Anh Thích Em Rất Lâu Rồi

Chương 18

D trung là trường trung học tốt nhất thành phố D, ở nơi đây hàng năm các trường học có danh đều sẽ đưa vào các học sinh giỏi.

Năm ấy, Chử Duy Nhất lấy điểm cao thi vào D trung, nhưng không có bất kỳ vui sướng nào. Kết thúc kỳ thi vào trung học, cha mẹ ly dị, cô cảm thấy trời long đất lở.

Tình sâu của ba mẹ là nghiêm nghị như thế.

“Duy Nhất, ba và mẹ sống cùng nhau không hợp nữa rồi, cho nên ba mẹ quyết định ly hôn.’’ Đây là lời mẹ cô nói với cô.

Chử Duy Nhất không hiểu, không phải ba mẹ rất yêu nhau sao? Bọn họ đã bên nhau mười mấy năm rồi, sao lại đột nhiên không thích hợp? Nhưng lúc đó cô mất hết sức lực, không hỏi ra.

Sau đó, ba lại đi công tác, mẹ dời nhà. Bà nội không nói gì thêm, chỉ qua lưng lại với ba mẹ, im lặng than thở.

Sau cùng Chử Duy Nhất chọn đi nhà bà nội ở.

Cha Chử làm nghiên cứu địa chất, mẹ Chử là bác sĩ, từ nhỏ Chử Duy Nhất cũng rất ngoan, biết cha mẹ bận rộn công việc, học tập của cô chưa bao giờ cần bọn họ phải nhọc tâm.

Sau khi cha mẹ ly dị, Chử Duy Nhất sống cùng bà nội, thời gian một năm, dưới việc làm bạn cùng với bà, cô từ từ ra khỏi  bóng ma cha mẹ ly hôn.

Chỉ là, tính tình cô cũng trở nên trầm tĩnh rất nhiều.

Khi Tống Khinh Dương học tập ở cao trung vẫn rất nhẹ nhàng, thành tích cũng rất tốt. Sau giờ lên lớp môn thể dục, anh hầu như đều ở trên sân bóng, tùy ý tự nhiên.

Mỗi một lần kiểm tra sau khi vào học, Tống Khinh Dương vẫn luôn ở nơi thi đầu tiên, mà Chử Duy Nhất bởi vì độ khó vật lý ở cao trung càng cao, dần dần cũng có chút khó khăn, thành tích vẫn quanh quẩn ở nơi thi ba bốn năm.

Cuộc sống cao trung lúc nào cũng qua thật nhanh, dưới hình thức cố định một ngày tám tiết, một năm lớp mười cứ qua đi như thế, bình thường lại mệt nhọc.

Đến kỳ thi cuối năm lớp mười, đúng giữa tháng sáu, thành phố D mấy ngày nay mưa to không ngừng.

Tống Khinh Dương đến trước khi thi năm phút đồng hồ, đợi sau khi anh ngồi xuống, anh phát hiện người trước mặt anh chưa đến. Thị lực Tống Khinh Dương tốt, kiểm tra đo lường được 5.2, anh thấy tên nơi góc bàn – Chử Duy Nhất.

Anh có chút ấn tượng, lần đại hội toàn trường trước thầy chủ nhiệm đã báo tên của cô, hình như là tham gia cuộc thi viết văn gì đó được phần thưởng hạng nhất.

“Đinh đinh đinh – “ tiếng chuông cuộc thi vang lên, thầy giáo coi thi bắt đầu phát bài thi.

Phòng học lâm vào yên lặng.

Tống Khinh Dương đang suy nghĩ là người ngồi trước mặt không phải là không đến cuộc thi nữa, ở cửa đột nhiên có một bóng dáng vội vàng đi tới, “Thưa thầy, em đến muộn.’’

Giọng nói cô bạn rất khẽ, Tống Khinh Dương ngẩng đầu nhìn sang.

Một cô học sinh mảnh khảnh, mặc đồng phục học sinh, quần áo ướt hơn phân nửa.

Có lẽ thầy gió cũng biết cô, nói với cô,”Cuộc thi bắt đầu rồi, lần thi sau đến sớm một chút.’’

Ánh mắt Chử Duy Nhất nhìn về phía anh, anh biết cô đang tìm chỗ ngồi, nhưng một ánh nhìn không khỏi khiến trong lòng anh căng thẳng. Sau đó Tống Khinh Dương mới phản ứng được, chính là ánh nhìn kia, mới làm cho anh thất (mất) tâm.

Cô kéo nhẹ ghế ngồi, động tác rất nhẹ. Sau khi ngồi xuống, lưng của cô nhẹ nhàng đụng vào bàn anh một cái, chiếc bàn hơi lung lay.

