Anh Trai Nhân Vật Chính

Chương 49: C49 Em Trai Muốn Đến Buổi Đấu Giá Ngầm

Vì Khan không muốn dắt trẻ em theo mình đi mua vũ khí nên họ đã tốn công quay trở về khách sạn và để hai đứa bé song sinh đó ngủ tại phòng Khan. Chúng ngủ trông rất ngon, và có vẻ như sẽ ngủ say đến tận sáng hôm sau nên Khan quyết định tiếp tục ghé đến cửa hàng Wegmans mua quyền trượng cho Elijah.

Song trước khi rời đi, Khan có nhờ Ibrahim phù phép lên cửa để không ai có thể bước vào căn phòng này được cho đến khi họ trở về. Nhưng nếu hai đứa bé đó muốn mở cửa thì rất dễ dàng.

Dù sao thì, Khan không có ý định cầm tù trẻ con.

Khi mà Khan đến cửa hàng Wegmans đã là lúc trời gần sẩm tối, may sao cửa hàng này vẫn hoạt động tới đêm mặc cho những dãy tiệm khác trên phố đã đóng cửa. Ở thời này, rất ít cửa hàng nào mở cửa quá tám giờ tối trừ những quán rượu hay khách sạn.

Cửa hàng Wegmans là thuộc quyền sở hữu của Ác ma, nhưng nhân viên tiếp đón nhóm người của Khan là một cô gái thuộc Thú nhân tộc Mèo. Tộc Ác ma không bài trừ bất kỳ chủng tộc nào nên Khan cũng không thấy lạ khi Thú nhân cũng có thể là nhân công ở đây.

Cô nàng tộc Mèo này rất quyến rũ, phong cách ăn mặc thiếu vải cố tình để lộ những mảng da thịt mát mắt. Nhất là bầu ngực đẫy đà bị ép chặt trong chiếc áo màu trắng thanh thuần như muốn nhảy xổ ra khỏi lớp vải bó buộc cơ thể.

Khan bước vào cửa hàng được tiếp đón khá nồng hậu, hơn nữa cô ta có nhiều lần cố tình lại gần Khan, với những lần vô tình muốn ngã bổ vào người hắn khiến hắn cảm thấy hơi phiền phức.

"Cậu có chọn được cây quyền trượng nào chưa?"

Khan lại gần Elijah khi thấy cậu đang đứng trân mình ở một góc hơi khuất của cửa hàng. Ở chỗ này, trên tường và kệ bàn đều trưng bày những cây quyền trượng trông khá thô sơ, không có khảm nhiều đá ma pháp hay được tạo hình đặc biệt. Nhìn vào là cũng đoán được những món hàng đặt ở chỗ này thuộc loại rẻ tiền hoặc giảm giá, dành cho những kẻ không có tiền.

Cô gái tộc Mèo đón tiếp bọn họ lập tức đen mặt khi Khan di chuyển vị trí.

"Ôi trời, thưa quý khách... những món hàng cao cấp hơn nằm ở phía bên này ạ. Tôi có thể đảm bảo chất lượng mà quý khách cần luôn đấy!" Cô ta điều chỉnh sắc mặt rất nhanh, cố tình bày ra vẻ niềm nở và bắn cho Khan cái nhìn đầy tình ý. "Còn ở gian này chỉ là hàng giảm giá thôi quý khách ạ, chẳng xứng với vẻ lịch lãm và sang trọng của quý khách đâu."

Khan hỏi Elijah, "Cậu ưng cây này?" Hắn chỉ vào cây quyền trượng được treo gần như ở trong góc tường, thân làm từ loại gỗ trắng kỳ lạ, phần đỉnh được đẽo gọt theo hình móc câu lớn, ở giữa là một khoảng trống lớn đủ để đặt quả cầu hoặc đá ma pháp đã được luyện thành hạch tâm ma thuật. Song, cây quyền trượng này chẳng có sẵn quả cầu hay hạch tâm nào cả.

"Dạ." Elijah gật đầu, mắt vẫn không rời cây quyền trượng gỗ trắng đó.

