Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 39: Giá trị

Chuỗi tai nạn này bắt đầ từ khi nào vậy, đau xót khiến suy nghĩ của tôi lâm vào hỗn loạn.

Cảm giác trống trải bất lực khổng lồ khiến tôi không biết làm sao, tôi giống như trở lại một ngày bình thường ở trấn Forks đó, đề tài duy nhất của cả thị trấn lúc đó là học sinh chuyển trường của nhà Cullen.

Hạt mưa như đường nét vẽ nghệch ngoạch của trẻ con tùy ý giàn giụa trên cửa sổ thủy tinh, màng ánh sáng trôi qua theo thời gian, họ rốt cuộc đến nơi đây.

Twilight.

Tôi mơ mơ hồ hồ cả thấy áo ai đó đang giúp tôi cố định xương tay, có một người phụ nữ với giọng nói đặc khẩu âm Italy, đang nhẹ giọng trấn an tôi điều gì đó.

Rất vụn vặt, "Em sẽ không sao đâu." Rất thân thiết, "Chị sẽ xử lý, em sẽ đỡ hơn thôi, baby."

Tôi mở măt nhìn người phụ nữ đó, là một con người.

Sau đó thanh âm của một người đàn ông vang lên, trôi nổi bốn phía, âm thanh ấy như tơ lụa nhưng lại sắc nhọn lạnh băng: "Gianna, cô nên câm miệng làm tốt việc của cô."

Trên khuôn mặt người phụ nữ này xuất hiện sự sợ hãi, tôi mơ mơ màng màng nhìn chị ta, làn da không hề tái nhợt có nét khỏe mạnh ửng đỏ làm cho người ta an tâm. Mái tóc đen dày như đêm tối lặng yên chảy xuôi theo bờ vai, đôi mắt mông lung của tôi đón được sự thiện ý ấm áp của chị ấy.

Chị giúp tôi nắn lại xương cổ tay, cố định bằng băng vải trắng, trước khi rời đi còn cúi đầu dịu dàng hôn hai má tôi.

"Chúc em may mắn." Chị ấy thì thào bên tai tôi như thế.

Lỗ tai tôi như có một chiếc lông chim phất qua, ngưa ngứa, điều này làm tôi rất muốn ngủ thiếp đi.

Sau khi con người duy nhất trừ tôi ra rời đi, áp lực ở nơi trống trải này càng nặng nề, áp bách xương cốt tôi đến kẽo kẹt vang.

Tôi phát hiện bản thân đang nằm trên chiếc sofa màu xám đậm, chăn cực kỳ mềm mại, bị nhiệt độ cơ thể tôi hun đến nóng lên. Cả người tôi hầu như chôn trong chăn, cánh tay được chữa trị tốt gác ở một bên sofa.

Caius ngồi trên chiếc sofa ngắn bên cạnh tôi, nơi đây giống như phòng khách riêng, trên tường gỗ là bức tranh phong cảnh vùng Tuscany, một số đồ gốm sứ thoạt nhìn là đồ cổ được đặt trang trí trên bàn, ở trên tường còn treo một thanh kiếm phương Tây nặng nề.

Không phải cung điện to lớn như phần mộ làm tôi dễ chịu hơn, nhưng sự tồn tại của Caius lại làm chút điểm dễ chịu này nhanh chóng rớt xuống số âm.

Tóc tôi rối bù, lộ ra bên ngoài chăn, tôi cố gắng giữ nhịp thở ổn định, không để hơi thở nặng nề ảnh hưởng đến không khí yên lặng ngột ngạt của nơi này.

Đầu óc tôi vừa rối loạn vừa rõ ràng biết mình được thay một bộ quần áo khác, khô ráo và rộng rãi, tóc thoạt nhìn rối loạn nhưng đã được gội qua, tản mát ra mùi thơm ngát của dầu gội đầu xa hoa. Tôi nghĩ rằng đó chỉ là giấc mơ thôi, nhưng có người đã nhẹ nhàng dùng máy sấy giúp tôi thổi khô tóc. Là ngón tay của một người phụ nữ, chị ấy còn cẩn thận hơn bất kỳ một người thợ cắt tóc nào.