Đuôi ngựa của cô đang nhỏ nước, phía sau lưng ướt một mảng lớn, Tống Khinh Dương thấy được rõ hình dạng đây áo lót của cô. Anh nhanh chóng dời tầm mắt, ngoài cửa sổ, nước mưa cứ như màn nước của dòng chảy thiên nhiên.

Mặt hơi nóng.

Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn gì đó, anh không nhớ được. Anh biết tim mình đột nhiên đập nhanh hơn.

“Mọi người nghiêm túc xem xét đề tài không nên mất chú ý.’’ Thầy giáo trầm giọng nói.

Tống Khinh Dương cúi đầu, tim đập mạnh một hồi.

Không đến một giờ, anh đã viết xong toàn bộ đáp án bài thi. Anh nghe thấy cô đang ho khan, không biết có liên quan đến gặp mưa hay không, cái bàn của cô hơi lung lay.

Lần đó, anh không nộp bài làm trước, kiên nhẫn chờ đợi tiếng chuông.

Cô  vẫn cúi đầu, trên giấy nháp viết chằng chịt đầy những tín toán theo công thức.

Tống Khinh Dương nhìn thấy, thứ hai đếm ngược từ dưới lên, cô viết một bước trung gian sai.

Nửa giờ trôi qua rất nhanh, cuộc thi kết thúc.

“Bài thi truyền lên từ phía sau.’’

Tống Khinh Dương nhận bài thi truyền tới từ phía bạn học, anh vỗ nhẹ đầu vào cô, “Bạn ơi – “

Chử Duy Nhất quay đầu lại, khóe mắt rủ xuống, ánh mắt chỉ nhìn chăm chú vào bài thi, nhanh chóng nhận lấy, hoàn toàn chẳng ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Mưa, đã dần ngớt.

Chử Duy Nhất thu dọn cặp sách, có người đi tới bên người cô, chắc là bạn học cùng lớp. Tống Khinh Dương thong thả nhấc túi lên từ từ mà đứng ở chỗ ngồi.

“Chử Duy Nhất, sao ngày hôm nay cậu đến muộn thế?’’

“Thân thể bà nội tôi không được khỏe, nằm viện rồi.’’

“À! Vậy cậu làm sao? Mấy ngày nay đều phải thi đó?’’

“Buổi tối tớ đi bệnh viện chăm bà.’’

...

Cuộc thi tiếng anh xế chiều hôm ấy, Tống Khinh Dương không gặp lại Chử Duy Nhất. Anh buồn bực. Nhìn chỗ ngồi trống không phía trước, khi thi vài lần thất thần, thầy giáo vài lần đến gõ bàn anh.

Liên tiếp ba ngày, Chử Duy Nhất cũng không đến cuộc thi.

Cho đến cuộc thi cuối cùng, ngày đó thi chính là chính trị. Chử Duy Nhất đã xuất hiện.

Cô vẫn là người vào phòng cuối cùng, ngày đó cô không mặc đồng phục học sinh, mà lại đổi thành một bộ váy liền màu trắng, sạch gọn như thế, mái tóc dài của cô xõa ra, trán dùng cái kẹp màu đen cố định lại.

Tất cả mọi người đều đem lực chú ý tập trung vào cuộc thi, chỉ có Tống Khinh Dương chú ý đến cô.

Trên tay áo cô đang mang vải bố chịu tang màu đen.

Tống Khinh Dương giật mình, đại não như bị người gõ một cái, anh biết có nghĩa là gì.

Cô nhẹ nhàng đi tới chỗ ngồi ngồi xuống.

Cuộc thi lần đó, Chử Duy Nhất nộp bài sớm, vội vàng tới vội vàng đi.

Sau khi có thành tích cuộc thi, bắt đầu chia ban. Tống Khinh Dương đi ban vật hóa một cách tự nhiên, Chử Duy Nhất thì qua ban sử chính. Cùng học ở một tòa nhà, một ở tầng dưới cùng, một ở tầng trên cùng.

Tống Khinh Dương lại nghe thấy tên cô, thầy (cô) giáo dạy ngữ văn sẽ đem bài văn của cô cầm đến lớp học. “Các em nhìn bài văn Chử Duy Nhất viết xem, lại xem lại các em, học sinh các em có thể dùng tâm chút xíu được không hả!’’

“Thầy (cô) ơi, thầy không thể đem khuyết điểm của bọn em so với người ta được.’’

Ánh mắt thầy (cô) dạy ngữ văn như lưỡi đao, “Thầy (cô) nghe nói đứng nhất thành tích tiếng anh ban cũng là Chử Duy Nhất.’’

