Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 34: Con người

Nước suối và tóc che khuất gương mặt tôi, cũng cho tôi có một không gian thả lỏng.

Đôi mắt tôi nhất định trừng to hết cỡ, nhiệt độ lạnh băng làm đầu óc tôi thanh tỉnh, cơ thể tôi rất mỏi mệt, mệt đến mức ngay cả sợ hãi cũng buông lỏng rất nhiều. Thanh âm yếu ớt, mệt mỏi, vang lên run rẩy trong yết hầu, tôi nói: "C."

Tôi phát hiện, Edward bọn họ đều sai lầm rồi.

Người đến không phải cảnh sát ma cà rồng, mà là........

"Claire, ta rất vui mừng khi được gặp lại cô lần nữa." Mũ choàng đen được tháo xuống, mái tóc vàng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng, dài ngang vai được chải chuốt cẩn thận ngược về sau. Đây giống như một kiểu tóc cổ xưa, đơn giản mà gọn gàng mang theo sự trang nghiêm, chín chắn.

Tôi đờ dẫn nhìn hắn giống như lúc lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt như thế.

Ký ức về thư viện nhanh chóng phá tan thành lũy phong ấn, cuồn cuộn nổi lên trong não tôi như sóng biển va vào đá ngầm.

Khứu giác một lần nữa ngửi được mùi hương lành lạnh mà tươi mát trên người hắn, tôi nhớ đến ánh nắng xuyên qqua cửa sổ mái vòm, cái ngày lần đầu tiên gặp hắn đứng trong bóng râm ấy, gương mặt dần dần trở nên rõ ràng theo từng nhịp bước chân dưới tia nắng. Đầu tiên là mái tóc vàng óng có thể so sánh với mặt trời. Tiếp theo là sườn mặt lấp lánh tỏa sáng, loại nhan sắc tái nhợt này như đang nói cho bạn biết sự tồn tại của nó trên một cá thể quả thật không thể tin nổi giống như có ai đó chưa bao giờ thấy mặt trời vậy.

Tôi cảm thấy mình rốt cuộc nhớ đến gương mặt của C, nhưng hiện tại tôi rất mơ hồ. Đối với sự xuất hiện lần nữa của hắn ta, tôi không biết phải nói thế nào cho tốt, phải nói xin chào, hay là đã lâu không gặp rồi, quý ngài ma cà rồng.

"Claire, vì sao cô lại giao du với đám dân du cư quê mùa kia chứ, cô chẳng lẽ không biết bất cứ lúc nào chúng cũng có thể xé cô thành mảnh nhỏ sao?" Môi hắn ta rất đỏ, nổi bật trên gương mặt trắng quá độ ấy như ngọn lửa đỏ lãnh diễm tinh xảo đến đáng sợ. Lời nói khiển trách mang ngữ điệu rất nhanh và cả sự cường ngạch như mệnh lệnh, không phù hợp chút nào với giọng nói tuyệt đẹp mượt mà của hắn chút nào.

Dân du cư quê mùa? Tôi mờ mịt không biết đáp lại thế nào. Mạch suy nghĩ của ma cà rồng quả nhiên rất quỷ dị, tôi không hiểu nổi.

"Ta không dám tin tưởng Carlisle thế mà phạm phải loại sai lầm này, hắn ta thế nhưng để lộ thân phận của mình, để cho người ngoài phát hiện bản chất của hắn." C nhíu mày, đường cong của đôi mắt bị đè ép bởi một loại cảm xúc nóng nảy điên cuồng, thiêu đốt như ngọn lửa.

Hắn ta gọi tên Carlisle mà không có sự tôn trọng của người ngang hàng chút nào, càng giống như đang gọi một ông già đáng khinh nào đó.

"Anh cũng thế thôi, anh cũng là ma cà rồng." Tôi nhịn không nổi nữa, muốn rút tay lại, sức lực bàn tay hắn rất lớn lại lạnh như băng, không có hơi ấm nào như là xiềng xích làm từ băng đá ở Nam Cực, khiến tôi khó chịu.

