Anh Tốt Nhất Thế Giới

Chương 41: Bại lộ

Edit: Xiao Yī – 小衣.

Sau khi ngạc nhiên xong, Nam Kiều mới tò mò hỏi Dịch Gia Ngôn: "Sao anh lại đến Thượng Hải vậy? Anh không cần đi làm chính sự sao?"

Cô vẫn lo lắng chuyện tình cảm của hai người sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh.

Dịch Gia Ngôn ghé mắt nhìn cô, vững vàng trả lời: "Em chính là chính sự của anh."

Mặc dù mặt đã đỏ lên, nhưng Nam Kiều vẫn tiếp tục truy vấn: "Cuối cùng là anh có vì em mà chậm trễ công việc của mình không đấy?"

Dịch Gia Ngôn nhìn gương mặt không chịu buông tha của cô, cười đáp:

"Bên phía Thượng Hải có một lễ ký hợp đồng, chủ tịch phái anh đi tham dự, cho nên anh thuận đường ghé thăm em một chút."

Nam Kiều cố ý trừng mắt nhìn anh, "Vậy ra nói nửa ngày trời cũng chỉ là "thuận đường ghé thăm" em thôi hả?"

Dịch Gia Ngôn nhịn cười, kéo tay cô nhét vào trong túi áo khoác của mình. Nam Kiều hỏi một đằng, nhưng anh trả lời một nẻo:

"Đi thôi, anh dẫn em đi ăn tối."

Có những chuyện, cô không cần biết, chỉ có bản thân anh biết rõ là được rồi.

Thực tế thì lễ ký hợp đồng không cần phiền đến người có thân phận như anh đến dự. Công ty có thể tuỳ ý sai một người quản lý chi nhánh hoặc là phó ban tới là được. Nhưng là, Dịch Gia Ngôn nhìn địa điểm diễn ra buổi lễ ký kết một lúc, sau đó đưa danh sách cho trợ lý, nói:

"Tôi đích thân đi một chuyến."

Đại Lưu trợn mắt: "Lão đại, anh đích... đích thân muốn đi?"

Đối phương cũng không phải là một đối tác lớn hay tập đoàn quốc tế gì, càng không phải kim ngạch [1] to đến mức phải nể mặt. Trên lý thuyết mà nói, lần này công ty phái ai đi cũng được, nhưng không thể phái Dịch Gia Ngôn đi được.

Đại Lưu lo lắng, lại gần anh rồi nói:

"Lão đại, có phải là anh lấy danh nghĩa công tác mà ra ngoài du lịch rõ ràng quá rồi không? Hay là phái tôi đi cho, tôi đi chụp ảnh khắp nơi rồi trở về cho anh xem, nhá?"

Dịch Gia Ngôn nhét danh sách vào tay cậu ta, nghiêm trang nói: "Hợp đồng lần này rất quan trọng, tôi nhất định đích thân tham dự."

Đại Lưu nhìn tới nhìn lui, từ đầu tới cuối vẫn không nhìn ra được nó quan trọng ở chỗ nào mà cậu lại không thể đi?

Lễ Giáng sinh sắp tới rồi.

Những cô gái trẻ thường thích náo nhiệt. Họ hay đến những nơi đông người, không thích một mình cô đơn. Tuy lễ Giáng sinh không phải là dịp lễ truyền thống của Trung Quốc, nhưng trên phố vẫn có người vui vẻ hát hò, cho nên Dịch Gia Ngôn cũng hi vọng mình có thể ở bên cạnh cô vào ngày này.

Vì thế mà anh tự động bay tới đây.

Trước khi đến tìm Nam Kiều, bên phía đối tác ở Thượng Hải biết anh đích thân tới dự lễ ký kết thì kinh ngạc một trận. Ai nấy đều thụ sủng nhược kinh [2], còn cố ý công khai tin này với truyền thông, ba chữ "Dịch Gia Ngôn" tự nhiên xuất hiện trên tiêu đề tạp chí, cái gì mà "Kiến trúc sư nổi danh quốc tế", cái gì mà "Kiến trúc sư thiên tài từng góp phần xây dựng một góc của Lyon", tất cả đều dùng để hình dung về anh.

