Anh Phạm Một Sai Lầm

Chương 22

Mặt trời ngã về Tây, ánh chiều hoàng hôn dần dần buông xuống, đám người Triển Ngưng từ sở thú đi ra.

Tôn Uyển cào cào tóc, nhìn về phía Triển Ngưng hỏi: “Cùng nhau ăn cơm không?”

"Không được, mẹ mình đã nói phải về nhà ăn cơm.” Triển ngưng đặt hai tay trên vai Triển Minh Dương bắt lấy cậu, chọc cho cậu ở đằng kia cười trốn.

Tôn Uyển chỉ chỉ Triển Minh Dương, “Hạ thủ lưu tình chút đi, mọi người đều sắp cười đến chết. 

Triển Ngưng cúi đầu liếc nhìn, đứa nhỏ cười toét miệng giống y như đồ ngốc, “Không được, đứa nhỏ này rất giỏi nhịn.”

". . . . . ." Tôn Uyển, “Mình thật đồng tình em ấy.”

Cách đó không xa là bãi đậu xe, bị bóng tòa nhà bên cạnh che khuất hơn phân nửa, tình trạng kẹt xe đã không còn khủng bố như lúc ban ngày. 

Trình Cẩn Ngôn đang dựa vào bên cạnh một chiếc xe nhỏ, xuyên thấu qua cửa sổ xe lẳng lặng nhìn đám người đứng nói chuyện phía xa xa.

Phó Nhất nhìn theo, “Vừa rồi cậu bạn nhỏ chào hỏi em là bạn ở cùng nhà em đang ở sao?”

Trình Cẩn Ngôn tạm thời đến nhà người khác ở mặc dù là bí mật, nhưng bí mật thế nào cũng không thể một chút cũng không bị lộ, ít nhiều vẫn sẽ có vài người biết rõ, nhất là người Phó gia cùng Trình gia có giao tình không cạn. 

"Ừm.” Trình Cẩn Ngôn gật gật đầu. 

Phó Nhất lại nhìn Triển Ngưng bên kia, “Ở bên nhà đó có bị khi dễ hay không?”

Trình Cẩn Ngôn lắc đầu một cái.

Phó Nhất nghi ngờ nhìn cậu, không quá tin tưởng lời cậu nói. Từ chút tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi cô rõ ràng cảm giác được thái độ lạnh nhạt không thân thiết gì. 

Phó Nhất: "Thật sao?"

Trình Cẩn Ngôn không lên tiếng, bởi vì cậu nhìn thấy đám người Triển Minh Dương đi về phía bên này, suy nghĩ nhoáng lên một cái, liền chầm chậm kéo cửa sổ xe xuống. 

Triển Minh Dương đắt tay Triển Ngưng tràn đầy sức sống không phụ sự mong đợi của mọi người, trong nháy mắt con ngươi trợn tròn một vòng, bỏ tay Triển Ngưng ra, chạy tới, vịn lấy cửa sổ xe nhìn Trình Cẩn Ngôn. 

"Cẩn Ngôn, cậu cũng phải về nhà rồi à?”

"Ừ." Trình Cẩn Ngôn từ trên xe bước xuống, “Tôi đã mua cho cậu một cái người máy thật to này.”

Triển Minh Dương, “Mình cũng thu thập rất nhiều người máy cho cậu, chừng nào thì cậu về nhà của mình?”

"Hai ngày nữa mới về." Trình Cẩn Ngôn nhỏ giọng nói, vừa lén nhìn sang Triển Ngưng. 

Triển Minh Dương, “Mẹ mình mua cho cậu quần áo mới, đặt ở trước đầu giường. Mình cũng có, hai đứa mình đều giống nhau, chờ cậu trở về hai đứa mình cùng mặc.”

". . . . . ." Quần áo Trình Cẩn Ngôn đều được đặt may, cậu đối với thái độ hưng phấn về chuyện “mua quần áo giống nhau rồi cùng mặc chung” không thể giải thích được, nhưng vẫn gật đầu, “Được.”

Triển Minh Dương còn muốn nói điều gì đó, nhưng Triển Ngưng đã cắt ngang, “Chờ cậu ấy trở lại hai đứa hãy nói chuyện nữa, hiện tại chúng ta về nhà trước, đợi lát nữa trễ sẽ không đón được xe.”

Trình Cẩn Ngôn vội vàng nói: “Chị, ngồi xe bọn em trở về đi.”