Đầu óc như dừng hoạt động, cơ thể vang lên tiếng chuông cảnh báo đến cực hạn khi hắn tiếp cận tôi lúc nãy, loại sợ hãi này đến rất đột nhiên rồi bỗng dưng im bặt không hề có sự báo trước nào tắt lửa hoàn toàn.

"Không giống nhau, Claire à. Pháp luật cũng có lỗ hổng, ta biết cô không có khả năng mãi mãi là con người, nhưng Carlisle Cullen không biết điều đó. Hai điều này khác nhau, cho nên hắn ta đã vi phạm pháp luật, hắn phải bị trừng phạt." Gương mặt xinh đẹp của C trở nên mông lung dưới ánh trăng, khiến cho người ta có cảm giác ảo mộng không thật. Hắn ta chậm rãi cong khóe miệng, sự nóng nảy giữa đầu lông mày cũng dần hòa tan. Hắn nở nụ cười như là vô cùng vui vẻ khi phát hiện bằng chứng buộc tội Carlisle, hắn vui vẻ khi thấy người gặp họa, nụ cười đẹp đến tận cùng.

Vẻ đẹp này giống như chị Rosalie, nhưng điên khùng tàn nhẫn hơn chị ấy nhiều.

Tôi lại hoài nghi, tên ma cà rồng trước mắt này có tiền sử bị bệnh tâm thần. Mà bây giờ, bệnh đó càng thêm nghiêm trọng.

Mà giọng nói của tôi không có sự tự tin nào, mang theo âm cuối run rẩy: "Tôi là con người, vĩnh viễn như thế."

Tôi cũng không biết tại sao phải cuốn theo tiết tấu của hắn, tôi cảm thấy hiện tại việc phải làm nhất là chạy trốn, mà không phải thảo luận về việc là con người hay không phải con người với một tên sát nhân. Đâu phải đang viết thư đâu, tại sao dùng làn điệu văn nghệ như thế, phải xua đuổi nó đi.

"Câm miệng! Claire! Chẳng lẽ tên Carlisle dối trá đó chưa từng nói với cô rằng nếu cô không muốn chết chỉ có thể chuyển hóa hay sao. Đây là bắt buộc, không ai có thể thay đổi nó." Khuôn mặt tươi cười của C chuyển sang phẫn nộ chỉ trong một giây, không hề có điềm báo trước, thay đổi cảm xúc như thế này quả thực là một kỹ năng sống tuyệt đỉnh mà.

Tôi bị chặn miệng bởi giọng điệu ra lệnh dứt khoát vô tình của hắn, hắn ta thậm chí không cần to tiếng, chỉ cần thay đổi tốc độ câu từ là có thể đạt được hiệu quả này rồi. Hắn ta càng vội vàng, cáng cố tình gây sự không để cho bất kỳ ý kiến trái chiều nào xuất hiện. Tôi rốt cuộc nhờ vào ánh trăng mà thấy rõ đôi mắt hắn, đỏ sẫm như máu, có một tầng sương mỏng như đang bao trùm lên con ngươi giống như có thể cắn nuốt bất cứ ánh sáng nào.

So với đôi mắt vàng hổ phách của gia đình Cullen thì màu sắc này mang theo tính xâm lược khiến người ta tránh lui.

Hắn ta nhíu chặt mày, tay cầm cổ tay tôi, dùng sức đến mức tôi tưởng chừng như sắp gãy xương. Biểu tình quá độ nhẫn nại rõ ràng xuất hiện trên khóe miệng hắn, đôi môi đỏ tươi mân thẳng tắp, hắn ta nhìn tôi chằm chằm.

Như người chết đuối vớ phải cọc gỗ, đó là một loại điên cuồng chuyên chú đến khiến kẻ khác dựng tóc gáy.

Hắn cắn chặt răng, răng nanh trắng bóc lộ ra giữa khóe môi, giọng nói nhẹ nhàng mà bén nhọn: "Màu xanh, màu trắng, màu vàng, màu nâu. Tông nâu, vàng, trắng, xanh, đỏ......màu sắc."