Là do người phụ nữ hồi nãy sao, Gianna?

Tôi phải cảm ơn chị ấy, ít nhất hiện tại tôi không còn là rêu xanh lao ra từ bùn đất ẩm ướt của Forks nữa, mà toàn thân ấm áp như phơi mình trong ánh nắng sau giờ ngọ. Dấu vết màu đỏ nhỏ li ti trên làn da do bị phỏng bởi ánh mặt trời đã đỡ hơn nhiều, có lẽ tôi nên thấy may mắn khi nhiệt độ trên cơ thể của sinh vật không phải người chính là máy làm mát tốt nhất.

Tôi cực kỳ muốn giấu mình đi, híp mắt giả bộ nhịp tim đập rất an ổn, hô hấp rất chậm rãi, tôi tự nói cho bản thân rằng mình buồn ngủ.

Phải ngủ.

Hiện tại không phải là thời cơ tốt cho tôi nghĩ nhiều, bằng không loại trường hợp hỗn loạn quá đáng trước mắt này sẽ làm tôi phát bệnh tâm thần mà muốn chạy trốn mất.

Caius vẫn luôn nhìn tôi, tôi quả thực không biết còn ai có thể có ánh mắt chuyên chú quỷ dị như thế. Tôi chưa từng gặp một người đàn ông nào có thể sử dụng ánh mắt như thế này mà nhìn một người nào đó.

Đây tuyệt đối không phải yêu thích, mà là loại chăm chú lạnh băng, cẩn thận như làm thí nghiệm giãi phẩu.

Tính tình này của hắn làm tôi nghi rằng đã qua mấy trăm năm hắn chưa từng gặp cô gái nào, khó khăn lắm mới nhìn thấy sẽ nổi điên đuổi theo. Đương nhiên loại so sánh này không thích hợp cho lắm, hắn khẳng định không thiếu phụ nữ, nhìn khuôn mặt thư sinh kia của hắn đi cho dù có là sinh vật không phải người cũng tuyệt đối có phụ nữ nguyện ý theo đuổi.

Tôi muốn co ro lại để tránh đi cái nhìn chăm chú khủng khiếp này. Dáng ngồi của hắn như tảng đá đọng lại trong thời gian, sự mềm mại của trang phục không mang đến cảm xúc ấm áp nào.

Nơi đây im lặng như thế, im lặng đến sắp bùng nổ.

Ngón tay Caius chậm rãi vuốt ve mái tóc dài rối bời của tôi, nét mặt hắn bình tĩnh đến đáng sợ. Mái tóc nhạt màu trở nên hư ảo trên đầu ngón tay trắng nõn của hắn, trên gương mặt không có biểu cảm gì của hắn dường như còn nét của thiếu niên, nghiêng đầu, trong đôi mắt đỏ lạnh băng chỉ in dấu động tác của ngón tay.

Tôi thôi miên bản thân phải ngủ đi, ngủ, đừng động tên biến thái này.

Tay hắn dần hướng lên trên, tóc chảy xuôi theo mu bàn tay rồi trút xuống.

Ngón tay hắn dần chạm vào hai má tôi, có cảm giác băng lạnh như băng thiên tuyết địa, tôi phát hiện thì ra bản thân đang run rẩy, hắn vòng quanh đôi mắt nhắm chặt của tôi, đầu ngón tay như đang miêu tả gì đó.

Sau đó tay hắn tiếp tục lướt xuống, tôi lui cổ, tiếp tục nghẹn, anh đừng lại gần tôi!

Móng tay được cắt gọn mượt mà của hắn lướt trên làn da tôi như lưỡi dao chưa rút khỏi vỏ, tôi có thể rõ ràng ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, như lớp sương mù nồng đậm trước khi bị phá tan bởi nắng sớm.

Cuối cùng tôi không chịu nổi cái chạm như lăng trì của hắn, trước khi lý trí kịp ngăn cản hành vi ngu xuẩn này của tôi thì tôi đã bắt lấy bàn tay xinh đẹp rắn chắc của hắn, thanh âm khàn khàn suy yếu hỏi: "Anh muốn làm gì?" Chọn thịt heo hay chọn thịt bò? Sờ nữa tôi kêu biến thái sàm sỡ đấy.