Về phía công ty, Đại Lưu đi ngang phòng làm việc của kiến trúc sư nữ thì thấy mấy đồng nghiệp đang tụm năm tụm bảy để bàn luận gì đó. Đại Lưu nghe loáng thoáng ba chữ "Dịch Gia Ngôn" liền vô thức ghé lại gần chút để hóng chuyện, liền bốc phét với mấy đồng nghiệp nữ:

"Tôi thấy gì mà một góc Lyon đều do lão đại thiết kế chứ? Dù sao, chúng ta cũng phải người ăn không ngồi rồi, đúng không? Ngày đêm đều tận tuỵ giúp đỡ anh ấy, đặc biệt là Đại Lưu tôi nha. Lo lắng hết lòng cho anh ấy, cống hiến tất cả ý tưởng sáng tạo cho anh ấy rồi cùng nhau xây dựng một nửa giang sơn Lyon, vì lĩnh vực kiến trúc quốc tế mà dốc hết ruột gan, vậy mà mấy nhà báo này một chút cũng không đề cập tới..."

Nói được một nửa, Đại Lưu chợt thấy thái độ của mấy đồng nghiệp nữ từ sùng bái biến thành xấu hổ. Họ còn liên tục nháy mắt ra hiệu gì đó, Đại Lưu mơ mơ hồ hồ quay đầu lại, lập tức bị doạ đến mức rơi luôn tờ báo trong tay.

"Lão, lão đại..."

Dịch Gia Ngôn mỉm cười: "Miệng lưỡi của cậu cũng không tệ nhỉ?"

"Nào có? Nào có, lão đại, không có đâu..." Đại Lưu chột dạ cúi người nhặt tờ báo lên, tay còn run rẩy.

Dịch Gia Ngôn thuận tay vỗ vai cậu, nói: "Sau này có thuyết trình hay báo cáo họp ban thì đừng phiền bộ phận biên soạn nữa. Cậu đảm nhận hết đi, miệng lưỡi như vậy nếu không dùng lại quá đáng tiếc."

Đại Lưu cảm thấy từ lưng đến eo đều đau.

Cậu không đứng thẳng người nổi, ngẩng đầu tội nghiệp nhìn Dịch gia Ngôn, trên mặt muốn rớt nước mắt. Đại Lưu "đau khổ tột cùng" la lên một câu:

"Lão đại, anh quá hà khắc thiệt đó!"

Thật ra, Dịch Gia Ngôn muốn tạo bất ngờ cho cô. Ví như đưa Nam Kiều đi xem phim, hoặc là ăn tối ở tầng thượng của nhà hàng nào đó, khung cảnh thoáng đãng dễ chịu, sau đó mua cho cô một ít quà. Năm mới sắp đến rồi, Dịch Gia Ngôn cũng muốn tặng quà cho cô, dự tính sẽ mua một cái vòng tay dành cho phái nữ.

Hàng năm, mỗi khi Đại Lưu mua quà tặng bạn gái đều khua chiêng múa trống, Dịch Gia Ngôn thấy cậu hỏi cái này hỏi cái kia với mấy đồng nghiệp nữ trong công ty. Cái gì mà quà tặng cầm cho gọn tay nhưng có ý nghĩa, phải đủ bất ngờ để khiến cho bạn gái của Đại Lưu cảm động tới phát khóc, chỉ ôm khư khư lấy cậu thôi.

Dịch Gia Ngôn từng nghĩ rằng: cùng lắm chỉ là một món quà mà thôi, có gì phải hồi hộp chọn lựa kỹ càng như thế? Nhưng bây giờ, khi anh đã có tư cách bạn trai để tặng quà cho Nam Kiều, Dịch Gia Ngôn mới nhận ra: bởi vì quan tâm cô, cho nên anh mới dụng tâm như vậy, chỉ hận không thể tặng cho cô điều tốt đẹp nhất thế giới.

