Anh Luôn Ở Bên Em

Chương 15: Chiếc bình Ngọc Hồ Xuân

Chẳng bao lâu sau, Uông Dương với cái cổ được cố định đi dạo sau khi ăn cơm xong, tới đến bên Trình Bạch, thấy Trình Bạch đang nhìn về một hướng. Anh ta tò mò nhìn theo, cách đó khoảng hai ba chục mét có một đôi nam nữ đang đứng nói chuyện bên xe. Người con gái trẻ trung lanh lợi, người con trai trông sườn mặt vô cùng nhã nhặn, rất đẹp đôi.

Uông Dương lại nhìn sang Trình Bạch, cười bảo: "Em kia là cô em gái người ta vẫn nói đấy hả?" Anh ta đến phòng bệnh Trình Bạch hai lần nhưng chưa gặp được Viên Viên, có y tá nhắc đến em gái Trình Bạch với anh, nhưng không hề nói tên.

Trình Bạch không nhìn nữa, giọng anh không được vui vẻ cho lắm: "Cô ấy với tôi không hề có chút quan hệ huyết thống hay luật pháp gì cả."

"Hử?"

Uông Dương ngẩn ra, sau đó anh như nắm được manh mối: "Không nhẽ cô ấy là Trình Viên Viên?" Thấy Trình Bạch không phủ nhận, Uông Dương kinh ngạc mà nhìn đôi nam nữ cách đó hai ba chục mét thêm lần nữa, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Nói thật nhé, trước nay tớ thấy con người cậu tài đức vẹn toàn, làm gì cũng đầy trách nhiệm, nhưng chuyện gì cũng chỉ như đang làm nhiệm vụ vậy, không lơ là. Chuyện trai gái thì luôn ‘ngó lơ’. Nhưng sự thật là người cậu thích đã có người yêu rồi? Thế nên cậu mới không nói ra lời thích? Sau rồi, dưới áp lực tích lũy lâu dài dẫn tới việc cậu khóa chặt cảm tình?"

Trình Bạch liếc Uông Dương một cái.

Uông Dương đầu hàng: "Rồi rồi, coi như tớ chưa nói gì cả."

Trình Bạch thấy miệng vết thương trên đầu lại âm ỉ đau, anh ta cầm di động gọi y tá đến.

Khi Trình Bạch được y tá đẩy vào tòa nhà bệnh viện to đùng, anh lại quay đầu nhìn nơi Viên Viên và Phó Bắc Thần đã đứng, lúc này nơi đó không còn ai. Anh liếc nhìn con đường trống trải trước mắt, có chiếc lá tà tà rơi xuống chỗ cô vừa đứng.

Ngày trước, cô tốt với anh, anh lại thờ ơ, anh không thấy cảm động cũng không thấy vui sướng. Mà hiện giờ anh để tâm tới cô là do trách nghiệm, là nghĩa vụ, thậm chí có thể nói là bản năng, anh chưa từng dám suy nghĩ sâu hơn về chuyện tình cảm. Cô xa cách với anh, anh cũng chỉ thấy hơi buồn bã, thất vọng, nhưng anh lại không thể nói rõ được rằng cảm giác mất mát này đến cùng là gì?

Ngày xưa chắc chắn là anh không hề rung động trước cô.

Trình Bạch nhớ đến Phó Bắc Thần, người này coi như là bề trên của anh. Ngày còn nhỏ từng gặp hai lần, ba anh khen Phó Bắc Thần không ngớt lời. Giờ thi thoảng gặp anh ta, anh cảm thấy người này anh không đoán nổi.

***

"Lại ngồi nhờ xe anh nữa." Viên Viên đã không còn cảm giác ngại ngùng nữa, cô tự hỏi, lẽ nào đã quen rồi nên mới tự nhiên như vậy?

"Em ăn cơm chưa?" Phó Bắc Thần gạt cánh điều hòa trước ghế ngồi của cô xuống dưới một chút, tránh để nó đối diện với đầu cô làm cô bị lạnh.

"Vâng, ăn ở bệnh viện, anh thì sao?"

