Ánh Trăng Đến Muộn

Chương 46: Mẹ

Hai người về nhà Hứa Giảo Bạch, cửa vừa đóng đã quấn lấy nhau, dưới ánh trăng thì thào lưu luyến, trên người mồ hôi nhỏ giọt. Tiếng thở d.ốc ám muội ve vuốt vành tai, âm thanh nghẹn ngào đứt quãng giữa màn đêm.

Xong xuôi, Hứa Giảo Bạch nằm sấp trên giường lười biếng đưa tay ra, Quý Hoành hôn trán anh, nắm lấy ngón tay anh.

Hứa Giảo Bạch như chưa tỉnh ngủ, giọng mũi ướt át nhả ra hai chữ: "Muốn kẹo."

Quý Hoành dùng hai ngón tay cạy hàm răng anh, giữ miệng anh hé mở, "Muộn thế này còn đòi ăn kẹo?"

Hứa Giảo Bạch vùi mặt vào gối rồi lại thò ra: "Chưa tắm nữa."

Quý Hoành nào kháng cự được ánh mắt anh, nhớ rõ khi nãy anh mềm giọng nỉ non như mèo con run rẩy.

Hứa Giảo Bạch thỏa mãn ngậm kẹo, vừa nhai vừa đứng dậy, cơ thể phủ đầy dấu hôn, Quý Hoành xông đến cướp kẹo của anh, đầu lưỡi luồn vào liế.m láp hàm răng, đoạt được một ít vụn đường, nước bọt ngọt ngào dây dưa.

Ăn kẹo xong, Hứa Giảo Bạch nghiêm chỉnh đứng trước bồn rửa mặt đánh răng, Quý Hoành thì ngược lại, y nhìn vào gương, ghé bên tai anh nói mấy lời không đứng đắn, miệng Hứa Giảo Bạch đầy bọt không tiện nói chuyện, cam chịu Quý Hoành hoành hành bắt nạt.

Sạch sẽ thơm tho về lại giường, chẳng ai buồn ngủ, câu được câu chăng thủ thỉ chuyện trò.

"Mai chủ nhật rồi, anh không bận, em thì sao?"

"Em đến bệnh viện thăm mẹ."

Quý Hoành nghiêng người sang, "Anh đi thăm cô với em." y nhìn Hứa Giảo Bạch dò hỏi, "Được không?"

Hứa Giảo Bạch ngẩn người, tức khắc gật đầu: "Được."

Giọng Hứa Giảo Bạch nhỏ dần, Quý Hoành đoán anh buồn ngủ, mò mẫm chỉnh chăn cho anh.

Hứa Giảo Bạch mơ màng hỏi: "Làm gì thế?"

"Đắp bụng cho em, em sợ cảm còn gì?" Quý Hoàn trêu anh chuyện lần trước.

Tay Hứa Giảo Bạch hơi lạnh áp vào lồng ngực Quý Hoành, ngón tay cong lên, "Nhất Nhất."

"Ơi?"

"Em có chuyện muốn nói với anh..."

"Chuyện gì?"

Hứa Giảo Bạch nhắm mắt nghĩ, chuyện gì ta, chuyện rất quan trọng đó, nhưng buồn ngủ quá không nhớ ra...

- --

Bệnh viện mang mùi thuốc sát trùng, nắng trưa phủ lên chăn gối, con ngươi Mạnh Viện di chuyển dưới mí mắt, chậm rãi mở ra.

Một ngày bình thường như bao ngày khác, từ cửa sổ có thể trông thấy trời xanh mây trắng nắng vàng, ở bệnh viện quá lâu, bà chẳng biết hôm nay là thứ mấy.

Hứa Giảo Bạch ngồi bên cạnh, nghe tiếng động đứng dậy định đỡ bà, Mạnh Viện xua xua tay, "Mẹ tự làm được, con đến từ bao giờ?"

"Mới đến chưa lâu."

"Đừng nói dối mẹ." Mạnh Viện nhẹ nhàng vỗ tay anh.

