Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 28: Làm khách

Cuộc sống không phải lúc nào cũng như mong muốn, đây là nhận thức chung của con người.

Lần đầu tiên tôi làm khách ở nhà Cullen là bị khiêng vào, lần thứ hai làm khách là bị dọa đi vào.

Rosalie nhất định rất muốn giết tôi. Khi chị lái chiếc xe Jeep của Emmett đỗ xịch trước cửa nhà tôi, nước bùn văng khắp lên hàng rào trắng đáng thương trên thảm cỏ, nổi giận đùng đùng xách tôi ném lên xe, thì tôi đã biết rồi.

Sau khi xuất viện từ bệnh viện Forks, tôi liền tính toán giả bộ không quen biết nhà Cullen. Tha thứ cho tôi mỗi lần nhìn thấy gương mặt trắng bệch sắp chết kia, cả đôi mắt đen nhánh, dáng đi cứng ngắc của gia đình Cullen là dạ dày tôi liền co rút đau đớn.

Tôi đã rất vất vả thuyết phục Charles đừng bắt tôi chuyển nhà, Charles rất tức giận, từ xích đu nhảy dựng lên rít gào: "Claire, chuyện cháu trải qua quả thực là tai nạn chết người, cậu phải chăm sóc cho cháu, cháu biết không hả?"

Tôi vô tội, giơ tay đầu hàng: "Chuyện đã qua rồi mà Charles, chẳng phải cháu đã không sao rồi sao? Cháu chính là......người cực kỳ may mắn, bản tin trên thời sự gọi cháu như thế đấy cậu."

"Hừm! Đừng nhắc về đám truyền thông tồi tệ đó với cậu, cháu cháu cháu cháu...........cháu căn bản là không biết bảo vệ bản thân, đây chính là chuyện uy hiếp tính mạng, nếu như cháu sống một mình, rồi lại xảy ra chuyện nguy hiểm gì thì cậu biết ăn nói thế nào với bố mẹ cháu đây. Ôi trời ơi! Emma nhất định sẽ bóp chết cậu, cậu thế mà để con gái em ấy gặp chuyện đáng sợ như vậy." Charles phát điên gào thét với bầu trời, từ khi cậu đuổi sạch đám phóng viên dám điều tra thông tin của tôi, cậu liền biến thành chiến sĩ rít gào cực kỳ nhiệt huyết.

Ngay cả khi tôi không cẩn thận dính mưa, cậu cũng hận không thể rút súng bắn thủng mưa.

"Được rồi mà, cháu xin lỗi đã để cậu lo lắng như thế, cháu xin thề với Chúa, tuyệt đối cam đoan đảm bảo sự an toàn của mình." Tôi rụt rụt cổ, nghiêm túc cam đoan.

"Cháu chắc chắn?" Charles thở hổn hển, hai tay chống nạnh, chạm vào súng bên hông.

"Gặp được lưu manh thì đá giữa chân hắn, gặp bệnh tâm thần thì đập đầu, gặp trộm thì bẻ cổ tay, gặp sinh vật không phải người thì tưới xăng." Tôi âm trầm nghiêm mặt, cực kỳ nghiêm túc cam đoan.

"Đùng đùa nữa! Claire!." Một tiếng rít gào làm nóc nhà chấn động.

Sau khi hứa hẹn đủ điều, tôi cuối củng không phải rời khỏi nhà, không phải tôi quá lưu luyến căn nhà này, mà nếu như tương lai có sinh vật không phải người nào đó tìm đến tính sổ thì tôi không thể liên lụy đến Charles.

Khi đã xuất viện được một ngày, tôi gọi một cuộc điện thoại đường dài cho Bella, kéo dài đến hai tiếng đồng hồ, cả hai chúng tôi đều không phải kiểu người giỏi giao tiếp nhưng có thể trò chuyện lâu như thế, quả nhiên là tình cảm chuyển biến tốt đẹp lên nhiều. Sau khi thông báo bình an, thì chuyện thứ nhất sau khi về nhà là dọn dẹp đồ vật linh tinh, tất cả những thứ thuộc về C, thư từ hay gì đó đều chỉnh lý lại.

