Anh Làm Em Đau Lắm Phải Không?

Chương 3

Một tuần quây quần cùng ả tình nhân, anh đâm ra chán.

Ả ta bỗng dưng cảm thấy không khỏe, thường xuyên nôn ọe bất thình lình trên bàn ăn. Anh đem ả ta đến bệnh viện khám.

Phát hiện ả ta bị ung thư dạ dày, anh lại cảm thấy thật đau đầu.

‘‘Em sao lại dấu bệnh?’’

‘‘Hức…em…em không hề biết…huhu.’’ ả ta khóc lóc thương tâm hết chỗ nói.

Ngày ngày anh chăm sóc ả ta và bắt đầu một thói quen có hại cho sức khỏe đó chính là hút thuốc.

Một hôm, ả ta lên cơn đau, anh liền đưa đến bệnh viện.

Ả ta được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Bất ngờ thay, cùng phòng với cô.

ả ta thấy cô điên điên khùng khùng thì bảo anh xin bác sĩ chuyển sang phòng khác. Bác sĩ bảo bệnh viện đã hết phòng. Anh khuyên ả ta ráng chịu đựng.

Một hôm anh tới mua cơm cho ả ta, bắt gặp cảnh cô ôm bụng nói chuyện. Ánh mắt cô nhìn bụng mình cực kì ấm áp, nó chứa chan tình yêu vô bờ bến của người mẹ đối với con mình.

Anh tưởng đứa nhỏ vẫn còn, hỏi bác sĩ, bác sĩ kể hết sự tình rằng cô bị mắc chứng trầm cảm nặng, mẹ cô tạm thời không thể nói được, ba cô đã qua đời. Trong anh lại có cảm giác chột dạ.

Trong đêm mưa gió ầm ầm, anh qua đường mua cho ả ta bát cháo nóng.

‘‘Bíp….’’ Tiếng còi xe vang lên thình lình, ánh đèn chói cả mắt. anh định bước nhanh nhưng dường như trời mưa dễ trơn trợt, bước chân anh như bị giữ chặt.

Bỗng một thân ảnh nhỏ bé lao ra khỏi màn mưa, đẩy anh tránh xa nguy hiểm…còn mình thì tự làm vật thế thân.

‘‘Rầm…’’ cô gái nhỏ bé như thiên sứ nằm dưới đêm mưa lạnh lẽo.

Anh lao ra…là…là cô…tại sao cô lại chạy ra ngoài này?

Nhìn qua thấy ả tình nhân đứng ngỡ ngàng, trời trồng một đống.

Anh bế cô vào cấp cứu…bỏ ả nhân tình đứng ngoài trời mưa.

‘‘Tít…tít…’’ nhịp tim của cô rất yếu ớt, bác sĩ sợ rằng không qua khỏi.

Anh thì sau khi bế cô vào thì có cuộc gọi. Cuộc thu mua công ti ba cô sắp hoàn tất, các đối tác cũ đều giữ quan hệ hợp tác như cũ, nhà cô phá sản, gia sản chỉ còn con số không.

Tới phút quan trọng anh vẫn không lo cho an nguy của cô mà vẫn lo vơ vét những gì thuộc về gia đình cô. Anh đinh ninh nghĩ rằng cô lần này cứu anh coi như trả nợ lừa dối cắm sừng anh, anh không mảy may quan tâm tình trạng hiện giờ của cô lẫn ả nhân tình.

*Roẹt…đùng đùng* ngoài trời xuất hiện sấm sét, mây mù giăng kín trời…

Trên trời một ánh sao vụt tắt và một ánh sao khác lại hiện lên. Chúng nó chói lọi giữa trời đêm mây mưa mù mịt…

Ả tình nhân nằm bất tỉnh ngoài hiên giá lạnh…

*________/_______________* nhịp tim cô gái nằm trên bàn mổ ngừng hẳn.

‘‘Xin lỗi! Chúng tôi đã không thể cứu được cô ấy, cô ấy trên người có quá nhiều vết thương lẫn chấn thương não…’’

Anh nghe lời nói ấy tựa tiếng đàn êm tai, cô ta chết rồi? Đáng chết!

Có lẽ cô gái nơi chín suối có thể sẽ không bị dày vò bởi người mình yêu, một lời nguyền rủa đã bắt đầu…trò chơi còn đang hấp dẫn…

Ả tình nhân được đưa vào cấp cứu, ả ta bị nhiễm nước trầm trọng, nhưng may nhờ có mấy chú bảo vệ đưa vào kịp thời.

….

Sau khi tỉnh, ả ta nôn thốc quá trời.

Bác sĩ cho biết hôm bữa xét nghiệm có sự nhầm lẫn, ả ta có thai chứ không phải là ung thư dạ dày.

Anh nghe tin ấy vừa mừng vừa lo, anh đã có con rồi, con của chính anh!! anh được làm cha rồi…

18 năm sau…

‘‘Papa, con lỡ yêu cô ấy rồi! Cho con kết hôn nhé!’’

‘‘Không được! Nhỏ đó không thể nào!’’

‘‘Tại sao?Người ta bảo nếu có tình yêu thì sẽ đến được với nhau cơ mà! Cô ấy rất quan trọng đối với con!’’

‘‘Nhà nó không xứng’’

“Tại sao không xứng? Papa, không phải papa đã dạy con phải biết quý trọng thứ mình có cơ mà! Giờ con có thứ để con quý trọng, tại sao lại ngăn cản con?’’

Anh đã chịu đựng hết nổi đứa con trai đắm tình này, quát lên:

“Con không biết con nhỏ đó đã bị làm nhục à? Lấy về nhục nhã gia đình thêm!”

Thực ra, khi phát hiện con trai đang yêu, anh cho người điều tra gia cảnh và tất cả hồ sơ về nhỏ đó. Phát hiện một bài báo 2 năm trước nhỏ bị làm nhục, đã nghỉ học mấy tháng và phá thai.

Ả mẹ cũng phản đối nên giờ cậu con trai dắt thẳng nhỏ về nhà.

……

“Chào cô….” Chữ cô nhỏ kéo dài, nắm đấm siết chặt!

Tôi đã trở lại! Thù này tất báo! Các người hãy chờ đó, ngày tàn của các người không còn xa đâu!