Vừa lúc Quý Hoành bước ra từ nhà tắm, hai mắt Mạnh Viện mở lớn, mừng rỡ thốt lên: "Quý Hoành cũng tới à?" Bà quay đầu nhìn Hứa Giảo Bạch và Quý Hoành như xác nhận điều gì.

Đây là lần thứ hai Quý Hoành đến đây, cũng có nghĩa là hai đứa làm lành rồi.

Quý Hoành mang trái cây và đồ uống tới. Mạnh Viện uống chút sữa bò, trái cây gọt vỏ mới ăn được, Hứa Giảo Bạch tìm con dao trong tủ đưa cho Quý Hoành, Quý Hoành tự nhiên đón lấy, bắt đầu gọt táo.

Mạnh Viện thấy vậy, nhắc nhở Hứa Giảo Bạch: "Sao con để khách gọt táo?"

Quý Hoành nói ngay: "Không sao đâu ạ, cô đừng khách sáo, sao cô lại coi con là người ngoài?"

Quý Hoành tiếp chuyện quá mượt, Mạnh Viện không nói được nữa, lặng lẽ lườm Hứa Giảo Bạch một cái, đôi mắt chẳng hề trách cứ.

Hứa Giảo Bạch đá đá giày Quý Hoành, lén lút nhìn y như hồi còn đi học, khi ấy ánh nhìn chẳng được đáp lại, chỉ có yêu thương ngập tràn không thể nói, rộn ràng chua xót dưới đáy lòng. Bây giờ đã khác, Quý Hoành cũng lén lút nhìn anh, khóe môi tủm tỉm cười, cực kỳ bất thường, dịu dàng như không còn là y nữa.

Hứa Giảo Bạch ngượng ngùng, con ngươi đảo qua chỗ khác.

Táo gọt xong, Mạnh Viện ăn rất ít, Hứa Giảo Bạch cầm đĩa táo còn lại ăn hai miếng rồi đưa cho Quý Hoành.

Mạnh Viện không nói gì, Hứa Giảo Bạch thận trọng nhìn bà, bà nhìn ra cửa sổ, hai mắt phản chiếu bầu trời trong xanh.

Một lát sau Mạnh Viện chợt nhắc tới Giang Hoàn: "Hôm nay Giang Hoàn không đến nhỉ."

"Ừm..." Hứa Giảo Bạch nói, "Nhà chị ấy có việc, mấy ngày này không đến được, con sẽ tới đều."

Mạnh Viện liếc anh: "Đừng có quan trọng hóa bản thân."

Hứa Giảo Bạch ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Có con chưa đủ sao?"

Mạnh Viện bật cười, "Sao mà không đủ? Con trai mẹ đến chăm mẹ, mẹ vui còn chẳng hết."

Quý Hoành nói chuyện, dăm ba câu đã dỗ được Mạnh Viện cười vui vẻ, Hứa Giảo Bạch lại thành đồ trang trí.

Quý Hoành nói gì đó với Hứa Giảo Bạch nhưng anh không để ý, bị gõ đầu mới ngẩng lên: "Sao?"

Anh và Quý Hoành nói chuyện với nhau không hề câu nệ, chẳng thèm hỏi "Làm sao vậy?", quăng đúng một chữ "Sao?"

Mạnh Viện mím đôi môi nhợt nhạt cười cười, tựa lưng lên gối mềm, "Mẹ bảo tối nay con mời Quý Hoành ăn cơm, nó hỏi con muốn ăn gì."

Hứa Giảo Bạch nhỏ giọng "À" một tiếng, biết Mạnh Viện muốn anh và Quý Hoành gần gũi hòa hợp. Đâu cần thiết, hai người đã cực kỳ thân mật, đêm ngủ chung giường, nắm tay, ôm ấp, hôn môi, làm hết tất cả mọi chuyện rồi.

Anh bỗng thấy hổ thẹn khổ sở, không biết phải nói với mẹ thế nào, hoặc là, anh có nên nói cho mẹ không?

