Tống Khinh Dương khẽ vỗ vỗ cô, “Chìa khóa đâu? Tôi đưa cô về nhà.’’ Thanh âm của anh ôn nhu như nước vậy, Chử Duy Nhất tựa như cuối cùng đã bắt được khối gỗ nổi.
“Tôi không muốn về nhà.’’ Chử Duy Nhất tựa ở đầu vai anh, cô nhắm mắt lại, “Chỉ có một mình tôi, tôi không muốn về nhà. Bà nội cũng không trở lại nữa, bà nội tôi không theo tôi nữa rồi.’’
“Được, vậy không về nhà.’’ Tống Khinh Dương để yên cô ở một chỗ trên xe.
“Chử Duy Nhất – “ Anh đang gọi tên cô.
“Cô biết tôi là ai không?’’
Chử Duy Nhất mơ hồ nói, “Anh là bạn học của tôi, Tống Khinh Dương ban mười tám.’’
“Biết là tốt rồi. Cũng không sợ gặp phải người xấu.’’ Tống Khinh Dương thay cô thắt chặc giây an toàn, lái xe về hướng chỗ ở của anh.
Khi đi ngang qua tiệm thuốc, anh xuống xe đi mua một ít thuốc. Chử Duy Nhất còn đang nghiêng đầu ngủ yên ở đằng kia.
Đến dưới lầu nhà anh, anh nhẹ nhàng gọi Chử Duy Nhất, sốt đến mơ mơ hồ hồ. Anh tới gần cô, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, sát vào gần như vậy, đau khổ trên mặt cô, làm cho tâm anh sợ hãi cả lên. Anh nghiêng thân, hôn mắt cô.
Nhà trọ này của Tống Khinh Dương, một tuần anh cũng sẽ tới ở hai ba ngày, cho nên vẫn cho mời người giúp quét dọn. Hai phòng ngủ một phòng khách, phòng ở thiết kế theo phong cách nam tính.
Tống Khinh Dương thu xếp cô ở phòng ngủ chính, gấp một cái khăn lông giúp cô lau mặt.
Chử Duy Nhất mơ hồ, vùi ở trên giường lớn mềm, cô càng thêm không muốn mở mắt. Tống Khinh Dương có phần bất đắc dĩ, mặc cho cô ngủ.
Anh tắm xong, ngồi ở phòng khách xem tư liệu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Chử Duy Nhất tỉnh lại, vừa mở mắt thấy hoàn cảnh xa lạ, cô chợt giật mình tỉnh giấc bò dậy. Cô nhìn quần áo trên người, nhăn nhúm.
Trước mắt hoàn toàn là phòng ngủ phái nam, bộ ra trải giường đơn màu xanh đậm, mang theo hương thơm thoang thoảng. Cô đứng dậy, thấy đầu giường để một chén nước, còn có một hộp thuốc.
Chử Duy Nhất cầm lên nhìn một cái, là thuốc hạ sốt. Cô sờ sờ cái trán của mình, vẫn còn nóng một chút.
Đại não đang đeo ngược, nhớ lại từng chút từng chút một. Cô bụm mặt, “Để cho tôi ngủ chết luôn cho rồi.”
Cuối cùng chờ lúc cô tâm tình ổn định, cô mới chậm rãi đi ra ngoài phòng ngủ. Đèn phòng khách đang sáng choang, Tống Khinh Dương ngồi ở trên ghế sa lon, bên tay đang đặt mấy quyển sách dày sộp, trang sách vang lên tiếng soàn soạt.
Chử Duy Nhất cứng đờ ở đằng kia.
Phòng khách yên tĩnh, chỉ nhớ tiếng lật sách soàn soạt của anh.
Khi Tống Khinh Dương ngẩng đầu lên mới phát hiện cô đứng ở đằng kia, không có một chút sắc mặt nào. “Đã tỉnh rồi?’’ Anh khép sách lại.
Chử Duy Nhất như mới tỉnh từ trong mộng, cô hơi ngại ngùng, đi đến, “Cám ơn anh.’’
Tống Khinh Dương thấy chân cô đang để trần, vỗ vỗ sô pha bên người, “Trên mặt đất lạnh ngồi xuống rồi nói.”
