Trong lúc chờ đợi, Khương Nghênh hơi lo lắng, cô sợ bị người quen nhìn thấy.
Ai biết Mạnh Cảnh Thư lại phô trương như vậy. Có lẽ do được sinh ra trong một gia đình giàu có, từ bé đã là con cưng của trời, lại lớn lên trong sự đánh giá, soi xét của người khác nên anh đã không còn sợ ánh mắt hay lời đàm tiếu của thiên hạ nữa rồi.
Nhớ hồi mới bước chân vào cấp ba, trường học bắt buộc phải mặc đồng phục, ai cũng như ai đều ngoan ngoãn tuân theo. Chỉ có mình anh là luôn đến trường với những bộ cánh sành điệu, mỗi ngày một kiểu, một tuần bảy ngày, không trùng ngày nào. Cô còn nhớ anh rất thích mặc đồ màu đen. Nếu hôm nào phải lên kéo cờ, anh sẽ khoác tạm một cái áo vào để ứng phó cho qua. Chào cờ xong anh lập tức cởi ra, động tác vô cùng thuần thục. Mỗi lần Khương Nghênh lên đọc diễn văn đều nhìn thấy trong một rừng xanh mướt có một chấm đen nổi bật.
Quá là nổi luôn.
Anh cũng bị thầy giám thị bắt hoài, bị la thì cũng ngoan ngoãn nghe theo được tầm hai, ba ngày gì đấy rồi lại chứng nào tật nấy thôi.
Lên năm hai cũng có nhiều học sinh nổi loạn hơn, quần áo không còn màu trắng xanh đơn thuần nữa mà được điểm thêm phụ kiện, hoa văn,… mà Mạnh thiếu gia luôn dẫn đầu, đi trước mọi người một bước. Anh bắt đầu lén xăm mình, học hút thuốc. Vào giờ nghỉ giải lao buổi trưa và tiết tự học buổi tối, nhân lúc các giáo viên đi ăn, nghỉ ngơi, nếu không đi đá bóng thì anh cũng sẽ tìm một góc, cùng mấy bạn nam khác phì phà điếu thuốc.
Có hôm Khương Nghênh đang đi kiếm một nơi vắng vẻ để học bài thì nhìn thấy. Cô gái mặc đồng phục học sinh, tay cầm sách tiếng anh và máy mp3, ngây ngốc nhìn đám người đằng trước, ngại ngùng đỏ mặt. Vài người huýt sáo trêu chọc, Mạnh Cảnh Thư thấy cô ngơ ngác đứng đó liền hất cằm, ra hiệu cho cô rời đi. Khương Nghênh sực tỉnh, nhanh chóng bỏ chạy lấy người.
Lúc anh quay lại lớp, Khương Nghênh cảm thấy mình nên khuyên nhủ bạn học, không thể để cậu ấy bước vào con đường tệ nạn đấy được. Cô dùng cả tâm huyết của mình để giảng giải blah blah, không biết có vào đầu Mạnh Cảnh Thư được chút nào không nhưng anh vẫn “ừ” một tiếng xem như đáp lại. Trước khi đi còn dặn dò cô: “Đừng mách giáo viên nhé.”
Khương Nghênh rất buồn, nhưng cũng không thể làm gì hơn. Cô bất lực rồi, chẳng ai nói được anh cả. Đi học thì thường xuyên đến trễ, có khi còn cúp tiết tự học buổi tối. Học kỳ này đã hai lần anh bị lập biên bản rồi, Khương Nghênh nhắc anh trong tuần này nhất định không được vi phạm thêm bất cứ lỗi nào nữa vì đã không thể đếm nổi số lần Mạnh Cảnh Thư bị phạt suốt ba năm nay nữa rồi.
Khương Nghênh thật sự tò mò, anh không thấy phiền khi cứ bị cô nhắc nhở hoài à.