Cô nhân viên tộc Mèo đó cuống lên ngay tức thì, cảm thấy áp lực doanh số đang hóa thành dao cứa lên cổ mình.

"Thưa, thưa quý khách! Cây quyền trượng này không ổn cho lắm đâu ạ! Đây là cây quyền trượng không thể đặt hạch tâm ma thuật hay lả quả cầu ma thuật, nó gần như chẳng tương thích với bất cứ thứ nào nên không thể nâng cấp hay biến đổi hình thái. Quý khách nên suy nghĩ lại thôi." Cô nhân viên tộc mèo giả lả nói thêm. "Huống chi, cây quyền trượng này chỉ có thể dùng với các loại phép cơ bản. Nếu quý khách muốn sử dụng cho thuật phép cao cấp hơn thì cây quyền trượng này sẽ làm loạn dòng chảy ma lực gây gián đoạn quá trình làm phép đấy ạ."

Dù sao cũng là đồ trong cửa hàng của mình mà, có cần phải chê thậm tệ vậy không? Khan chán chường nghĩ ngợi, cửa hàng này mà cho hắn đánh giá năng lực của nhân viên thì hắn sẽ cho một sao trên năm.

"Tôi muốn cây này." Elijah vẫn kiên định. Giọng không run rẩy hay lắp bắp, vẻ mặt bay biến hết sự rụt rè vốn dĩ.

"Được, vậy lấy nó thôi."

Cô ta cũng nghe ra quyết tâm kiên định của Elijah và cả sự chấp thuận của Khan, thành ra mặt mày cô ta tiu nghỉu mất sức sống ngay. Thậm chí tỏ vẻ khó chịu và bất mãn như thể bọn họ vừa ăn cướp cái gì của cô ta vậy.

"Saul này, cậu có muốn thứ gì không?" Khan lập tức quay sang hỏi Saul.

Cho dù hắn không hài lòng về thái độ phục vụ lắm, nhưng Ibrahim đã không tỏ vẻ nghi ngờ gì về chất lượng hàng hóa ở đây thì có thể an tâm được về mặt hàng. Đã vậy thì tiện mua gì đó cho nhân vật chính coi như lời cảm ơn vì cậu ta đã chọn đồng hành cùng mình thay vì ôm thù hằn mà có ý định giết mình. Hơn nữa, kiếp này nhân vật chính cũng là em trai của hắn còn gì.

Làm anh trai thì phải quan tâm tới em trai thôi.

"Ta sẽ mua nó tặng cậu."


Saul hơi ngạc nhiên, song cậu ta lấy lại vẻ bình tĩnh rất nhanh. Trên mặt không có biểu hiện nào khác lạ, vẫn một mảng lạnh băng tỏ thái độ không cần phải thân thiết với nhau.

"Thật sao?"

"Thật mà." Khan gật đầu.

"Thế thì... tôi muốn mua một thứ."

Saul nở nụ cười hiếm hoi, tuy chẳng sánh bằng nụ cười thiên sứ của vốn dĩ, nhưng cũng khiến gương mặt đẹp trai của cậu ta bừng sáng hẳn.

"Nhưng mà thứ đó không có ở đây." Saul nhíu mày rồi quay sang hỏi cô gái tộc Mèo. "Này, có còn vé tham dự buổi đấu giá Nửa Đêm Vui Vẻ không?"

Cô ta còn chưa kịp vui mừng khi khách hàng tiềm năng của mình vừa có ý định mua hàng thêm thì đã giật mình trước câu hỏi của Saul. Lông mèo của cô ta dựng đứng, gương mặt xinh đẹp cứng đờ ra.

"V-vâng ạ...?"

"Hôm nay là thứ Bảy, có buổi đấu giá Nửa Đêm Vui Vẻ mà phải không? Cho chúng tôi một vé."

"Quý khách... nói gì tôi không hiểu ạ."

"Ta là thực khách đói khát, ta có lòng tham cùng tận cần được xoa dịu. Nửa đêm đã đến với lời hứa vui vẻ và bữa ăn no, ta ở đây chờ ngươi giữ lời." Saul bất ngờ nói ra một câu khó hiểu bằng giọng điệu nghe có vẻ quý tộc, khác hẳn cách ăn nói thường dân mọi ngày.