Trên xe Phó Nhất cũng không có đi xuống, nghe thấy lời Trình Cẩn Ngôn nói mới quay đầu nhìn ra, cười nói: “Đúng vậy, chúng tôi đưa các người trở về.”

"Không cần.” Triển Ngưng kéo Triển Minh Dương đến bên cạnh mình ôm, “Ngồi xe bus rất là tiện lợi.”

Cô lại gật đầu cười với đối phương, sau đó lôi kéo Triển Minh Dương đi. 

Bóng dáng mãnh khảnh của thiếu nữ đi xa, tóc đuôi ngựa dài theo nhịp bước đung đưa lắc lư. 

Trình Cẩn Ngôn còn đứng tại chỗ, giọng Phó Nhất thúc giục vang lên: "Tiểu Ngôn, lên xe."

Trình Cẩn Ngôn đáp lời, sau khi lên xe liền hướng mắt nhìn về phía bên kia, chị em Triển gia vừa đúng lúc quẹo cua, bị che khuất. 

Tài xế nổ máy chầm chậm lái xe đi. 

Phó Nhất nói: “Hay là thương lượng với dì nhỏ một chút đừng đi đến nhà kia ở nữa, chị nhìn cô bé kia cũng không dễ ở chung.”

Trên thực tế sự rung chuyển của Trình gia so với ban đầu đã ổn định hơn rất nhiều, việc tiếp tục sống nhờ nhà người khác này có cũng được mà không có cũng không sao. Muốn tiếp tục ở thì ở, muốn trở về thì trở về, Nghiêm Triết Trí từng nhắc đến vấn đề này với cậu, nhưng Trình Cẩn Ngôn từ chối. 

Cho cậu một mình một người ở trong một căn biệt thự to như vậy cùng với một đám người làm chỉ biết nịnh nọt, cậu tình nguyện ở lại trong nhà họ Triển, xem nhà của bọn họ tuy nhỏ, ồn ồn ào ào, nhưng đó mới là bộ dáng của một gia đình, hòa thuận ấm áp. 

Trình Cẩn Ngôn ở lại trong ngôi nhà này, nhìn những con người ở đó, sẽ có một loại cảm giác xa lạ mãnh liệt lại dị thường khao khát thuộc về.  

"Không có, thật ra thì chị ấy tốt vô cùng." Trình Cẩn Ngôn nói.

Phó Nhất khẽ nhíu lông mày, “Không gạt chị? Thái độ của cô gái đó nhìn không mấy thân thiện, nhìn thấy em cũng không có chút phản ứng nào.”

Lời này khiến cho trong lòng Trình Cẩn Ngôn không biết là tư vị gì, nhưng Triển Ngưng không mong muốn nhìn thấy cậu cũng không phải là ngày một ngày hai, tính tình người nọ chính là như vậy, nếu đã gặp thì sẽ giúp đỡ. 

Ngược lại Trình Cẩn Ngôn lại nghĩ đến sự việc bị nhốt trong thang máy lần trước, bản thân đã chôn trong lòng cô, được cô chặt chẽ che chở. Dù cuối cùng bị cậu cắn đến sắp rớt một miếng thịt cũng không có đẩy cậu ra.

Trình Cẩn Ngôn chỉ lắc đầu một cái, đưa mắt hướng ngoài cửa sổ.

Phó Nhất cũng không nói gì thêm nữa, chỉ là khoát tay lên trên đầu cậu, từng chút từng chút vuốt ve. 

________KẹoĐắng~~~~d/đ/l/q/đ________

Bởi vì sớm biết được tin tức Trình Cẩn Ngôn sẽ trở về, thừa dịp thời tiết tốt Lý Tri Tâm liền mang chăn mền trong nhà ra sân thượng phơi nắng. 

Triển Minh Dương ngồi trên mặt đất trong phòng khách loay hoay những người máy muốn đưa cho Trình Cẩn Ngôn, Triển Ngưng đi ra ngoài không chú ý liền giẫm phải một cái. 

Triển Minh Dương giống như mèo bị giẫm phải đuôi nhảy dựng lên, “A A A A, người máy của em!!!!”

Triển Ngưng nhấc chân lên, cúi đầu quét mắt qua. Vốn đám người máy được sắp xếp trong tư thế ngay ngắn trực tiếp bị san bằng, “A, bị dẹp rồi, không sao, lần sau đi siêu thị mua cái mới.”