Cô Lạc điều dưỡng lấy nước về, thấy họ vẫn đứng cuối giường, vội vàng nói: "Ôi sao không ngồi xuống? Tiểu Hứa ngồi trên giường, bạn Tiểu Hứa ngồi ghế này đi."

Quý Hoành lại lên cơn cợt nhả, cúi đầu gọi anh là "Tiểu Hứa."

Hứa Giảo Bạch thực sự không chịu nổi, cố tình ra vẻ lạnh lùng nhìn Quý Hoành, trầm giọng nói: "Đừng gọi nữa."

Vốn tưởng Quý Hoành không nghe, nào ngờ y dừng lại ngay, nghiêng nghiêng đầu nhìn Hứa Giảo Bạch, hai mắt chứa chan ý cười: "Được."

Càng lúc càng nghe lời, không gọi "Nhất Nhất" cũng nghe lời.

Cô Lạc nói: "Ôi hai cái đứa này vui quá."

Hai người ngồi xuống, Hứa Giảo Bạch ngồi trên giường nên quay sang hướng khác, Quý Hoành ngồi ghế mới là người gần Mạnh Viện.

Ở bệnh viện rất chán, Mạnh Viện tóm được Quý Hoành, thỏa thích buôn chuyện trong nhà, Hứa Giảo Bạch đưa lưng về phía hai người chơi Khai Tâm Tiêu Tiêu Lạc. Trước giờ anh chỉ yên lặng nghe mẹ nói chuyện trên trời dưới bể, hoặc là yên lặng ngồi ngay ngắn bên giường, đây là lần đầu tiên làm việc khác.

Mạnh Viện nhìn anh chơi game, ngạc nhiên nói: "Cô tưởng nó chẳng biết chơi cái gì."

Quý Hoành không nói, Hứa Giảo Bạch chỉ biết chơi mỗi Khai Tâm Tiêu Tiêu Lạc.

"Nói rõ rồi?" Mạnh Viện đột nhiên hỏi, âm thanh rất nhẹ.

Hứa Giảo Bạch quay lưng về phía họ, chăm chú nhìn màn hình điện thoại.

Quý Hoành: "Vâng ạ."

"Cô nói rồi mà, chỉ cần con chịu giải thích, nó nhất định sẽ bỏ qua." Mạnh Viện nhìn móng tay mình trắng bệch, chợt nhớ ra điều gì, "Năm lớp 12 cô từng hỏi nó tại sao không liên lạc với con, nó nói không biết." Bà ngẩng đầu nhìn Quý Hoành, ánh mắt phức tạp, tưởng vui mừng nhưng thực chất là đong đầy thống khổ, "Cô lén sang phòng nó, đứng ngoài cửa nghe tiếng nó khóc."

- --

Rời khỏi bệnh viện, Quý Hoành mở lời trước: "Ngày xưa em khóc nhiều lắm hả?"

Tất nhiên Hứa Giảo Bạch nghe thấy Mạnh Viện kể chuyện, chỉ là cố tình không quay lại, anh trả lời: "Không, mỗi lần đó."

Quý Hoành nở nụ cười, giữa dịu dàng mang chút khổ sở, "Nhưng anh khóc nhiều lắm."

Hứa Giảo Bạch dừng bước, Quý Hoành nói: "Anh hay mơ thấy ngày mưa đó, anh hôn em, suýt chút nữa, suýt chút nữa anh đã nói..."

"Nói gì?" Hứa Giảo Bạch xoay người, anh đoán được nhưng muốn nghe Quý Hoành nói.

Quý Hoành: "Anh rất thích em, chúng ta ở bên nhau được không?"

Năm lớp 12 ấy, Hứa Giảo Bạch giấu hết nước mắt vào lòng, ấm ức chẳng nói, hoài nghi chẳng hỏi, nhưng cuối cũng vẫn không nhịn được mà gục xuống bàn.

Làm sao Hứa Giảo Bạch có thể cam lòng với kết cục ấy, cái kết cụt lủn ngay khúc cao trào.

