Chử Duy Nhất nghe Tống Khinh Dương mang chiếc nhẫn kia vào, ở Pháp anh đã chọn rất lâu, cuối cùng mới chọn trúng nó.
Xưa nay Chử Duy Nhất không thích mang bất kỳ thứ gì trên tay, mười ngón tay cô dài nhỏ rất đẹp, chiến nhẫn rất thích hợp với cô. Nàng cúi mặt, vẻ mặt chuyên chú, “Em rất thích.’’
“Vậy thì đeo cả đời đừng tháo xuống.’’ Anh khẽ nói, sáp lại trước mặt cô, nhẹ nhàng hôn một cái trên mặt cô.
“Oh – “ một trận ồn ào đột ngột.
Chử Duy Nhất còn đang nghi hoặc, liền thấy Lam Nguyệt Lí Hạo bọn họ từng người đi tới.
“Chúc mừng hai vị.’’ Bụng Lam Nguyệt đã lộ vẻ mang thai.
Tống Khinh Dương ôm eo Chử Duy Nhất, mặt mày đều là ý cười, “Cám ơn các vị đã cổ vũ.’’
Lí Mạo la ầm lên, “Em rể, mấy người này do anh gọi tới.’’
Tất cả mọi người cười. Tính cách Tống Khinh Dương im lìm, thời điểm cầu hôn quan trọng như vậy sao phải thông báo bọn họ đến đây? Những người này đều là muốn xem trò vui, trong lòng muốn nhìn một màn này sớm rồi.
Tống Khinh Dương lắc lắc đầu, “Tốt lắm, mọi người ngồi dùng cơm đi.’’
Lý Mạo ngồi ở bên cạnh Chử Duy Nhất, “Từ nhỏ cậu ta không chịu gọi anh một tiếng anh, nhưng Tống Khinh Dương cưới em khẳng định phải gọi anh một tiếng anh. Thế nào cũng chuyển thôi.’’
“Không có! Em xem, đến ngày đón dâu không sửa miệng, đừng hòng đón em đi.’’ Lý Mạo lời thề son sắt nói.
“À, em nghĩ xem, sau này anh kết hôn – “ Chử Duy Nhất xa xôi nói.
“Còn chưa lập gia đình, cùi chỏ đã quẹo ra bên ngoài rồi!’’ Lí Mạo tức giận nói.
Tống Khinh Dương rót cho cô một ly nước nóng, mấy ngày nay Chử Duy Nhất bị viêm họng, cổ họng vẫn luôn không thoải mái. Cô uống một hớp nước, Lam Nguyệt ở đối diện nháy mắt mấy cái với cô.
Chử Duy Nhất mỉm cười một tiếng.
Hai người đi phòng vệ sinh, Chử Duy Nhất dè dặt mà đỡ trái đỡ phải.
“Hai người các cậu ấy? Cảm giác giống như là vợ chồng già vậy. Cậu biết không? Gần đây tớ lên lớp gặp được mấy người mẹ gần như đều là học sinh D trung, thật là thần kỳ, lúc nào D trung cũng tự sinh tự tiêu, sau đó tớ mới hiểu, hóa ra là những người đó trong lúc đi học đã sớm nhìn trúng một nửa kia.’’
Chử Duy Nhất cười nói, “Thật ra thì như vậy cũng tốt, biết gốc biết rễ.’’
“Nhưng mà người giống như Tống Khinh Dương cũng ít, làm sao cậu ta có thể chịu đựng nhiều năm như thế chứ.’’ Lam Nguyệt cảm thán.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Chử Duy Nhất hơi chua xót, khó chịu thay anh, nhiều năm như vậy, bao nhiêu cả ngày lẫn đêm, ai có thể kiên trì nổi chứ? Khi đó, giữa cô và anh đều là người xa lạ.
Một kiếp một đôi người, ánh nhìn lúc ban đầu, là được cả đời mến nhau.
Lúc về đến nhà, Chử Duy Nhất đã chẳng còn sức lực, vùi trên ghế sa lon, Đại Miêu không ở nhà, trong nhà lại vắng lặng.
“Duy Nhất – Duy Nhất – “ anh ở phòng tắm kêu, “Khăn lông ở trên ban công.’’
Trên ban công treo quần áo hai người, khi Chử Duy Nhất ngẩng đầu lên đáy lòng ấm áp, lấy khăn lông vào.
Phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy rào rào, Chử Duy Nhất gõ cửa hai cái, mở chốt cửa, mắt nhìn thẳng định chất thêm khăn lông.
