Anh Thắng Thế Giới

Chương 45: Thất sách

Một từ ‘chị’ này của người lãnh cảm, khiến cho cánh tay chống lên bàn của Đàm Lê muốn nhũn cả ra.

Cô gắng gượng mới chống đỡ được. Sau đó, đối diện với đôi mắt u ám tựa như biển sâu của người nọ, Đàm Lê thức thời xoay người đứng thẳng, biểu cảm cũng trở nên đứng đắn.

“Làm phiền rồi.”

“……..”

“Tôi đi nộp bài tập đây.”

“……….”

Con nhóc xấu xa bay cũng nhanh lắm.

Đàm Lê theo bậc thang đá của bậc thềm phòng học đi xuống. Lúc đi còn thất thần vài giây, cuối cùng cô chỉ đành chột dạ lấy ra hộp kẹo từ trong túi áo, đổ một viên cho vào miệng xem như tự an ủi chính mình.

Có cô và Tần Ẩn một tới một lui, các bạn sinh viên khác cũng lục tục đem bài vẽ của mình lên nộp.

Chờ cho Đàm Lê đến trước bục giảng, cô giáo đang khom lưng cúi đầu khóa lại các thiết bị đa phương tiện, cô ấy không giương mắt lên mà chỉ ôn hòa nói: “Đặt ở đây là được rồi.”

Đàm Lê vừa nghĩ nếu cô giáo mà phát hiện ra bức tranh này Đàm Lê vẽ chính mình, thì chắc sẽ nghĩ cô tự kỷ biết bao nhiêu, vừa đặt bức tranh lên trên đống bài tập mà các sinh viên đã nộp.

Sau đó cô mút viên kẹo, lơ đãng nhấc mắt, trong khoảng cách gần liền thấy rõ diện mạo của cô giáo này.

Đàm Lê cứng đờ.

Cô giáo đứng trên bục giảng búi tóc đơn giản, dù nhìn cũng đã ngoài bốn mươi tuổi rồi, nhưng theo ngũ quan vẫn có thể cảm nhận được tuổi xuân thì hẳn là một mỹ nhân.

Đàm Lê do dự sao gương mặt này lại quen thuộc kiểu gì ấy, cảm giác đã từng gặp đâu đó rồi.

Đàm Lê thất thần chừng vài giây, cô giáo đã khóa xong thiết bị đa phương tiện, sau khi đứng dậy thì theo phản xạ nhìn lên xấp giấy tranh vẽ kia, rồi tầm mắt dừng lại ở bức tranh trên cùng.

Đó là một bức họa chì, dù tác giả chỉ đặt bút vẽ đại khái thôi nhưng hình ảnh và kết cấu cùng trình tự đều rất đầy đủ, rõ ràng là năng khiếu không tệ.

Cô giáo kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Bức này là do em vẽ…..”

Khi ánh mắt lần đầu chạm phải gương mặt của Đàm Lê. Khác với đại đa số nhiều khác lần đầu gặp Đàm Lê bị mái đầu trắng ngà xoăn dài hấp dẫn ánh nhìn, cô giáo này nhìn gương mặt cô rất chăm chú.

Vài giây ngắn ngủi này, biểu cảm của cô ấy biến đổi từ kinh ngạc, do dự, thẫn thờ và rồi cả mất mát, thậm chí còn nhiều nữa.

Đàm Lê cũng bừng tỉnh, cô mẫn cảm phát giác ra được điều gì đấy. Đầu lưỡi cuốn lấy viên kẹo lật lại, sau đó Đàm Lê ngửa mặt lên, nghiêm túc nở nụ cười tươi rói: “Cô ơi, cô biết em ạ?”

Cô ấy hoàn hồn: “Em, chắc em là Đàm Lê nhỉ?”

Đàm Lê trừng mắt, bày ra vẻ mặt mờ mịt, “Ơ, trong trường em nổi tiếng đến mức độ này rồi sao?”

Cô ấy cười che dấu: “Cô đã thấy ảnh chụp của em rất nhiều lần, cũng từng nghe nói qua về em….Cô và ba em là bạn bè, quen biết nhau từ rất nhiều năm rồi. Chỉ là không ngờ đến, hóa ra em lại là sinh viên đại học F.”