Chẳng có ai biết khi tôi sửa soạn lại đồ vật của ai đó, ngón tay run rẩy đến mức nào.

Claire.

Claire thân ái.

Claire của ta.......

Sự biến hóa trên từng trang thư thể hiện sự thân thiết vô cùng, phong thư trong thùng giấy được đặt chỉnh tề, trang giấy viết thư bởi vì tiếp xúc với không khí thời gian dài mà trở lên ố vàng, như màu sắc của ánh nắng.

Đây là người bạn qua thư đầu tiên của tôi, danh phù kỳ thực. Tôi xem hắn ta như bạn bè quan trọng trong đời, nhìn thấy lá thư hắn gửi đến mà vui vẻ, hy vọng cuộc sống của hắn tốt đẹp cho dù chúng tôi chưa từng gặp mặt, tôi luôn đặt tình bạn vượt qua đại dương xa xôi này vào lòng.

Con người quả nhiên là đồ ngốc, vô luận linh hồn tự do tự tại đến thế nào đều khát vọng trò chuyện, mà trò chuyện lâu dần trở thành cảm tình.

Có đôi khi trí nhớ là một điều đáng sợ, tôi vừa sửa sang lại những lá thư này, nhìn chữ viết tiếng Anh hoa lệ của C, biết rằng hắn ta thích cái gì, không thích cái gì, đang làm điều gì, oán giận ai, vừa ngẩn người, nhớ lại một ít chuyện râu ria loạn thất bát tao nào đó,

Tôi còn nhớ vào năm thân thể này tám tuổi, tôi ngồi trên xe tải trước xưởng gỗ, nằng nặc đòi người ta lái xe chở tôi ra ngoài.

Kỳ thật tôi cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ là muốn đi thôi, mà muốn đi nhìn thứ gì đó cũng quên mất rồi. Tôi suy nghĩ tại sao bản thân có thể sống lại? Có phải hay không ông trời bắt nhầm linh hồn tôi, cho nên thả tôi vào thế giới này, hay là tôi không thể nào chết được, mỗi lần sau khi chết đều có thể sống lại?

Người lái xe chở tôi vòng quanh trấn nhỏ Forks bằng xe tải, người đó xoa đầu tôi, chỉ hướng dòng sông trong rừng, "Khu rừng đang giảm diện tích lại, Claire à. Có kẽ một ngày nào đó, nơi đây sẹ biến mất. Trấn Forks từng rất nổi tiếng nhờ sản xuất gỗ, có rất nhiều dân địa phương đều làm cong việc sản xuất gỗ này. Tuy nhiên những đứa bé như cháu vậy, tương lai vẫn còn rất dài, phải học thật ngoan, thật giỏi, để sau này cháu có một ngày thành công còn có thể trở về nơi đây bảo vệ Forks, bảo vệ những đại thụ này."

Thật ra khu rừng này đã được bảo hộ rât tốt, quốc gia cấm khai khẩn hay can thiệp gì vào công viên rừng, nơi nơi đều là vòng tuần hoàn tự hnhien6 của cuộc sống, từ nơi đại thụ chết đi, mọc lên cây con biếc xanh thẳng tắp.

Tôi nhìn rừng cây xanh biếc xa xa trả lời: "Chú à, cây đều bị xe tải của chú vận chuyển đi bán mất rồi."

Chú ấy ha ha cười, chú sẽ không đưa tôi ra khỏi Forks, cuối cùng, Charles đến đón tôi về. Chú ấy nói: "Cho nên các nhà xưởng gỗ của Forks đều đóng cửa vì mọi người rất thích rừng cây nơi này, ngay cả chú cũng thất nghiệp mất rồi."

Lừa con nít a, đóng cửa là bởi vì thị trường suy thoái.

Cũng vào quãng thời gian đó, tôi bắt đầu viết thư, mà ngững người hồi âm còn có C trong đó.