Cô vừa mới chuẩn bị xoay người, đột nhiên bị một sức lực kéo lại.
“Nè, quần áo em ướt rồi – “ cô kêu lên.
Ai ngờ người nọ nhanh chóng cởi áo ngủ của cô.
Trong phòng tắm tràn đầy hơi nóng mù mịt, ánh đèn sáng tỏ, mắt Chử Duy Nhất căn bản không biết nhìn ở đâu. Việc tắm rửa này hết sức mệt mỏi.
Tống Khinh Dương ôm cô lên giường, cô cảm thấy mình tựa như tôm luộc chín vậy, “Ai, anh không mệt sao?’’ Lúc này không phải anh nên nghỉ ngơi cho khỏe vì chênh lệch thời gian sao.
Anh cười, tỉ mỉm vuốt ve đầu ngón tay cô, “Hưng phấn không ngủ được.’’
Chử Duy Nhất ngẩng đầu lên ôm cánh tay anh, mộc mạc dựa vào anh.
Anh thật sự là rất có tinh thần, hôn lan tràn, Chử Duy Nhất chớp chớp mắt, suy nghĩ bị anh quấy nhiễu, ý thức cũng từ từ bị khống chế.
Anh nói rất nhiều, nồng nồng nhạt nhạt, như thơ như họa.
Mồ hôi từng giọt từng giọt ăn mòn da thịt nóng bỏng, tình thâm ý động. Trong không khí hương hoa hồng nhàn nhạt tỏa khắp, chống đỡ kia là anh tặng cô.
Cô nói, “Cám ơn anh.’’
Em cảm kích sự sắp đặt của số mệnh đã để cho em gặp được anh.
Cuối cùng Chử Duy Nhất mệt mỏi tựa vào trong ngực anh chìm vào giấc ngủ. Nhưng Tống Khinh Dương làm thế nào cũng không ngủ được.
Sáng sớm ngày thứ hai, khoảng hơn bảy giờ, ánh mặt trời bên ngoài phòng thật đẹp.
Điện thoại di động của Chử Duy Nhất reo lên, hai người đều đang ngủ say, hồi lâu cũng không động đậy. Người gọi điện thoại rất có kiên nhẫn tiếp tục bấm.
Chử Duy Nhất khẽ cựa quậy, liền nghe được giọng nói của Tống Khinh Dương, “A lô – “
“Duy Nhất?’’ Là giọng của mẹ Tống, “Khinh Dương à – “
“Mẹ, chuyện gì thế ạ?’’ Tống Khinh Dương ngồi dậy, giường hơi lung lay, anh hạ thấp giọng.
Chử Duy Nhất cũng đã tỉnh, xương toàn thân vừa đau vừa nhức.
Mẹ Tống cảm thấy giọng nói của anh có cái gì không đúng, “Các con còn đang ngủ à, mẹ đánh thức các con rồi.’’ Bà cười hì hì, “Là thế này, tối nay con và Duy Nhất có rãnh không? Bạn mẹ tặng một ít cua.’’
“Lát nữa con hỏi cô ấy.’’ Tống Khinh Dương quay đầu thấy cô nhắm hai mắt, nhưng con mắt đang chuyển động, biết cô đã tỉnh.
“Được, vậy chúng ta chờ điện thoại của các con.’’ Lời nói mẹ Tống mang theo ý cười, cúp điện thoại hát khẽ.
Tống Khinh Dương đầu chống đầu với cô, “Thức rồi à?’’ Anh khàn giọng hỏi.
Chử Duy Nhất nhìn nhìn thời gian, bảy giờ bốn mươi rồi, phải mau lên, nếu không sẽ trễ mất. “Anh dậy trước đi!’’
Tống Khinh Dương cười thấp một tiếng, “Nếu không hôm nay xin nghỉ, nghỉ ngơi một ngày.’’
Mặt Chử Duy Nhất nóng lên, giục anh đi rửa mặt, lúc này cô mới bò dậy, eo mỏi lưng đau. Thay quần áo đi phòng vệ sinh, lúc đánh răng mới phát hiện dấu vết ở cổ.
Cô thoa kem rồi tìm cái khăn lụa quấn trên cổ, Tống Khinh Dương đã hấp xong sủi cảo.
“Ban nãy mẹ anh hỏi buổi tối chúng ta có thời gian về ăn cơm không?’’
Chử Duy Nhất suy nghĩ, “Hôm nay hẳn chúng ta không có hẹn.’’
Anh nhướn mày, “Tốt lắm, lát nữa em gửi WeChat nói với bà.’’ Ánh mắt rơi vào trên khăn lụa, hơi xuất thần.
