm đuối chưa bao giờ có đã khiến đầu óc họ mê muội, không có đúng sai, không có ngày mai mà chỉ có niềm vui chân thực ngay lúc này. Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn, Hướng Viễn đạt đến đỉnh trong cơn điên cuồng. Khoái cảm đó cao hơn tất cả những nơi cao nhất, xa hơn cả vĩnh hằng, nó khiến cô không nén được tiếng rên rỉ của mình. Trong lúc mê đắm, cô nghe thấy Diệp Khiên Trạch lặp đi lặp lại bên tai: "Hướng Viễn, sau này chúng ta sẽ sống hạnh phúc nhé, sống hạnh phúc nhé...".
Cô như đón nhận lấy sự thôi miên mạnh mẽ nhất, ngoài gật đầu ra, cô chẳng có thêm phản ứng nào khác.
Phải, từ nay về sau hãy sống hạnh phúc. Cả đời cũng chỉ là mấy mươi năm, vạn lần tìm kiếm khắc khoải, mong chờ, đón đợi, cái chờ đợi cũng chỉ là người đang ôm chặt lấy mình trong khoảnh khắc này thôi.
Chương 46: Cái chết có thể chiến thắng tất cả
Cô đã ngỡ hạnh phúc của mình có thể sẽ bắt đầu lại từ đây nhưng chẳng qua đó chỉ là niềm vui sướng điên cuồng trước khi kết thúc.
Hướng Viễn mệt mỏi ngủ thiếp đi trong vòng tay Diệp Khiên Trạch. Trong sự khắc khoải, Hướng Viễn cũng không biết tại sao mình lại ngồi dậy. Gương mặt say ngủ đượm chút bất an của Diệp Khiên Trạch đang kề sát bên cạnh cồ nhưng kỳ lạ là, Hướng Viễn không hề nghe thấy hơi thở của anh, tất cả yên tĩnh đến lạ thường. Trong sự tĩnh lặng như chết, cô lại nhìn thấy người phụ nữ luôn xuất hiện trong giấc mơ của mình từ thời còn thơ trẻ, vẫn mặc bộ quần áo trắng toát, đứng trước cửa sổ và quay lưng lại với cồ.
Cửa sổ chưa đóng, ngọn gió đêm cuốn tấm màn cửa màu trắng tung bay như một đôi cánh trắng cực lớn ve vuốt mãi gương mặt của người phụ nữ đó. Ngoài kia, sắc đêm đen hơn bất kỳ đêm nào khác. Hướng Viễn nhớ rõ, màn cửa sổ màu tím hoa hồng là do chính tay cô chọn nhưng sao bỗng dưng lại biến thành màu trắng toát thế kia? Xung quanh cũng đều một màu trắng toát. Bàn trang điểm không thấy đâu nữa, đèn ngũ cũng biến mất, sách đầu giường cũng không, đến cả người nằm cạnh cô cũng không thấy, chỉ còn một màu trắng toát vô tận và cả người phụ nữ không nhìn rõ mặt kia.
Hướng Viễn biết mình lại chìm vào giấc mơ đó, giấc mơ cồ sợ hãi nhất. Không có tình tiết nào đáng sợ nhưng cô lại lạc mất phương hướng trong màu trắng trống rỗng đó mà không cách nào thoát ra được. Bóng dáng người phụ nữ kia quá quen thuộc nhưng cồ không thể nào nhớ được đó là ai.
Hướng Viễn cảm giác được mình đang bước xuống giường, bước từng bước đến gần người phụ nữ đó nhưng bất chấp cô đã đi được bao nhiêu bước, người phụ nữ đứng bất động ấy vẫn giữ được một khoảng cách vừa phải với cồ. Khi Hướng Viễn đã bỏ cuộc và đứng lại, cồ loáng thoáng nghe thấy từ hướng người phụ nữ ấy vang đến một giọng nói vồ cùng quen thuộc.
Hai mươi năm sau, em gặp được chàng Trong ngôi mộ hoang, cô hồn dã quỷ Như hoa quyến luyến, xương khô chất chồng Chàng một nắm, em một nắm Chẳng phân rõ, ai là ai...