Hắn lặp đi lặp lại câu đó như muốn khắc ghi trong lòng.

Tôi định thần lại mới kịp phản ứng hắn đang gọi tên màu sắc trên người tôi. Đôi mắt tông nâu, tóc ánh vàng, sơ mi trắng, quần jean xanh, màu đỏ là của.....Tôi chết lặng giấu chân trái ra sau, miệng vết thương bị hòn đá cứa vào vỡ ra, máu loãng xuôi theo dòng nước.

Kẻ không phải con người khi chống cự lực hấp dẫn của máu tươi như đang đối kháng lại mệnh lệnh gien trong huyết mạch. Tôi thả nhẹ hô hấp, bàn chân cố gắng tránh ra sau, chạm vào dòng nước, đau đớn như bị dao cứa phải, bởi vì vết thương của tôi đang ngâm trong nước nên mới có cảm giác xót xa như dao cắt này.

Loại đau đớn này tôi vẫn còn chịu được, có thể bảo trì bề ngoài bình tĩnh của bản thân, không phát ra thanh âm nào. Máu chảy nhiều hơn, tan vào nước. Như vậy thì mùi máu có thể loãng bớt để tên không phải người trước mắt này có thể khôi phục lý trí bình thường của mình. Hắn ta nóng nảy, ngữ khí nhanh chóng như vậy, thần kinh như thế chắc chắn có quan hệ với vết thương của tôi.

Tôi suy nghĩ tất cả phương pháp chạy trốn, tôi không muốn bị cắn, cơn đau như bị thiêu cháy ngàn độ dưới ánh mặt trời không phải là loại đau đớn tôi có thể chịu đựng được.

Gương mặt cứng nhắc của hắn xuất hiện biểu cảm vặn vẹo, vẻ âm ngoan tàn độc như cơn lốc xoáy quay cuồng trong mắt hắn.

Tôi thử rút tay lại, cẩn thận từng ly từng tí như đang đối mặt một con chó điên như vậy. Tay hắn đã dần buông lỏng, có đủ khe hở cho tôi giãy dụa. Tôi còn nhìn hắn chằm chằm như cái cách hắn nhìn tôi vậy.

Ánh trăng ảo mộng giăng khắp núi rừng giờ dần tan đi, hắc ám một lần nữa bao trùm. Mưa phiêu phù giữa không trung, yên tĩnh tí tách rơi trên đất.

Chúng tôi đứng trong màn mưa, sự trầm lắng như đọng lại. Hắn đang nhẫn nại còn tôi thử chạy trốn.

Từng chút từng chút một, khí lực tôi mềm mại đến độ không cảm giác được đang hoạt động. Tôi bình ổn hơi thở, ép tất cả viễn cảnh đáng sợ sẽ xảy ra tiếp theo vào đáy lòng, cứ nhìn hắn như vậy.

Ngay tại lúc tay tôi thoát khỏi tay hắn, ngón tay vừa chạm vào đầu ngón tay lạnh băng của hắn thì hắn cử động, một lần nữa cầm tay tôi, tốc độ đó nhanh đến mức tôi tưởng chừng như chưa từng thoát đi. Sau đó áo choàng đen có mũ chùm, viền vàng và vải dệt làm từ nhung tơ kia bao trùm lên người tôi.

Quần áo của hắn cũng hắc ám như tâm hồn hắn vậy, đều lạnh đến mức khiến tôi phát run. Tôi bảo trì trầm mặc, thật ra giai đoạn ăn trưa ủ rũ tại trường kia, tôi từng thảo luận với bọn Edward rằng nếu như chạm trán phải sinh vật cùng chủng loài các anh thì phải làm sao để chạy thoát.

"Chạy trốn? Chưa đến một giây thì chị đây đã có thể bẻ gẫy cở nhóc rồi." Rosalie nói thẳng thừng không hề thương hại chút nào.