Thật ra tôi không sợ ma cà rồng, điều tôi sợ là C vừa chạm mặt đã nổi cơn giết người.

Nếu hắn ta giống như gia đình Cullen, thì không thể lưu lại ám ảnh dày dặc trong lòng tôi như thế.

Không biết có phải tất cả ma cà rồng đều như vậy hay không, nhìn thấy người là giết chóc, nhưng tôi khẳng định đã có bóng ma với từ "ma cà rồng" này.

Tôi thậm chí không biết tại sao C để cho tôi sống, như Carlisle đã từng nói, pháp luật của ma cà rồng có rất ít điều nhưng không thể xúc phạm đến. Tôi phát hiện thân phận của họ, nhưng họ không giết tôi vì họ tin tưởng tôi sẽ không để lộ bí mật. Nhưng còn C thì sao, tôi tận mắt thấy hắn ta giết nhiều người như thế, nhưng hắn lại không giết tôi.

Là bởi vì quan hệ bạn qua thư này sao?

Nhiều năm đã qua như thế, đừng nói hắn, ngay cả tôi cũng xem hắn là bạn bè chân chính.

Lý do thế này, tôi nhịn không được sờ sờ bả vai mình, không thuyết phục được ai.

Cuối cùng tôi nhét tất cả lá thư và quà tặng của C vào thùng rác xanh cạnh gara, tận mắt thấy chúng nó bị xe chở rác chở đi. Tôi thật sự muốn chiếc xe kia chở theo trí nhớ của tôi về C cũng đi luôn đi.

Tôi vừa mới nhìn xe rác chạy đi thì Rosalie đến, chị ấy thoải mái nhấc cổ áo tôi rồi quẳng ra ghế sau xe.

Tôi bám lấy cửa kính xe, mưa Forks rơi sàn sạt, màu xanh biếc trải dài đến cuối trời bị không trung âm u bao phủ. Cả bầu trời không thấy được ánh dương, ánh sáng ban ngày lại âm nhu như ánh trăng.

"Có chuyện gì ạ?" Tôi mờ mịt, không biết đây là tình huống gì.

"Đừng lo lắng, Esme làm vài món đặc sản Trung Quốc chiêu đãi em, không phải mẹ anh rất thích em sao?" Emmett đảm nhiệm công việc tài xế, anh ấy trông như tòa núi nhỏ vậy, cường tráng đến mức có thể khiêng một ngôi nhà nơi nơi chạy.

"Sau khi ăn xong, sẽ nhét nhóc vào dưới rễ cây, nhóc thích loại cây nào? Bách Hương năm trăm tuổi, Tuyết Tùng tám trăm tuổi, hay là Thiết Sam mọc rêu?" Rosalie ngồi ở ghế phó lái bên cạnh Emmett, quay đầu nhìn tôi, gương mặt mĩ miều nhưng âm trầm đáng sợ, chiếc váy Gothic chị mặc khiến chị trông như cô dâu ma vậy.

"Hey, chắc chắn em ấy không thích đâu." Emmett cười hì hì nói.

"Xác chết không có tư cách lựa chọn nấm mồ, nhóc nên biết rằng không có ai biết được nhiều bí mật như vậy mà có thể còn sống tiếp." Rosalie vươn tay chỉ vào tôi, hận không thể chọc thủng cái tên biết quá nhiều này.

"Em không biết gì cả." Tôi nhìn rừng rậm chạy dài theo đường quốc lộ, băng qua cây cầu đồ sộ bắc ngang sông, chiếc xe của chúng tôi ngoằn nghèo chạy trên con đường nhỏ trong rừng. Tôi thật sự chẳng biết điều gì , những gì tôi biết thì mọi người đều biết cả rồi, trừ bỏ tin tức vô ích nơi này thật ra là một cuốn tiểu thuyết, thì tôi không hề có bí mật nào khác.

Tôi hận Edward!