Hướng Viễn bỗng cảm thấy rùng mình ớn lạnh trước câu hát đó. Người phụ nữ kia vẫn đang ngân nga nhưng bầu trời phía xa đã vang lên tiếng sấm rền nhấn chìm giọng ngân nho nhỏ áy.
Là mơ, là mơ. Phải tỉnh dậy, mau tỉnh dậy...
Hướng Viễn thầm lẩm nhẩm trong bụng, gắng sức véo mình, tiếc là cồ chẳng thấy đau chút nào. Tiếng sấm dần dần áp đến theo tia sét rạch ngang trời, người phụ nữ kia đang chậm rãi quay đầu lại.
Bao nhiêu lần Hướng Viễn muốn nhìn rõ gương mặt thật của cồ ta, muốn chiếc thắng cơn mộng quái ác này. Như mấy phút trước đó, cồ tiến gần từng bước, chẳng phải là muốn vạch rõ gương mặt thật của cồ ta hay sao? Nhưng khi người phụ nữ quay đầu lại, cô chợt nhận ra, kỳ thực cồ không khát khao biết được đáp án như mình vẫn tưởng.
Tình hình trước mắt không cho phép cô chọn lựa, cuối cùng gương mặt của người phụ nữ kia đã hoàn toàn hướng về phía Hướng Viễn. Trong khoảng khắc ấy, một luồng chớp sáng lóe bỗng rạch ngang cửa sổ, chiếu sáng cả gương mặt ấy và cả một màn trắng toát chết choe trong phòng.
Hướng Viễn bừng tỉnh dậy như bị sét đánh. Ánh chớp vẫn còn đó, mưa đêm sắp kéo đến, khung cửa sổ lại đóng chặt kín, ở đó ngoài mot chậu hoa lan ra thì làm gì có người phụ nữ nào? Hướng Viễn thở phào, lòng mừng thầm may mà mình chưa làm Diệp Khiên Trạch tỉnh giấc nhưng vừa định ngủ lại thì cô phát hiện ra cửa phòng mình hè mở, một bong dáng hệt ma quỷ đang nấp sau cánh cửa.
"Ai?", Hướng Viễn dù gan dạ song vẫn toát mồ hồi lạnh, kêu thét lên.
Bóng dáng kia không lên tiếng nhưng vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm về phía giường cô.
Cuối cùng, Diệp Khiên Trạch cũng bị đánh thức. "Hướng Viễn, chuyện gì thế?" Anh ôm lấy vợ mình, thuận tay bật sáng ngọn đèn bên cạnh, lúc nhìn về phía cửa.
Người như oan hồn đứng khuất sau cánh cửa không phải ai khác mà chính là Diệp Linh trong bộ quần áo ngủ trắng toát. Thần sắc cô chơi vơi như đang mộng du nhưng đồi mắt lai mở lớn.
"A Linh, em đang làm gì vậy?"
Tay Diệp Khiên Trạch toát mồ hôi lạnh, hệt như tay Hướng Viễn lúc này.
Cuối cùng, Diệp Linh cũng lên tiếng: "Không có gì, thật xin lỗi đã khiến hai người hoảng sợ. Em không ngủ được, bỗng nhiên nhớ đến một câu quên chưa hỏi anh".
Người cồ đang nói chuyện hiền nhiên là Diệp Khiên Trạch.
"Nói gì?" Diệp Khiên Trạch cũng thấy nghi ngại, có lẽ bệnh tình của A Linh không hồi phục nhanh như anh nghĩ. Chuyện xảy ra hôm nay cũng không thể qua đi lặng lẽ không một dấu vết như vẻ bề ngoài của nó.
"Em muốn hỏi là... Diệp Khiên Trạch, anh còn lời nào muốn nói với em không?"
Đây không phải lần đầu tiên Hướng Viễn nghe thấy câu hỏi này. Cô quay nhìn Diệp Khiên Trạch nhưng anh vẫn chọn sự im lặng như những lần trước.
Diệp Linh không hê thác mác, có lẽ cô cũng đoán được đáp án này từ lâu, chẳng qua chỉ hỏi do thói quen mà thôi. Cồ cười cười, không nói thèm gì mà đưa tay đóng cửa lại rồi bỏ đi.