Chút biểu hiện của Đại Lưu còn chưa bằng kế hoạch tặng quà của anh đâu...

Thế nhưng, sau khi tới Thượng Hải, Dịch Gia Ngôn mới phát hiện có rất nhiều chuyện nghĩ thì dễ, nhưng làm lại khó.

Cuối tháng mười hai, không khí ô nhiễm thiếu chút tắt thở. Hai ba giờ chiều, thành phố ngập trong làn khói mờ nhạt, không khí ô nhiễm phủ kín cả một Thượng Hải rộng lớn, người đi bộ cũng vội vàng bước chân, chỉ mong về nhà.

Dịch Gia Ngôn không có cách nào đưa cô gái nhỏ của mình đi dạo phố, mà ăn tối ở tầng thượng nhà hàng vào cái thời tiết này cũng lãng phí cực kỳ!

Chẳng lẽ, hai người lại ngồi ở tầng ba mươi mấy vừa ăn vừa ngắm khí bụi ô nhiễm sao?

Cuối cùng, Dịch Gia Ngôn đưa Nam Kiều tới một cửa tiệm gần trường của cô. Hai người gọi một nồi anh hầm xương sườn, thêm hai phần cơm khác. Cửa tiệm này mở gần trường Đại học chủ yếu là sinh viên đến ăn, tuy view không được đẹp lắm nhưng mùi vị của thức ăn vẫn đáng với giá tiền.

Cách một màn khói nóng hổi từ nồi canh, Dịch Gia Ngôn và Nam Kiều cúi đầu cùng ăn. Bên ngoài cửa sổ thuỷ tinh là sương mù mông lung của Thượng Hải, lập loè ánh đèn, đường phố náo nhiệt.

Mà trong cửa tiệm, tâm của hai người vừa tĩnh lại vừa ấm, phong phú bình hoà [3]. Bởi vì khi ngẩng đầu lên, hai người liền có thể nhìn thấy đối phương đang mỉm cười với mình.

Thức ăn dầu mỡ hay phong cảnh không hoàn hảo bây giờ cũng không thể ảnh hưởng đến mật ngọt ấm áp trong lòng họ.

Nam Kiều rất thích nhà hàng này, ngày thường, cô rất hay rủ Chu Điềm Điềm đi ăn. Hôm nay thức ăn vẫn không ngoại lệ, ngon đến mức Nam Kiều cảm thán một câu:

"Nước canh này ngon thật đấy. Nếu em biết nấu như thế nào thì tốt rồi."

"Nếu em thích thì hãy thường xuyên đến ăn, không được sao?"

"Không giống nhau mà." Nam Kiều bưng chén, lại hớp thêm một bát canh, hâm mộ nói:

"Nếu em cũng biết nấu canh này, về sau có nhà riêng liền có thể mỗi ngày tự nấu. Không phải cả đời em đều ở Thượng Hải, sau này về nhà, chẳng lẽ muốn uống canh còn phải chạy từ thành phố Bắc tới sao?"

Dịch Gia Ngôn lấy giấy ăn giúp cô, gật đầu nói: "Anh biết rồi."

"Biết gì cơ?" Nam Kiều khó hiểu.

"Chuyện nấu canh này đơn giản mà, nếm thử một chút sẽ biết họ đã bỏ nguyên liệu gì vào canh. Nếu như em thích, sau này anh nấu cho em ăn."

Nam Kiều hơi ngờ vực. Dù sao, anh cũng không phải đầu bếp thiên tài nổi tiếng thế giới gì, làm sao có thể nếm thử một lần đã biết nấu như nào? Cô không tin, hỏi:

"Vậy anh nói cho em nghe thử xem, họ đã nấu như thế nào? Thêm vào nguyên liệu gì?"

Dịch Gia Ngôn nghiêm trang lắc đầu: "Không thể nói được, tuyệt học gia truyền của tổ tiên để lại, nói ra sẽ mất linh nghiệm."