"Vẫn chưa ăn."

Viên Viên nhìn anh, buột miệng hỏi: "Anh có muốn tới nhà em một lát không, em nấu cho anh ăn?"

Phó Bắc Thần nghiêng đầu sang nhìn, niềm vui trong mắt rất rõ ràng, anh lại nhìn về phía trước rồi nói: "Được, phiền em."

Đây là lần đầu tiên có phái nam vào phòng trọ của Viên Viên, người đàn ông này lại còn là Phó Bắc Thần nữa... Sự ngại ngùng xuất hiện trở lại.

"Trong nhà hơi bừa bộn."

Anh cười cười: "Vẫn hơn căn phòng đầy sách của giáo sư Phó chứ?"

"Khụ khụ, hơn một chút." Viên Viên đẩy cửa nhà, nghiêng người để Phó Bắc Thần vào trước. Anh nhấc chân đi vào, phòng không lớn nhưng trang trí rất ấm áp. Rèm cửa sổ đều được kéo ra, trong chiếc bình hoa nho nhỏ ở bàn ăn cơm có cắm một bó cát tường, cánh hoa màu tím khẽ lay động trong gió.

Anh quay đầu lại nhìn cô: "Hoa đẹp lắm."

"Có người theo đuổi đồng nghiệp của em, chị ấy lại dị ứng phấn hoa nên cho em."

Anh cười khẽ: "Ừ."

Cô hỏi: "Anh thích ăn gì? Có thích ăn bánh chẻo không? Hay là em cán vỏ bánh rồi gói bánh chẻo nhé?"

"Em còn biết cán vỏ bánh?"

Viên Viên gật đầu: "Ừ!"

"Giỏi quá."

Viên Viên nghe giọng nói của Phó Bắc Thần, thấy thấp thoáng có cả sự tự hào? Giống như là khen đứa con nhà mình giỏi vậy. Cô cúi đầu tự nhủ, sao trước mặt Phó Bắc Thần cô toàn suy nghĩ lung tung gì thế nhỉ.

"Anh ngồi sô pha xem ti vi đi, em đi làm bánh chẻo. À, anh uống gì? Trong nhà không có trà"

"Không sao, nước khoáng là được, anh tự rót." Phó Bắc Thần đi theo Viên Viên vào bếp.

Cô chỉ cốc trà và bình nước nóng cho anh, sao đó liền bận rộn với bánh chẻo của cô: "Phải một lúc nữa mới ăn được, Phó Bắc Thần, nếu anh đói thì có thể ăn tạm hoa quả trong tủ lạnh trước đi."

"Anh vẫn chưa đói, em cứ từ từ."

Cô không quay đầu lại, chỉ "ừ" một tiếng, do vậy cô không nhìn thấy anh cầm một cốc nước đứng ở chỗ không xa cô lắm, mà ánh mắt anh nhìn cô gần như chú mục một lúc lâu.

***

Viên Viên đã quá quen thuộc với y tá ở tầng tám, hôm nay có y tá hỏi cô: "Bình thường bác sỹ Trình thích làm gì?"

Viên Viên trả lời: "Làm gì á? Đọc sách, chạy bộ, hoặc là chơi điện tử."

"Bác sỹ Trình chơi điện tử?"

"Ngày cấp ba anh ấy từng chơi, còn hiện giờ thì em không rõ lắm."

"Bác sỹ Trình thích mẫu con gái như thế nào?"

Câu hỏi này Viên Viên nghĩ thật lâu, cuối cùng cô chỉ chính mình: "Các chị nhìn em."

"Kiểu giống như em?"

Viên Viên lắc đầu: "Ngược với em, chắc là thế đấy."

Ai là người nhớ mãi không thể quên của ai, ai là người có cũng được mà không có cũng được của ai, ai lại là người in dấu trong lòng của ai, ai lại là sự đáng tiếc của ai? Tình cảm trên thế giới này vốn không có sự bình đẳng, lúc bình đẳng thì có lẽ là lúc không có tình cảm, cũng chính là "người xa lạ" mà người ta thường nói.

