Chống lại đôi mắt này, trái tim Triển Ngưng liền bị hung hăng đâm một cái, giống như gặp lại người đàn ông cao cao tại thượng, vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn kia.
Không cần so đo với một đứa bé 7 tuổi, Triển Ngưng tự ám chỉ bản thân.
Trình Cẩn Ngôn cùng Triển Minh Dương sinh cùng năm, vóc người lại cao hơn vài cm. Cậu không nói nhiều lắm, cũng rất ít nhìn người khác. Triển Minh Dương cũng không phải là người có tính tình hướng ngoại, nhưng lại tốt hơn so với Trình Cẩn Ngôn một chút, liền gom góp từ ngữ nói vài câu.
Hai người ngồi song song, đầu đối với đầu gần như là cùng chạm vào một chỗ.
"Cẩn Ngôn vừa tới còn xa lạ, con làm chị phải quan tâm nhiều hơn.” Triển Hoài Nam kéo Triển Ngưng qua, thấp giọng dặn dò, “Thằng bé có điểm quái gở, bình thường cũng không thích nói chuyện, các con có thời gian thì tìm thằng bé cùng chơi, hoặc là mang thằng bé cùng ra ngoài chơi, vẫn phải có chút bộ dáng của độ tuổi này mới đúng.”
Triển Ngưng năm nay 12 tuổi, so với hai cậu nhóc kia lớn hơn 5 tuổi.
Cô nửa chết nửa sống gật đầu.
Triển Hoài Nam còn nói: “Đứa nhỏ này không dễ dàng, chúng ta không thể lạnh nhạt.”
Triển Ngưng rủ xuống đôi bàn tay mới vừa buông lỏng bên người, rất có loại kích động muốn đi bóp nát gói mì ăn liền.
Trên khay trà để một quyển lịch bàn, ngày tháng phía trên có lẽ là trước đó đã bị Triển Ngưng xé vứt đi.
Ngày 27 tháng 8, Trình Cẩn Ngôn rõ ràng thật sự xuất hiện, cùng thời gian đời trước hoàn toàn phù hợp.
Quả thực là muốn chết!
Mở đầu giống nhau làm cho tâm lý Triển Ngưng vô cùng bất an, đối với việc có thể triệt để thay đổi toàn cục cô cũng không có vạn phần nắm chắc, chỉ là......
Triển Ngưng quay đầu nhìn về phía hai bé trai, lúc này tóm lại là không giống với đời trước, cho dù cô không thể ngăn cản bất cứ việc gì phát triển, cô cũng có thể ngăn lại sự ngu ngốc si tâm vọng tưởng của bản thân.
Cô tuyệt đối không có khả năng lại để cho người đàn ông này phá hủy tất cả của cô.
Triển Ngưng lành lạnh thu hồi tầm mắt, xoay người đi rót nước.
Trong đôi mắt trong suốt của Trình Cẩn Ngôn lộ ra tia nghi hoặc. Đứa trẻ 7 tuổi tại rất nhiều chỗ không hiểu thấu, đồng thời trên mặt tình cảm lại dị thường mẫn cảm. Cậu đơn giản cảm giác được Triển Ngưng có địch ý với mình.
Điều này làm cho cậu vô cùng không thể lý giải, bởi vì trước ngày hôm nay cậu chưa từng gặp qua Triển Ngưng, muốn xảy ra đụng chạm là phần kỹ thuật sống có độ khó cao.
Như vậy địch ý của đối phương là từ đâu tới?
Nhẹ chuyển hai lần khối rubik, sáu mặt màu sắc đồng loạt thống nhất, cậu giương mắt, trông mong nhìn Triển Minh Dương, “Cậu tới làm loạn nó.”
Triển Minh Dương nhận lấy, "Không ngừng chuyển phải không?”
"Ừ."
Triển Ngưng vừa trở về liền nhìn thấy em trai nhà mình đang ở đằng kia hết sức chuyên chú vặn chuyển khối rubik. Cô đặt ly nước trong tay xuống, "Tiểu Dương."
Triển Minh Dương nhìn sang.
"Trả đồ cho người ta, rửa tay ăn cơm."
Bé trai 7 tuổi vốn còn là con nít ham chơi. Nhưng Triển Minh Dương cũng rất nghe lời, lập tức trả đồ lại cho Trình Cẩn Ngôn, từ trên ghế sô pha nhảy xuống đi đến bên cạnh Triển Ngưng.
Trình Cẩn Ngôn trầm mặc nhìn hai chị em nắm tay đi, giống như phần cuối trầm lặng kết thúc sân khấu kịch, vứt bỏ một mình cậu ở lại.
Loại cảm giác bị bài xích này cực kỳ làm cho người ta không thoải mái, Trình Cẩn Ngôn xoay chuyển khối rubik trong tay, trên khuôn mặt non nớt ẩn ẩn lộ ra chút buồn tủi.
Cũng may hai vợ chồng Triển Hoài Nam cùng Lý Tri Tâm đối với Trình Cẩn Ngôn vô cùng nhiệt tình. Ăn xong một bữa cơm, trên khuôn mặt từ ái của hai người không hề tắt nụ cười, lời nói ngọt ngào trêu chọc đứa nhỏ không ngừng thoát ra bên ngoài, Triển Ngưng nghe thấy đến đau răng.