"Anh hù em đấy à?" Nam Kiều liếc anh một cái.

Dịch Gia Ngôn mỉm cười, cúi thấp đầu nhấp một muỗng canh. Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn cô, cười nói:

"Không hù em đâu. Nếu như em thật sự muốn biết, thì gả cho anh đi. Anh lập tức truyền lại bí quyết cho em."

Trong đầu nổ "Bùm" một tiếng, mặt của Nam Kiều lập tức biến thành quả cầu lửa nóng đỏ.

Cô ngẩn người nhìn Dịch Gia Ngôn, nhất thời không nói được gì, chỉ có thể xấu hổ vùi mặt vào chén canh. Nhưng hớp thêm một ngụm, Nam Kiều lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh. Không ngờ, Dịch Gia Ngôn lại rất bình thản ăn canh, hoàn toàn không có một chút ngượng ngùng vì những lời vừa nói.

Đột nhiên, Nam Kiều cảm thấy tâm khẽ động, nhỏ giọng hỏi anh:

"Những lời vừa rồi... là nghiêm túc ạ?"

"Câu nào?" Dịch Gia Ngôn thản nhiên nhìn cô.

"Mỗi một câu luôn." Nam Kiều không định mặt dày nói lại câu cuối cùng kia của anh, chỉ đành nói như vậy.

Dịch Gia Ngôn thật ra không hề bình tĩnh giống như bên ngoài. Anh nhìn dáng vẻ lo được lo mất của Nam Kiều, cuối cùng bật cười trầm thấp, nhưng anh cũng không trả lời ngay. Mãi đến khi ăn xong bữa tối, khi ra khỏi cửa tiệm rồi, Dịch Gia Ngôn mới sánh bước bên cạnh cô, dưới màn đêm, Nam Kiều nghe thấy anh nói:

"Nếm một ngụm liền biết cách nấu canh, là giả."

Nam Kiều nghiêng đầu, bất mãn nhìn anh.

Dịch Gia Ngôn lại thêm một câu: "Nhưng muốn học cách nấu để tương lai có thể nấu cho em ăn mỗi ngày, là thật."

Nam Kiều đỏ mặt quay đầu đi, hai má lại nóng lên nữa.

Không khí ô nhiễm khiến cho ánh đèn lập loè không rõ. Nhưng nếu chỉ nhìn thoáng qua sẽ cảm thấy nó giống như cảnh sương mông lung hơn là cảnh vật ô nhiễm.

Dịch Gia Ngôn lấy khẩu trang trong túi áo khoác ra, đưa cho cô, "Em đeo vào đi."

"Của anh ạ?" Nam Kiều nhận lấy.

"Ừ."

Câu này của anh khiến Nam Kiều chần chừ.

Ai da, cái khẩu trang này anh thường đeo lên miệng đó, bây giờ lại cho cô đeo nha...

Dịch Gia Ngôn không để cô suy nghĩ nhiều, lập tức duỗi ngón tay thon dài đẹp mắt cầm lấy khẩu trang đeo lên tai cô, sau đó chỉnh lại chóp mũi khẩu trang cẩn thận.

Dịch Gia Ngôn còn cúi đầu nhìn kỹ xem mũi và miệng của cô đã được che kín hay chưa, mới hạ tay xuống, "Đi thôi, như vậy không cần lo nữa."

"Lo gì ạ?" Nam Kiều mơ hồ hỏi.

Dịch Gia Ngôn dắt tay của cô, mỉm cười đáp: "Muốn đưa em đi dạo phố, nhưng thời tiết ô nhiễm thế này rất khó ra ngoài. Như vậy là tốt rồi, anh sẽ không lo rằng em hít phải không khí không sạch sẽ nữa."

"... Khẩu trang không phải vạn năng," Nam Kiều chợt cười, nghiêm trang giải thích cho anh: "Không thể ngăn cản hoàn toàn khí bụi ô nhiễm đâu anh à."