Bọn họ không đến mức là người xa lạ, nhưng cũng không biết cả hai đã đi đến bước nào rồi, cô nghĩ, ít nhất thì cô không còn nhớ anh mãi không quên nữa.

Thật ra nói đến cùng thì anh không sai, anh chỉ là không thích cô mà thôi.

Mà cho dù cô bị thương thay anh, nhưng đó là cô tự nguyện. Ngày đó cô chỉ có một ý nghĩ: phải tốt với anh. Còn hiện tại, cô đã xóa sạch tất cả sự yêu thích của mình với anh, thứ còn lại chẳng qua chỉ là một phần tình nghĩa cùng nhau lớn lên từ nhỏ mà thôi. Tuy nhiên cô chưa từng hối hận chuyện ngày xưa mình rất tốt với anh, đây cũng giống chuyện cô không hối hận ngày nhỏ thường hay trèo trộm lên cây hoa quế ở vườn sau nhà hái hoa. Cô hơi sợ độ cao, vì vậy mỗi lần trèo đều vừa trèo vừa sợ, cũng từng bị ngã từ trên cây xuống rồi bị thương:để làm bánh hoa quế cho nội, vì bà thích ăn, cho dù đến lúc qua đời bà cũng chưa từng thích cô làm.

Cô không hối hận bất kỳ chuyện gì mà cô đã làm, cô biết rõ mình không có lỗi với bất cứ ai. Không có lỗi, thì không hối hận.

Chiều thứ sáu Viên Viên nhận được điện thoại của Phó Bắc Thần nói là mặt dây chuyền từ miếng sứ đã làm xong rồi. Cô cực kỳ vui mừng. Vì sắp được thấy thành phẩm nên để cảm ơn Phó đại chuyên gia, Viên Viên quyết định mời anh ăn bữa tối. Cô thấy mình sắp sửa thành "bạn cơm" của Phó Bắc Thần mất rồi.

Anh không từ chối, nhưng anh bảo lát nữa chỗ anh có buổi họp, có lẽ sẽ họp tới sau giờ tan sở. Cả quả tim của cô nay chỉ tràn ngập cái mặt dây chuyền kia, cô bèn đáp: "Vậy em qua chỗ anh đợi."

Phó Bắc Thần bất giác nở nụ cười. Lục Hiểu Ninh đứng trước mặt nhìn thấy vậy liền cảm thán trong bụng: Vị sếp như rượu ngon ủ trăm năm này của cô, bình thường vẻ chăm chú, nghiêm khắc với bản thân cùng hành động phong độ phóng khoáng đã đủ thu hút rồi, nay còn thấy một nụ cười dịu dàng như làn nước của anh ta, quả thật làm người ta khó mà đỡ nổi.

Viện nghiên cứu đồ gốm sứ thành phố Thanh Hải nằm ở rìa phía nam khu cảnh hồ chiều tà tây thành, vừa hay là góc đường đối diện với đại viện ngày xưa Phó Bắc Thần ở. Viện nghiên cứu ở phía sau bảo tàng đồ gốm sứ, nếu như không được biết trước thì người bình thường sẽ không chú ý đến tòa nhà lớn kiểu xưa này.

Tòa nhà có tổng cộng ba tầng, hình chữ Trình (呈), ngói đỏ gạch đá xanh, ngoài tường còn có dây thường xuân leo. Viên Viên thấy rằng với kiểu này chắc mùa hè dù không có điều hòa thì vẫn rất mát mẻ.

Sau khi đăng ký với bảo vệ ở ngoài cổng thì bảo vệ nói với cô: "Thầy Phó đã nói với tôi trước rồi, anh ấy nói nếu cô đến có thể cuộc họp vẫn chưa xong, cô vào phòng làm việc của anh đợi một chút. Đi vào tòa nhà, rẽ phải đi lên tầng, phòng 216 là phòng làm việc của thầy Phó."

Viên Viên cười tươi tắn cảm ơn.

Bên trong rất yên tĩnh, mỗi khi cô bước một bước đều vang lên một tiếng nho nhỏ, bên ngoài phòng 216 có treo biển tên Phó Bắc Thần, cửa không khóa, cô đẩy một cái rồi đi vào.