May mà Quý Hoành trở về, họ không bỏ lỡ nhau.

Trời sâm sẩm tối, Quý Hoành nói giọng đùa giỡn, giả vờ thả lỏng: "Sau đó anh sẽ rất sợ, vì anh biết phần tiếp theo của giấc mơ là gì, choàng tỉnh nước mắt cứ rơi không ngừng được... Vì quá sợ hãi."

Hứa Giảo Bạch ngẩn ra, đột ngột kéo tay áo Quý Hoành, gấp rút ngẩng đầu nói: "Em nhớ ra em muốn nói gì rồi!"

Quý Hoành sửng sốt hỏi: "Chuyện gì? Chuyện hôm qua em..."

"Mẹ anh từng nói với em!" Hứa Giảo Bạch kích động, nắm chặt tay Quý Hoành, "Nói..."

Hứa Giảo Bạch vẫn nhớ như in lời bà nói về Quý Hoành, về con trai bà, bằng dáng vẻ dịu dàng thường thấy nhất của người mẹ.

Bà từng nói với anh.

"Quý Hoành là niềm kiêu hãnh của cô."

Người phụ nữ trong ký ức tươi cười rực rỡ.

...

Hứa Giảo Bạch kéo tay Quý Hoành, "Cô nói anh là niềm kiêu hãnh của cô."

Trải qua vô số cơn ác mộng, Quý Hoành không khỏi hoài nghi.

Mẹ từng dịu dàng ư?

Máu khô đọng trong góc tường dần dần rút đi, căn phòng bừa bộn tối tăm chậm rãi biến mất, tiếng chửi bới nhỏ lại đến độ không nghe thấy nữa.

Chỉ còn gương mặt người phụ nữ sạch sẽ tái nhợt.

Bà rất đẹp, cho dù cuối đời buông thả, bà vẫn rất đẹp. Đôi mắt của Quý Hoành giống bà.

Sau khi điều trị tâm lý, Quý Hoành không mơ thấy bà nữa, dần dần nhớ ra một vài chuyện từ thật lâu trước đây.

Khương Thải từng nhẹ nhàng ngâm nga khúc hát ru, biểu diễn cùng cây đàn ghi-ta lệch điệu, dịu dàng dỗ dành Quý Hoành nhỏ tuổi: "Quý Hoành, Nhất Nhất ơi, đừng chạy xa quá, lát nữa mẹ không tìm thấy con."

Bàn tay bà cũng từng ấm áp.

Quý Hoành lấy lại tinh thần, đặt tay lên trán Hứa Giảo Bạch, chậm rãi thở ra một hơi, "Anh biết, thế nên hôm gặp cô anh mới nói mẹ thật sự rất dịu dàng."

Bờ vai căng thẳng của Hứa Giảo Bạch cuối cùng cũng thả lỏng, chớp mắt, "Là vậy sao?"

"Đúng." Quý Hoành ấn ấn trán anh, "Nhưng vẫn cảm ơn em đã nói với anh, để thưởng cho em, tối nay anh sẽ mời cơm."

Hứa Giảo Bạch: "Em vốn không định mời anh..."

Quý Hoành híp mắt: "Nói gì đó, cô bảo em mời cơm anh mà, sao em chơi xấu thế?"

"Cuối tháng mới có lương, giờ em hết tiền rồi." Hứa Giảo Bạch nhỏ giọng phản bác.

Quý Hoành bật cười.

Vầng trăng lưỡi liềm toả sáng trên cao.

Quý Hoành đang đùa giỡn với Hứa Giảo Bạch bỗng ghé sát tai anh trịnh trọng nói: "Cảm ơn em."

Hứa Giảo Bạch ngầm hiểu không trả lời, làm như không có gì xảy ra.

Ác mộng cứ thế tiêu tan.

- --

Thị Tửu Cật Trà: Sắp xong rồi!

—-

Chủ nhà: lười quá, mới edit một lượt hoi chưa có soát lại đâu, mai tui soát sau nhé.