Dịch Gia Ngôn bất ngờ kéo cô ôm vào ngực. Hai má của Nam Kiều áp chặt lên ngực áo khoác của anh. Nhân lúc cô còn chưa kịp hồi thần, anh cất giọng hỏi, thanh âm vững vàng:

"Thế này thì sao?"

Nam Kiều: "..."

"Thế này có tốt hơn hay không?" Giọng nói của Dịch Gia Ngôn xen lẫn ý cười, giống như trêu chọc cô, muốn nhìn thấy cô xấu hổ vậy.

Nam Kiều thật sự xấu hổ, hơi vùng vẫy một chút, lí nhí nói: "Đang ở ngoài đường, xung quanh có rất nhiều người đó..."

Nếu như không phải đang ở nơi công cộng, Dịch Gia Ngôn đã kéo khẩu trang của cô xuống rồi hôn lên môi cô! Nhiều người cái gì chứ?

Bây giờ, Dịch Gia Ngôn có cảm giác như vì lâu ngày mới có thể gặp cô, tất cả bình ổn của anh đều biến mất không thấy tăm hơi.

Từng giây từng phút, anh đều muốn thân mật với cô.

Từng giây từng phút, anh đều nhắc nhở chính mình: sáu bảy năm quá khứ đã nhịn, cuối cùng Nam Kiều cũng chân chính trở thành cô gái của anh.

***

Cuối cùng, Dịch Gia Ngôn dẫn cô đi mua đồng hồ.

Kiểu dáng mà anh muốn mua đương nhiên là có giá trị không nhỏ. Nam Kiều không chịu, vừa thấy cửa hàng xa xỉ ánh đèn đã không muốn bước vào.

Dịch Gia Ngôn rất chân thành nói:

"Kiều Kiều, anh chưa từng lấy giá trị để nhận định chất lượng của món quà. Đối với anh, tặng cho em một cái khăn quàng cổ hay một cái đồng hồ đeo tay thật sự không khác nhau là mấy. Em còn hai năm nữa sẽ tốt nghiệp rồi, hiện tại bắt đầu thích ứng với môi trường làm việc ngoài xã hội, anh muốn mua cho em một cái đồng hồ thật tốt, vừa thuận tiện cho em sử dụng, vừa là kỷ niệm mà anh tặng em."

Nam Kiều phân bua: "Đồng hồ đeo tay đương nhiên là được, nhưng không nhất thiết phải mua đắt như thế mà? Mấy trăm tệ không được ạ?"

Cửa hàng đồng hồ có thương hiệu tên tiếng Anh, Nam Kiều biết thương hiệu này, một cái đồng hồ trong đó ít nhất phải mấy ngàn hoặc mấy vạn tệ.

Dịch Trọng Dương trước giờ đối với con gái trước của vợ chưa từng bạc đãi. Từ chi phí đến ăn mặc của cô đều rất tốt, nhưng Dịch gia cũng không phải là nhà tiêu xài vô độ. Trong cách giáo dục con cái, Dịch Trọng Dương và Hoàng Ngọc Lan đều rất chú trọng giá trị của đồ vật. Vì thế, họ thường không cho cô quá nhiều tiền tiêu vặt, cũng sẽ không mua quần áo đắt đỏ. Nam Kiều xài điện thoại Note 2, so với Note 3 và Note 4 mới ra mắt cũng không lỗi thời, cho nên Hoàng Ngọc Lan không thay điện thoại cho cô làm gì.

Một cái đồng hồ mấy vạn tệ như vậy, đối với sinh viên chưa có khả năng độc lập về kinh tế như cô vẫn là quá đắt rồi!

Dịch Gia Ngôn cũng không ép buộc cô, cuối cùng, anh đưa Nam Kiều đi ăn bánh ngọt ở cửa hàng không xa, sau đó, hai người cùng nhau tản bộ trở về trường học.

Chỉ là, Nam Kiều không ngờ, lúc đưa cô tới dưới lầu ký túc xá, Dịch Gia Ngôn lấy từ trong túi ra một cái hộp...