Diệp Khiên Trạch nhắm nghiêm mắt, thở một hơi dài như thể anh mới là người vừa thoát khỏi cơn ác mộng.
"Ngủ thôi", anh vừa nói vừa vuốt ve mu bàn tay của Hướng Viễn.
Hai người lại nằm xuống giường, sự tĩnh lặng cũng bao trùm cả căn phòng. Họ nằm lắng nghe hơi thở của nhau, nghe cả tiếng mưa dồn dập không ngớt ngoài kia, tuy không ai lên tiếng nhưng họ biết người kia cũng không ngủ như mình.
Không biết bao lâu sau, cố lẽ khi trời đã sắp sáng, Hướng Viễn cứ trằn trọc mãi khiến Diệp Khiên Trạch lại trở dậy bật đèn.
"sao vậy, vẫn chưa quên chuyện lúc này à? A Linh là vậy, em đừng để tâm", Diệp Khiên Trạch rất ít khi nhìn thấy Hướng Viễn thấp thỏm như thế nên dịu giọng an ủi.
Hướng Viễn lắc đầu: "Không, em cứ thấy có chỗ nào đó không ổn".
Mặc Diệp Khiên Trạch khuyên can, cồ vẫn bước xuống giường, mở cửa rồi đi chân trần ra ngoài hành lang bước về phía phòng Diệp Linh. Quả nhiên cửa phòng đang khép hờ. Mượn ánh sáng ngọn đèn đường bên ngoài cửa sổ, Hướng Viễn thấy Diệp Linh đang dựa nửa người trên chiếc ghế đặt trước cửa sổ.
"Diệp Linh, tôi muốn nói chuyện với cô được không?" Hướng Viễn không muốn Diệp Linh giật mình nên lên tiếng trước nhưng Diệp Linh vẫn bất động, không chút phản ứng.
Hướng Viễn bước đến, ngồi xuống gần ghế của Diệp Linh thì phát hiện ra chân mình đang đạp lên một thứ dịch thể nhơm nhớp. Sự bất an trong lòng cô đạt đến đỉnh điểm, không nói không rằng, cô lùi về phía cửa lần mò công tác đèn.
Đèn bật sáng, cảnh tượng trước mát khiên cả đời Hướng Viên cũng không sao quên được. Diệp Linh gần như ngạt thở, máu tràn khắp nơi... Nguồn gốc của thứ dịch thề mà cô đạp lên trước đó bắt nguồn từ bàn tay buông thõng bên ghế kia.
"Diệp Linh...", Hướng Viễn hét lên. Mặc kệ chân mình đạp lên máu, cô chạy đến vỗ vỗ vào mặt Diệp Linh. Gương mặt ấy đã không còn hơi ấm nhưng máu vẫn rơi tí tách theo bàn tay trái đang co thành nắm đấm của Diệp Linh.
"Không được, cô không thể chết", Hướng Viễn lảm nhảm. Rất nhiều lúc, cô đã nghĩ thầm trong lòng rằng, tại sao thế gian lại có sự tồn tại của Diệp Linh? Thậm chí lúc ác độc hơn, cồ còn nguyền rủa cho người con gái như âm hồn không tan này biến mất khỏi thế giới càng nhanh càng tốt, nhưng không phải là bây giờ, không thể bằng cách này.
"Khiên Trạch, Diệp Linh..."
Cô thử lay gọi người đang ngủ say rồi loạng choạng đi gọi điện thoại, bàn tay đầy máu vấy sang những phím số, đỏ rực chói mắt.
Đường dây 120 [1] luôn bận, Hướng Viễn đành gác máy. Vừa quay lại cồ đã nhìn thấy Diệp Khiên Trạch đứng ngay ở cửa, đờ đẫn như bị trúng bùa phép.
[1] Đường dây cấp cứu của Trung Quốc (ND)
Ánh mắt anh nhìn đăm đăm vào Diệp Linh khiến Hướng Viễn rùng mình.
Cô nên đoán được điều này từ lâu.
Cô đã ngỡ hạnh phúc của mình có thể sẽ bắt đầu lại từ đây nhưng chẳng qua nó chỉ là niềm vui sướng trước khi kết thúc.
