Hoàng Phủ Diệu Dương dùng lòng ngón tay khẽ đụng mà cọ sát nhẹ nhàng.
Bàn tay nhỏ bé của cô rất mềm mại như của trẻ sơ sinh vậy, ở trong lòng bàn tay thì mềm nhũn giống tiểu tuyết cầu.
Nâng ngón tay của cô lên, anh nhẹ nhàng mà hôn lên mu bàn tay cô, sau đó liền nắm một ngón tay dùng răng khẽ cắn.
Hơi nhột, hơi đau....
Cảm giác môi lưỡi ấm áp của anh lướt qua đầu ngón tay, Lãnh Tiểu Dã thấy cả cánh tay của mình đều tê dại không có một chút khí lực, vội vàng thu ngón tay ra khỏi miệng anh.
anh nhẹ nhàng nắm bàn tay của cô, đan xen mười ngón tay của cả hai thành một chổ, mặt liền hướng đến bên tai của cô.
"Nhớ anh không?"
Cảm giác ngứa làm cô phải co cổ lại, lén nhìn chổ của phi công, cô liền đưa tay đem mặt anh kéo ra.
"Em mới không có!"
"thật bướng bỉnh!"
anh chửi nhỏ một tiếng, liền đem đầu lưỡi đưa tới, nhẹ nhàng mà liếm lỗ tai của cô.
một dòng điện trong nháy mắt theo ngón tay truyền đến khắp toàn thân, toàn thân của Lãnh Tiểu Dạ tê dại lại, trong mắt mọi người muốn yếu đuối nằm trong lòng anh.
cô hoàn toàn không có một chút phòng bị, không tự chủ được bản thân mà kêu ra tiếng.
Máy bay trục thăng bên trong có cách âm, gịong cô nhỏ như vậy chắc chắc người phi công kia không nghe được.
Nhưng cho dù là thế, Lãnh Tiểu Dã cô vẫn cảm thấy xấu hổ.
Vừa nhấc mắt, liền thấy tròng mắt của Hoàng Phủ Diệu Dương tràn đầy ý cười xấu xa.
Khốn kiếp, anh đây là cố ý phải hay không?!
cô vừa xấu hổ, vừa lén nhìn người phi công, hơi hơi nhúc nhích người, liền tiếp cận lỗ tai của anh.
"Diệu Dương thân yêu, em nghĩ rất muốn a!"
một bên làm nũng, một bên thì làm loạn ở trong lòng anh, cô còn cố ý thổi hơi nóng một cái vào lỗ tai của anh.
Cảm giác hô hấp của anh trở nên gấp gáp, dưới thân bùng một cái nhanh chóng bành trướng, đạt được mong muốn Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng đứng dậy ngồi xuống cái ghế đối diện anh.
Ánh mắt liếc một cái dừng ngay chổ tiểu Diệu Dương đang bành trướng kia, Lãnh Tiểu Dã khẽ cười, sau đó liền xoay mặt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ máy bay.
không phải chỉ là chọc ghẹo quyến rũ người ta thôi sao, tưởng cô không biết làm à?
Lập tức nghĩ đến anh như lúc này thì xuống máy bay như thế nào đây.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày liếc mắt trừng cô một cái, Lãnh Tiểu Dã chỉ cười làm bộ như không thấy nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay.
Máy bay trực thăng nhanh chóng đáp xuống bãi cỏ trước biệt thự, sau khi phi công vừa dừng lại động cơ, từ trong biệt thự đám cận vệ cùng người làm đã ra đón, đang đợi phi cơ hạ xuống mà hầu hạ anh.
Đề phòng anh chuẩn bị bắt lấy cô trước khi xuống máy bay, Lãnh Tiểu Dã thừa dịp máy bay vừa mới dừng lại ổn định đã muốn nhanh chóng đứng dậy.
"Bá tước đại nhân, em đi xuống trước đây, anh nhanh chóng mà đi xuống nha!"
cô hướng đến anh vẫy vẫy tay rồi nhanh chóng quay người, nhẹ nhàng bước chân mà đi vào biệt thự trước mắt.
Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn ngồi chỗ đó, chỉ là bộ dạng của anh hình như tức giận đến cắn răng rồi.
trên người anh chỉ mặc duy nhất bộ quần áo mỏng này, căn bản là không thề nào che dấu được, nếu như mang bộ dạng này xuống máy bay thì lập tức anh sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người.
