Gần đây Chử Duy Nhất sống không quá tệ, lãnh đạo càng ngày càng “Thưởng thức’’ cô, có việc hay không cũng thích sắp xếp nhiệm vụ cho cô.
Sau khi kết thúc cuộc họp buổi sáng, mọi người đang thảo luận chuyện du lịch năm nay.
A nói, đi Nhật Bản đi.
B mặt tràn đầy khinh thường, không đi! Tôi yêu tổ quốc!
A phản kích, cậu lái chính là xe Nhật!
Khóe mắt người cả bàn toát ra hắc tuyến.
Hoa Hoa mở miệng, “Lão đại, anh tiết lộ năm nay sẽ đi đâu chút đi?’’
Sở Mặc khép cặp văn kiện lại, một tiếng pập giòn giã vang lên. “Tin mới nhất, tháng 10 công ty tổ chức sắp xếp huấn luyện phát triển.’’ Anh khẽ mỉm cười, “Chuyện du lịch tạm thời mắc cạn.’’
“Đừng mà!’’ Một màn kêu rên.
Chử Duy Nhất đối với việc có thể du lịch hay không ngược lại không có mong đợi quá lớn gì, nhưng mà nhìn mặt đồng nghiệp tràn đầy vẻ đau khổ, cô có chút không hiểu.
“Hoa Hoa, huấn luyện phát triển là tình huống gì?’’
Hoa Hoa khóc không ra nước mắt, “Hành hạ! Đều là vận động cực độ.’’
“Hẳn sẽ ưu đãi với phái nữ chút chứ?’’
Hoa Hoa liếc cô, “Từ trước đến giờ công ty đề xướng nam nữ bình đẳng.’’
“Biến thái như vậy! Chử Duy Nhất cắn răng!’’ Ai đề xuất vậy.’’
“Boss trước kia, là nữ!’’ Hoa Hoa lắc nhẹ đầu.
“Vậy người của toàn công ty đều phải đi sao?’’ Chử Duy Nhất khẩn trương hỏi.
“Dĩ nhiên, nhưng mà phân nhóm chức. Công ty nhiều người như vậy. Năm ngoái chúng ta cùng đi với tổ Tống thiếu đó.’’
Chử Duy Nhất à một tiếng, “Tớ cảm thấy tớ đến công ty hơi sớm.’’
Lúc nghỉ trưa, Chử Duy Nhất xách túi đi đến phòng làm việc của Sở Mặc.
Bên tay Sở Mặc đặt một ly cà phê, đã nguội rồi.
“Lão đại - ’’ không hay không biết, cô cũng xưng hô với anh giống như các đồng nghiệp.
Sở Mặc nhìn lướt qua túi đựng trang phục đàn ông cô mang tới, như có điều suy nghĩ nói, “Em muốn hối lộ tôi?’’
“Ha ha – “Chử Duy Nhất cười khan, “Sao biết thế? Cái này là quần, lần trước tôi làm dơ quần của anh.’’
Sở Mặc im lặng một lát, nghiêm mặt nói, “Chử Duy Nhất, ở trong mắt em tôi chính là người nhỏ mọn như vậy sao? Em còn phải đền một chiếc quần cho tôi?’’
Chử Duy Nhất lúng túng hận đến không chui vào lỗ được, “Lão đại, anh hiểu lầm rồi. Tôi không phải có ý đó, ngày đó tôi đi bách hóa mua quần áo cho ba tôi, đúng dịp thấy đang làm hoạt động quần áo nam, mua một tặng một – “Chử Duy Nhất là một đứa trẻ thành thật, khẩn trương chút thôi lời gì đều nói ra hết.
Sở Mặc hơi co người lại, “Chử Duy Nhất, em biết tại sao em không tìm được bạn trai không?’’
Chử Duy Nhất không rõ nguyên do, sao lại đột nhiên chuyển đến cái đề tài này. “Tại sao?’’
“Bởi vì em quá khờ! Để quần lại, em đi ra ngoài làm việc.’’ Có thể nói vẫn là lần đầu tiên Sở Mặc gặp phải loại chuyện này, trái tim bị hoảng sợ.
Chử Duy Nhất cảm giác Sở Mặc này tiến hành công kích thân thể với cô, vậy mà nói cô đần!
Buổi chiều, sắc mặt Sở Mặc không được tốt lắm, bầu không khí phòng làm việc cũng trở nên có phần khác thường.
Hoa Hoa lặng lẽ đi về phía cô, “Có phải lão đại thất tình rồi không, vẻ mặt tệ thế kia.’’
“Không thể nào! Anh ta cũng không có bạn gái.’’ Chử Duy Nhất trả lời.
“Ai.’’ Hoa Hoa cắn bút, “Cậu nói, những chủ quản công ty này sao đều không tìm được gái chứ? Thanh niên tốt kia mà. Tống thiếu cũng thế, chẳng lẽ lại đồng tính luyến ái sao?’’
Chử Duy Nhất bị sặc, “Tống thiếu trông không giống đâu.’’