Sắc mặt của cô ta biến hóa muôn màu, từ ngạc nhiên cho đến kinh hãi, từ nghi ngờ cho tới khi chấp nhận. Chỉ là ánh mắt của cô ta phải liếc sang hắn một cái mới chịu chấp nhận cơ.

Khan cũng phần nào hiểu khi nhìn lại bộ quần áo cũ sờn và rẻ tiền của nhân vật chính đang vận trên người. Trông cậu ta giống người lính tên hầu hơn là em trai của một quý tộc giàu có, lẽ vì thế nên cô ta mới nghi ngờ không biết từ đâu mà Saul biết được khẩu hiệu mật để đến được buổi đấu giá ngầm kia.

Khan không quá ngạc nhiên. Vì may thay hắn nhớ chi tiết này trong nội dung gốc mà không cần bị ép buộc phải nghe tiết lộ tình tiết. Tuy trí nhớ về tác phẩm mà em gái mình đã viết ra vẫn còn mơ hồ nhưng Khan vẫn nhớ được vài điều về buổi đấu giá Nửa Đêm Vui Vẻ.

Đây là buổi đấu giá chỉ diễn ra ở địa phận của Ác ma, với khẩu hiệu dài ngoằn chỉ được truyền lại cho thành viên trong buổi đấu giá. Hơn nữa mỗi khi buổi đấu giá được định ngày diễn ra thì khẩu hiệu cũng sẽ thay đổi theo ngày để tránh những phi vụ điều tra ngầm từ phía hoàng gia.

Tổ chức đấu giá không bất hợp pháp. Nhưng Nửa Đêm Vui Vẻ là buổi đấu giá ngầm là do... hơn phân nửa món hàng được đấu giá ở đó đều là hàng cấm theo luật chung của Liên Hợp Chủng Tộc Hòa Bình Tự Do. Một buổi đấu giá không thể công khai!

Vừa rồi cô gái tộc Mèo đó trông lo lắng như thế cũng đúng, chắc cô ta nghĩ Saul là gián điệp ngầm đang thử cô ta. Và chỉ cần một sai sót thôi là cô ta tiêu đời.

"Ngài... ngài không có vé vào cửa sao ạ?" Cô ta ấp úng, trên mặt vẫn còn vương nét nghi ngờ.

"Ta không định sẽ mua thêm gì ở buổi đấu giá lần này, nhưng anh trai ta lần này ngỏ lời muốn tặng quà nên ta giờ đổi ý rồi." Saul lạnh nhạt đáp không chút nao núng. Cậu ta nhẹ nhàng liếc cô gái tộc Mèo một cái, rồi hỏi. "Thế nào? Ta nhất thiết phải tham gia tất cả buổi đấu giá à?"

"Dạ không..." Cô ta cúi thấp người và nói lời xin lỗi với Saul, sau đó cô ta lễ phép xin cậu ta hãy đợi một chút.

Sau khi cô gái tộc Mèo đi vào gian trong của cửa hàng. Ibrahim bày ra vẻ mặt trầm ngâm nhìn Saul, ông ta cất tiếng hỏi:

"Cậu chủ nhỏ từng đến Vùng đất Bạc Đen rồi sao?"

Kiếp trước từng lui đến mấy chục lần ấy mà. Khan rất muốn trả lời cho Ibrahim biết chân tướng, nhưng hắn giả vờ như mình không quan tâm đến cuộc đối thoại của họ. Thay vào đó cùng Elijah ngắm nhìn mấy cây quyền trượng xung quanh, ở quầy hàng khác cũng có vài đạo cụ ma thuật phòng ngự và hỗ trợ khác. Nhìn lại thì ở đây cũng bán gươm đao, nhưng có vẻ Saul chẳng ưng ý món nào ở đây cả.


Thứ cậu ta muốn mua ở buổi đấu giá là gì nhỉ?