Qua nhiều năm được quý tộc dạy dỗ, anh tự nhiên không thể chấp nhận sự việc thất lễ như vậy, người vẫn ngồi trên máy bay, vì muốn cho mình mau chóng tỉnh táo lại anh đành phải suy nghĩ đến ít chuyện khác.
Trong phút chốc, cận vệ và mọi người vẫn đang chờ ở phía trước, thấy Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn không có ý định xuống máy bay, trong lòng khôngkhỏi nảy sinh ra một chút kỳ lạ.
Bên này quản gia lo mọi chuyện trong biệt thự, nhìn qua cửa kính xe thấy Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người ôm bụng ngồi ở ghế liền cau mày, tưởng anh thân thể không thoải mái liền vội vàng đi lên máy bay. "Ngài bá tước, cậu có phải cảm thấy chỗ nào khó chịu phải không?"
Người này sao còn không biết điều như vậy, không thấy anh đang buồn bực hay sao, lập tức liền đưa mắt trừng lại ông.
"Cút xuống dưới..." một bên chuẩn bị mắng đuổi quản gia, anh nhẹ hít một hơi, "Tôi có chút lạnh, mau lấy áo khoác lớn hơn một size lại đây giúp tôi."
"Vâng, lập tức lấy tới ngay!" Quản gia vội vàng đi xuống máy bay chạy vội vào biệt thự, nhanh chóng lên lầu cầm một cái áo khoác dài đưa cho anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương đem áo khoác mặc lên người, khẩn trương đem từng cái nút gài kĩ, xác định tình trạng khác thường của mình không bị nhìn thấy mới an tâm xuống máy bay đi vào biệt thự.
Trong phòng khách, Lãnh Tiểu Dã đang ngồi trên ghế sa lon ôm tiểu tuyết cầu mà chơi đùa, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương mặc chiếc áo khoác đitới, cô nhịn không được cười khẽ một cái.
Xoay người, Hoàng Phủ Diệu Dương hướng đến cô mà đi tới.
"Ngồi trên máy bay lâu như vậy đói bụng rồi phải không, anh cho người hầu giúp em chuẩn bị một ít thức ăn..."
Lãnh Tiểu Dã vội buông tiểu tuyết cầu ra, từ trên ghế sa lon đứng dậy chuẩn bị đi ăn.
Chân anh bước dài một cái đã ở sau ghế sa lon đứng chặn mặt cô, Lãnh Tiểu Dã có ý quay người muốn trốn liền bị cánh tay dài của anh duỗi ra, từ phía sau bắt lấy cô trực tiếp ở dưới đất ôm cô.
Lãnh Tiểu Dã theo bản năng muốn dãy dụa, "Này, Hoàng Phủ Diệu Dương anh mau buông ra..."
"Đừng mơ." anh cất bước đi về phía cầu thang, đồng thời bá đạo ra lệnh, "không có mệnh lệnh của tôi, bất kì kẻ nào cũng không được lên lầu."
"Dạ, thưa ngài bá tước."
Mọi người đồng thanh đáp lại. một đường bị anh ôm lên lầu, Lãnh Tiểu Dã giằng co đến một thân đầy mồ hôi, cũng không trốn khỏi trong lòng anh, mãi cho đến khi đến phòng ngủ chính, mới bị anh ném lên trên giường lớn.
Nhìn anh bắt đầu cởi áo khoác lê giá áo, Lãnh Tiểu Dã cảm thấy một trận khẩn trương.
hiện tại là ban ngày ban mặt, chẳng lẽ anh muốn cùng cô cái kia...
"Hoàng Phủ Diện Dương, em... Em vừa rồi chỉ là cùng anh chơi đùa một chút... Hắc hắc... anh... anh đừng có nóng giận a!"
"anh không có tức giận, anh chỉ muốn thỏa mãn yêu cầu của em." Hoàng Phủ Diệu Dương cởi bỏ từng chiếc cút áo sơ mi, đôi màu lam tựa như phi tiếu nhìn cô một cái, "Em không phải nói... Nghĩ tới anh sao?"
cô khẩn trương nuốt nước miếng một cái.
"Cái kia... Kỳ thật... Em...Em là cùng anh đùa giỡn..."