“Trẻ con, có một số việc là thứ mắt thường nhìn không ra.’’ Hoa Hoa vỗ nhẹ vai cô.
Lúc này Sở Mặc đi ra, “Chử Duy Nhất, đưa phần văn kiện này đến tổ hai cho giám đốc Tống.’’
“Được.’’ Chử Duy Nhất nhận lấy.
Sở Mặc cũng không quay đầu lại xoay người trở về phòng làm việc.
Chử Duy Nhất lập tức đi làm việc.
Lúc cô đến, Tống Khinh Dương đang bàn công việc với cấp dưới. Chử Duy Nhất tượng trưng mà nhìn cửa kính.
Có người thấy cô, “Ôi, người đẹp đến chơi, hoan nghênh hoan nghênh.’’
Chử Duy Nhất khẽ mỉm cười, “Giám đốc Tống, giám đốc Sở bảo tôi giao cho anh.’’
Tống Khinh Dương ung dung thản nhiên mà nhận lấy, ôn hòa nói, “Đã làm phiền.’’
“Giám đốc Tống khách sáo rồi.’’ Chử Duy Nhất nói.
“Cô vào trong một chút, tôi cũng có phần văn kiện nhờ cô giao cho Sở Mặc.’’ Vẻ mặt trịnh trọng!
Phòng làm việc của anh, vẫn là lần đầu tiên cô đến.
Căn phòng không lớn, rất sạch sẽ, phân loại từng thứ một.
Tống Khinh Dương nhướn mí mt nhìn cô, duỗi tay vỗ nhẹ tay cô, “Bên ngoài mưa rồi, em có mang ô đi mưa hay không?’’
“Trời mưa sao?’’ Chử Duy Nhất đi tới cửa sổ. Bên ngoài mịt mù, mưa không lớn, tích tích lịch lịch, từng chuỗi nước trượt qua kiếng, “Anh mang ô không?’’
“Anh lái xe.’’ Anh trả lời, ngước mặt lên, “Buổi tối đi cùng?’’
Chử Duy Nhất day day ấn đường, “Có lẽ không cần đâu, để đồng nghiệp nhìn thấy không tốt. Anh tự về đi. Em đi cùng đồng nghiệp.’’
Tống Khinh Dương thở dài, “Chử Duy Nhất, anh cảm thấy cứ như vậy không thể gặp người khác.’’ Anh đi đến bên cạnh cô, cũng đứng thành hàng ở cửa sổ với cô.
Chử Duy Nhất vội vàng trấn an, “Vỗ nhẹ! Thời cơ chưa đến! Em mới đến, trước để em ổn định đã. Nếu như công việc này lại làm không xong, chú Lý và ba em đều sẽ không tha cho em.’’
Tống Khinh Dương hừ một tiếng, giơ tay lên sờ mái tóc của cô.
Chử Duy Nhất ngắm anh, càng nhìn càng cảm thấy mình có lời.’’ Mẹ em gọi điện cho em, thứ sáu tuần này chúng ta cùng ăn cơm.’’
“Mẹ em có nói gì hay không?’’
Chử Duy Nhất thở dài, “Bà hơi giận em, cảm thấy em luôn gạt bà. Thật ra thì em cũng chỉ là báo cho bà biết muộn hơn mà thôi.’’
Tống Khinh Dương khẽ nhíu mày, “Hình như là vấn đề của anh.’’
“Những năm này ba em và mẹ em gần như không liên lạc. Lúc ly hôn, hai người đã hẹn không quen biết lẫn nhau. Em cảm thấy là ba em vẫn chưa quên mẹ em, ông vẫn một mực trốn tránh.’’
Tống Khinh Dương khẽ nhếch khóe môi, “Một khi đã yêu, chắc chắn sẽ không quên đi dễ dàng.’’
Hai người đang đắm chìm trong suy nghĩ, lúc này cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra.
“Tống tổng, phát triển – “ lời của trợ lý dừng lại, bởi vì anh vậy mà thấy vẻ mặt cấp trên là gì kia, thâm tình chân thành, anh xuất hiện ảo giác à? Đây chẳng phải là người mới đến của bộ phận bên cạnh sao?
Chử Duy Nhất vội vàng lùi về phía sau một bước, “Giám đốc Tống, cám ơn sự chỉ bảo của anh! Làm phiền anh rồi.’’ Cô vội vội vàng vàng đi qua.
“Sao thế?’’ Tống Khinh Dương làm mặt nghiêm.
“Ừm, lúc trước nói huấn luyện phát triển năm nay đi cùng tổ của giám đốc Sở, tổ chúng ta đổi lại thời gian lúc đầu sắp xếp vào tháng 12.’’
“Sao lại đổi?’’
“Cấp trên chưa nói, nhưng đây cũng là chuyện tốt mà, đi cùng tổ giám đốc Sở, năm nay lại phải so tài.’’
Tống Khinh Dương suy nghĩ một chút, “Tôi sẽ đi tìm cấp trên nói chuyện, thật ra thì cùng một tổ với Sở Mặc rất tốt.’’
Trợ lý không hiểu, xoay người rời đi. Thật là kỳ lạ!
