Trong đợt nghỉ tết năm đó có một hôm đi tụ tập với đám bạn. Nhiều đứa đã biết chuyện chúng tôi yêu nhau, vào lúc này, cho dù lúc ấy chúng nó thực sự nghĩ gì thì theo sự phát triển của nội dung câu chuyện, chắc chắn sẽ có đứa nhảy ra nói với tôi: “Hồi đó tao đã thấy chúng mày rất đẹp đôi rồi mà!”
Sau vô số lần được chúc phúc, tôi xấu hổ chạy sang bàn khác ăn chực. Người ngồi ở bàn đó cứ mời rượu tôi mãi, còn tôi thì nể mặt chúng nó nên say tuý luý.
Cơm xong tối đến đa số chúng nó đều gợi ý sang quán karaoke gần đó hát hò, tôi liêu xiêu đi tới nhà vệ sinh. Lúc đi ra thì thấy Tam gia cầm áo khoác của mình đứng ngay ở chỗ rửa tay đợi tôi, lũ bạn kia thì đã đi gần hết rồi.
Chờ tôi rửa tay và rửa mặt (một cách khó hiểu) xong, Tam gia liền khoác áo vào cho tôi rồi gã dùng luôn tay áo sơmi bên trong lau nước trên mặt tôi, hỏi: “Sao hôm nay em cứ tránh mặt anh thế?”
Tôi ngớ ra: “Em xấu hổ.”
Tam gia “hừ” một tiếng.
Vào thời khắc đó không biết nghĩ gì, tôi lại bất ngờ ôm lấy cổ gã rồi nhón chân trao cho gã một nụ hôn, hôn xong tôi cong đít chạy, để gã lại đó đứng như trời trồng.
Đó là lần đầu tiên chúng tôi hôn môi nhưng hôm đó tôi đã uống say tuý luý rồi. Cắt!
8.
Tôi thực sự không hề nhớ chút nào về sự cố hôn Tam gia sau khi uống rượu. Phải nhờ Tam gia sau này đập vào gót chân trách tôi hồi đó đã trêu ghẹo gã thế nào mới giúp tôi nhớ ra.
Thực ra gã cũng không nhớ rõ lắm, gã bảo lúc đó đầu anh trống rỗng.
Tóm lại vào lúc chúng tôi gặp nhau trong ngày hôm sau của buổi tụ tập, tôi cứ thấy Tam gia nhìn mình bằng ánh mắt là lạ còn tôi thì hoàn toàn không biết đã có chuyện gì, mỗi người tự theo đuổi suy nghĩ của riêng mình đi dạo phố rồi ăn lẩu.
Hôm đó tôi đội một cái mũ bằng nhung, rất đáng yêu, rất ấm áp và cũng… hút mùi rất mạnh.
Vậy nên suốt cả quãng đường đi về nhà tôi không lúc nào không ngửi thấy mùi lẩu thơm phức trên đầu mình.
Lúc đi tới đài phun nước đã không còn hoạt động gần khu nhà tôi, tam gia bất ngờ giơ tay kéo tôi lại, bảo tôi ngồi xổm xuống một lúc.
Tôi thắc mắc: “Có việc gì ạ?”
Gã nhìn bóng người cách đó không xa rồi nói với tôi: “Có người kìa.”
Tôi lại càng không hiểu: “Ừ, có người.”
Tam gia hình như đang tự nói chuyện với mình, “Để người ta nhìn thấy thì không hay.”
Trong lúc tôi còn đang nghĩ chuyện gì mà để người ta nhìn thấy lại không hay thì Tam gia đã ngồi xổm rồi tiến gần lại phía tôi hai bước, và sau đó… gã hôn tôi.
Đã không biết bao nhiêu lần tôi cảm thấy nuối tiếc, nụ hôn đầu tiên trong trạng thái tỉnh táo lại ở trong tư thế này: ngay bên cạnh đài phun nước không hoạt động, xung quanh là những thân cây trơ trụi và đèn cao áp mờ ảo, chúng tôi trong tư thế như hai con ếch hôn nhau trong bóng tối.
Có lẽ đến ông trời cũng không chịu nổi quá trình yêu đương kém lãng mạn đó nên hôm đó ngay trước khi tôi bước vào cổng khu nhà, Tam gia đã giang tay ôm tôi thật chặt, lúc gã đặt cằm lên đầu tôi, tôi bất ngờ nghe thấy đằng sau nổ bụp một tiếng, quay lại thì thấy pháo hoa rực sáng trên bầu trời.
Chúng tôi ôm nhau ngắm màn pháo hoa đó trong vòng năm phút. Pháo hoa được phóng lên trời có vô vàn màu sắc và kiểu dáng, đẹp mê ly. Tôi hỏi Tam gia: “Cái này không phải anh chuẩn bị riêng cho em chứ?”
Tam gia im lặng vài giây rồi mỉm cười: “Em cứ cho là anh làm đi.”
9.
Sau khi khai giảng tôi nhớ Tam gia se sắt. Cuối cùng đến một hôm tôi giấu người nhà chạy tới Hạ Môn tìm gã. Hồi đó không có kinh nghiệm, cũng không có tiền tích cóp nên hai đứa chúng tôi tiêu hết nhẵn tiền sinh hoạt phí. Sau khi trở lại trường không bao lâu thì không sống nổi.