Chử Duy Nhất muốn đâm đầu vào tường, mất mặt vứt xuống nhà.
“Còn nhớ đã xảy ra chuyện gì chứ?’’ Tống Khinh Dương hỏi. Hay không chỉ là ốm đau trên thân thể, Tống Khinh Dương đang suy tư.
Chử Duy Nhất nắm tay, “Không nhớ được.’’
Tống Khinh Dương nhíu mày, “Uống thuốc ở đầu giường chưa?’’
Chử Duy Nhất gật đầu một cái.
“Cô đã phát sốt, tại sao gọi cô cũng không tỉnh.’’ Tống Khinh Dương nói.
Chử Duy Nhất chớp chớp lông mi, để lại trên mặt hai hàng bóng râm.
Bóng đêm an bình, buổi tối như vậy, cô và anh lẳng lặng mặt đối mặt.
“Tống Khinh Dương, lúc anh đi học có người thích không?’’ Cô mở miệng, thanh âm khàn khàn, chần chờ bất an, mười ngón tay đan xen vào nhau.
Chử Duy Nhất khẽ nhíu mày, mi mắt rủ xuống, cô nhìn bàn trà, “Trước đây từng thích một cậu học sinh.’’ Tim hơi nhói đau “Anh ấy lớn hơn chúng ta hai tuổi, từ nhỏ chính là học sinh gương mẫu.
Cô không lên tiếng, khuôn mặt Tống Khinh Dương căng thẳng. Anh đoán được chính là anh ta khiến cho cô trở thành trạng thái ủ rũ ngày hôm nay.
“Bố anh ấy và mẹ tôi làm việc ở cùng một bệnh viện, học tiểu học tôi đã biết anh ấy, thành tích anh ấy tốt, khi còn bé anh ấy thường dạy tôi làm bài tập, công việc của bố mẹ tôi bề bộn nhiều việc, có đôi khi tan học anh ấy sẽ tới đón tôi, rồi tôi đi ăn cơm nhà anh ấy, khi đó tôi rất sùng bái anh ấy.’’ Sau đó thích anh.
“Nhưng anh ấy lại thành anh trai của tôi, quan hệ rất kỳ quái.’’ Vành mắt Chử Duy Nhất hơi ướt át, “Tôi cho là anh ấy vẫn xem tôi như em gái, sau đó tôi đi miền Bắc học đại học. Nhưng bây giờ anh ấy lại quay đầu tìm tôi. Tống Khinh Dương. Anh nói tôi nên làm như thế nào?’’
Trầm mặc như nước.
Chử Duy Nhất vừa nói xong liền hối hận, cô gượng gạo kéo kéo khóe miệng, “Tôi đang mộng du à.’’
Tống Khinh Dương hít một hơi thật sâu, “Chử Duy Nhất, bây giờ cô còn thích người đó không?’’
Chử Duy Nhất đứng ở đằng kia, trầm ngâm chỉ chốc lát, lắc đầu. “Anh có thể cho rằng tôi rất không kiên định hay không?’’ Trong lòng khó chịu chua xót.
“Không có.’’ Tống Khinh Dương bình tĩnh mà nói, “Bây giờ cô buông xuống được thì tốt rồi.’’
Chử Duy Nhất cười nhìn về phía anh, “Tôi còn muốn uống nước.’’
Cô xoay người, anh chậm rãi mở miệng, “Trước đây tôi cũng từng thích một cô bạn học.’’
Chử Duy Nhất lập tức quay đầu lại, “Hả?’’
Tống Khinh Dương nhìn vẻ bát quái để lộ trên mặt cô, mơ hồ thở dài một hơi, Chử Duy Nhất cô thực là làm ký giả lâu rồi! “Không còn sớm nữa, cô ở tạm chỗ này một đêm, đêm nay ngủ ở phòng ngủ chính, đồ toilet đều có đủ.’’ Anh không muốn tiếp tục đề tài này cùng cô nữa, đứng dậy về phòng ngủ thứ hai, đóng cửa, khóa lại!
Khóa lại!