Trong bản truyện gốc thì Saul từng dùng qua rất nhiều vũ khí, vì mỗi lần chiến đấu chắc chắn thanh kiếm của cậu ta sẽ có hư hại nhất định cần phải đổi thanh khác nên cậu ta không sử dụng cố định thanh kiếm nào cả. Mỗi khi kiếm của cậu ta bị hư tổn, cậu ta luôn rất buồn.

Song, sự việc đó dừng lại cho đến ngày cậu ta sở hữu một Khí Linh. Nhưng chi tiết này em gái của hắn chưa viết tới mà chỉ tình cờ nhắc qua khi bàn về cốt truyện, đâm ra hắn cũng chẳng biết gì nhiều.

"Chưa từng." Saul lạnh nhạt trả lời.

"Ôi trời, hai cậu chủ nhỏ của ông già đây có nhiều bí mật thật đó. Làm tôi tò mò quá đi mất." Ibrahim mỉm cười nói. "Nhưng tôi nói thật, người khiến tôi ngạc nhiên nhất là cậu chủ nhỏ đây."

"Anh ta mới đáng ngạc nhiên chứ. Tôi còn chưa từng nghĩ mình sẽ sở hữu một Linh Hồn Sơ Khai nào đâu." Saul liếc mắt nhìn Khan, cậu ta đang nói tới hắn.

"Rồi cậu sẽ có thôi mà." Khan nở nụ cười chuyên nghiệp, mắt hơi híp lại thành một vệt đen dài bí hiểm trên khuôn mặt rạng rỡ niềm vui. Một chiếc mặt nạ cảm xúc không thể đọc vị.

Nhân vật chính của thế giới này rồi sẽ sở hữu những thứ tốt nhất. Cho dù cốt truyện đã vỡ đi chăng nữa thì vai trò của cậu ta cũng sẽ không thay đổi. Cứ nhìn vào cách cậu ta phát triển và mạnh hơn từng ngày là sẽ hiểu ngay thôi.

Dù sao, con mắt nhìn thấy hào quang của hắn đã chứng kiến tất cả còn gì.

"Đó là gì thế?"

Saul tò mò hỏi, biểu cảm vẫn giữ vẻ thản nhiên. Không vui mừng hay háo hức sau khi nghe. Nhưng quan trọng là cậu ta đã tin cái một lời Khan nói, chẳng nghi ngờ tính thật hư của nó. Trong khi, Saul mà Khan biết là cho dù nhà tiên tri có xuất hiện và đưa ra lời sấm cho cậu ta, cũng chưa chắc cậu ta sẽ hoàn toàn tin tưởng.

"Có gì đâu. Ta đùa thôi."

Đúng lúc đó, cô gái tộc Mèo quay trở lại. Cầm theo một tấm thiếp màu đỏ sẫm. Nhưng cô ta có vẻ chưa đưa cho Saul vội.

"Giá cả mua vé mời có chút thay đổi thưa ngài. Một vé là mười đồng vàng, dành cho người đại diện đứng ra đấu giá. Có thể mang theo một người hầu. Nếu mang thêm một người sẽ cộng thêm hai đồng vàng. Ngài có thể dùng ngân phiếu để chi trả." Cô ta lễ phép nói, thái độ phục vụ trông chỉn chu hơn khi nãy nhiều. "Nếu như ngài có ý định muốn gửi vật phẩm đấu giá, bên chúng tôi sẽ lấy phí là năm phần trăm cho giá chốt của vật phẩm được đấu giá. Nhưng trước đó, bên chúng tôi sẽ thẩm định trước và giá cả vật phẩm cũng có thể sẽ điều chỉnh nếu như quý khách nói khống giá trị của nó lên."

Khan im lặng lắng nghe, cho đến khi cô ta ngừng lại và chờ đợi câu trả lời của bọn họ. Khan chỉ có một suy nghĩ.

Chủ nhân của buổi đấu giá Nửa Đêm này cũng biết làm tiền ghê.

"Thanh toán cho ta cây quyền trượng kia luôn."