“Không, thầy (cô) ơi, còn Tống Khinh Dương ban chúng ta nữa!’’

Tống Khinh Dương không biết rốt cuộc cô có biết anh hay không.

Lớp mười một Chử Duy Nhất bắt đầu trọ ở trường,Tống Khinh Dương không xuất hiện cùng cô nữa.

Ở trường thỉnh thoảng anh cũng sẽ thấy cô, cô lại chưa bao giờ từng nhìn qua anh một lần. Khi đó, ngăn kéo anh thường thường sẽ có đủ loại phong thư  và sô cô la.

Cuộc sống khô khan, mọi người cũng học biết tìm thú vui. Nam sinh không khỏi sẽ nói chuyện tới cô gái đẹp. Nữ sinh xinh đẹp ban khoa học xã hội rất nhiều, cái này đã được công nhận.

“Tớ nghĩ Lam Nguyệt ban 1 đẹp đó.’’

“Vậy cậu theo đuổi đi?’’

“Chử Duy Nhất kia các cậu quen không? Chỉ là có chút hướng nội.’’

“Sao cậu biết người ta hướng nội?’’

“Người ban bọn họ nói mà. Nhưng mà người cậu ấy tốt lắm, bút ký trong lớp đều có thể cùng hưởng.’’

“Chử Duy Nhất sao, con người cậu ấy tốt thật, cuối kỳ thi lớp mười, bà nội cậu ấy qua đời, cậu ấy thi thiếu vài môn. Nhưng mà vào ban khoa học xã hội thực nghiệm như thường, bởi vì thầy chủ nhiệm là họ hàng nhà cậu ấy.’’

“Thành tích người ta tốt cũng được công nhận.’’

Tống Khinh Dương nghe bọn họ nói chuyện, chẳng nói câu nào.

Có lần bạn học trong lớp ngày trước hỏi mượn anh bài thi số học, vị bạn học kia vừa lúc ở ban khoa học xã hội thực nghiệm. Tống Khinh Dương liền tự mình đưa bài thi cho vị bạn học kia.

Vị bạn học đó vô cùng cảm kích, “Tống Khinh Dương, rất cám ơn cậu.’’

Hai người đứng ở trên sân thượng. Tống Khinh Dương mắt sắc nhìn thấy ở một góc sân thượng có người, tầm mắt anh ngừng lại.

Tống Khinh Dương thản nhiên nói, “Lớp các cậu địa thế tốt thật, vẫn còn một mảnh đất trống lớn thế này.’’

Tống Khinh Dương liếc nhìn bóng lưng Chử Duy Nhất, “Bạn học cậu?’’

“Đúng vậy, nữ bá chủ học tập của lớp tớ. Nhưng mà không thích nói lắm.’’

Ba năm cao trung, ở bãi tập anh gặp được cô. Cô vòng quanh đường băng chạy bộ plastic, anh đang đá banh, cố ý đưa banh đến bên cạnh cô, sau đó anh không còn tinh thần, bị người khác san ngã xuống đất, chờ anh đứng lên, Chử Duy Nhất đã chạy xa. Anh nhìn bóng lưng cô, chỉ có thở dài.

Ở trường học anh gặp cô ở căn tin, cô mua cà phê, anh xếp hàng sau lưng cô, nhưng cô đều chẳng quay đầu lại.

Tống Khinh Dương là một cậu con trai nội liễm, nhất định sẽ không có chuyện viết thư tình.

Năm lớp mười hai đó, mỗi ngày đều sống qua những đề nhiều như ném bom. Từ lớp mười một Tống Khinh Dương đã bắt đầu học tiếng Đức, trình độ cũng không tệ. Một buổi chiều cuối tháng năm, trường học thông báo thông báo tốt nghiệp.

Bắt đầu từ ban 1, thông báo ban 1 xong, thì người ban 1 đều tự rời khỏi. Tống Khinh Dương ở trong người người tìm kiếm Chử Duy Nhất, thật vất vả cho anh tìm được, lại phát hiện bên người cô vẫn còn người khác.

Anh ở phía xa chờ đợi, anh suy nghĩ người nọ là ai. Khi thấy người nam sinh đó lôi kéo Chử Duy Nhất, thế giới của anh ầm ầm sụp đổ.

Sau đó, anh rời đi, tự giới thiệu đã chuẩn bị thật lâu của anh không dùng được. 

“Này, Chử Duy Nhất, tôi là Tống Khinh Dương ban 18, lần thi cuối kỳ năm lớp mười kia, tôi ngồi ở chỗ phía sau cậu – “

Chỉ là Chử Duy Nhất chưa bao giờ biết anh, người nam sinh từng ngồi sau lưng cô đó.