Còn một tháng nữa mới tới nghỉ hè. Tôi cầm tờ 300.000 cuối cùng đổi ra thành một đống tiền 1.000, tính toán mỗi ngày chỉ được phép tiêu bao nhiêu tiền. Ở siêu thị bán một loại kem tên là “Bốn vòng tròn”, 4.000 một cây, trong cây kem có một cục socola rất to nên chống đói cực tốt.
Tôi gọi điện cho Tam gia: “Trưa nay em ăn một cây kem Bốn vòng tròn của Yili với lại một cái bánh mì. Ăn với nhau mà lại ngon mới ghê!”
Lúc đó Tam gia vừa ăn xong về phòng ký túc, nghe điện thoại của tôi mà gã cứ sốt hết cả ruột: “Em đừng như thế, phải ăn uống tử tế, nếu không đủ tiền có thể nghĩ cách mà.”
Tôi bĩu môi: “Nghĩ cách thế nào? Em không dám xin tiền ở nhà.”
Tam gia thoáng suy tính: “Ăn ké của bạn em đi! Chúng nó có ăn thịt thì thế nào chẳng chừa lại cho em mẩu xương. Thế nào cũng đỡ hơn tình cảnh bi thảm của em bây giờ.”
Tôi hết nói nổi: “Sao em lại thấy anh càng nói càng bi thảm nhỉ… Không sao, em ăn ít đi cho giảm béo luôn.”
Tam gia hỏi: “Nhưng càng ăn nhiều kem càng béo chứ?”
Tôi khóc không ra nước mắt, “Anh biến đi… Ôi thôi anh không cần lo cho em đâu, anh cứ ăn ngon ngủ tốt là được.”
Tam gia thông thái nghe ra ý đồ của tôi: “Em nói với anh em bi thảm như vậy chính là muốn anh ăn không ngon ngủ không yên còn gì… Tối nay anh ra nhà ăn ăn cháo miễn phí cũng được…”
Tôi than vãn: “Bọn mình đáng thương quá…”
Chúng tôi bàn bạc với nhau đủ các phương pháp sống qua ngày từ ăn chực của bạn đến lĩnh cháo miễn phí ở nhà ăn.
Vài ngày sau bất ngờ Tam gia nói với tôi: “Anh đau cổ họng, hình như bị cảm rồi. Dạo này đang có dịch cảm cúm.”
Tôi xót xa nói: “Huhuhu, chắc chắn là ăn uống kham khổ nên sức đề kháng mới yếu đi. Mau đi khám xem sao.”
Tam gia: “Không có tiền đi khám.”
Tôi hỏi: “Có bảo hiểm y tế kia mà? Dùng bảo hiểm y tế không mất tiền phải không?”
Tam gia tự suy ngẫm, “… Ừ nhỉ.”
Tôi đang tự khen bản thân quá thông minh thì bất ngờ nghe Tam gia nói: “Được rồi, anh sẽ để bảo hiểm lên đầu giường, bác sĩ sẽ che chở cho anh.”
Tôi khóc lóc hỏi: “Anh sốt cao đến hỏng não rồi à?”
Vài ngày sau đó.
Tôi nói với gã: “Mẹ em gửi tiền bảo em mua vé xe! Chúng ta không cần sống khổ sống sở nữa rồi!”
Tam gia rất vui: “Thật không?! Mừng quá! Vậy là anh không cần ở lại đây thêm nửa tháng lừa tiền của mẹ nữa!”
Tôi: “Lừa tiền… Nói ra mới nhớ lần này tới Hạ Môn tiền thuê nhà em trả hết! Anh cũng nên trả một nửa chứ!”
Thực ra tuy tôi trả tiền thuê nhà nhưng Tam gia lại phải chi tiền ra ngoài ăn uống. Tam gia không định tính toán với tôi số tiền này, gã bảo: “Nhưng ngày nào anh cũng phải dọn dẹp nhà cửa mà, còn phải dậy sớm mua đồ ăn sáng cho em, giặt quần áo cho em nữa…”
Tôi nghĩ đến chiếc váy bị “bà dì” làm bẩn liền đỏ mặt cắt ngang lời gã: “Được rồi! Đừng bịa chuyện nữa! Bọn mình đang nói tiền thuê nhà kia mà!”
Tam gia thoáng lặng im: “Cho anh nợ vậy, sau này anh sẽ nộp hết tiền lương cho em.”
Tôi cười khúc khích: “Tự nhiên vừa thấy sến sẩm lại thấy vui vui là thế nào?”
Sau kinh nghiệm đau khổ không giữ lại tiền ăn, chúng tôi học được cách liều mạng tiết kiệm sau khi đã chốt được lịch hẹn. Vậy nên những ngày không ở bên nhau hoặc sẽ là những ngày chúng tôi tích cóp cho lần hẹn tới, nếu không thì là những ngày sống tạm bợ vì hết tiền sau khi mới gặp gỡ. Mấy ngày ở cùng nhau là những ngày chúng tôi ăn sang chảnh nhất, ở nơi tốt nhất và vui vẻ nhất. Do đó đối với tôi, những ngày vui vẻ nhất trong thời đại học là thời gian được ở bên Tam gia.