Diệp Linh đã chết.
Bệnh viện tốt nhất, bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất cũng không thể cứu được mạng sống của Diệp Linh. Trước đó, khi xe cấp cứu 120 đến được nhà họ Diệp, lúc xem xét vết thương của Diệp Linh, họ đã lặng lẽ lắc đầu.
Hướng Viễn toàn thân đầy máu, đứng nhìn người được đắp tấm khăn trắng trong phòng cấp cứu, thấy vậy, vị bác sĩ liền nói: "Cô Hướng, xin đừng đau buồn. Nói ra thì, tồi đã tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân chết trên bàn mồ nhưng người có ý muốn tự sát kiên quyết thế này thì vẫn là lần đầu. Người bình thường chọn cách cắt mạch máu để tự tử thì những vết rạch trên tay rất nhiều và lung tung. Còn trên cồ tay trái của cô Diệp Linh bất hạnh vừa mất đây thì chỉ có một vết dao nhưng vết thương rất sâu chứng tỏ cô ấy không chỉ cắt mồ mềm mà phần xương mềm ở cồ tay cũng bị đứt lìa, quyết liệt như vậy thì thực là không hiểu nồi. Vả lại, trước khi cắt cổ tay, cô ấy đã dùng rượu mạnh nuốt hết ba trăm viên thuốc ngủ. Ba trăm viên... cho dù là kẹo thì cũng phải có can đảm mới làm được như vậy. Một cô gái còn trẻ như thế, tồi không hiểu có chuyện gì lại khiến cồ ấy bất chấp tất cả để tự sát, không chừa cho mình chút đường lui nào như vậy".
Vị bác sĩ được mệnh danh là tay mở ngoại khoa số một thành phố G này đã nhìn thấy quá nhiều chuyện sinh tử nên dường như không mong đợi tìm thấy đáp án cho câu hỏi của mình ở Hướng Viễn. ông thở dài nói tiếp: "Có người cố gắng sống vì chút hy vọng nhỏ nhoi mà lại chết không rõ ràng, có người lại một lòng một dạ muốn chết, tôi cũng không rỗ là tại sao". Nói xong, ông đưa một vật gì đó vào tay Hướng Viễn rồi nói: "Đây là vật mà người chết đã nắm chặt trong lòng bàn tay trái. Cồ ấy nắm rất chặt nên lấy được nó cũng rất vất vả. Tồi nghĩ gia đình có thể giữ lại làm kỷ vật".
Không cần phí công suy nghĩ, Hướng Viễn cũng nhận ra vật trong tay là mặt Quan Âm đứt cổ từng thuộc về cô nhưng nhầm lẫn thế nào lại bán cho Diệp Linh. Mặt Quan Âm này trước đó đã bị máu thấm vào. Máu chảy vào khe hở trên đó khiến vết nứt trên cồ Quan Âm càng nồi bật kinh hãi, vòng dây màu đỏ cũng bị dính máu, sau khi khô đi đã trở thành màu nâu sẫm.
Thì ra thứ ám Diệp Linh nắm chặt trong lòng bàn tay chính là cái này. Lúc sống đã không rời mặt Quan Âm này, đến chết cũng vẫn không chịu buông, tại sao cô ấy lại trân trọng nó như vậy? Chẳng lẽ là vì mặt Quan Âm đứt cồ này tượng trưng cho tình yêu vồ vọng, cho kiếp sống tàn khuyết không chút may mắn, không đáng một xu, chỉ như châu như ngọc với người có được nó?
Diệp Linh đã chết, mãi mãi sẽ không có ai biết được đáp án của nó.
Sau khi làm xong mọi thủ tục, Diệp Quân và tài xế nhà họ Diệp cũng xuất hiện ở đầu kia của phòng cấp cứu. Trước khi họ đến gần, Hướng Viễn đã nhanh chóng giấu nhẹm vật xui xẻo này đi. Cồ còn rất nhiều việc phải làm, ứng phó với bên cảnh sát, báo tang với bố chồng Diệp Bỉnh Lâm, lo liệu việc tang lễ và còn cả một mớ hỗn loạn bên nhà họ Mạc.