Caius có chút lỳ quái nhìn tôi, như hành động ngăn cản động tác hắn của tôi là không thể tin nổi. Tôi và hắn căng thẳng nhìn nhau, mắt còn chưa to bằng tôi đâu, trừng cái gì mà trừng.

"Claire, cô khỏe lại rồi. Hiện tại trông cô càng thêm sắc màu rực rỡ, quả thực không thể tin nổi." Caius cũng không rút tay về, hắn hơi hơi gợi lên khóe miệng, thoạt nhìn đắc ý cười rộ lên.

Sắc màu rực rỡ là từ dùng để miêu tả người sao? Tôi là bảng màu hay tranh vẽ thời Trung Cổ hử?

Thật ra tôi vẫn rất sợ hắn, chưa có phút giây nào tôi cảm thấy bất lực như vậy. Nhưng về phương diện khác thì tôi vẫn bất chấp, còn tiếp tục nhịn như vậy thì trước khi bị cắn chết, tôi đã bị dọa đến phát điên rồi.

Hắn cầm ngược lại tay tôi, mười ngón tay giao nhau rất chặt, tôi không hất ra được. Chuỗi tai họa này đã giáng xuống cuộc sống bình tĩnh của tôi từ bao giờ, từ bức thư nhàm chán chết tiệt từ năm tám tuổi kia sao?

Không, kể từ lúc tôi biết đến sự tồn tại của ma cà rồng thì cuộc sống tôi từ nay về sau liền hỏng bét.

"Tôi có giá trị phải không? Tôi có giá trị nào lọt vào mắt các người phải không, cho nên mới không giết ta, muốn biến tôi thành con đỉa giống các người." Tôi không rút tay về được, sợ nếu dùng sức thì cánh tay lành lặn không có vết thương duy nhất này lại bị bẻ gãy cổ tay.

"Cô có biết mình đang nói gì không, Claire?" Trong đôi mắt đỏ máu của Caius hiển hiện lên vẻ hung ác nham hiểm đáng sợ, cảm xúc hắn từ trước đến nay cũng không phải trầm tĩnh không gợn sóng, có thể thờ ơ khi bị khiêu khích.

Giọng nói hắn ép rất thấp, nhưng cũng rất nguy hiểm, nồng đậm hắc ám làm cho người ta run rẩy.

Tôi cảm thấy nhất thời xúc động mà nói ra câu khong6c ó đầu óc chút nào, khiêu khích một ma cà rồng tuyệt đối không phải việc tôi có thể làm. Nhưng có đôi lúc tôi cảm thấy không nhịn nổi. Tôi cố gắng bảo bản thân bình tĩnh lại, nhẹ thở hổn hển nói chữa cháy: "Có lẽ chúng ta nên nói chuyện, có phải tôi có năng lực nào đó mà các người rất cần không?"

Cho dù là hắn hay người được gọi là Aro kia, vào lúc họ đối thoại cho tôi một loại cảm giác, tôi kỳ thật có giá trị nào đó mà bọn họ cảm thấy không tệ lắm, cho nên đự định nhốt tôi ở đây.

Tôi còn không biết rõ về thế giơi ma cà rồng, đặc biệt cái gọi là pháp luật kia. Nếu Volturi là cơ quan thi hành luật pháp của thế giới ma cà rồng thì tại sao tôi vẫn chưa bị cắn đứt cổ.

Tôi nhớ lại lời nói của Carlisle, tôi nhất dịnh có giá trị quan trọng nào đó, ngay cả Carlisle cũng không rõ lắm năng lực đó là gì.

Như vậy, tôi cũng chỉ có thể thử một lần, thuyết phục họ về sự tồn tại hợp lý của tôi, nếu như có thể tôi sẽ cố gắng hết sức trợ giúp họ đạt được mục đích. Sau đó.........Thả tôi về nhà.

Tôi phải về nhà.

