Ảnh Linh

Chương 27: Lễ Tang

Hạ Trí chết rồi, mọi chuyện cũng dần đi vào bế tắc, mối liên hệ giữa Hạ Trí và những nạn nhân đã không còn dính dáng gì đến nhau nữa, vụ án còn đang lở dở thì cấp trên lại gấp rút ha lệnh khép hồ sơ.


Không rõ là sức ép từ đâu, nhưng nhìn chung ai cũng hiểu rõ chuyện này ắt gây hại đến người có địa vị cao.


Bản chất của thế giới này vốn là như vậy, địa vị và quyền lực có thể bóp nghẹt tiếng nói của người dân, cảnh sáy hay viên chức cũng chỉ là con cờ trong tay của các ông lớn tai to mặt bự.


Tô Kim Ảnh thấy tức trong lòng, oan ức nhất vẫn là Mai Tiểu Diễm, cô ấy còn cả tương lai phía trước vậy mà lại nhận kết cục thảm bi thế này, công đạo đòi lại cũng không được chỉ đành trơ mắt nhìn cái chết của cô rơi vào quên lãng, không ai quan tâm không ai muốn biết. Đau khổ nhất cũng chỉ có gia đình Mai Tiểu Diễm.


Viên Mạnh Linh thở dài, trong lòng có tản đá nặng nghìn tấn đè nén. Cái chết của Hạ Trí có nhiều điểm mơ hồ mờ ám, nhưng người nhà họ Hạ lại tùy ý chấp nhận, đau buồn hay thương tâm trên mặt họ cũng đều là giả dối.


Ngay tại lễ tang của gã, cũng chẳng có mấy ai đến viếng ngoài những người có quyền lực liên quan đến Hạ gia.


Tô Kim Ảnh đứng trước nhà hoàng, nhàm chán nhìb lớp lớp người vận đồ đen bước vào, không khí tan tóc thế này mà họ vẫn tay bắt mặt mừng cười nói với nhau.


Điểm khiến hắn gai mắt nhất lại chính là Hạ Tuệ kia, còn giả vờ khóc lóc cái gì? Nước mắt đó có phần nào là thật tâm? Những lời tiếc buồn đó có mấy điểm xuất phát từ đáy lòng?


Tất cả đều là cố tình thể hiện bản thân Hạ Tuệ là người có nhân nghĩa đạo đức.


Viên Mạnh Linh vỗ nhẹ lên vai hắn: "Anh có tính vào không? Chúng ta đứng đây cũng gần nửa giờ đồng hồ rồi."


Tô Kim Ảnh bực dọc thở phào ra một cái, sau đó đứng thẳng lưng ánh mắt không hề do dự: "Đi chứ, phải xem cho rõ tên họ Hạ đó diễn nữa."


Viên Mạnh Linh lập tức lấy một cây bút lông có dính mực chu sa điểm lên sau gáy hắn một chấm, Tô Kim Ảnh bị lạnh mà rùng mình.


"Cái gì vậy?"


Hắn tính đưa tay lên sờ nhưng lại bị cậu chặn: "Đừng bôi bỏ."


"Vì sao?"


"Nhà hoàng là nơi tích tụ âm khí rất nặng, bọn họ đều tụ tập xung quanh đây rất nhiều, chỉ chờ có người giống như anh xuất hiện để nhập hồn vào, chiếm lấy thân xác hoặc hoàn thành di nguyện."


"Hoàn thành di nguyện cho bọ không phải chuyện tốt hay sao?"


"Anh là người, phần dương lớn hơn phần âm, nếu như tiếp xúc với người âm quá lâu sẽ ảnh hưởng đến dương khí, nguy hiểm nhất chính là tiêu tán sạch dương khí, chừng đó anh sẽ không còn mạng để hút thuốc nữa."


Viên Mạnh Linh rất nghiêm túc không hề có chút gì gọi là đùa giỡn, Tô Kim Ảnh nghe thấy thế cũng bắt đầu e ngại.


Cái gì mà Xác Hội Nhân kia chứ? Còn chẳng phải là cái vỏ thịt để vong hồn tùy ý vào vào ra ra hay sao?


Trong lòng hắn vốn đang bức bối nay lại còn thêm cáu bẳn hơn. Viên Mạnh Linh hiểu được tâm trạng hắn lúc này, cậu nhẹ giọng nói: "Anh có thể yên tâm rồi, vết chu sa này tôi đã ếm chú lên rồi, họ sẽ không thể chạm vào anh."


Tô Kim Ảnh an tâm phần nào, hai người bước đến trước cửa, Hạ Tuệ vừa nhìn thấy liền lộ rẽ ý cười trong đôi mắt.


"Hai sếp đến có việc gì không?"


Hạ Tuệ đưa tay đến muốn giao thiệp với Viên Mạnh Linh, Tô Kim Ảnh bèn nhanh nhạy hơn bắt được tay của gã, hắn nhếch môi như có như không: "Chúng tôi chỉ đến viếng, chẳng lẽ anh Hạ đây không hoang nghênh?"


"Sao lại không chứ? Em trai tôi được hai vị đây đến chia buồn chắc ở dưới suối vàng cũng cảm thấy vinh dự."