Trong nhà có ba phòng, Triển Minh Dương nhát gan, từ khi còn nhỏ vẫn luôn cùng một phòng với Triển Ngưng. Hôm nay có bạn mới đến, lo lắng đến Trình Cẩn Ngôn vẫn còn nhỏ tuổi, lại thêm hoàn cảnh lạ lẫm, một người ngủ có lẽ cũng không thích ứng, liền sắp xếp cho hai bé trai cùng một chỗ.
Hai bên Đông Tây đặt một cái giường lớn, còn có một cái tủ quần áo nhỏ, gian phòng vốn cũng không lớn mấy được sắp xếp đầy ắp.
Trình Cẩn Ngôn mặc bộ đồ ngủ màu xám tro ngồi trên giường, cũng không nhìn ra là thỏa mãn hay không hài lòng.
Thật ra thì trong lòng Triển Ngưng rất đồng tình với cậu. Tiểu thiếu gia Trình thị đã quen cuộc sống cẩm y ngọc thực, hiện tại bởi vì mâu thuẫn gia tộc ngày càng nghiêm trọng liền bị ném tới trong nhà nhân viên trong công ty tránh tai nạn, nghĩ như thế nào cũng rất nghẹn.
Bởi vậy năm đó Triển Ngưng đối với cậu săn sóc thân mật, thực sự chăm sóc giống như em trai độc nhất vô nhị nhà mình. Hiển nhiên cuối cùng chăm sóc ra một Bạch Nhãn Lang cũng là điều cả gia đình không hề nghĩ tới.
Bây giờ Triển Ngưng đang là thân thể bé gái 12 tuổi, nhưng linh hồn lại là Triển Ngưng gần 30 tuổi. Nếu như lại bị thằng nhãi con như vậy đùa giỡn liền thực sự không tể nào nói nổi.
"Con bưng sữa vào cho hai thằng bé đi, từ nay về sau mỗi đêm trước khi đi ngủ mỗi người đều phải uống một ly. Hiện tại là thời điểm phát triển, nếu chiều cao không tăng lên thì thật sự khó coi.”
Hai ly thủy tinh trong suốt, bên trong là chất lỏng màu trắng ấm nóng.
Triển Ngưng muốn bưng đi, Lý Tri Tâm chợt nhớ tới cái gì, “Đợi lát nữa con cũng phải uống một ly, đối với quá trình phát dục của con gái cũng rất quan trọng.”
"......"
Triển Ngưng đi đến phòng ngủ, hai bé trai còn chưa ngủ. Trình Cẩn Ngôn tiếp tục xoay chuyển khối rubik, Triển Minh Dương thì ngồi ở trên giường xem sách thiếu nhi.
Triển Ngưng đặt hai ly sữa trên tủ đầu giường.
"Hai đứa trước uống hết cái này, ly không ngày mai đem xuống phòng bếp."
Triển Minh Dương vươn tay cầm lấy ly sữa “ừng ực ừng ực” một hơi uống xong, trên môi còn lưu lại một vòng tròn trắng, nháy mắt nhìn Triển Ngưng, “Chị, em muốn sang chị chơi.”
Triển Ngưng nhìn thời gian còn sớm, liền nói: “Chơi cái gì? Lo làm bài tập, rất nhanh liền đi học.”
"Hôm nay đã làm không ít."
"So với phần còn dư lại, chút đó không đáng kể gì.:
Triển Minh Dương mang dép lê “lạch bạch” chạy đến bên người Triển Ngưng, má phải lộ ra một cái lúm đồng tiền nhỏ, nịnh nọt nói: “Ngày mai em sẽ làm nhiều hơn, đêm nay em muốn cùng chị chơi cờ.”
Mùa hè này bọn họ vẫn ở tại nhà bà ngoại ở nông thôn, ban ngày lòng bàn chân không chút ngơi nghỉ chạy đi chơi, buổi tối liền cùng ông ngoại chơi cờ vui. Tuổi Triển Minh Dương không lớn lắm, lại có thể ngồi yên một chỗ, đối với quân cờ rất si mê, sau khi trở về thường lôi kéo Triển Ngưng cùng chơi.
Triển Ngưng nhớ tới kiếp trước Triển Minh Dương cũng bị Trình Cẩn Ngôn hại nửa sống nửa chết, lập tức cũng không muốn để hai đứa ở cùng một chỗ.
"Nhiều nhất chơi hai ván.”
"Được."
Hai người không coi ai ra gì nói chuyện, Trình Cẩn Ngôn mặc dù không có nhìn sang, lỗ tai lại nghe được không sót một lời.
Cậu mím môi, mắt nhìn chằm chằm khối rubik, một lúc lâu không chuyển động.
Ý thức được hai người kia bắt đầu đi tới cửa, cậu quay đầu nhìn về phía ly thủy tinh chứa sữa, đưa tay ra.
Bốp ——!
Triển Ngưng vội vàng nghiêng đầu.
Trình Cẩn Ngôn giơ bàn tay bé nhỏ của mình lên, “Trượt tay.”