Căn phòng không rộng, giữa phòng là chiếc bàn được làm trực tiếp từ việc mài bề mặt gỗ thô. Trên bàn có chiếc laptop cùng một file giấy tờ đang mở, cạnh bàn là một chồng sách xếp gọn gàng. Chiếc sô pha và mấy chiếc ghế nhỏ dựa vào tường. Mặt kia là chiếc tủ kính lớn, trên trong đủ các loại sách, báo, có cả cúp, huy chương hình dáng màu sắc khác nhau, cùng nhiều tác phẩm gốm sứ muôn hình muôn vẻ. Viên Viên tò mò đi qua đó, vì chủ căn phòng không ở đây nên cô không giơ tay ra mở tủ, chỉ đứng một bên nhìn từng hàng một.

Ở chỗ trong cùng sau cánh cửa tủ, cô nhìn thấy một tác phẩm gốm kỳ quặc. Trông bề ngoài thì nó có vẻ giống một cái bình Ngọc Hồ Xuân, chỉ là nó được làm hơi vẹo. Bên phải có một cái vòi, ở đầu vòi nhìn không ra là đầu con vật gì... Viên Viên thật là bực, nếu Phó Bắc Thần đã cất trong tủ thì tính thế nào cũng không thể là hàng kém được. Nhưng cái thứ này, thậm chí đến hàng nung hỏng có khi còn chẳng bằng, đặt ở trong này là sao nhỉ? Tính tò mò vừa nổi lên khiến cô không thể không mở cửa tủ, lấy cái đồ gốm kỳ quái đó ra xem.

Xoay ngang xoay ngửa ra để xem, bỗng dưng cô dừng tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đế bình. Bên dưới đó có khắc hai vòng tròn:là cái ký hiệu mà cô không thể nào quen thuộc hơn được nữa! Cô lười viết chữ nên lấy hai cái hình tròn này đại biểu cho mình, tiện hơn nhiều. Viên Viên chợt nhớ ra lần đó mình đến trấn Cảnh Đức phỏng vấn, ngày đầu tiên cô làm ra một mẫu bình. Hình nguyên thể của nó cô lấy từ một bức tranh mà mình cất giữ.

Hồi lớp năm tiểu học, có một ngày đang chơi ở dưới cây đậu đỏ, cô bỗng gặp một anh thanh niên do lạc đường nên hỏi đường. Thấy anh mang khẩu trang, giọng nói vang qua cái khẩu trang đó khàn khàn, thỉnh thoảng còn ho một hai bận, cô bèn tự đi dẫn đường luôn cho anh. Bọn họ chia tay ở đầu cầu Thái Bình, cô luôn nhớ đến bóng lưng của người đó, anh đeo giá vẽ, túi giấy vẽ, người cao gầy, dáng đứng thẳng. Mà thời khắc đó, ánh mặt trời vừa đẹp, chiếu lên người anh, chiếu đến mức trông anh có chút không thật. Cô ngắm một lúc lâu, lúc quay người đi thì giẫm phải một bức tranh. Trên đó có vẽ cái bình cổ mảnh, thân bình to, đế tròn. Thân bình có một cái miệng vòi như đầu phượng hoàng, trông rất đẹp. Biết chắc là do người thanh niên nọ làm rơi nhưng quay người lại thì người đã đã mất hút từ lâu. Thế rồi cô cất bức tranh đi, hy vọng có một ngày có thể gặp lại anh.

Hồi ở trấn Cảnh Đức, cô muốn tự tay làm một đồ gốm, bèn học theo những người thợ một vài kỹ thuật cơ bản để nặn đồ gốm. Kết quả là, cô bất giác nặn ra hình cái bình trong bức tranh ngày đó. Khi ấy cô còn từng hỏi người thợ gốm, nhưng ông cũng chỉ có thể đoán ra nó gần giống như thể loại bình, lọ. Nhưng mà cái thứ cô nặn ra đó quả thật chẳng ra làm sao cả, cô nghĩ người thợ gốm chắc chắn sẽ không mang đi nung. Ai ngờ sau hai tháng lại nhìn thấy ở trong phòng làm việc của Phó Bắc Thần. Cái bình nho nhỏ còn chẳng thể tính là hàng hỏng, lại còn không bị vứt đi mà được nung lên, rồi vào viện nghiên cứu đồ gốm sứ! Đúng là kiếp trước cô đã tích nhiều đức lắm đây, cô nghĩ mà không nhịn được cười.