"Cái này tương đối khó được, em ăn rất lâu mới thu thập được!" Triển Minh Dương có chút khổ sở nhặt lên bóp bóp, bộ dáng nhìn thật tội nghiệp. 

Triển Ngưng nắn bóp cổ của người máy, “Cùng lắm thì ăn thêm vài bịch bánh cá nhỏ, sẽ tìm ra được thôi.”

". . . . . ." Triển Minh Dương cúi đầu, hình như cũng không còn cách nào tốt hơn. 

--- ------ ----

Lúc Trình Cẩn Ngôn đến đã là buổi tối, Nghiêm Triết Trí đi cùng, còn ôm một đống đồ lớn, đưa người đến xong hắn liền rời đi. 

Người máy tặng cho Triển Minh Dương chính là loại người máy bản lớn gần bằng bọn họ, làm cho Triển Minh Dương kích động đến sắp hỏng rồi, người máy bản thân thu thập được liền khó tránh khỏi càng khó coi hơn. 

Nhưng cậu vẫn lấy dũng khí móc ra đưa, nhỏ giọng nói: “Mình thu thập rất lâu, chính là không lớn bằng của cậu.”

". . . . . ." Trình Cẩn Ngôn sửng sốt hai giây, tiếp lấy, trong tay liền trực tiếp cầm lấy năm cái, “Ừ, rất đẹp!”

Có màu hồng tinh khiết, màu lục tinh khiết, còn có màu lam tinh khiết, rất rực rỡ.

Lý Tri Tâm kéo người đến trước mặt, rút một bao lì xì ra nhét vào trong tay Trình Cẩn Ngôn, vuốt ve mặt cậu vài cái, cười nói: “Chúc Cẩn Ngôn nhà chúng ta từng ngày trôi qua đều bình an.”

Bao tiền lì xì không lớn, còn có chút mỏng, nhưng mà từ trước đến nay Trình Cẩn Ngôn đều chưa từng được, trên mặt phong lì xì là hai đứa bé vui mừng, cậu lật qua lật lại xem.

Lý Tri Tâm còn nói: “Tiền mừng tuổi mấy đứa đều tự giữ lấy, nhưng mà không thể tiêu xài lung tung. Nếu để mẹ biết mấy đứa tiêu xài lung tung, từ nay về sau sẽ không cho tiền tiêu vặt nữa.’

Trình Cẩn Ngôn gật đầu một cái, mặc dù không nói gì, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóe miệng nhếch lên cao thì có thể thấy được bản thân cậu có bao nhiêu vui vẻ.

Lúc này giọng nói Triển Ngưng truyền tới: “Tiền của mình mà không thể tự mình làm chủ, như vậy được sao?” 

Lý Tri Tâm vung tay một cái, “Nếu thấy không tốt thì con trả lại đây cho mẹ.”

"Tiền đã cho đi giống như là nước đỗ đi, không thể thu trở lại.” Triển Ngưng từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, cũng không còn tỏ vẻ gì với Trình Cẩn Ngôn, trực tiếp đi về phòng ngủ.  

_______KẹoĐắng….d:đ:l:q:đ_______

Rửa mặt xong thì lên giường ngủ, lúc này cửa phòng ngủ bị người nhẹ nhàng cẩn thận đẩy ra, Triển Ngưng vừa nhìn thấy người đến, trong nháy mắt liền nghiêm giọng: “Qua hết năm, tôi không thể để cậu ngủ ở đây được nữa.”

Trình Cẩn Ngôn mặc một thân đồ ngủ hình cọp con, cũng là đoạn thời gian trước Lý Tri Tâm đã mua cho cậu, có thể là do người mặc tuổi còn quá nhỏ, thời điểm mua đồ liền hướng về động vật nhỏ mà chọn. 

"Em không ngủ.” Trình Cẩn Ngôn đi đến bên cạnh giường, rất nhanh mắt liếc nhìn về phía khuôn mặt không mấy kiên nhẫn của Triển Ngưng, sau đó liền vươn tay giấu ở sau lưng ra, “Tặng cho chị.”

Là một quyển sách về thiết kế thời trang còn chưa mở bao bì, bìa sách màu trắng, nổi bật lên font chữ in màu đen. 

"Em xem không hiểu cái này, cho nên nhờ người khác chọn giúp.” Trình Cẩn Ngôn chờ một hồi có hơi lâu, “Chị?” 

