Tuy miệng nói vậy chứ cô thật sự rất đau. Anh không thích cô mà còn phải cưới cô nữa.
Dĩ Linh biết Vương Vũ Phong chỉ cưới Nguyệt Trinh vì cha mẹ anh ta mà thôi chỉ khổ cho Nguyệt Trinh sau này.
“Nguyệt Trinh có gì thì cứ tâm sự với mình đừng giấu nhé.”
“ưm, hì hì học thôi cô vào rồi.”
“ừ, học thôi.”
Chuyện cứ thế trôi đi Nguyệt Trinh cứ đi học rồi về chuẩn bị bữa như thường mặc dù biết anh không ăn nhưng vẫn cứ làm cho có lệ nhỡ đâu anh ăn thì sao. Vào một hôm, cô cùng với Dĩ Linh cùng với Trần Hạo Vũ là anh học khóa trên của hai cô đi ăn. Đang ăn thì Dĩ Linh có việc lên về trước còn lại hai người.
“Nguyệt Trinh hiện giờ em đang làm gì?”
“Dạ em đang làm thêm ở tiệm bánh ngọt ạ.”
“Vậy sao?”
“Dạ, còn anh?”
“Anh đang làm bài luận để cho xong kì thực tập sắp tới.”
“Vậy ạ.”
Hai người đang nói chuyện vui vẻ bỗng nhiên cô cảm thấy có một đạo ánh mắt đang hướng về phía cô quay lại thì nhìn thấy anh đang đi vào cùng một người phụ nữ nhìn rất xứng đôi với anh. Còn cô, cô chỉ là một sinh viên nghèo nhờ có mẹ anh và mẹ cô là bạn thân cô mới cưới được anh nhìn thế nào cũng không xứng với anh gì cả.
Sau khi ăn xong cô được học trưởng đưa về vừa bước vào cửa cô liền thấy anh đang ngồi dựa vào ghế sopha đợi cô.
“Anh về rồi sao?”
“Cô mà cũng biết đường về cơ đấy?”
“Anh nói gì vậy?”
“Cô còn hỏi sao?Hôm nay cô đi cùng ai?”
“Tôi đi cùng với ai mà chả được.”
“Cô....”
Cô không cho phép bản thân mình phải nộ ra vẻ mình thích anh cô không muốn để anh biết điều đó.Sau đó cô quay người về phòng thì bị một lực kéo lại.