Lúc tan làm, mưa càng rơi càng lớn. Chử Duy Nhất đã nói với đồng nghiệp, cùng nhau che ô đến trạm xe điện ngầm.
Sau lập thu, nhiệt độ thành phố D dần dần giảm mấy độ.
Gió thu vi vu, mưa gió đan xen. Đang là lúc tan làm, người của công ty lục tà lục tục đi ra.
Chử Duy Nhất đi cùng đồng nghiệp đến cửa. Còn chưa đến trước đài, có người gọi, “Chử Duy Nhất, có người đưa ô cho cô.’’
Chử Duy Nhất hơi sửng sốt, một cái ô màu đen, “Ai đưa thế?’’
Cô gái đứng trước đài nói, “Không biết, tôi đi phòng vệ sinh, quay lại đã thấy ô để trên bàn, phía trên chỉ viết tên của cô.’’
Đồng nghiệp, “Bạn trai cô thật chu đáo.’’
Chử Duy Nhất cười nhẹ, “Đi thôi.’’
Buổi tối Tống Khinh Dương về nhà ba mẹ, trong nhà xảy ra chuyện.
Đột nhiên anh có thêm một cô em họ, tên là Từ Thần Hi. Tống Khinh Dương nhìn cô gái trong hình, xinh đẹp an tĩnh, đôi con ngươi kia hình như rất giống với ba anh.
Bầu không khí trong nhà có chút áp lực.
“Mẹ Thần Hi là cô nhỏ của con, ban đầu bà nội con đồng ý ly dị với ông nội con, đề nghị dắt theo một đứa con, cuối cùng đã chọn cô nhỏ.’’
Đoạn quá khứ của ông cụ, người trong nhà vẫn rất kiêng kị.
“Vậy cô nhỏ bây giờ đang ở đâu?’’ Tống Khinh Dương hỏi.
Mẹ Tống thở dài,”Qua đời rồi, sau đó bà nội qua đời, ba cô bé mới đón nó về.’’ Từ trong giọng điệu của mẹ, anh cũng nghe ra bao nhiêu sự thương tiếc biết vô tận.
“Thật ra thì ba con rất tự trách.’’
“Ba cũng không biết sao?’’
“Tính tình bà nội con rất quật cường, chuyện bà quyết định là sẽ không trở lại được. Lúc đó sau khi bà dắt cô nhỏ của con rời đi, đổi tên đổi họ, cắt đứt tất cả liên hệ với Tống gia.’’
Tống Khinh Dương lại cầm hình lên, nhìn cô gái kia, “Thế thì bây giờ tìm em ấy về lại vì gì chứ?’’
“Con bé này ly hôn rồi, thích một người không nên thích. Người đàn ông kia, nó gọi bằng cậu.’’
“Con nghĩ nhiều rồi! Gần đây xem nhiều tiểu thuyết hay sao? Là họ hàng bên nhà họ Từ, tên con cũng đã nghe qua, Trần Trạm Bắc.’’
Tống Khinh Dương im lặng suy nghĩ trong chớp mắt, “Ông nội nói thế nào?’’
“Ông rất tự trách, từng đi tìm cô bé đó rồi, tình hình không lạc quan.’’
Tống Khinh Dương không kìm được lắc đầu một cái, “Cho nên ông nội muốn chúng ta đi làm thuyết khách.’’
“Không. Chúng ta đi không phải là bởi vì ông, chỉ bởi vì cô bé là con gái của em gái ruột ba con.’’ Mẹ Tống bình tĩnh nói.
Trong lòng Tống Khinh Dương im lặng đọc cái tên đó một lần, Từ Thần Hi.
Thần Hi, ánh nắng ban mai.
Em họ của anh.
Mưa càng rơi càng lớn, Chử Duy Nhất ở nhà một mình, Đại Miêu an nhàn cuộn tròn bên cạnh cô.
Người nào đó không có ở đây, hình như có chút không quen.
Chử Duy Nhất lật điện thoại di động, cũng không có tin nhắn của anh. Cô ngáp một cái, mặt ủ mày chau. Lúc hơn chín giờ, cô gửi một tin nhắn cho anh. “Tống Khinh Dương, Đại Miêu nhớ anh.’’
Khi Tống Khinh Dương nhìn thấy tin nhắn này, tâm tình tích tụ trong một đêm đột nhiên đã khá nhiều. Cuộc gọi đã kết nối, giọng nói trầm thấp khàn khàn, “Tối nay anh không về, nhớ khóa cửa sổ kỹ vào.’’
Cô ừ một tiếng, phát hiện giọng nói anh hơi khác với thường ngày, “Anh sao thế?’’
“Nhà có chút việc, chờ anh về sẽ nói với em.’’ Đáy mắt anh chứa ánh sáng nhỏ vụn, “Duy Nhất – “ anh rất thích gọi tên cô, một lần lại một lần, sẽ chẳng cảm thấy mệt mỏi, “Anh cũng rất nhớ nó.’’
Cúp điện thoại, Chử Duy Nhất ôm Đại Miêu, cảm thấy mỹ mãn.