Triển Ngưng giơ tay tiếp nhận, lật qua lật lại lung tung, “Ừ, cám ơn.”

"Không khách khí." Trình Cẩn Ngôn nói xong liền vội vàng xoay người chạy ra khỏi phòng ngủ, còn nhẹ tay nhẹ chân khép cửa lại. 

--- -------

Năm mới thời tiết rất nhanh chuyển ấm lại, Tôn Uyển gục đầu xuống bàn ngủ gà ngủ gật. Tống Dương trở về vị trí chân vừa nhấc lên không chú ý liền bị đẩy, trực tiếp đập vào bàn sau.

"Mẹ nó!" Trong nháy mắt Tôn Uyển bừng tỉnh, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Tống Dương đang kinh sợ thì tức giận, “Nương nương, gần đây cậu đi đường cũng không nhìn đường có đúng hay không?”

Tống Dương mới từ phòng vệ sinh trở lại, hai tay đều ướt sũng, hắn chà chà trên người mình một vòng, liền ngồi chồm hổm người xuống nhặt lại sách giáo khoa bị rơi trên mặt đất. 

Tôn Uyển nghiêng đầu nhìn hắn, đột nhiên đứng dậy vươn tay ra bắt lấy cổ áo của hắn lôi kéo, “Cổ cậu là có chuyện gì xảy ra? Bị người đánh?”

Tống Dương vội vàng kinh hãi nhảy dựng lên, một phen đoạt lại cổ áo của mình, ở đằng kia run rẩy sửa sang lại, sau đó còn lo lắng cầm lấy cái gương trong hộp bút soi tới soi lui. 

Tôn Uyển không đành lòng nhìn thẳng nói: “Ai ai, kềm chế lại Hoa Lan Chỉ của cậu một chút đi, cậu nếu còn như vậy về sau liền bị người ta đánh có tin hay không? Nhưng mà dấu vết trên cổ rốt cuộc là ai làm? Bây giờ còn có người khi dễ cậu?”

Tống Dương lắc đầu liên tục: "Ngày hôm qua lúc ngủ không cẩn thận đụng phải góc giường.”

Tôn Uyển: “Vậy cũng được? Sau đầu cậu không bị đụng vào giường đi?’

Tống Dương cười xấu hổ ngồi về vị trí.

Triển Ngưng vuốt ve cằm, có thể đụng ra một vết bầm ứ máu lớn như vậy cũng thật sự là không dễ dàng. 

--- --------

Chủ Nhật, Triển Ngưng nằm ngủ nướng trên giường đến khi mặt trời lên cao, sắp đến trưa mới không cam lòng bò ra khỏi giường, đây cũng là do bị Lý Tri Tâm gọi dậy, nếu không cô vẫn còn nướng thêm.

Triển Ngưng gãi gãi cái đầu tóc rối bù, đi đến phòng bếp chuẩn bị rót nước uống.

Hai cậu nhóc sáng sớm đã thức dậy, Triển Minh Dương ngồi chồm hổm trước TV xem phim hoạt hình, Trình Cẩn Ngôn thì đã đi đâu đó không nhìn thấy. 

Triển Ngưng mắt nhắm mắt mở tiếp tục đi, đến cửa phòng bếp liền phát hiện Trình Cẩn Ngôn cũng ở đây, đang nhón chân đứng gần cửa tủ. 

Triển Ngưng đang muốn mở miệng kêu người yên tĩnh một chút, Trình Cẩn Ngôn đã trước một bước bị trượt té, chuyện này thật không có gì, con trai bị té ngã trầy xướt chút xíu là chuyện rất bình thường. 

Chỉ là giây phút cậu té xuống kia, Triển Ngưng đột nhiên chú ý đến bình nước nóng đang bốc khói ở bên cạnh. 

Không có bất kỳ thời gian nào để kịp suy nghĩ, Triển Ngưng vô ý thức liền vươn tay ra kéo lấy phía sau cổ áo của đối phương, tay trái giơ ra đỡ phía trước.

Dù là cuối cùng đã nhanh chóng tránh ra, nhưng nước nóng cũng phần nào tạt vào cánh tay trái của cô. 

Trình Cẩn Ngôn chật vật ngã trên mặt đất, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Triển Ngưng bởi vì đau đớn mà nện một quyền trên mặt đất. 

Cậu sững sờ kêu một tiếng: "Chị. . . . . ."