Viên Mạnh Linh không nói gì, cậu chỉ âm thầm quan sát người đàn ông ở đối diện, xung quanh gã ta sao lại ngập tràn ám khí khó tả thế này?


Người này không được bình thường cho lắm...


Hạ Tuệ cảm nhận được ánh nhìn đầy soi xét đó của cậu, gã tà tà mị mị mỉm cười với Viên Mạnh Limh. Tô Kim Ảnh như uống phải giấm chua, hắn không thiện chí chắn ngang tầm nhìn của gã.


"Vào được chưa?"


Hạ Tuệ vẫn giữ được ôn hòa tránh sang một bên, nhã nhặn mời: "Tất nhiên là được."


Tô Kim Ảnh kéo cậu đi lướt ngang qua gã, Hạ Tuệ hít vào một hơi thật sâu, gã dường như có thể cảm nhận được hương vị đặc biệt trong không khí còn vươn lại.


Gã liếm nhẹ khóe môi, miệng lẩm bẩm: "Thật tốt... Rất vừa ý..."


Người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ từ ngoài bước đến, cô ta đã sớm chứng kiến vẻ mặt biến đổi của Hạ Tuệ ngay từ phút đầu.


"Anh trai thân mến, ai lại lọt vào mắt xanh của anh vậy? Là cậu nhóc đó hay là tên đàn ông đó?"


Người phụ nữ làm động tác ôm chào hỏi, thực tế là ghé sát vào tai Hạ Tuệ thì thầm.


Hạ Tuệ bật cười thành tiếng, gã cũng vô cùng phấn khích đáp: "Em đoán xem, em biết rõ khẩu vị của anh mà."


Người phụ nữ lả lướt nheo mắt: "Vậy chúc anh sớm ăn được món mà anh thích."


"Hạ Dĩnh, em thể hiện một chút đau buồn cho Hạ Trí được không? Dù gì cũng là anh ba của em."


Đột nhiên Hạ Tuệ thai đổi biểu tình trên mặt, gã gắt gao và đầy sát khí hơn bình thường.


Hạ Dĩnh bị ngữ điệu lạnh băng đó dọa đến giật tim thon thót, cô không ngờ chuyến về nhà lần này lại phải làm theo lệng của Hạ Tuệ.


"Được thôi... "


Chưa tới ba giây sau, Hạ Dĩnh đã rưng rưng đôi mắt, giọng nghẹn ngào bật khóc, khách xung quanh đến viếng cũng bị vẻ đau khổ này của cô làm cho mủi lòng.


Tô Kim Ảnh cùng Viên Mạnh Linh đứng trước cửa phòng tang lễ đã nhìn thấy tất cả, Viên Mạnh Linh thở dài: "Hạ gia này không ngờ lại sản sinh ra người có diễn xuất tốt như cô ta."


"Cậu biết Hạ Dĩnh à?"


Tô Kim Ảnh tò mò hỏi, Viên Mạnh Linh gật đầu: "Gần đây tôi có xem phim, Hạ Dĩnh là diễn viên mới nổi đang rất được lòng khán giả."


Tô Kim Ảnh choàng tay qua bả vai cậu, giọng điệu có chút bông đùa: "Không ngờ thằng nhóc cậu lại thích ngắm mỹ nữ."


Viên Mạnh Linh tròn xoe mắt: "Không phải... Chỉ là có chút nhàm chán nên tùy tiện xem..."


Hai người đứng chờ vài khách viếng ra khỏi phòng mới bước vào, không khí bên trong nồng nặc mùi nhan khói và lửa đốt giấy tiền vàng mã.


Ánh đèn lúc này đột nhiên trở nên u ám chớp tắt, giác quan thứ sáu của Viên Mạnh Linh trở nên mạnh mẽ, cậu ngay lập tức bước nhanh về phía quan tài đằng sau di ảnh.


Hành động đường đột khiến không ít người bận tâm, quản gia nhà họ Hạ muốn tiến tới cản cậu nhưng bị Tô Kim Ảnh dùng ánh mắt bốc lửa lườm đến lùi lại vài cái.


Viên Mạnh Linh đặt tay lên nắp quan tài, cậu có thể cảm nhận rõ được vong linh đang bị nhốt bên trong.


"Nắp quan tài này đóng chín cây đinh, hơn nữa còn được khắc chữ Ấn ở phần cuối, xem ra có người muốn chôn linh hồn lẫn thể xác xuống dưới ba tấc đất."


Tô Kim Ảnh theo lời cậu nói quan sát thật kỹ quan tài bằng gỗ xoang sơn đen này, quả nhiên nếu chỉ nhìn thoáng qua sẽ không phât hiện được.


"Hai người đang nói cái gì vậy?"


Hạ Tuệ từ bên ngoài bước vào, gã phất tay ra lệnh cho quản gia kéo rèm che lại bên trong khu vực để quan tài. Viên Mạnh Linh phản ứng nhạy nên đã kịp thời lấy máy ảnh ra chụp.