Anh lạnh nhạt trả lời: “Bị phạt sẽ phải thông báo cho gia đình. Ông bà tôi còn đáng sợ hơn cậu.”
“……”
Đến giờ Khương Nghênh vẫn không thể hiểu nổi, một học sinh ngoan hiền như mình sao lại để ý cậu ta nữa.
Cuộc sống như một trò đùa, không thể lường trước được điều gì.
Một chiếc xe từ từ dừng lại……
Chiếc xe màu xám đậm, nhưng vẫn cùng kiểu dáng với chiếc kia.
Cũng giống như mấy cái quần trước đây của anh, cùng màu, cùng thương hiệu nhưng khác kiểu.
Mạnh Cảnh Thư bối rối trước sự nhiệt tình của cô, anh khó hiểu nhìn qua: “Em cũng vậy.”
Haiz, vẫn có hơi lúng túng ha.
Khương Nghênh bĩu môi, không nói gì.
Cả hai đều từ chỗ làm ra, đều mặc áo sơ mi phối với quần âu. Trên mặt cô còn nguyên lớp trang điểm, mùi nước hoa cũng chưa phai. Nhìn vào cứ tưởng họ đang chuẩn bị đi họp chứ ai nghĩ là đi ăn đâu.
Im lặng một hồi, thấy người ngồi cạnh không nói gì, Mạnh Cảnh Thư chủ động mở miệng: “Dạo này bận lắm à?”
Thật ra là không, nhưng Khương Nghênh vẫn gật đầu: “Có chút.”
Mạnh Cảnh Thư liếc sang, hóa ra cô đang cắm cúi chơi điện thoại.
Điện thoại……
Anh đánh tay xoay vô lăng, dửng dưng nói: “Tôi cũng vậy.”
Thì?
Đầu Khương Nghênh đầy dấu chấm hỏi.
Hôm nay cô rất nhiệt tình và dễ thương mà. Anh lại làm sao thế?
Ngẫm nghĩ một chút, cô cất lời: “Vụ của anh đã được giao cho tòa thụ lý rồi đó. Tôi sẽ thường xuyên gọi điện hỏi thăm nhưng cái gì cũng phải làm theo thủ tục. Chúng ta vẫn phải chờ.”
Mạnh Cảnh Thư cau mày: “Em cứ liên lạc với trợ lý Lưu để giải quyết. Không cần phải báo cho tôi.”
Khương Nghênh nhẹ nhàng đáp: “Ồ, vậy à? Hôm bữa nói chuyện thì trợ lý Lưu bảo tổng giám đốc Mạnh rất quan tâm đến việc này nên tôi mới nhắc đến thôi.”
Bầu không khí lập tức trở nên tĩnh lặng.
Mạnh Cảnh Thư phớt lờ cô.
May sao hôm nay tâm trạng của Khương Nghênh rất tốt.
Không thích nói chuyện thì thôi, vẫn hào phóng khi mời khách là được.
Mạnh Cảnh Thư đưa thực đơn cho cô: “Em chọn đi.”
Sức ăn của hai người không lớn nên Khương Nghênh chỉ chọn một đĩa ếch xào xả ớt và hai chén chè làm món tráng miệng.
“Xong rồi.”
Mạnh Cảnh Thư cầm lấy thực đơn, anh liếc mắt nhìn qua rồi ngạc nhiên: “Chỉ vậy thôi à?” Khương Nghênh chống cằm, gật gật đầu.
Bởi vì không cần xếp hàng đợi, nên từ lúc vào quán cô đã rất vui, chọn món xong thì nhìn anh cười ngây ngô.
Mạnh Cảnh Thư nhìn nụ cười ngốc nghếch của cô thì thở dài, rũ mắt định chọn thêm vài món.
Khương Nghênh sợ bệnh thiếu gia của anh phát tác rồi gọi cả bàn tiệc nên vội đoạt lấy thực đơn, đưa cho người phục vụ, dặn dò: “Chè đừng thêm đá.”