Khan chỉnh lại vạt áo, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ về ngân sách của mình. Tiền đang vơi dần đi. Hắn phải mau chóng về lãnh địa của mình và thực hiện kế hoạch làm giàu ngân khố của mình ngay thôi.

"Vâng ạ."

Cô gái tộc Mèo nhanh chóng nói ra số tiền cần thanh toán. Vậy mà cây quyền trượng kia chỉ có giá là 20 đồng bạc. Rẻ bèo đến mức thảm thương. Thường thì các loại khí giới ma pháp luôn có giá tính theo tiền vàng, một số loại tính theo đồng bạc được xem là phế phẩm hoặc đạo cụ ma thuật dành cho đám thực tập rởm.

Trong khi... Elijah là thiên tài.

Bỗng dưng Khan có cảm giác mình là một ông chủ tồi bất lương.


Ra khỏi cửa hàng bán đạo cụ ma pháp, trời cũng sập tối hẳn. Elijah vui mừng ra mặt khi cầm trong tay cây quyền trượng trắng muốt đó.

"Cậu có chắc chắn mình sẽ dùng được nó không Elijah? Tuy là trước đó cô ta có bảo cây quyền trượng này không tích hợp được với quả cầu hay hạch tâm ma thuật nào, nhưng ta nghĩ mảnh ghép hoàn hảo còn lại của nó chỉ ở đây đó trên thế giới này thôi. Chỉ là sẽ mất rất nhiều thời gian để tìm ra... Và trong thời gian đó, cậu chỉ có thể sử dụng thanh quyền trượng thiếu sót này." Ra khỏi cửa hàng rồi, Khan mới nói lời này với Elijah. Song, bầy giờ cậu ta có muốn quay vào mua lại cây quyền trượng khác tốt hơn thì Khan cũng không thấy phiền hà.

"Dạ không cần đâu cậu chủ. Tôi thích cây quyền trượng này!" Elijah phấn khích nói, quên cả bộ dạng ăn nói lắp bắp rụt rè thường ngày của mình.

"Ừ. Cậu thích là được rồi."

Sau đó, Khan cầm tờ thiếp đưa lên trước mặt mình săm soi.

Hắn chưa hề giới thiệu tên của mình nhưng trên tờ thiếp này đã ghi rõ tên họ lẫn tước vị của Khan Evangeline trên mục đề tên khách mời. Là do bên Wegmans nắm bắt tin tức nhanh hay là tin tức này... đã có sẵn từ trước?

"Trước khi về, ghé Bồ Câu Mỏ Xanh cái đã." Khan trầm ngâm nói. "Chắc hẳn thư tín của Carter chất đống rồi đấy."

*

Sau khi Khan rời đi không được bao lâu, cửa hàng Wegmans lại đón tiếp hai vị khách mới. Hai vị này ăn bận bí ẩn hơn với áo choàng hóa trang. Gọi là áo choàng hóa trang vì đây là loại trang phục phù phép dùng để thay đổi tướng mạo thật trong mắt người ngoài. Nếu ở nơi khác, việc mặc áo choàng hóa thân ở ngoài đường có thể xem là điều cấm nhưng ở vùng đất của loài Ác ma hỗn tạp này thì nó rất bình thường.

Hai mắt của cô gái tộc Mèo lập tức sáng rỡ khi nhìn thấy hai vị khách mới tiến vào. Vì giá trị của chiếc áo choàng hóa trang không hề rẻ, nên có thể đây là khách hàng tiềm năng.

Hiện giờ trong mắt của cô gái tộc Mèo, chỉ thấy hai người này trùm mũ với áo choàng kín mắt, mặt mày cũng mờ nhạt. Cho dù là Thú nhân có khả năng kháng ma thuật, nhưng cô cũng khó mà thấy được chân dung thật sự của hai người này. Chứng tỏ chất lượng của chiếc áo choàng thuộc hàng thượng phẩm.

"Xin chào quý khách, không biết quý khách càn gì ạ? Để tôi có thể tư vấn cho ngài." Cô ta lập tức lên tinh thần, xông xáo chạy ra đón khách.

