Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 2

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Hoàng Phủ Diệu Dương biết, cô là chiếc xương sườn mà thượng đế lấy từ trong cơ thể anh ra.

...

Hoàng Phủ Diệu Dương: Tiểu Dã, em chính là chiếc xương sườn mà thượng đế lấy từ trong cơ thể anhra.

Lãnh Tiểu Dã: Tôi khinh, anh mới là xương sườn, cả nhà anh đều là xương sườn."

Cục cưng A: Mẹ, xương sườn là sườn sao?

Cục cưng B: Con thích vị giấm đường

...

Lãnh Tiểu Dã từ từ mở mắt, đầu cô có chút đau, theo bản năng, cô muốn giơ ngón tay lên xoa huyệt thái dương.

Kết quả, ngón tay cô không thể cử động được, không riêng gì ngón tay, cả người cô như bị trói lại.

Bên trong là một mảng u ám, ánh trăng theo hình cung rọi vào cửa sổ sát đất, đem tất cả nhuộm lên một tầng tia sáng bạc.

Ngoài của sổ, bóng đêm im lặng, đầy sao lấp lánh.

Đây là đâu nhỉ?!

Lãnh Tiểu Dã thu hồi ánh mắt, nhìn khắp bốn phía, nhờ ánh sáng mặt trăng rọi vào, cô mờ hồ có thể nhìn thấy được bên trong gian phòng xa hoa lại không được bày biện bất cứ nội thất nào. Đây là mộtphòng ngủ rất lớn, dạng hình bầu dục, đối diện với chiếc giườn là hình cung nhẹ nhàng rơi xuống cửa sổ sát đất.

Tách!

một âm thanh nhỏ vang lên, cánh cửa bị đẩy ra.

"Tiên sinh, tất cả đều được chuẩn bị cho ngài, hi vọng ngài có một đêm vui vẻ."

một giọng nói đúng chuẩn Luân Đôn vang lên, cung kính nhưng cũng không hùa theo, chỉ có những người quản gia đã được huấn luyện chuyên nghiệp mới có được.

"Ừm."

một người trả lời, nhưng trong lời nói lại không mang theo bất kỳ tâm tình gì.

Lãnh Tiểu Dã dùng sức quay đầu nhìn về phía cánh cửa, do góc độ, cô không nhìn thấy được cái gì.

Cửa đóng lại, một tiếng động rất nhẹ vang lên.

Tiếng bước chân vững vàng, từ từ bước về phía nàng.

Ánh sáng trước mắt tối sầm lại, người kia đã đi đến trước giường cô, Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu lên nhìn anh.

Ánh trăng khuất sau lưng anh, khiến anh như đang cõng ánh sáng trên lưng, cô không nhìn thấy khuôn mặt anh, chỉ có thể nhìn thấy một thân hình to lớn cùng bộ tây trang phẳng phiu.

"Từ hôm nay trở đi, em là của tôi, bất kể thân thể hay trái tim đều như vậy."

Người đàn ông nhìn cô từ trên cao, như một vị vua cao quý tuyên bố.

Lãnh Tiểu Dã bỗng nở một nụ cười, dường như là một nụ cười chế nhạo.

"Nếu anh cần gặp bác sĩ tâm thần, tôi sẽ giới thiệu cho anh một chuyên gia thật giỏi."

Người đàn ông phát ra một âm thanh nhẹ nhàng, tựa hồ cũng đang cười.

Sau đó, anh chậm rãi khom người xuống, đem khuôn mặt đến gần cô.

Khuôn mặt hai người dần gần nhau, cô thấy rõ anh, trên mặt anh đeo một chiếc bịt mắt tinh xảo, chỉ để lộ ra mắt phải.

Do ánh sáng nhàn nhạt, mái tóc vàng kim buông phía sau, vậy ánh mắt kia như màu xanh của biển đêm.

Việc che mất một bên mắt, không làm ảnh hưởng chút nào đến khuôn mặt đẹp đẽ đó, ánh sáng mờ mờ trong phòng rọi lên chính giữa khuôn mặt anh, như một bản phác họa của các tác giả truyện tranh ngoài đường nét hoàn mỹ, đôi môi mỏng thoáng hiện lên nét cười nhàn nhạt không nói nên lời.

"Em không nhận ra tôi sao?!"

Gương mặt đó, hoàn toàn xa lạ với cô.

Khí chất tà ác của người đàn ông trước mắt, tiêu biểu cho sư nguy hiểm.

"Tôi nghĩ, anh nhận lầm người rồi, tôi chỉ là một du học sinh bình thường, trong nhà cũng không có nhiều tiền, nếu anh không tin lời tôi..."

Vành tai ấm áp phía dưới được chạm vào, chẳng biết từ lúc nào ngón tay của người đàn ông đó đã nắm tai phải của cô, đầu ngón tay khẽ vuốt ve chiếc hoa tai màu đỏ nhỏ nhắn kia.

Nhận lầm sao?

anh làm sao có thể nhận lầm?

anh đã tìm cô ròng rã ba tháng, làm sao có thể nhầm được?!

"Đừng đụng vào tôi, đem cái tay bẩn thiu của anh ra khỏi người tôi mau." Lãnh Tiểu Dã gầm nhẹ.