Chử Duy Nhất mãi mới phát hiện cái nhìn của anh, cô cúi đầu, bình tĩnh ăn sủi cảo hấp.
Ôi, tối hôm qua anh nói, cô thiếu anh quá lâu. Món nợ này phải từ từ trả!
Anh chợt cười một tiếng, không nói gì nữa.
Mọi người thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Chử Duy Nhất cũng biết chuyện gì rồi. Sáng sớm các đồng nghiệp nhao nhao bày tỏ chúc mừng, mọi người cũng vây quanh cô bảo cô nói câu chuyện của bọn họ.
Chử Duy Nhất đều kiên nhẫn trả lời.
Sở Mặc hừm, “Mọi người không làm việc sao?’’
Mọi người vội vàng giải tán.
Anh lững thững đi tới trước mặt Chử Duy Nhất, nhìn cô từ trên xuống dưới, “Có thể đuổi kịp Tống Khinh Dương cũng là khả năng của cô, nhưng mà đừng quên khảo hạch trở thành nhân viên chính thức.’’
“Yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị tốt.’’
“Em nên nói, nhất định không thành vấn đề. Đầu năm nay, tôi sẽ điều đến Bắc Kinh, đến lúc đó sẽ có người tới thay thế vị trí của tôi.’’
Chử Duy Nhất có chút ngạc nhiên.
“Đừng kinh ngạc như vậy. Ban đầu là muốn chọn từ tôi và vị kia nhà em ra một người trúng tuyển, không ngờ cuối cùng cậu ta lại bỏ.’’ Sở Mặc nhìn cô, “Nguyên do trong đó không cần tôi nói tỉ mỉ đâu nhỉ.""
Chử Duy Nhất bừng tỉnh cười một tiếng, “Tôi rõ mà.’’
“Tôi cũng không ngờ cậu ta sẽ làm như thế, hơn nữa hẳn vào hơn nửa năm trước.’’ Sở Mặc trầm giọng nói, “Hai người nhớ phải tìm dâu phụ đẹp một chút.’’
Chử Duy Nhất và Tống Khinh Dương đính hôn vào hôm lễ giáng sinh, có cha mẹ hai nhà tham gia, hai người bọn họ chẳng cần chuẩn bị cái gì.
Đầu tháng, Nguyễn Oánh dẫn cô đi bách hóa chọn mua quần áo mặc đính hôn, một chiếc áo khoác ngoài bằng lông cừu màu đỏ, Chử Duy Nhất ướm thử, “Mẹ à, đỏ quá.’’
“Đồ ngốc, kết hôn cũng mặc như vậy mà.’’ Nguyễn Oánh đẩy cô đi thử.
Mặc màu đỏ chót lên người, cô luôn cảm thấy mình giống như chiếc đèn lồng đèn màu đỏ vậy. Nhân viên cửa hàng ở một bên nói, “Cô da trắng mặc rất đẹp, phía dưới phối cùng một đôi giày cao gót nhỏ nữa, rất khí chất đấy ạ.’’
Nguyễn Oánh đánh giá trên dưới, “Đúng vậy.’’
“Con cảm thấy quá chói.’’ Chử Duy Nhất cau mày.
“Quần áo mùa đông của con không phải màu đen thì là màu xám, quá già dặn. Chờ con đến tuổi này của mẹ muốn mặc cũng không thể mặc được, con sẽ hối hận cho mà xem.’’
“Mẹ, sao mẹ lại không thể mặc, chúng ta đứng cùng nhau, người ta đều tưởng mẹ là chị con đó.’’
“Ba hoa. Tốt lắm, lấy cái áo choàng này đi.’’
Nguyễn Oánh lại dẫn cô đi cửa hàng chuyên bán đồng hồ đeo tay mạnh tay quẹt hai khoản, Chử Duy Nhất nhìn lướt qua giá tiền, không khỏi thở dài trong lòng, kết hôn lại phải tiêu nhiều tiền như vậy.
“Cái này là mẹ tặng các con, mẹ biết các con không thiếu những thứ này, đây là một chút tấm lòng của mẹ.’’
“Mẹ, mẹ thật là có tiền.’’
Nguyễn Oánh liếc cô một cái, “Khinh Dương là một chàng trai tốt, mẹ cũng yên tâm.’’
Chử Duy Nhất đau xót trong lòng, “Mẹ - “
“Mẹ biết con muốn nói cái gì. Trước kia mẹ bận rộn công việc không thể ở bên con được tốt, mẹ hy vọng sau này các con có thể hạnh phúc, mau mau sinh một đứa con.’’
