Anh Sai Rồi. Trở Về Bên Anh, Được Không?

Chương 11: Là hận anh hay là yêu đến tận cùng



Cô sắp xếp đồ đạc xong thì nhận được tin nhắn messenger của Phương Doanh Doanh rủ đi dạo phố, vốn không khí trong nhà đã nhàm chán nay có thêm Diệp Vân càng thêm khó xử nên cô đồng ý đi ngay. Mặc tạm chiếc váy trắng rồi ra khỏi nhà, Phương Doanh Doanh lái xe đưa cô đến trung tâm thương mại xa hoa bậc nhất thành phố S, cả hai quyết định đi dạo sẵn tiện mua sắm giải sầu. Bước vào trung tâm thương mại Đế Cảnh, lập tức ánh mắt người trong trung tâm đều bị hai cô gái mới bước vào thu hút.

"Trời ơi! Mau nhìn hai cô gái kia đi, thật xinh đẹp."

"Phải nói là tiểu tiên nữ nha..."


"Nhìn cô gái váy trắng kia đi, phải nói là vẻ đẹp thoát tục, khí chất thần tiên a..."

...

Hàng loạt lời nói nhận xét xì xào vang lên cũng không làm hai cô gái bận tâm bởi vì sinh đã quá quen với những lời có cánh này rồi.

Hai cô gái dạo một vòng trung tâm thương mại, đi đến đâu đều hút mắt người nhìn bởi vẻ đẹp kinh diễm đến đó. Hôm nay trung tâm thương mại đặc biệt đông người, khi lướt qua một khu cửa hàng của nhãn hiệu thời trang nổi tiếng, bước chân An Ninh chợt khựng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm xuyên qua bức tường kính vào bên trong.

"Ninh Ninh, sao vậy?" Phương Doanh Doanh vốn đang vui vẻ trò chuyện thì thấy An Ninh đứng sững lại, mắt nhìn vào phía bên trong cửa hàng.


An Ninh đứng đó, lặng nhìn hồi lâu. Bên trong có một đôi tình nhân trẻ, cô gái mới từ phòng thử đồ bước ra trên người cô ấy mặc một chiếc váy trất đẹp. Còn chàng trai đang nhìn cô ấy mỉm cười dịu dàng, ánh mắt chan chứa tình yêu. Sẽ chẳng sao đâu nếu chàng trai đó không phải là anh và người con gái kia không phải Diệp Vân. Cô yêu anh suốt nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ nhận được một ánh mắt hay nụ cười của anh dịu dàng đến thế, ánh mắt anh dành cho cô luôn là lạnh lùng chán ghét. Là cô quá yêu anh hay là cô cứ cố chấp mong ngóng một thứ chẳng thuộc về mình? Rồi dần dần lại cứ thế lún sâu, vùng vẫy trong cái tình yêu mù quáng ấy rồi không dứt ra được... yêu một người không sai, nhưng yêu một người không thuộc về mình lại là sai, sai hoàn toàn!

Thấy cô cứ đứng thất thần hồi lâu, Phương Doanh Doanh nương theo ánh mắt cô, cảnh tượng bên trong làm cho đứng hình:"Con mẹ nó chứ, đi dạo cũng gặp phải đôi cẩu nam nữ kia."

Cô không nói gì, vẫn đứng im nhìn chằm chằm vào trong cửa hàng đó. Phương Doanh Doanh vốn đã chán ghét đôi tra nam tiện nữ kia, thấy cô như vậy trề môi:"Ninh Ninh, cậu vẫn còn yêu tên tra nam đó à, hửm?"

Cô thở dài lắc đầu:"Mình rất muốn không yêu anh ta nữa nhưng mình không thể điều kiển trái tim mình được..." Cái cảm giác rất yêu nhưng phải hận này rất bất lực, yêu không được mà hận thì không xong. Rốt cuộc ngay cả bản thân cô cũng không biết mình cần phải làm gì nữa. Là hận anh hay là yêu đến tận cùng?

Phương Doanh Doanh thở dài, cô hiểu nỗi lòng của An Ninh bây giờ, người chồng mình dốc hết tâm can ra để yêu đột nhiên có người khác mà người đó lại là bạn thân hẳn là ngang trái biết bao. Bỏ thì thương mà vương thì tội, buông cũng đau mà nắm lấy cũng đau. Hazz...


"Mình không muốn đi dạo ở đây nữa, Doanh Doanh chúng ta đi nơi khác đi."

"Ừ, nghe cậu." Phương Doanh Doanh ngay lập tức kéo cô đi ra cửa...:"Đúng rồi Ninh Ninh, hay chúng ta về thăm cô chú An đi."

Quá nhiều chuyện xảy ra nên lâu rồi cô cũng chưa gặp họ, cô và ba mẹ với anh trai chỉ nói chuyện qua điện thoại. Bởi cô biết đã đắc tội với Chung Giai Hạo anh thì An gia sẽ khó lòng yên bình nên cô cố gắng hạn chế hết sức không đi gặp họ. Hôm nay có Phương Doanh Doanh ở đây, cô muốn gặp ba mẹ mình, cô rất nhớ họ. Cô vội vàng đồng ý, cùng Phương Doanh Doanh trở về An gia, lâu rồi cô cũng chưa về nhà, nên ngay khi xe đỗ lại, trong trái tim cô có một ngọn lửa xúc động cháy bùng mãnh liệt.