Anh vẫn mua?

Nam Kiều giật mình, lập tức nhận ra, lên tiếng hỏi: "Lúc ở hiệu bánh ngọt, anh nói muốn đi rửa tay chính là..."

Cô chợt khựng lại, hơi tức giận nói:

"Em đã nói là không muốn, anh thế này là sao chứ? Dịch Gia Ngôn, em không phải tham tiền của anh, hết mua điện thoại lại mua đồng hồ xa xỉ, vậy tiếp theo là cái gì đây, trị giá bao nhiêu? Không bằng anh mua quách một căn chung cư rồi nhốt em vào đó đi, để rồi nhồi nhét vàng bạc châu báu vào em cũng không thể nói gì được!"

Nam Kiều thật sự không thích như vậy.

Nếu như giá trị của vật chất dần dần lớn hơn giá trị tình cảm của họ, kỳ thực cô không thể an tâm rằng tình cảm này sẽ không biến chất.

Dịch Gia Ngôn không nói gì, chỉ mở hộp ra, lấy cái đồng hồ mà mình đã tự tay chọn lựa, chậm rãi đeo lên tay cô. Nam Kiều muốn rút tay về, nhưng anh giữ chặt không buông.

"Kiều Kiều." Dưới ánh đèn đường, Dịch Gia Ngôn rất bình tĩnh gọi tên cô, chân thành giải thích:

"Anh biết em không có lòng tham, đối với tiền của anh cũng không có ý đồ xấu. Nhưng anh chỉ là một người đàn ông bình thường, cũng biết hi vọng em sẽ ỷ lại vào anh một chút, càng hi vọng bản thân có đủ khả năng để khiến em cười."

"Anh biết mình thực tế, nhưng nếu như có thể, anh vẫn mong muốn rằng trong sinh hoạt thường ngày của em đều có anh trong đó. Anh có thể gánh vác tất cả cho em, không phải vì muốn quản thúc em. Anh chỉ muốn làm cho em vài chuyện gì đó, chỉ muốn em có thể ỷ lại vào anh nhiều hơn."

"Nhưng em đã rất ỷ lại vào anh rồi..." Nam Kiều muốn giải thích.

Dịch Gia Ngôn lại cúi đầu, không nói lời nào cài lại khoá đồng hồ cẩn thận cho cô, sau đó mới nói:

"Kiều Kiều, chuyện anh có thể làm cho em quá ít, ngoài một trái tim, anh không biết phải làm gì nữa. Biết rằng vật chất không thể khiến em vui vẻ, nhưng anh vẫn không kìm được muốn mua cho em."

"Mỗi ngày em cúi đầu nhìn thời gian, anh hi vọng sẽ nhớ đến anh, trước mắt cũng như thấy được anh."

Nam Kiều không thể oán trách thêm nữa.

Cô lúng túng nhìn đồng hồ mới tinh trên tay, cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn Dịch Gia Ngôn, chậm rãi mỉm cười:

"Suốt ngày anh luôn nói em là đồ ngốc, nhưng thật ra người ngốc chính là anh."

Làm gì có chuyện mỗi lần cúi đầu nhìn giờ, em mới nhớ đến anh chứ? Gia Ngôn, anh không biết rằng: mỗi giây mỗi phút, em đều nghĩ đến anh, chưa từng ngừng lại.

Chỉ cần em còn có thể suy nghĩ, em đều chưa từng quên anh.

***

Ba ngày tiếp theo, ngoại trừ lên lớp, Nam Kiều sẽ cùng anh đi họp, hoặc là ra ngoài đàm phán hợp đồng. Dịch Gia Ngôn ở cao ốc, cô sẽ an vị ngồi chờ trong xe của anh, nhìn đồng hồ xem giờ, sau đó chậm rãi nhìn anh quay trở lại.

Yêu xa là một sự dày vò khó chịu.

Những lần ngóng trông gặp lại, sau đó vất vả lắm mới được ở cạnh nhau vài ngày, Nam Kiều lại lo lắng bao giờ anh lại phải đi.