"Cho dù là thứ sinh vật giống tôi, tôi cũng hoàn toàn đánh bại hắn, còn con người thì......không đánh trả nổi đâu." Jasper nhìn tôi chằm chằm, lại nhìn chằm chằm.

Gọi sinh vật củng chủng tộc anh là "thứ" này nọ, anh xác định điề đó không sao chứ? Cách ma cà rồng xưng hô mình quả thật quá rộng lượng, quá lợi hại.

"Trước tiên em phải xác định trên người không có vết thương hở nào, mùi máu sẽ làm họ nổi điên, người theo chủ nghĩa an8c hay có lẽ có lực tự chủ hơn chút, nhưng cũng chỉ tương đối mà thôi. Cố gắng đừng để đối phương phát hiện ra em biết hắn ta là ma cà rồng, bởi vì khi như thế hắn sẽ trực tiếp phán án tử hình cho em, cho dù hắn đang không cần ăn đi chăng nữa. Cuối cùng, con người khi so sánh với........"người" như bọn anh thì.......". Qủy dị dừng lại vài giây trước chữ "người", Edward nhanh chóng đóng đinh đáp án trên giá chữ thập tuyệt vọng. ".....thì không có khả năng thoát khỏi loại siêu tốc độ của ma cà rồng đâu, cho dù em có là người từng phá vỡ kỷ lục thế giới môn chạy nước rút như Maurice hay Donavan cũng thế cả."

Tôi chuyển ánh mắt tuyệt vọng về phía Alice, nhà tiên đoán bậc thầy kia rất vui vẻ nhét một quả táo đã gọt vỏ vào đĩa ăn của tôi.

Kể từ khi dùng bữa tối ở nhà họ, thì bữa trưa cũng biến thành chỉ có tôi một người ăn, những người còn lại ngồi vây xem. Họ giả bộ ăn nhưng thật ra dùng tốc độ ma thuật ấy nhét hết cho tôi. Khó trách họ thích chen chúc cùng tôi trong góc âm u đến mức có thể mọc nấm này, có thùng rác miễn phí là chuyện làm người ta vui sướng đến cỡ nào.

"Cậu sẽ không bị ma cà rồng cắn chết đâu Claire à, cậu phải tin tưởng mình.

Đây quả là một đáp án không có sức thuyết phục tí nào, cậu xác định đây là lời tiên tri mà không phải lời an ủi vụng về của cậu sao?

Cuộc thảo luận kết thúc bằng một câu nói tổng kết, bạn à, chạm mặt thì ngoan ngoãn làm tròn vai trò con mồi của bạn đi, bạn chết chắc rồi, không chống cự ít nhất có thể chết đẹp một chút.

Nhưng có một diều nhà Cullen quên nói, chính là ma cà rồng có thể áp chế con người bằng khí thế của mình. Chỉ cần đối phương không cho phép bạn chạy trốn, thì bản năng của sinh vật nhỏ yếu trước động vật bậc cao hơn mình khiến bạn không thể nào động đậy nổi.

Gia đình Cullen chưa bao giờ áp chế tôi như thế. Nhưng C thì khác, hắn ta từng bước một bước ra từ bóng tối, mang theo khí thế từ vùng cực tăm tối nhất, có thể khiến bạn sinh ra cảm xúc yếu đuối đến chạy trốn cũng vô vọng.

Hắn xem chiếc áo choàng dài đến mắt cá chân tôi này như bao tải, chùm lấy tôi rồi ôm lên. Bên trong lớp áo choàng của hắn là bộ tây trang đen, sạch sẽ không dính chút bụi bẩn nào, hắn đi lại trong khu rừng ẩm ướt hỗn độn này mà sạch sẽ đến không thể tin nổi.

Phía dưới lớp tây trang là cơ thể rắn chắc lãnh ngạch, tôi có thể cảm giác đến cơ thể hắn đang trong trạng thái sắp bùng nổ, như bị bệnh thần kinh vậy.