Khi quay đầu lại, cô thấy Mạnh thiếu gia đang nhìn cô chằm chằm.
Khương Nghênh: “Đừng có nhìn tôi như vậy. Anh phải tự lượng sức mình chứ, đừng có lãng phí thức ăn.”
Mạnh Cảnh Thư mặc kệ cô.
Khương Nghênh: “……”
Người này sao thế? Đẹp trai mà lại tự kỷ à? Chẳng giống cô, càng ngày càng thông minh lanh lợi.
Ếch xào sả ớt, chè giải nhiệt thanh mát. Khương Nghênh vui vẻ chụp lấy chụp để, còn đăng lên nhóm khoe khoang.
Ăn uống no say rồi, Khương Nghênh mới nhớ tới cái tủ lạnh trống rỗng nhà mình. Thế là cô nói lời tạm biệt với Mạnh Cảnh Thư: “Tôi muốn đi siêu thị mua đồ, anh về trước đi. Bye bye.”
Mạnh Cảnh Thư nhìn đồng hồ, hỏi: “Không về làm việc à?”
Khương Nghênh nói: “Sếp đi công tác rồi. Chiều nay tôi được nghỉ.”
Mạnh Cảnh Thư gật đầu, nói: “Tôi đi siêu thị với em.”
Khương Nghênh nhướng mày: “Anh không đi làm à?”
Mạnh Cảnh Thư kiêu ngạo nhìn cô: “Tôi là chủ mà.”
Khương Nghênh: “……”
Mạnh Cảnh Thư bước lên thang cuốn và vươn tay kéo cô theo. Thang từ từ đi xuống, vì anh đứng thấp hơn một bậc nên Khương Nghênh cao bằng anh, có vẻ còn nhỉnh hơn. Anh nhìn hình ảnh được phản chiếu trên thành thang cuốn thì đột nhiên lùi bước, đứng cạnh cô. Sau đó nghiêng đầu, nhìn qua người bên cạnh.
?
Đồ trẻ con!
Khương Nghênh học anh lùi lại một bậc, hất cằm, miễn cưỡng nhìn xuống.
Mạnh Cảnh Thư “hừ” một tiếng: “Đồ trẻ con.”
Cái gì??!!!
Cô rút lại suy nghĩ anh bị tự kỷ!!!
Gần lối vào siêu thị có rất nhiều quán ăn nhỏ, Khương Nghênh bị một tiệm trà sữa hút hồn liền dừng bước.
Cô hỏi: “Anh muốn uống gì để tôi đi mua.”
Mạnh Cảnh Thư im lặng hai giây, nói: “Năm phút trước, em vừa nói no mà.”
Khương Nghênh: “Ừ, cũng qua năm phút rồi mà.”
“……” Mạnh Cảnh Thư bất lực: “Tôi không uống, em mua cho em là được rồi.”
Khương Nghênh: “Không uống thật à? Ngon lắm đó.”
Mạnh Cảnh Thư lạnh lùng đáp: “Nhưng không tốt cho cơ bụng của tôi.”
Khương Nghênh cười nghiêng ngả, sau đó cô tự đi mua một ly nóng hổi rồi vui vẻ hút trân châu, còn khen ngợi trước mặt Mạnh Cảnh Thư: “Siêu ngon luôn!”
Mạnh Cảnh Thư bị hành động khoa trương của cô làm cho bật cười, đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi cô: “Hồi trung học em uống hoài mà không ngán à?”
Hồi đó họ học trường nội trú, trừ cuối tuần và các ngày lễ ra, muốn ra ngoài thì phải có giấy phép. Lúc ấy Mạnh Cảnh Thư làm bạn với rất nhiều người xấu, anh thường xuyên trốn ra ngoài chơi, lúc ấy anh toàn tìm Khương Nghênh lấy giấy phép. Mỗi lần nghe cô dặn dò, anh đều không kiên nhẫn mà đồng ý, sau đó lại vui vẻ rời trường. Đến tiết học buổi chiều thì quay về, còn tiện tay đặt một ly trà sữa lên bàn cô. Chẳng hiểu sao lúc ấy đám con gái đều rất thích uống cái này.