Từ khi nhìn thấy Diệp Linh trong vũng máu, Diệp Khiên Trạch luồn có dáng vẻ đó, không khóc cũng không cười, không nói lời nào, anh như một người gỗ, như bị hút mất linh hồn, cái còn lại chỉ là bộ xương da.
Hướng Viễn hiểu được nỗi đau khổ và bi thương của anh. Anh là người vồ cùng lương thiện, Diệp Linh đối với anh lại quá đặc biệt nên anh không thể hồi phục lại ngay sau cú sốc này. Diệp Khiên Trạch cần thời gian, vậy thì Hướng Viễn sẽ cho anh thời gian. Sau khi dặn dò dì Dương chăm sóc Diệp Khiên Trạch, cô liền đi lo liệu hậu sự của Diệp Linh, cũng may Diệp Quân đã hiểu biết hơn trước nhiều nên có thể giúp cô một tay.
Chỉ có điều, mãi đến hôm chôn cất Diệp Linh, trạng thái của Diệp Khiên Trạch cũng không có chút thay đồi. Diệp Linh là cồ gái chưa chồng, lại chết yểu, mà chết với hình thức tự sát nhanh gọn như thế, nên đó quả là một chuyện rất xui xẻo, cho dù Hướng Viễn đã nỗ lực không để chuyện này lan truyền ra ngoài nhưng giấy không gói được lửa, ngoài kia vẫn dấy lên đủ loại tin đồn thị phi. Tang lễ rất đơn giải, ngoài họ hàng thân thích ra thì không thông báo cho người nào biết. Theo tập tục, Diệp Bỉnh Lâm không thể đến, người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh, dù một lòng hướng Phật mà ông vẫn không cầm được nước mắt đôi dòng. ông nói với Hướng Viễn: "Người đã đi thì không thể giữ lại, ai cũng phải chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi".
Mạc Kiên Quốc lại đưa Mạc Hăng đến. Sau khi Diệp Linh chết rồi, có một dạo, Mạc Kiến Quốc kinh ngạc quá hóa giận, cảm thấy Diệp gia dùng cách này để ức hiếp và sỉ nhục họ nhưng như lời giải thích của Hướng Viễn thì cho dù đê hèn đến mức không còn đường ra, Diệp gia cũng không đến nỗi dùng sinh mạng của người nhà để lừa gạt sự giúp đỡ của Đỉnh Thịnh. Cái chết của Diệp Linh không ai đoán trước được, đối với kết cục này, Diệp gia khó lòng chấp nhận hơn bất kỳ ai khaác. Hướng Viễn cũng rất thành thật nói với Mạc Kiến Quốc rằng, nếu Mạc gia đả kích Giang Nguyên vì việc này thì họ cũng chẳng còn cách nào khác.
Mạc Kiến Quốc là người sáng suốt, ông biết trong câu chuyện này, Hướng Viễn đều nói thực tình. Tuy trong lòng khó mà không bất bình nhưng việc đã đến nước này thì dùng thủ đoạn với Giang Nguyên cứu vãn được gì? Dù sao ồng cũng chứng kiến Diệp Linh trưởng thành, người đã chết rồi, chuyện cũ như bụi mờ, chỉ còn lại việc làm ăn kia. Cũng may đến giờ phút này, chuyện liên hồn giữa hai nhà rất ít người biết, những gì ông làm được chính là không nhắc đến nữa, xem như chưa có gì xảy ra.
Nghi thức an táng vốn lặng lẽ nay càng thêm lặng lẽ. Diệp Khiên Trạch không quan tâm đến ai, thần sắc lãnh đạm. Hướng Viễn cũng mệt mỏi, mặt sa sầm không nói câu nào. Diệp Quân mắt đỏ lừ, càng không biết phải nói gì. Lúc đó, kẻ duy nhất khóc lóc chỉ có Mạc Hằng ngây dại dở người, cồ gái mà cậu yêu thương đã biến thành tro bụi, cậu sẽ không còn được nhìn thấy cồ nữa.