Câu nói tràn đầy cảm xúc và khá nhiều thông tin này, khiến cho Đàm Lê khẽ nheo mắt lại.

Rồi cô cười: “Vậy à? Đáng tiếc là cho đến bây giờ em cũng chưa từng nghe ông ấy kể lại mình có một người bạn đang dạy học ở đại học F này, nếu không em nhất định sẽ sớm đi đến thăm cô rồi.”

Vẻ mặt cô giáo thoáng chút không tự nhiên, nhưng cô ấy im lặng một hồi rồi chỉ hỏi lại một câu: “Ba của em, ông ấy vẫn khỏe chứ?”

Đàm Lê không đáp.

Nhìn đối phương chỉ thiếu điều đem mấy chữ ‘cô và ông ấy có một câu chuyện cũ’ dán lên mặt, Đàm Lê cảm thấy đáy lòng trào dâng lên một loại cảm giác buồn nôn.

Không phải nhằm vào cô giáo trước mặt.

Chỉ là đột nhiên cô lại nhớ đến một buổi tối mười mấy năm về trước, trong căn phòng tĩnh mịch, dưới ánh trăng lạnh băng, và người phụ nữ nằm trên chiếc giường tối đèn.

Cả đêm hôm đó Đàm Văn Khiêm vẫn không xuất hiện, có lẽ người này còn đang ở trong một góc nào đó thuộc về một thế giới ồn ào, xa hoa trụy lạc, ôm một hồng nhan tri kỷ, cùng nhau vui vẻ chăng?

Đàm Lê hạ thấp mắt, đầu lưỡi cuốn kẹo dừng lại thật lâu, cảm nhận vị ngọt nơi đỉnh đầu viên kẹo. Cô cuốn nó đến bên răng mình, chầm chậm cắn.

“Ông ấy khá tốt,” Đàm Lê nghe được tiếng cười trong trẻo lộ ra ý lạnh của mình, “Ít nhất thì vẫn còn sống.”

Sắc mặt cô giáo biến đổi.

Nếu vừa rồi chỉ là một cảm giác mơ hồ, thì giờ phút này ác ý của Đàm Lê đối với Đàm Văn Khiêm đã không còn che giấu. Cô giáo bối rối khó hiểu nhìn lại, mới phát hiện ra cô gái đang cúi đầu dường như trạng thái không được ổn……..

Khi Đàm Lê áp lực đến khe khẽ rùng mình, đầu vai cô bỗng nhiên nặng đi.

Đàm Lê lập tức bị kiểu khác biệt tinh thần này kéo về lại, cô thất thần quay đầu theo bản năng, nhìn sau lưng mình.

“Em quên đem áo khoác.”

Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu cô, tự nhiên và bình tĩnh.

Cô giáo kinh ngạc: “Em là….”

Tần Ẩn đứng ở phía sau thân người Đàm Lê, vẻ mặt vô cảm cúi đầu, chỉnh lại áo khoác trên người cô cho chỉnh tề. Sau khi làm xong, anh mới lạnh lùng nâng mi: “Em là bạn trai Đàm Lê.”

“Vậy à, được rồi, em mau dẫn em ấy về nghỉ ngơi đi.” Cô ấy nói.

Tần Ẩn nhìn đối phương thản nhiên vuốt cằm, anh hơi cúi mình xuống dừng lại bên tai cô gái: “Chúng ta đi nhé.”

Đàm Lê không phản ứng cũng không phản kháng, theo tấm áo khoác Tần Ẩn khoác lên trên vai cô, xoay người đi về hướng cửa phòng học.

Cô giáo ở sau lưng bọn họ, cũng yên lặng thở phào nhẹ nhõm.

Ngay khi cô ấy lưỡng lự muốn rời đi, hai thân ảnh kia dừng lại.

“Khoan đã.”

“…” Tần Ẩn nghe được giọng nói của cô gái bên cạnh, tựa như là vừa mới tìm lại được tinh thần. Anh nghe lời dừng lại.

Đàm Lê thoát khỏi khuỷu tay anh, cô quay đầu lại nhìn về hướng giảng viên trên bục cách mình mấy mét. Nhìn nhau thật sâu trong vài giây, Đàm Lê dường như muốn khắc hình ảnh của đối phương vào trong đầu.