Chử Duy Nhất nghe thấy thanh âm đóng cửa lộp cộp vang lên, cô ngây ngốc chỗ, không thể tin được.
Anh một người đàn ông ngủ còn khóa cửa? Nghĩ rồi lại nghĩ, Tống Khinh Dương đang đề phòng cô sao?
Tống Khinh Dương tức giận , là bị Chử Duy Nhất chọc giận. Về một đêm kia, anh cũng không chợp mắt được.
Chử Duy Nhất uống thuốc hạ sốt rồi nên ngủ không tệ.
Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, nam khóa cửa, Chử Duy Nhất đứng kẹt cửa phòng, lắng nghe bên trong có âm thanh vang lên hay không.
Hồi lâu khách phục cũng không có tiếng gì, cô liền đi vào toilet, vọt vào tắm qua loa một cái. Cô nhìn kỹ đồ vật của Tống Khinh Dương, không có dầu gội đầu Thanh Dương, dùng đều là đồ nước ngoài lâu năm.
Chử Duy Nhất nằm trên giường nào, nhưng làm sao cũng không ngủ được. Giấc ngủ cô vốn cũng không tốt, một chốc rồi tỉnh, hầu như đều có thể trợn mắt đến hừng đông.
Vừa nhắm mắt lại đại não sẽ hiện lên gương mặt của Si Thanh Viễn.
Đau, bất đắc dĩ, nện vào tim cô tầng tầng lớp lớp.
Nghỉ hè tiểu học năm thứ ba, anh mang theo cô đi học bơi, một tháng, cô mới học được cách bơi chó.
Năm tiểu học thứ năm đấy, mẹ Si Thanh Viễn bị bệnh qua đời, lần đầu tiên cô thấy anh khóc, anh không chịu ăn, cô nói, “Anh không ăn em cũng không ăn.’’ Cô nắm lòng bàn tay anh, “Sau này anh làm bác sĩ có được không? Như vậy có thể cứu rất nhiều người.’’
Tốt nghiệp sơ tam, Chử Duy Nhất lấy thành tích tốt nhất thi vào D trung, cô cười nói với anh, “Si Thanh Viễn, em lại học cùng một trường với anh rồi.’’ Sau đó, cha mẹ ly hôn, giống như sét đánh giữa trời quang.
Cô ngơ ngác nhìn anh, “Si Thanh Viễn, ba mẹ đang nói đùa đúng không?’’
Cuối cùng không phải thế.
Sau đó, mẹ cô gả cho ba anh, cô và anh dần dần xa lánh.
Lại sau nữa, bà nội cô qua đời, tâm tình Chử Duy Nhất một dạo rơi xuống đáy cốc. Cô từng bất chấp hỏi anh, nhưng mà vẫn không có được đáp án.
Cô mang mình đày tới phương Bắc, dùng thời gian hơn sáu năm để buông bỏ một người.
Sáu năm, tuổi hoa đẹp nhất của cô.
Chử Duy Nhất chôn mặt vào trong gối, mới đột nhiên phát hiện đây không phải là gối đầu của cô, vẻ mặt nóng bừng, may mà, gối đầu không biết chủ nhân.
Hơn năm giờ sáng Chử Duy Nhất mới lim dim ngủ, đang lúc mơ mơ màng màng cô nghe thấy bên ngoài có tiếng người đi lại. Chử Duy Nhất móc điện thoại di động ra, nhìn thấy đã sáu giờ rồi, cô đứng lên, thay quần áo.
Chử Duy Nhất kéo kéo góc áo, “Buổi sáng tốt lành.’’ Ánh nắng từ bên ngoài vào đây, cả phòng sáng tỏ.
“Sớm.’’ Anh quay đầu lại, con ngươi đen đậm lóe lên gì đó rồi biến mất. “Đi rửa mặt, tôi đi làm điểm tâm.’’
“Hả, sao có thể không biết ngại như thế được? Chúng ta đi ra ngoài ăn đi, tôi mời anh.’’ Cô đã chim gáy chiếm tổ chim khách, sao không biết ngại để cho anh xuống bếp.
Tống Khinh Dương liếc cô một cái, dây thanh gợn sóng không kinh động, “Lần sau đi.’’