Một lần nữa đi vào phòng khách tầng trệt nhà Cullen, ngồi trên chính chiếc sô pha trước đây. Tôi có thời gian dư dả quan sát cách bày trí nhà hơn lần trước nhiều. Lối ra vào phía Nam tòa nhà không phải là cửa sổ thủy tinh sát đất, nhìn kỹ mới phát hiện toàn bộ chỗ đó là mặt tường thủy tinh, cao tới ba tầng lầu.

Không biết đây là ý kiến của ai, tôi thấy ngôi nhà này như cung điện thủy tinh trong truyện cổ tích vậy, chỉ biết họ nhất định không sợ ngày nắng. Tôi chợt nhớ tới vào những ngày trời nắng, cả nhà Cullen đều xin nghỉ phép để đi cắm trại, như vậy là khi bị ánh mặt trời chiếu phải thì có lẽ phát sinh một số phản ứng hóa học con người không biết đến.

Đúng rồi, họ sẽ sáng lên.......

Tôi cảm thấy bản thân không cần cố gắng nhớ lại nhiều làm gì, biết nhiều lắm thì rễ cây dưới khu rừng sẽ là nơi ở mới của tôi.

Trước mặt sô pha là TV màn hình phẳng được đính trên tường, trên TV đang chiếu tiết mục thể thao của đài CBS. Tôi không hề tò mò ngày thường họ xem chương trình nào, chỉ có kinh ngạc họ thế mà cũng xem TV.

Được rồi, nếu là TV, Có lẽ Emmett sẽ xem chương trình thể thao, Rosalie theo dõi cuộc thi tuyển chọn người mẫu, Carlisle xem con người và thiên nhiên, Esme xem phim truyền hình.............Edward và Alice có thể theo dõi cuộc thi "Ai là triệu phú", một người biết đọc suy nghĩ, một người biết tiên đoán, nếu như năng lực của họ có thể có tác dụng thông qua TV. Còn Jasper, Alice xem chương trình gì, anh ta nhất định sẽ xem chương trình đó.

Quãng thời gian trong trường kia, tôi nhận ra Jasper mang thuộc tính trung khuyển đối với Alice, tôi không tài nào tìm được ai nghe lời hơn anh ta.

Hôm nay Carlisle không đi làm, ông ấy được mệnh danh là người máy y học mỉm cười trong bệnh viện Forks. Đúng vậy, bác ấy là loại người có thể liên tục phẫu thuật bảy mươi mấy giờ đồng hồ, vừa làm giải phẫu ngoại khoa xong cho một đám côn đồ, còn sắc mặt không thay đổi, chạy đến phòng bệnh đi an ủi bệnh nhân không do mình phụ trách.

Tôi còn nghĩ đến truyền thuyết bác sĩ Carlisle không cần thay ca là thưởng thức chung của tất cả mọi người trong bệnh viện Forks, ngày hôm nay còn chuyên môn vì tôi mà ở nhà chờ.

Nhiệt tình hiếu khách như thế, tôi cảm thấy áp lực rất lớn.

"Claire à, hy vọng chúng tôi không tạo áp lực cho cháu." Carlise dùng vẻ mặt dịu dàng nói chuyện với tôi, bác ấy ngồi trên sô pha đối diện tôi, tự nhiên vắt chân phải lên chân trái, chính xác mà nói thì bác vắt chéo chân một cách tao nhã. Mái tóc vàng kim mềm mại được chải vuốt cẩn thận ngược về sau, xuôi theo hình dạng hoàn mỹ của đầu, không biết ông ấy dùng keo xịt tóc hàng hiệu nào.

Bác ấy thoạt nhìn như là người đàn ông đẹp trai hòa hoa bước ra từ bức tranh cổ điển, tràn ngập một loại hơi thở của người tri thức cao quý.

Khi nhìn ông, cho dù biết đây không phải con người, tôi không thể không thừa nhận cảm xác dần lắng đọng bình tĩnh lại.

Điểm giống nhau lớn nhất của ông ấy và Esme là không thể khiến người khác sợ hãi nổi. Một người tràn ngập sự ôn hòa cơ trí, một người nhân từ như nước.