Cô giáo bị cô nhìn như thế thì có chút sợ hãi.

Đàm Lê chầm chậm cong cong ánh mắt: “Quên mất, cô giáo đây nên xưng hô thế nào ạ?”

Cô giáo do dự: “Cô họ Ứng, Ứng Tuyết Dung.”

“Được, em sẽ nhớ kỹ.”

Đàm Lê tặng cô ấy một nụ cười rạng ngời.

“Cô Ứng Tuyết Dung, hẹn gặp lại.”

*

Sau bậc thang của hội trường đại học F có một đường cây xanh, nằm ở phía Tây Nam của vườn trường, gần đó ngoại trừ con đường nhỏ đi thông qua hội trường, chỉ có một tòa nhà cũ.

Dựa theo cách nói của mấy đàn chị đàn anh, thì đây là tòa nhà thí nghiệm đầu tiên trong lịch sử của đại học F, sau này khu dạy học được mở rộng thêm, các tầng lâu mới cũng thi nhau mọc lên, tuy rằng tòa cũ kỹ này không bị phá bỏ đi, nhưng cũng đổi thành kho lưu trữ hồ sơ, rồi dần dần biến thành một khu bỏ hoang.

Bình thường bên này cũng không có sinh viên đến sinh hoạt, vậy nên trở thành nơi thưa thớt người nhất trong khuôn viên trường.

Rề rà từ hội trường ra đến sau lầu, Đàm Lê cũng không nói được câu nói, cô đi một vòng không phân định phương hướng, cuối cùng liền dừng lại ở khu cũ nát này, tay đút túi áo, tựa như đang ngây ngốc ngẩn người.

Không biết bao lâu trôi qua, viên kẹo trong miệng ngậm tan rồi, cô mới lười nhác nhìn bãi đất trống trước mặt mở miệng: “Tôi ngây người lâu vậy rồi, là một người bạn trai đủ tư cách, đáng ra anh nên hỏi tôi đang suy nghĩ gì mới phải.”

Gió thổi qua tán cây cũng ngưng lại.

Phía sau Đàm Lê, người vẫn luôn ở cạnh cô dừng lại, rất nghe lời cô mà hỏi: “Em đang nghĩ gì.”

“Ui, hỏi gì mà không có chút cảm tình nào cả,” Đàm Lê bĩu môi, “Đương nhiên là tôi đang suy nghĩ về nhân sinh.”

“……”

Đàm Lê quay đầu lại, cười đến xán lạn: “Đùa thôi. Tôi vẫn đang cố nhớ lại, tôi cứ có cảm giác cô giáo vừa nãy rất quen mắt.”

Tần Ẩn: “Vậy em nghĩ ra chưa.”

Đàm Lê tiếc nuối nhún vai: “Vẫn chưa.”

Ước chừng là gần đến giữa trưa, các giáo viên và sinh viên trong trường đều đi ăn cơm, nên đường cây xanh vốn đã an tĩnh, lúc này trừ hai người họ ra cũng không còn ai khác.

Đàm Lê đút tay trong túi, chầm chậm đi đến trước mặt Tần Ẩn.

Đến khi chỉ còn lại tầm mấy chục cm, cô dừng lại, nhìn mũi chân của hai người, đột nhiên ngẩng mặt lên: “Sao anh vẫn chưa đi vậy, bạn trai?”

Tần Ẩn rũ mắt.

Anh còn thật tình nhìn kỹ cô gái trước mặt này, im lặng một hồi mới tìm ra được một cái cớ không tồi: “Không phải em bảo muốn tặng quà sinh nhật cho tôi sao?”

“A,” Đàm Lê thật sự bất ngờ, “Mém chút nữa là quên rồi.”

Cô kéo ba lô của mình lên, có vẻ thật tình tìm kiếm, Đàm Lê lấy từ trong ba lô ra một cái hộp khá to màu trắng. Nhưng lại không đưa ngay cho Tần Ẩn, mà huơ huơ: “Anh đoán xem, đây là món quà gì.”

Tần Ẩn liếc mắt nhìn cái logo của thương hiệu thể thao nổi tiếng quốc tế in trên hộp đựng quà này. Lại phán đoán hình dạng lớn bé của các món, anh hiểu ra: “Bao cổ tay?”