Chử Duy Nhất bất an đi rửa mặt, lại trở về phòng dọn giường đệm, cầm những sợi tóc cô rơi ở trên giường nhặt lên.
Tống Khinh Dương đến gọi cô thì thấy cô đang khom lưng ghé vào trên giường, “Chử Duy Nhất – “
Trong tay Chử Duy Nhất đang nắm tóc, “Tôi – “ vội vã từ trên giường nhảy xuống. “Tôi đang nhặt tóc, đầu tôi rơi tóc đặc biệt nhiều.’’
Để cho cô ngất đi thôi!
“Ờ, ăn xong bữa sáng lại nhặt đi.’’ Anh lãnh đạm nói.
Bữa sáng, trứng chiên, sữa tươi, bánh mì.
Chử Duy Nhất nói, “Bữa sáng anh đều anh những thứ này sao?
Tống Khinh Dương gật đầu, “Đi học ở nước ngoài trên cơ bản thì đối mặt với thế cả.’’
Thanh tâm quả dục.
“Gần công ty chúng tôi có con phố, nơi đó có rất nhiều thức ăn vặt, hoành thánh, bánh dày, bánh thịt bò rán, bánh rán hoa quả, còn có mì khô, mì nhỏ Trùng Khánh, mùi vị đều rất ngon.’’
Tống Khinh Dương nâng mi nhìn cô, “Bữa sáng tôi làm vị không tốt sao?’’
Chử Duy Nhất vội cắn một miếng trứng chiên, “Trứng chiên không già không non, vị rất ngon.’’
Tống Khinh Dương hé miệng cười. ở chung càng nhiều, anh mới phát hiện,Chử Duy Nhất là một cô gái đáng yêu.
Ăn bữa sáng xong, Chử Duy Nhất chủ động đi rửa bát, Tống Khinh Dương cũng không từ chối. Anh về phòng thay quần áo, ngày hôm nay anh phải đi bệnh viện.
Hai người ra ngoài, Tống Khinh Dương đi lái xe, Chử Duy Nhất tinh tế đánh giá tiểu khu.
Cô cảm thấy có chút quen thuộc vô hình.
Đến tận khi xe chạy ra khỏi tiểu khu, Chử Duy Nhất chợt nhớ tới, cô tìm nhà mới cũng ở đây.
“Tôi xuống đường XX là được.’’ Công ty anh và công ty cô không cùng hướng.
“Ngày hôm nay tôi xin nghỉ, không đi công ty, đưa cô đi làm trước.’’
Chử Duy Nhất theo bản năng hỏi một câu, “Anh muốn đi đâu?’’
Đáy mắt Tống Khinh Dương đột nhiên lướt qua một chút ý cười, “Bà nội tôi bị bệnh phải nằm viện.’’
Chử Duy Nhất sửng sốt, cô nên nói tiếp sao đây, cô im lặng rồi im lặng, “Hôm khác tôi đi thăm bà ấy.’’
“Được.’’ Tống Khinh Dương vui vẻ mà đồng ý.
Chử Duy Nhất: ...
Anh không nên từ chối lại một lần sao? Ít nhất nói một câu không cần phiền đâu.
Chử Duy Nhất xuống xe Tống Khinh Dương, hai chân hơi mềm. “Cám ơn anh, trên đường cẩn thận.’’
Cô luôn luôn nói cám ơn với anh, lúc nào có thể tiết kiệm đi hai chữ này đây. Tống Khinh Dương ngẫm nghĩ, vươn tay đưa một túi gì đó, “Thuốc cảm đều ở trong đó, một lần một viên.’’
Chử Duy Nhất nhìn ngón tay xinh xinh của anh, tâm tựa như kẹo đường mềm.
Tống Khinh Dương lại lấy ra một món khác, “Ô của cô.’’
Trong lòng chử Duy Nhất hơi lộp bộp, mất tự nhiên nhận lấy nhanh chóng.
“Chử Duy Nhất – “ anh trầm giọng mở miệng, mà đồng thời, một thanh âm khác cũng vang lên, “Chử Duy Nhất – “ vang hơn cả tiếng của Tống Khinh Dương.