"Như vậy cô muốn bàn luận về đề tài gì? Năng lực của cô? Đừng quên cô chỉ là một con người, Claire." Caius đứng dậy, hắn đã thay trang phục, tuy rằng không phải là trang phục như sân khấu kịch mang kiểu dáng cổ xưa khoa trương kia như của Aro, nhưng nhà thiết kế trang phục của hắn khẳng định rất thích trang sức cổ điển, khăn quàng cổ đỏ thẫm trên nền áo sơ mi, vải áo màu xanh đậm có hoa văn vết nứt màu trắng nhạt không rõ.

Thoạt nhìn như đồ hàng hiệu sang trọng, hiển nhiên bọn họ không thiếu tiền.

Tôi khờ khờ nhìn gương mặt hắn, sau đó tiếp tục đề tài này: "Như vậy thì tôi vẫn sẽ luôn là con người phải không?"

Vấn đề này quá quan trọng, tôi sợ chết, nhưng càng sợ hãi biến thành một sinh vật khác hơn. Vào lúc tôi không có sự chuẩn bị gì, không hiểu biết tình huống, thì bất tử như một lời nguyền rủa đáng sợ đang chờ đợi tôi.

Tôi đã quen thuộc cách sống của con người, sinh lão bệnh tử, có điều làm bản thân sợ hãi nhưng có thể quyết chí tiến lên, có thể nhìn thấy kết thúc sinh mệnh mình lại vĩnh viễn không rõ giây sau của tương lai sẽ phát sinh điều gì.

Nhưng tôi có thể tưởng tượng về ma cà rồng, tôi không tưởng nổi di chứng của việc vĩnh sinh bất tử là gì.

Thời gian dài dằng dặc như thế là muốn cùng hủy diệt với vũ trụ luôn sao?

"Chẳng lẽ cô còn không rõ ràng tình cảnh bây giờ của bản thân sao? Không có ai trên thế giới này sau khi biết nhiều bí mật như thế còn có thể sống sót, trừ phi người đó là sinh vật giống như ta." Caius cúi xuống, một bàn tay hắn cầm tay tôi, một bàn tay khoang sau lưng, mái tóc vàng xõa xuống sau tai, làn da tái nhợt hiện lên vẻ yếu ớt tinh xảo trong ánh sáng âm u. Nét mặt lãnh khốc mà mang theo vài tia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Đẩy cô vào tình huốn này là gia đình Cullen, nếu không phải do sự thất trách của Carlisle làm cô phát hiện thân phận của họ, thì có lẽ hôm nay cô cũng không phải gặp loại lựa chọn này. Volturi sẽ không bỏ qua bất kỳ tai họa ngầm nào uy hiếp đến thế giới của chúng ta, cô phải biết rằng ta chỉ muốn tốt cho cô thôi."

Một câu cuối cùng mềm nhẹ như nỉ non, thanh âm hắn vốn thiên hướng trung tính, khi thả chậm tốc độ câu nói giống như xuân về hoa nở phá vỡ băng tuyết.

Chóp mũi tôi ngoại trừ mùi hương thơm ngát của tóc, còn có mùi hương của hắn bởi vì hắn đang cúi người sát bên tôi, trong phòng khách rộng lớn mờ tối đều là đồ nội thất rực rỡ màu sắc, tạo thành sắc điệu vừa huyên náo kỳ dị vừa lạnh lùng.

Tôi hồi hộp đến mức đầu ngón chân đều cuộn lại, nhưng không thể để hắn hắt nước bẩn lên người gia đình Cullen.

"Ngay từ đầu chính anh là người tiết lộ, trong lá thư của anh, toàn bộ đều là chi tiết về cuộc sống của ma cà rồng. Người mới sinh, có thể ngồi mấy tháng không động đậy, ánh mặt trời đáng ghét, mỗi ngày đều có ma cà rồng đến kính cẩn thăm hỏi các ngươi, còn có số lượng tri thức lịch sử khổng lồ..........Vào ngày anh hồi âm lần đầu tiên, anh đã dự định giết tôi rồi, hoặc là........." Tôi đột nhiên trở nên khó chịu đau khổ, trái tim đau đớn như sắp bị bệnh tim. "Hoặc phải ép tôi làm loại lựa chọn này."