Đàm Lê trừng mắt nhìn anh: “Bây giờ thì tôi tin anh lần đầu yêu đương rồi.”

Người lãnh cảm câm nín vài giây, dễ dàng lĩnh ngộ được ý tứ của Đàm Lê, anh rất biết nghe lời sửa miệng: “Không đoán được.”

Đàm Lê tức cười: “Chậm rồi.”

Cô duỗi tay lấy cái bao cổ tay trong hộp ra, lại nhớ đến thứ gì đó. Đàm Lê dừng tay lại, cơn tức vừa rồi liền biến thành ý cười xấu xa nghịch ngợm.

Đàm Lê vô tội ngẩng mặt: “Lần anh đi siêu thị ở trường ấy, có phải đã từng nói qua là không thích màu hồng nhạt đúng không?”

Tần Ẩn rũ mắt.

Không ngoài dự liệu của anh, Đàm Lê lấy trong hộp ra ba cái hộp đựng bao cổ tay để lên trên——-

Tất cả đều là màu hồng nhạt.

Dày dày còn phản quang nữa.

Cô gái nhỏ cười vô cùng kiêu ngạo: “Đẹp không? Bao cổ tay kiểu nam màu hồng nhạt khó mua lắm đó, tôi phải chạy đến mấy cửa hàng liền mới mua được ba cái.”

Tần Ẩn nhận lấy ‘quà sinh nhật’, cất ba hộp bao cổ tay cay mắt này vào trong, đồng thời vô cảm đáp lại: “Đẹp.”

Đàm Lê được tiện nghi còn khoe mẽ: “Ngữ điệu của anh nghe chẳng chân thành tí nào cả.”

Tần Ẩn: “Tại sao lại mua 3 cái?”

“Sinh nhật của anh không phải là ngày 1 tháng 11 sao?” Đàm Lê cúi đầu, điểm danh từng cái một trong tay Tần Ẩn: “Anh xem, 111, vừa vặn 3 cái.”

Tần Ẩn: “……”

Sau khi nói xong, Đàm Lê lại còn nhớ ra: “À đúng rồi.”

“?”

Đàm Lê lại nở nụ cười vô hại: “Đây là món quà đầu tiên mà bạn gái anh tặng cho anh, cũng chắc chắn là món quà cuối cùng rồi. Vậy nên xem ngày nào tốt, anh mang cho tôi ngắm nhé?”

Tần Ẩn rũ mắt nhìn cô.

Ý cười trên gương mặt Đàm Lê cũng không thay đổi, cứ thế ngửa mặt đối mắt với người lãnh cảm.

Sau đó cô thấy người lãnh cảm xoay mặt đi, khinh khỉnh đáp khẽ: “Duỗi tay.”

Đàm Lê vô cùng chờ mong đưa tay ra.

Tần Ẩn thả hộp quà lên trên tay cô.

Ánh mắt Đàm Lê sáng lên, ngữ điệu nghe cũng cố gắng giả vờ tiếc nuối: “Ôi chao, mới ngày thứ ba đã từ—-”

Lời còn chưa dứt, cô nhìn thấy Tần Ẩn lại lấy một cái hộp đựng bao cổ tay, xé mở gói đựng, lấy ra một cái bao cổ tay màu hồng nhạt.

Đàm Lê: “?”

Vài giây sau, một cái bao cổ tay hồng nhạt phấn nộn bọc lên trên cổ tay vừa trắng vừa lạnh mà sắc bén của người đàn ông này.

Đàm Lê: “…..”

Mẹ nó, thất sách rồi.

Vậy mà nhìn cũng rất đẹp nữa chứ.

Cổ tay mang bao cổ tay hồng nhạt nâng lên, xoa nhẹ lên đỉnh đầu cô gái còn đang ảo não, tựa như đang vỗ về vuốt ve một con vật cưng nhỏ vậy.

Tên lãnh cảm nào kia tựa hồ đang nở nụ cười rất ư là khinh bỉ.

“Hết hy vọng đi, bé con à.”

——–

Tác giả có lời muốn nói:

Tần-người lãnh cảm-nhưng dần hóa thê nô-Ẩn.