Nhưng giấy phép cũng có hạn, Khương Nghênh thấy cả chồng giấy dày đã vơi đi không ít, sợ giáo viên hỏi đến nên cô đành tìm Mạnh Cảnh Thư khuyên nhủ, bảo anh đừng đi ra ngoài nữa. Anh nhắm mắt đồng ý, không được mấy ngày, lúc Khương Nghênh ra ngoài lấy nước, liền nhìn thấy Mạnh Cảnh Thư chạy ra từ một hướng lạ, đó không phải là hướng đi của ký túc xá.
Trong giờ học, cô hỏi anh: “Cậu trèo tường ra ngoài à?”
Lúc ấy Mạnh Cảnh Thư đang vùi đầu làm bài, nghe cô hỏi liền giật mình, anh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh trông rất dữ tợn. Khương Nghênh dần nín thở dưới ánh nhìn chằm chằm của anh. Lúc cô tưởng anh chuẩn bị nổi giận, thì anh lại bắt đầu dụ dỗ: “Sẽ mua trà sữa cho cậu mà, đừng nói giáo viên nha.”
Đang lúc dậy thì nên giọng anh bị vỡ, rất trầm, chỉ mình cô nghe thấy, trái tim cô như bị giấy nhám chà xát, có chút tê dại.
Khương Nghênh còn định nói thêm nhưng lại bị cắt ngang bởi tiếng ồn của đám đông xung quanh. Do họ gần gũi quá, mấy người xung quanh lại không nghe được nội dung câu chuyện nên có chút hiểu lầm,bèn ồn ào trêu ghẹo.
Không còn cách nào, Khương Nghênh nhỏ giọng dặn dò: “Cẩn thận chút đừng để bị bắt.”, rồi xoay người về chỗ ngồi.
Bạn cùng bàn của Mạnh Cảnh Thư đi vệ sinh về, cười cười trêu cô: “Ủy viên kỷ luật ơi, hay là tụi mình đổi chỗ tiết tự học đi. Để hai cậu tiện tâm tình.”
Chuông vào tiết vang lên, Khương Nghênh uy hiếp: “Cậu mà nói linh tinh nữa thì coi chừng tớ.”
Cứ như vậy, Khương Nghênh được uống trà sữa miễn phí cả nửa học kỳ. Cuối cùng, vào một hôm đẹp trời, Mạnh Cảnh Thư “ngã ngựa” bị bắt, bị mời lên phòng giám thị chịu trận cả tiếng đồng hồ. May là thành tích của anh tốt nên chỉ bị báo cho phụ huynh và tịch thu điện thoại.
Cũng gần mười năm rồi.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, ký ức trong cô cũng không còn rõ nữa nhưng cảm giác rung động vẫn còn đấy, cứ như mới ngày hôm qua vậy.
Khương Nghênh nhai trân châu, chậm rãi đáp: “Cũng do anh bất cẩn quá. Nếu không bị bắt thì tôi vẫn được uống rồi.”
Cô dùng một tay để đẩy xe nên có hơi nghiêng ngả, Mạnh Cảnh Thư liền đỡ lấy, bàn tay gân guốc với màu da bánh mật tương phản với tay cầm màu đỏ, trông vô cùng nổi bật.
Anh quay sang, hỏi cô: “Em thật sự không có nói cho giáo viên biết à?”
Khương Nghênh lên án: “Á à, hóa ra anh vẫn luôn nghi ngờ tôi!”
Niềm tin cơ bản giữa người với người đâu?
Anh bật cười: “Đi hướng nào?”
Khương Nghênh hút trà sữa, dùng cằm để chỉ, hai má phồng lên như cái bánh bao.