Caius nhếch đôi môi đỏ tươi rợn người của mình lên. Hắn ta làm dịu biểu tình lạnh lùng trên khuôn mặt mình, cười rộ lên, ngữ khí vô lại nói: "Cô chẵng lẽ đang trách ta sao? Nếu như có thể cô chưa bao giờ muốn quen biết ta, quen biết C phải không?"

Không biết tại sao đầu óc vẫn luôn trên mây của tôi bỗng thông suốt, nếu như đáp án của tôi là khẳng định, Caius nhất định bóp chết tôi.

Dưới ánh mắt dịu dàng chằm chằm đáng sợ của hắn, tôi khó khăn lắc đầu, nhưng không nói ra lời, tôi muốn nói xin chào, rất vinh hạnh khi quen biết anh. Nhưng lời nói dối như thế này ngay cả sâu ba lá đều không lừa gạt nổi, nếu như có thể quay về quá khứ, tôi nhất định trở về năm tôi tám tuổi, xé nát bức thư ấy của mình.

Tôi không muốn quen biết anh chút nào, không muốn biết bất kỳ sự tình gì của thế giới các anh .

"Ta rất vui khi quen biết cô, Claire." Caius lại gần tôi, lời nói của hắn ở âm điệu trầm thấp như thể tiếng thở dài hoa lệ, trong đôi mắt lạnh băng kia là ánh sáng đỏ nhu hòa, không còn vẻ đáng sợ sắc bén diễu võ dương oai nữa.

Hắn làm cho người ta cảm thấy hắn bây giờ rất vô hại, chân thành mà thanh thuần.

Ngón tay hắn lạnh lẽo, lạnh đến độ trống rỗng tịch liêu, không có nếp nhăn hay hoa tay nào.

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng hỏi hắn: "Tôi có sự lựa chọn phải không? Nếu như..........tôi không muốn bất tử?"

Thật sự là lời nói ngu xuẩn to gan mà, bọn họ là một đám bạo quân chuyên chế độc tài, tôi thế nhưng nghĩ rằng mình có giá trị có thể bàn luận điều kiện với họ.

Nhưng tôi không thể xem Carlisle như chúa cứu thế, nếu không có ai có thể cứu tôi, như vậy tôi chỉ cố can đảm tự mình tranh thủ cơ hội.

Sự sắc bén quay tở về đáy mắt Caius lần nữa, tốc độ câu nói của hắn nhanh như đang thẩm vấn tội phạm tội ác đầy trời: "Kẻ lựa chọn cái chết là kẻ nhu nhược, Claire, đối với cô sống sót mới là chuyện quan trọng nhất."

Tôi trầm mặc nhìn hắn, rất muốn rút aty mình về, nhưng hắn nhất định không buông. Tôi không thể nói rõ đây là cảm giác gì, rất mệt mỏi, ngây ngốc cảm thấy thân thể đang phát lời cảnh báo tôi. Người trước mặt này rất nguy hiểm, tôi phải sợ hãi hắn.

Nhưng đột nhiên tôi không muốn sợ hãi điều gì nữa.

Có lẽ là không khí trong mạch máu tôi không đủ, trai1tim yếu ớt lại bắt đầu gây sức ép.

Ánh mắt Caius biến đổi kỳ quái, tôi không biết hắn rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì. Loại tầm mắt quái dị chuyên chú này như con dao giải phẫu dần dần dịu dàng, tôi khó hiểu nhìn hắn.

Không khí quanh chóp mũi đều là hơi thở của nhau.

Tôi nháy mắt mấy cái, có thứ ấm áp nào đó trào ra từ trong hốc mắt, làm đôi mắt đau đớn. Tôi theo phản xạ nhắm mắt lại, bóng tối ập đến. Rồi đột nhiên, hơi thở hỗn loạn lạnh như băng của Caius trở nên dày dặc, mí mắt tôi bỗng nặng lên như có bông tuyết hòa tan trên đấy.

Một nụ hôn nhẹ nhàng băng lãnh lướt qua mí mắt không biết đã đong đầy nước mắt từ khi nào của tôi.

Trước khi tôi kịp phản ứng, thanh âm của Caius đã vang lên bên tai, "Ở lại Volturi đi, Claire."