Ánh sáng đèn flash lóe lên khiến hai anh em nhà họ Hạ đồng thời loạng choạng lùi lại mấy bước, dùng tay che mắt lại cáu gắt quát lên.


Nghi ngờ trong cậu đối với bọn họ càng rõ rệt hơn. Nếu là người thường sao lại sợ đèn Flash của máy ảnh Di Hồn này chứ? Chỉ có âm khí, tà khí và những thứ không phải thuộc về trần gian mới bị ánh đèn làm cho lung lay.


Tô Kim Ảnh lại chẳng mấy để ý đến điều đó, hắn không thấu hiểu huyền cơ vêc chuyện này nên còn rất là mờ mịt.


"Anh ba tôi chết rồi mà các người dám đem máy ảnh vào chụp hình sao?"


Hạ Dĩnh tức giận quát vào mắt hai người họ, Tô Kim Ảnh muốn trả lời nhưng lại bị Viên Mạnh Linh kéo góc áo.


Ở đây hiện diện sự có mặt của những ông lớn, trong số đó lại chính là cục trưởng cục cảnh sát Phú Hoa kiêm Thường Vụ thành phố, Tô Thâm.


Ông ta từ đầu đến cuối đều hầm hầm nhìn Tô Kim Ảnh cùng cậu trai trẻ bên cạnh hắn, trong lòng chợt nảy sinh tức giận và thất vọng.


"Đừng nóng nảy, ở đây có cấp trên..."


Viên Mạnh Linh là thành viên của UIT nên đã sớm nhận ra mặt Tô Thâm, như vậy cậu càng phải thận trọng hơn bởi Tô Thâm lúc nào cũng rất kỹ càng theo dõi UIT.


Chỉ cần có chút sơ sót, ông ta sẽ vin vào nó mà ra văn bản rã nhóm.


Tô Kỉm Ảnh theo đường nhìn của cậu, ngay khi chạm mặt Tô Thâm thì sắc thái trên biểu cảm của hắn trở nên ảm đạm, có thể dùng bố từ để hình dung.


Dẫm Phải Phân Chó!


Tô Thâm cầm một tấm thiệp đen đi đến đưa cho Hạ Tuệ: "Hạ giám đốc, thật chia buồn với cậu."


Hạ Tuệ lập tức trở lại dáng vẻ lịch thịch bắt tay với ông: "Thường vụ Tô, ông đến thật là quý hóa quá."


"Không không! Cấp dưới của tôi có gây chuyệm thì cũng mong giám đốc Hạ bỏ qua."


Hạ Tuệ tất nhiên nghe hiểu, gã liền xua tay: "Không đâu, họ còn đến vì em trai tôi nữa mà."


Vẻ mặt Tô Thâm lập tức đen xì, ông liếc nhìn Tô Kim Ảnh rồi tiếp tục lảng sang chuyện khác để nói với Hạ Tuệ.


Tô Kim Ảnh còn chẳng thèm chào hỏi cấp trên mà ngoảnh mặt rời đi, tất cả những người ở đó đều bất ngờ.


Viên Mạnh Linh lúng túng trước tình thế bị biến đổi thế này, cậu chỉ có thể cúi đầu với Tô Thâm rồi chạy theo sau hắn.


Tại khoảnh khắc đi ngang qua Hạ Dĩnh, một mùi vị kỳ lạ sông vào cánh mũi cậu.


Hạ Dĩnh chợt mỉm cười liếm lên khóe môi...


__________________________________


"Sếp Tô! Anh sao vậy?"


Viên Mạnh Linh gọi với theo, Tô Kim Ảnh dường như không thể nghe lọt tiếng của cậu, hắn cứ vậy mà leo lên xe phóng ga chạy hút mất.


Viên Mạnh Linh hoảng hồn đứng khựng lại.


"Anh bỏ tôi lại sao?"


"..."


"Trời ạ! Anh bị cái quái gì thế?"


Ngay lúc cậu loạn đến gan ruột đảo lộn, thì ở phía xa xa chiếc Audi Sedan màu đen chạy thụt lùi lại, cửa kính xe được kéo xuống, Tô Kim Ảnh lú đầu ra cười cười với cậu.


"Cậu nghĩ là tôi quên cậu luôn à?"


Anh dám nói là không quên?


"Chỉ chọc cậu tí thôi."


Chọc học cái đinh! Tôi dí bùa mà tin anh!


"Lên xe đi, đừng làm cái vẻ mặt đen như Bao Công đó nữa." "


Tô Kim Ảnh cũng biết là cậu đã giận thật rồi, khi nãy quả thực là hắn kích động nên mất khôn, não giống như bị chó cắn nên mới hành xử điên rồ như vậy.


Viên Mạnh Linh không lên tiếng vẫn bảo trì im lặng, cậu mở cửa sau xe rồi ngồi lên, đến cả nhìn cũng chẳng buồn nhìn hắn.


"Xin lỗi nhóc con..."


"Phi! Tôi cóc thèm dỗi anh đâu."


"Được được, đều là tôi hóa rồ."


"Biết vậy thì tốt, Tô Hóa Rồ."


"Ây! Cái con người này... Chậc! Lại còn gọi tôi như vậy..."