Song, hai vị khách đó cứ như không thấy cô gái tộc Mèo mà cứ thế lướt qua người cô ta, đi thẳng tới gian trưng bày hàng có trị giá hợp với túi tiền bình dán.

Có thể nói, sự xông xáo và nhiệt tình của hai vị khách đó mành dành cho mấy gian hàng đắt tiền ở xung quanh thì cô ta có thể vui vẻ hơn rồi. Vì cái quái gì mà lứa trước lứa sau gì cũng đều châu đầu vào cái quầy bán đồ rẻ tiền này, trong khi trên người đều ăn bận quý phái sang trọng thế hả?

"Cây quyền trượng màu trắng được treo ở đây đâu rồi?" Một trong hai vị khách đó lên tiếng, vị ấy có chiều cao thấp hơn người còn lại. Nghe giọng loáng thoáng có vẻ là nữ giới. Nhưng với người đang mặc áo choàng hóa trang thì cũng có thể là nam không chừng.

Tuy rằng cô ta không hiểu tại sao vị khách này lại hỏi đến cây quyền trượng rởm đó. Nhưng cô ta vẫn thành thật trả lời.

"Dạ, đã có người mua rồi thưa quý khách. Nhưng mà ở cửa hàng chúng tôi còn..."

Vị khách đó bật ra một câu chửi thề, ngăn chặn lời mời chào của cô gái tộc Mèo.

"Chết tiệt! Đến muộn rồi!"

"Tại cậu đi mà không mang theo tiền đấy, quyền trượng trưng ở gian hàng này thì tốn có bao nhiêu bạc đâu."

"Từ trước đến nay bản thiếu gia ra ngoài có mang theo tiền bao giờ? Đó là nhiệm vụ của người hầu mà! Cũng tại cửa hàng khốn kiếp này không cho ta trả tiền sau chứ bộ!"

"Đây là Vùng đất Bạc Đen của Ác ma đấy. Không phải cái ổ chó của cậu xưng vương đâu. Biết mình biết ta chút đi."

"Tôi mặc xác!" Vị khách thấp hơn nổi điên, người đó chỉ thẳng vào mặt bạn đồng hành của mình mà hét lên. "Cậu phải giúp tôi tìm lại cây quyền trượng kia, cậu là kỵ sĩ của tôi đó!"

"Đúng, tôi không phải người hầu của cậu."

Cô gái tộc Mèo hoang mang thấy rõ, không ngờ hai vị khách này sẽ cãi nhau ngay trong tiệm. Hình như là hai vị khách này từng tới cửa hàng này rồi, nhưng một vị không mang theo tiền nên không mua được món mình ưng ý. Cô ta tự nhận mình có trí nhớ tốt nên cô có thể hoàn toàn chắc chắn mình chưa từng gặp hai vị khách nào giống hai vị này, có thể là ở ca làm trước đó chăng?

Cửa hàng Wegmans sẽ không cho phép bất kỳ ai mang món hàng nào ở đây ra ngoài mà chưa trả tiền. Có lẽ vì thế mà họ đã phải bỏ lại món hàng mình ưng tại tiệm, cũng không thể dặn nhân viên giữ hàng nếu như không đặt cọc nửa số tiền. Thành ra là vị khách này phải về nhà lấy tiền, song khi quay lại thì món hàng mà quý khách này ưng cũng bay mất.


Cô ta nhanh nhạy đoán ra sự việc chủ dựa trên lời cãi nhau qua lại của hai người, sau đó trong đầu nảy ra một sáng kiến.

"Thật ra thì... tôi có biết chút thông tin về người đã mua cây quyền trượng màu trắng đó." Cô gái thỏ thẻ lên tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của hai vị khách đang hăng say cãi nhau.

"Cô nói cái gì? Thật ư? Mau mau, cho tôi biết đi. Tôi nhất định phải có cây quyền trượng đó!"

Cô gái bắt đầu nghi ngờ, cây quyền trượng đầy lỗi đó có gì đặc biệt sao mà người trước người sau đều thích đến vậy nhỉ?

"Cây quyền trượng xinh đẹp đó nhất định phải có trong bộ sưu tập của tôi!!!"