Tôi đã quen thuộc vẻ trầm ổn của bác Carlisle, không bị ảnh hưởng bởi máu tươi. Cũng đã thói quen vẻ bình tĩnh của những đứa con nhà Cullen, cho dù là Jasper cũng có thể miễn cưỡng bảo trì vẻ ngoài thờ ơ. Cho nên khi lần nữa tiếp xúc đến con ngươi đỏ tươi này của C, tôi biết hắn đang nhẫn nại sự dụ dỗ từ máu tôi, dường như đã chịu đựng cả thế kỷ, đau đớn không chịu nổi, tôi thật sự cảm thấy được nguy hiểm như lửa sém lông mày.

Mưa càng lúc càng lớn, cả thế giới đều hoàn toàn đắm chìm trong bóng đêm. Lùm cây, rừng rậm, cỏ dại, ngọn núi cao ngất, bờ biển hoang vu, đều nghênh đón yên tĩnh cực hạn dưới cơn mưa.

Tôi bị mưa to đè nặng đến không thể thở nổi, cũng không muốn vùi đầu tránh đi trong ngực hắn. Mối quan hệ giữa kẻ săn mồi và con mồi có khe rãnh rõ ràng không thể vượt qua.

Hắn hình như phát giác điều gì đó, nhanh chóng quay đầu lại, hai than ảnh màu đen đi ra từ màn mưa, một cao một thấp, đều đội mũ choàng che mặt.

"Caius." Người thấp hơn bỗng lên tiếng, giọng nói bình tĩnh vừa ngọt ngào lại lạnh lùng. Thanh âm mềm mại kết hợp với ngữ khí lạnh nhạt, giao hợp lại tạo ấn tượng về mặt thính giác.

Hạt mưa trượt xuống từ áo choàng nhung tơ của cô ta, tiếp tục phương thức nói chuyện trống rỗng này, "Máy bay của Heidi đã đến, chủ nhân nói nếu ngài có hứng thú, có thể đến thăm gia đình Cullen - người bạn Carlisle thân thiết của ông ấy - trước khi trở về."

Ánh mắt C - Caius giống như viên đá Ruby vừa được đào lên, mưa làm ướt mái tóc vàng của hắn, chảy xuôi theo đường cong của khuôn cằm trắng bệch. Hắn không nhìn người vừa nói chuyện kia, chỉ nhíu mày, khóe miệng mân thành đường thẳng tắp.

Hắn vẫn còn nhẫn nại, dường như một thế kỷ đã trôi qua, hoặc vĩnh viễn như vậy.

Người mang giọng nói thiếu nữ ấy ngâng đầu lên, gương mặt dưới mũ chùm xinh đẹp như thiên sứ, đôi mắt đỏ lạnh băng, môi đầy đặn như hoa. Cô ta thờ ơ với bống tối nặng nề, giống như bé gái được sinh ra giữa ranh giới ban ngày và bóng đêm, một nửa thánh khiết, một nửa còn lại là hư ảnh lạnh lùng thể hiện rõ ràng trên người thiếu nữ này.

"Ngài có cần sự hỗ trợ của tôi không, Caius." Cô ta cuối cùng thấy rõ sinh vật trong lòng Caius suy nhược đến sắp chết là tôi đây.

Tôi co người, thân thể đều được bọc kín bởi quần áo, nhuung vẫn rất lạnh, nhiệt độ lạnh lẽo trên người Caius đang tra tấn tôi.

Nếu tôi không chết, vẫn còn thấy được tia nắng ngày mai, tôi nhất định sẽ bị cảm.

"Không cần." Caius cắn răng, giọng nói còn lạnh lùng hơn cả cô gái kia. "Về phần Carlisle, hừ." Thanh âm cười lạnh ấy như từng cơn âm phong.

Hắn ta thả nhẹ thanh âm của mình, như đang nói đùa, cười như không cười mà nói: "Hắn cũng không chào đón chúng ta, có lẽ Aro càng thích ta mang đầu hắn trở về hơn."

