Cặp má em ửng đỏ, đôi mắt ướt chớp chớp. Dường như em ngượng vì đã đòi hỏi tôi ở lại cùng.
Tôi với tay lấy điều khiển tivi.
Đang có một bộ phim Hàn Quốc. Em cũng nhướng mắt vào màn hình.
Trong đó có 2 sinh viên đang đối thoại. Bỗng nhiên, thằng con trai ôm chầm lấy đứa con gái. Phim thật vô duyên quá. Tôi nhìn em, em vờ như không biết, mắt dán vào màn hình.
Chẳng biết nói gì, tôi lại xem ti vi tiếp. Thật lố bịch, 2 đứa sinh viên trong phim đang cuồng nhiệt sờ soạng, doay dụi vào nhau.
Em im lặng, ánh mắt vô hồn như chẳng hướng tới đâu. Vẻ mặt em khắc khoải và ủ dột.
- Thuỷ, anh không biết chuyện của em thế nào. Nhưng, đừng buồn nữa, không đáng đâu. Người yêu cũ em không xứng đáng với em, hiểu không? – Tôi hùng hồn nói một câu đầy lý thuyết nhưng vô cắn cứ.
Em quay sang nhìn thẳng tôi. Một ánh mắt biết ơn và trìu mến. Em khẽ gật đầu.
- Mai về nhà, rồi thời gian sẽ giúp em, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi…
Em lại khẽ gật đầu.
Ngay lúc này tôi có một ước mơ cháy bỏng, đó là ôm ngay em vào lòng, giống như lúc ban nãy em ngã vào tôi vậy. Tôi biết trong những khoảnh khắc buồn bã yếu đuối như thế này, con gái sẽ dễ ngã gục trước một người đàn ông hết lòng quan tâm và nhiệt thành yêu thương. Nhưng liệu có nên lợi dụng hoàn cảnh éo le của em để đạt tới mục đích của mình như thế không? Tình cảm của tôi với em mãnh liệt nhưng chưa sâu sắc, tôi phải làm sao đây?
Thế nhưng hình như, cái tình cảm chớm nở chưa sâu sắc đấy đã đạt tới mức cuồng si rồi. Đối với tôi, kìm hãm tình cảm là một điều rất khó.
Tôi không kiềm chế được những xúc cảm của bản thân hơn nữa.
- Anh sẽ ở cạnh em…
Tôi nắm lấy bàn tay bé nhỏ của em.
Tay em run lên.
Thực ra tôi cũng run nhưng vẫn cố gắng tỏ ra dứt khoát và cứng cỏi.
Em chớp mắt nhìn tôi, vẫn một cái nhìn biết ơn và âu yếm.
Tôi choàng tay kéo em vào lòng.
Một lần nữa, má em ngả vào ngực tôi.
Lại một lần nữa, lâng lâng và dịu ngọt.
Bộ óc cằn cỗi của tôi bừng lên những tình cảm khát vọng cao quý. Anh muốn ở bên em mãi, Thuỷ ạ. Tôi không còn nhớ là tôi chỉ nghĩ thế hay đã thốt hẳn ra những lời như vậy.
Nhưng còn gì quan trọng nữa, tôi và em đã hoà làm một.
Tay em và tôi cùng siết chặt nhau hơn.
Cả hai ngả người ra tấm nệm phía sau.
Đêm nay tôi sẽ ở lại đây ư?
Mặt 2 chúng tôi kề sát nhau, và 2 đôi mắt cùng khép lại…
Tất cả những gì tôi đang viết, đều là sự thật mà tôi trải qua.
Tôi là một người nhiều tình cảm và sống mở.
Nhưng không phải bất cứ điều gì cũng có thể sẻ chia nơi public.
Câu chuyện này tôi viết lại, tất nhiên có lý do của nó.
Nếu ai nói rằng tôi hư cấu hay bịa đặt, tôi không quan tâm.
Đây là một kỷ niệm ngọt nào vào đầu tháng 11 năm 2006.
Khi chúng tôi bên nhau, lúc ấy.
Và tôi chuẩn bị đặt lên môi em một nụ hôn mãnh liệt.
Thì em biến mất.
Tất cả chỉ là một giấc mơ.
Một giấc mơ dài và ngọt ngào.
Sẽ không có giấc mơ nào ấn tượng và làm tôi nhớ hơn thế.
Đến giờ tôi vẫn nhớ từng chi tiết, lời nói từ lúc ban đầu gặp gỡ em tại đường Tràng Thi, sau đó ra sao, ngày hôm sau thế nào, tình cảm từ phía tôi nảy nở và cuồng nhiệt… Từng nét mặt u uất, vẻ đẹp sang trọng của em, tôi sẽ không quên.
Nhưng thực tế, cằn cỗi và nghiệt ngã.
Chuông đồng hồ reo và tôi choàng tỉnh.
Tôi muốn ngủ với em thêm một lát, một tí tẹo thôi, nhưng cuộc đời thật trớ trêu.