"Nó buồn cười lắm à?" Phó Bắc Thần đúng lúc đó đẩy cửa vào, anh thấy Viên Viên cầm một bình sứ trong tay, trái tim vô thức run một cái.

"Anh về rồi." Viên Viên nhanh chóng cất bình về chỗ cũ, đóng cửa tủ lại, "Xin lỗi đã tự ý động đến đồ trong tủ của anh."

"Không sao." Phó Bắc Thần cười, nhưng anh không định bỏ qua cho cô: "Em thích cái bình đó à?"

Viên Viên nhìn liếc qua, đành dũng cảm nói: "Cảm ơn anh đã coi trọng cái bình của em như thế, còn đặt nó trong phòng làm việc để nghiên cứu."

"Em bảo nó là em làm?"

"Đúng vậy!" Cô giải thích: "Không tin thì anh xem, đáy bình có hai vòng tròn em tự tay khắc."

Phó Bắc Thần không đi xem ngay mà chỉ nhìn cô nói: "Chiếc bình này có hình dáng thật đặc biệt."

Viên Viên thở dài một cái: "Em biết là anh muốn nói nó xấu đến một mức độ nhất định? Nhưng đấy là do kỹ thuật của em không tốt thôi, chứ nguyên bản của nó đẹp lắm."

"Nguyên bản?" Phó Bắc Thần cười: "Lẽ nào đây không phải là hình dáng nguyên thủy của nó?"

"Tất nhiên là không phải!" Cô bĩu môi, cô nghĩ nếu kể từ đầu thì hơi dài dòng, thế là chỉ kể: "Trong nhà em có một bức tranh, tranh vẽ chiếc bình cực đẹp. Lúc đó em chỉ mô phỏng theo hình dáng của nó mà làm thôi."

"Ồ..." Phó Bắc Thần như suy nghĩ gì đó, nhưng cuối cùng anh không tiếp tục hỏi nữa. Anh đến trước bàn lấy ra dây chuyền đã được làm xong trong ngăn kéo.

Viên Viên cảm ơn rồi nhận lấy, cô mở hộp ra đầy mong đợi, thấy mảnh sứ vỡ khá góc cạnh ngày trước nay đã được mài thành hình dạng một ngọn lửa, rất tinh xảo, hình dạng mặt dây chuyền này cực kỳ hiếm thấy, phối với màu sắc lấp lánh trên mặt sứ thì cả cái mặt dây chuyền y như một con phượng hoàng đang đập cánh ngũ sắc, chuẩn bị bay mà tạo lửa!

"Đẹp quá!" Viên Viên không khỏi than.

"Để anh đeo cho em." Phó Bắc Thần nói.

"Hả?" Cô đang định bảo không cần thì anh đã cầm lấy dây chuyền rồi đi ra sau cô.

Anh nhẹ nhàng vén hết tóc đằng sau cổ cô sang một bên, cô tự nhủ, chắc chắn mặt mình rất đỏ.

Anh mở cái khóa kim loại màu đỏ của chiếc dây, hai cánh tay dài, trắng trẻo từ trước mặt cô vòng về sau, cô cảm giác được ngón tay anh chạm vào vết sẹo sau gáy cô, sau đó khe khẽ xoa nó một chút, rồi thấy anh nói: "Được rồi."

Cô cúi đầu, nén lại mong muốn lấy quạt giấy mà quạt, cô đáp: "Cảm ơn anh."

"Viên Viên, năm đó lúc em ở nhà Trình Bạch nhìn thấy anh thì nên xuống nhà chào anh một tiếng."