Ngón tay tôi căng thẳng, trước khi kịp ngăn cản hành vi không biết tự lượng sức của bản thân, thì tôi đã ngẩng khuôn mặt dính đầy tóc và nước mưa lên, dùng sức tóm chặt cánh tay hắn, như là túm một tảng đá, hận không thể xé cánh tay này của hắn xuống luôn.

Tên giết người, tên giết người, tên giết người, tên giết người không thể chết tử tế được, sét sẽ đánh chết nhà ngươi.

Hắn liếc nhìn tôi, lốc xoáy điên cuồng sinh động bắt đầu khởi động trong con ngươi đỏ máu ấy, như muốn nuốt chửng tôi.

Cả người tôi cứng đờ, quy củ cúi thấp đầu, trong đầu nhớ đến gương mặt của Charles và cây súng lục của cậu nữa.

Nơi đây không khác gì hiện trường mưu sát do sinh vật không phải người bày ra, gió gào thét, mưa tầm tã, cỏ dại mọc thành bụi. Mà tôi chính là con tin, biết càng nhiều cách cái chết càng gần, có dự cảm sống không nổi.

"Mùi hương này thật ngọt ngào." Người đàn ông cao ráo mặc áo choàng xám đột nhiên mở miệng thấp giọng nói, hắn cao gầy, mái tóc ngắn màu nâu sẫm, gương mặt tái nhợt gầy yếu lóe lên vẻ dữ tợn dưới mưa.

Máu loãng đã thẩm thấu ra từ áo choàng đen, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất ướt át. Đây không phải áo mưa, có thể dễ dàng chống thấm chất lỏng. Chân trái tôi đã hoàn toàn không còn cảm giác, điều này không bình thường, nhưng tôi xac định chân mình không có khả năng phế bỏ như thế, xương không gãy, chỉ mất máu quá nhiều mà thôi.

Caius lạnh lùng nhìn hắn ta, không có phẫn nộ cũng không có cảm xúc nóng nảy nào khác, cằm thoáng nâng, ánh mắt cay nghiệt đến cực điểm.

Đây là ánh mắt khiển trách của người có địa vị cao đối với cấp dưới.

Cô gái kia thờ ơ, cô ta như độc lập với tất cả rắc rối xung quanh. Đôi mắt đỏ thâm trầm, hạt mưa trong suốt lăn xuống từ mí mắt, tụ lại thành giọt lớn rồi rơi xuống.

"Tôi thực sự xin lỗi." Người đàn ông cao gầy kia lập tức nhận ra sai lầm của mình, tay trái gập ra phía sau, giống như một hành động khẩn trương theo phản xạ.

"Demetri, vệ sĩ của Volturi không nên có hành động không lễ phép như thế, anh nên huấn luyện nhiều hơn." Cô gái đó bình thản thay thế Cauis giáo huấn hắn, đối với cô ta mà nói, điều này rất bình thường.

Demetri cúi mắt, hắn đã hoàn toàn dời tầm mắt khỏi tôi.

"Đi." Caius nói, bước chân di chuyển nhanh như bay. Sau lưng là hai người bọn họ, nhanh chóng xẹt qua rừng rậm đầy mưa.

Loại tốc độ này, trên đường quốc lộ của Forks nhất định sẽ là siêu tốc độ.

Tôi khó thở, cơ hồ nhìn không thấy đường đi. Tôi rất muốn biết Edward và Alice thế nào rồi.

Nhưng đám này có vẻ như không phải là kiểu người thích khoe khoang, không ai kể về những đứa con nhà Cullen rốt cuộc ra sao rồi.

Edward là nhân vật chính, Alice là nhân vật quan trọng, hai người họ có thể không có việc gì. Tôi liều mạng thuyết phục bản thân, đúng, họ khẳng định không có việc gì. Hơn nữa, C..........là cảnh sát ma cà rồng sao?

Đầu tôi choáng váng đá văng suy nghĩ khủng khiếp ấy ra, không có khả năng, đây chỉ là trùng hợp thôi.