Sau khi nghi thức kết thúc, Diệp Bỉnh Văn vận toàn đồ đen cũng đã xuất hiện. Ông ta không gỡ cặp kính râm ra mà đi thẳng đến di ảnh Diệp Linh, đặt một bó bách hợp trắng xuống rồi khẽ nói: "Cũng tốt, mẹ của con một mình rất cô đơn". Nói xong, ông ta dịu dàng ve vuốt gương mặt Diệp Linh trên di ảnh, lui lại vài bước rồi đến cạnh Hướng Viễn.
"Cười đi, tại sao cô vẫn chưa cười? Những gì cô muốn đã có được rồi, những người cô không muốn thấy đều chết cả rồi, vui thì cứ tỏ ra mặt, nhịn trong lòng không thấy khó chịu à?", Diệp Bỉnh Văn chỉ Hướng Viễn nói nhưng tay chưa kịp giơ ra thì đã bị Diệp Quân đứng sau Hướng Viễn túm lấy.
"Chú Hai, bây giờ đã là lúc nào rồi mà chú lại nói vậy? Chú nói ít lại đi", Diệp Quân nói.
Diệp Quân và Diệp Bỉnh Văn chưa hề xảy ra xung đột, ông ta cũng không ngờ rằng Diệp Quân luôn phớt lờ mọi thứ lại nhúng tay vào lúc này, ông ta lên giọng trưởng bối kẻ cả: "Diệp Quân, không có chuyện của cậu ở đây".
Ông ta tưởng Diệp Quân sẽ buông tay nhưng chàng trai vốn hiền lành ngoan ngoãn không hề có ý lui bước. Diệp Bỉnh Văn nhìn Diệp Quân vẻ cảnh cáo, vùng tay ra không hề khách sáo nhưng mấy ngón tay giữ chặt cổ tay ông ta không mảy may nhúc nhích. Diệp Bỉnh Văn tự nhận mình rất khỏe do tập luyện thể thao nhiều nên nghiến răng thử lại nhưng vẫn bại trận trước chàng trai trong có vẻ nho nhã, mảnh mai này trong cảm giác đau buốt ở cổ tay.
"Phản hết rồi, cậu còn làm bộ làm tịch gì?", Diệp Bỉnh Văn nổi điên. Đột ngột, ông ta nhìn Diệp Quân vẻ hồ nghi rồi lại đưa mắt nhìn Hướng Viễn sắc mặt lạnh đạm, "ồ" lên một tiếng, tỏ vẻ như vỡ nhẽ ra điều gì đó, cười giễu cợt: "Chẳng phải tôi đã nói cậu còn đáng thương hơn anh cậu sao? Cũng đúng, đây chẳng phải gia phong nhất quán của Diệp gia chúng ta hay sao?".
Câu nói này khiến Diệp Quân thấy thê thảm vô cùng, gương mặt trắng trẻo bỗng đỏ bừng lên, uất đến độ không nói được lời nào. Cậu thấy mình như bị lột sạch quần áo trước mặt mọi người, chút tâm sự nhỏ nhoi ấy cứ ngỡ đã giấu thật kỹ trong một góc không ai nhìn thấy, giờ đây lại đột ngột bị người ta vạch ra trần trụi.
Cuối cùng, Diệp Bỉnh Văn cũng vùng thoát được khỏi tay Diệp Quân. Ông ta vặn vẹo cồ tay bị đau, vẻ mặt vừa đắc ý, vừa phức tạp, tiếp tục: "Thật nên để cho ồng anh tu thân dưỡng tính, tự mệnh quân tử của tôi đến xem mới phải. Đời này tuyệt hơn đời trước, có điều các người nhớ lấy, chẳng ai có kết cuộc tốt đẹp đâu!".
Sau khi Diệp Bỉnh Văn bỏ đi một lúc, Diệp Quân mới khẽ nhìn trộm Diệp Khiên Trạch một cái nhưng anh vẫn chìm đắm trong thế giới của mình. Hướng Viễn cũng không lên tiếng, Diệp Quân đứng rất gần cồ nhưng đến dũng khí nhìn Hướng Viễn một cái cậu cũng không có nên cậu không thể phát hiện ra nét thất vọng trên gương mặt cô lúc này.