"Dạ?" Cô ngẩng đầu, anh có ý gì?

Anh cười cười, không nói tiếp nữa.

Lúc anh đưa cô đến bãi đỗ xe thì gặp vài đồng nghiệp, tất cả bọn họ đều có vẻ mặt kỳ lạ. Tuy anh không phải là một người linh hoạt nhưng lại vô cùng nhiều bạn bè, vì vậy thường hay có khách tới phòng làm việc, tuy nhiên xưa nay chưa hề có phụ nữ.

Phó Bắc Thần lờ đi mấy ánh mắt đầy hứng thú kia, anh chào đồng nghiệp một tiếng "Mai gặp nhé!" sau đó dẫn Viên Viên đi mất.

***

Hôm nay, sau bữa cơm tối, người đẹp Thẩm đến bệnh viện gần trường đại học H thăm Trình Bạch, sau khi hỏi han thì bỗng nhớ một chuyện, cô hỏi: "Trình Bạch, em muốn tìm Trình Viên Viên hỏi ít chuyện, anh có thể cho em số điện thoại của cô ấy không?"

Trình Bạch ngẩng lên nhìn cô một cái: "Chuyện gì? Em có thể nói với tôi, tôi sẽ nói lại cho."

Thẩm Du cũng không cố nài, thấy anh chăm chú gọt lê, động tác gọn gàng mà đẹp đẽ, cô không khỏi khen: "Trình độ cầm dao của anh tốt thật đấy, thể nào mà có thể làm bác sỹ." Anh đưa quả lê đã gọt xong cho cô: "Theo như logic của em thì tôi hợp với nghề đầu bếp hơn."

Vẻ mặt Thẩm Du đầy sự khó tin, cô nhận quả lê: "Anh lại còn gọt hoa quả cho em nữa!"

Trình Bạch lấy giấy lau con dao, anh trả lời: "Tôi chỉ muốn dùng dao mà thôi."

***

Tối nay, sau khi Phó Bắc Thần đưa Viên Viên về nhà, anh về đến chung cư của mình, không uống thuốc an thần nhưng lại ngủ rất nhanh, tất nhiên giấc mơ cũng đến rất nhanh.

Dưới ánh đèn, hai người ngồi đối diện, ở giữa là một bàn cờ vây.

"Tứ ca, sao anh không nói gì?" Anh đang ngồi ngay ngắn, giơ tay đặt xuống một quân.

"Ta không đồng ý." Người đàn ông ngồi trước mặt giống anh tới bảy tám phần.

"Công chúa kia còn chưa từng gặp đệ! Vì sao chỉ vì một cái thánh chỉ chỉ hôn mà đệ nhất định phải lấy nàng ta?" Anh tức giận, lại đặt xuống một quân cờ.

Người đàn ông đối diện liếc anh một cái, đặt cờ, thắng thua đã định, anh ta nói: "Ta chưa từng thắng đệ lần nào, mà hôm nay đệ lại thất bại thảm hại. Lẽ nào đệ đã quên chỉ cần một phút lơi lỏng là thua cả bàn cờ?"

"Vậy Uyển Ngọc phải làm sao đây?" Anh suy sụp, "Ngày đó cô ấy còn hớn hở mà nói với đệ, muốn tự mình nung đồ hồi môn..."

"Phụ thân luôn nói, trong số đời chúng ta, đệ là người giống đại phu nhất, Đệ biết giá trị của câu nói này đấy." Người đàn ông ngừng một lát, ánh mắt sắc bén nhìn anh: "Nếu đệ cố chấp muốn diệt cái nhà này thì cả đời nàng ta cũng khỏi phải dùng thứ đồ hồi môn đó."

"Không phải là không cho đệ cưới, mà chỉ là để muộn hơn một chút. Chẳng lẽ như vậy mà đệ cũng không đợi được sao?"

Một tiếng quát lớn như sấm sét giữa đồng bằng, như một đòn cảnh cáo khiến Phó Bắc Thần chợt bừng tỉnh khỏi giấc mơ, cả người run rẩy, vã đầy mồ hôi lạnh lẽo.