Chử Duy Nhất xấu hổ, “Con biết rồi mẹ.’’
Tiệc đính hôn tổ chức ở một nhà hàng năm sao cao cấp, chỉ mời thân thích quan hệ gần của hai nhà, ước chừng cũng sáu bàn.
Trên mặt cha mẹ hai nhà đều treo nụ cười.
Cha Tống nói với Nguyễn Oánh, “Khinh Dương mang chiếc đồng hồ kia thật đúng là có khí khái anh hùng.’’
Nguyễn Oánh mím môi cười, “Chiếc vòng trên tay Duy Nhất cũng xứng với nó, khiến cho con bé xinh xắn không ít.’’
“Vốn đã xinh rồi mà.’’ Mẹ Tống khen ngợi.
“Hai đứa này thật đúng là xứng đôi.’’
Mẹ Tống gật đầu, “Con cái của hai đứa nó trong tương lai chắc chắn xinh đẹp.’’ Nói xong bà liền cười, “Bà thông gia à, ý tôi là mong hai đứa nó sang năm sau khi kết hôn là có thể sinh con, nhân lúc còn trẻ cũng dễ khôi phục, đến lúc đó tôi và ba cùng chăm cháu.’’
“Tôi hiểu ý của bà, tôi cũng muốn như vậy, bản thân tôi chính là bác sĩ, Duy Nhất sang năm 27 tuổi, tôi cũng không muốn đợi thêm một hai năm.’’ Nguyễn Oánh không khỏi thở dài trong lòng, người nhà họ Tống lo nghĩ vì con bé như thế.
“Vậy thì tốt. Sau này đứa trẻ còn cần cậu nhỏ bầu bạn, cũng sẽ không cô đơn đâu.’’
Mẹ Tống nhìn Ninh Ninh và Si Thanh Viễn ở phía xa, “Anh Duy Nhất bây giờ còn đang độc thân sao?’’
“Đúng vậy. Nó có chủ ý của nó, tôi và ba nó cũng không biết nên làm cái gì?’’
“Đừng nóng, trước kia Khinh Dương không phải là như thế sao? Nói không chừng có cô gái thích rồi, không chừng ngày nào đó mang về một người con dâu cho bà.’’
Sắc mặt Nguyễn Oánh hơi biến, nhưng mà khôi phục rất nhanh.
Si Thanh Viễn ngồi ở bàn của chủ, các trưởng bối không khỏi hỏi nhiều mấy câu, “Thanh Viễn à, em gái đính hôn rồi, cháu phải cố gắng lên nha.’’
“Cháu sẽ ạ.’’ Si Thanh Viễn cười gật đầu.
Các trưởng bối cũng không nói thêm gì nữa.
Ninh Ninh ăn xong thịt nói, “Cháu sẽ ở bên anh.’’
“Tiểu tử cháu biết cái gì? Anh cháu phải cưới vợ chứ.’’
Ninh Ninh giơ quả đấm nhỏ lên, “Vợ chỉ biết shopping, không tốt,’’
Mọi người ha ha cười lớn.
Tiệc cưới kết thúc, hai nhân vật chính đưa tiễn từng bạn bè thân thích. Si Thanh Viễn ôm Ninh Ninh đi tới, “Duy Nhất Khinh Dương chúc mừng hai người.’’
Tống Khinh Dương gật đầu một cái.
Chử Duy Nhất nhìn anh, “Cám ơn anh.’’
“Cô ngốc.’’ Anh lấy một cái hộp từ trong túi ra, “Qùa này.’’
“Gì thế ạ?’’ Chử Duy Nhất hỏi.
“Về rồi xem.’’ Si Thanh Viễn nhướn mày. Ninh Ninh mong ngóng, “Là trứng khủng long sao? Hay là đá quý?’’
Chử Duy Nhất thu tay lại, “Không nói em biết.’’
“Hẹp hòi.’’ Ninh Ninh bất mãn, “Anh Khinh Dương, về sau anh cần quản vợ anh.’’
Tống Khinh Dương xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, “Rốt cuộc Ninh Ninh giống ai thế.’’
Ba người bật cười. Cha Tống và Nguyễn Oánh đều là người rất nghiêm khắc cẩn thận, tính tình khá trầm lặng, tính tình của Ninh Ninh hoàn toàn không giống bọn họ.’’
Si Thanh Viễn nói, “Có lẽ đây chính là chỗ khác nhau của sinh sau đẻ muộn.’’