Cô chỉ ước rằng có thể nắm giữ thời gian trong tay, không để nó trôi đi nữa.

Không ngờ, sau ba ngày yên bình ở Thượng Hải, Nam Kiều đột ngột phải chịu một trận tin tức bùng nổ trước nay chưa từng có.

Ngay trong lễ Giáng sinh, trước buổi ký hợp đồng một ngày, Dịch Gia Ngôn nói với cô:

"Bởi vì buổi tiệc có sự góp mặt của truyền thông cho nên đối tác bên kia hi vọng anh đưa theo một bạn nhảy tới."

Nhưng chưa đầy một giờ sau đó đã xảy ra một biến cố không ngờ.

Khi ấy, Nam Kiều đang ngồi trong phòng khách sạn của anh để đọc sách, thỉnh thoảng nghiêng đầu bóng lưng của anh sau bàn làm việc, trong lòng thoả mãn. Cô không hề ý thức được rằng: thế giới của mình chỉ sau một khắc này liền nghiêng trời lệch đất.

Chu Điềm Điềm gửi một đường link qua Wechat cho cô. Phía dưới tin tiêu đề là vô số bình luận dấu chấm than kinh ngạc, Nam Kiều vừa thấy, bình tĩnh lập tức bị đánh vỡ.

Đường link dẫn tới một trang web báo mạng, tiêu đề kỳ này không phải nói về lĩnh vực tài chính, cũng không phải thành tựu kinh ngạc, càng không phải tài trợ to lớn gì, so với trước kia không mấy thu hút.

Nhưng lần này, tiêu đề tin tức được viền chễm chệ trên đầu trang web, cực kỳ liên quan đến người của thương giới.

Đến tận bây giờ, Dịch Gia Ngôn vẫn luôn là kiến trúc sư nổi danh thế giới. Công ty của anh, thân phận của anh đều được báo chí nhận định là có chỗ đứng vững chắc, lúc này đột nhiên trở thành nhân vật chính để mọi người bàn luận.

CÓ MỘT KHÔNG HAI: NAM THẦN KIẾN TRÚC SƯ DỊCH GIA NGÔN VÀ SINH HOẠT CÁ NHÂN ĐỒI PHONG BẠI TỤC [4] KHÔNG MUỐN CHO MỌI NGƯỜI BIẾT.

Mấy chữ "đồi phong bại tục" giống như ấn ký đỏ sẫm dưới ngòi bút của Hoắc Tang [5], hung hăng sỉ nhục trên đầu của Dịch Gia Ngôn.

Nháy mắt nhìn thấy tiêu đề kia, trái tim của Nam Kiều liền ngừng đập, huyết mạch tắc nghẽn.

Kéo xuống dưới tiêu đề là mấy tấm hình lớn ghép lại. Có bức chụp anh giúp cô đeo khẩu trang, có bức chụp cô vùi mặt vào ngực anh, có bức chụp cô ngồi chờ anh trong xe, còn có bức chụp lúc cô mở cửa xe, hôn anh một cái, còn có...

Ảnh chụp hai người sóng vai đi vào khách sạn!

Ầm!

Loại tin tức này bùng nổ giống như một trái bom rơi xuống đầu Nam Kiều, lo lắng, sợ hãi tột độ lúc này đều vây lấy cô.

_____

[1] Kim ngạch: công ty "đầu rồng" dẫn đầu trong một ngành công nghiệp hoặc lĩnh vực nào đó.

[2] Thụ sủng nhược kinh: bất ngờ được sủng ái nên bị doạ sợ.

[3] Phong phú bình hoà: yên bình, vui vẻ.

[4] Raw + Convert: ** | Edit: đồi phong bại tục.

[5] Hoắc Tang (霍桑 - Zh Han): đại trinh thám của Trung Quốc, tác giả mượn mực đỏ dưới ngòi bút của ông ám chỉ sự nhức mắt in lên trán của Dịch Gia Ngôn.