À, hóa ra là vì nó đẹp... Đúng là những thú tiêu tiền kỳ lạ. Cô ta lập tức vứt hết nghi ngờ ra sau đầu.

"Tất nhiên tôi sẽ nói cho quý khách biết ạ, nhưng mà tôi đang hơi lo lắng về tình trạng doanh số lẹt đẹt của mình hiện tại. Nếu như hôm nay tôi không bán được món hàng nào ra trò thì chắc là tháng này tôi đói mất thôi." Cô ta bày ra vẻ mặt buồn bã, đã thế còn õng ẹo làm ra tư thế như chiếc lá cuối cùng trên cây đang rung rinh trước gió.

"Này, cậu thích món gì không? Mua đi, tôi trả!" Vị khách với chiều cao thấp lập tức quay sang nói với bạn mình.

"Không có hứng thú."

"Tôi cũng không có hứng thú với mấy món xấu xí này... Chậc, thôi cậu lấy đại hai ba món gì đó đi rồi tính sau."

Vị khách kia thở dài một cái rồi nói với cô gái tộc Mèo đang sáng mắt nhìn họ, "Tùy cô chọn hai món đắt tiền nào đó. Cứ gói lại và gửi thằng tới khách sạn này. À, chúng tôi sẽ thanh toán bằng chi phiếu."

Cô gái tộc Mèo nhảy cẫng lên trong lòng, nhưng cô ta còn chưa kịp xoay người đi chọn món hàng nào trong tiệm thì vị khách với chiều cao khiêm tốn đã giữ cô lại.

Giọng nói lạnh lùng thấu xương đó hoàn toàn dập tắt niềm vui doanh số đạt được của cô ta chỉ trong thoáng tíc tắc.

"Giờ thì nói đi, cây quyền trượng đó đâu rồi?"

Cô ta rùng mình, tai và đuôi đều dựng lên theo bản năng. Cô ta có thể chạy nhưng không hiểu sao hai chân cứng đờ, dính chặt dưới sàn. Có vẻ như, cô ta đã bộp chộp đụng vào người không nên đụng rồi...?

"Dạ... dạ là... buổi đấu giá Nửa Đêm Vui Vẻ thưa quý khách..." Cô gái tộc Mèo lập bập tiết lộ, giọng nói liến thoắng như mọi thường không thể nào thốt ra một cách chỉn chu được. "Vị khách đ-đã mua... cây quyền trượng đó cho người của mình... Tối nay vị đó định... đến buổi đấu giá Nửa Đêm. Ngài có thể nhận diện vị đó qua màu tóc trắng đen với ngoại hình ưa nhìn..."

"Ngoại hình ưa nhìn thế nào cũng không bằng ta. Nhưng mà tóc trắng đen à, chẳng lẽ là người già?"

"Không, không phải... Vị đó nhìn rất trẻ ạ, chắc chỉ tầm hai mươi, là nhân loại..." Cô gái tộc Mèo vội vàng giải thích.

Vị khách với chiều cao khiêm tốn chặc lưỡi một cái, "Vậy là phải chờ đến đêm à. Bực mình thật đấy..."

Vị khách ấy chỉ nghĩ rằng việc chờ đợi rất mất thời gian và khó chịu với nó, mà không hề lo lắng về việc lấy lại chiếc quyền trượng kia có khó khăn hay không.

Dường như, vị khách cũng rất tự tin và đã nắm chắc chắn kết quả như ý muốn, cây quyền trượng màu trắng rồi sẽ rơi vào tay mình.

Một suy nghĩ rất kiêu ngạo.

• • • • • • • • • • • •

- Tui được quý nhân giúp đỡ nên là laptop đã được sửa rồi! Dù giá hơi chát vì hư combo sạc và ram...

- Viết chương này khá vui vì tui cày tới tận 4k chữ lận. :))

- Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tui vẫn mong mỏi comment của quý vị lắm á nha!!

- À có nhân vật mới rồi nè, mà họ đáng ghét hay đáng yêu thì chắc tùy cảm nhận mỗi người rồi ha...