Anh Là Dương Quang Rực Rỡ Nhất!

Chương 48: 48 Good Luck! My Darling!


Ánh nắng len lỏi qua cửa sổ chiếu vào khiến cả căn phòng bừng sáng.

Dương Minh chậm rãi mở mắt, cậu chẳng có lấy một chút tinh thần nào.

Cậu cứ nằm im như thế, mãi cho đến khi người làm gõ cửa.

- Ông và bà gọi cậu xuống ăn sáng!
- Nói với họ cháu không ăn.
Cậu mở điện thoại.

Trong nhóm lớp, mọi người chưa từng nói chuyện với nhau nhiều như thế.

Mai là ngày công bố kết quả thi.

Ai ai cũng đứng ngồi không yên.

Nếu lần này không đỗ, họ có hai lựa chọn: một là tìm việc làm kiếm tiền, hai là tiếp tục ôn thi chờ đến năm sau.
Sau khi biết kết quả, cậu cũng sẽ bay về thành phố cũ.

Dù sao trường đại học cậu đăng ký cũng ở đó, cũng đã đến lúc nên về nhà.

Mẹ Dương vốn là người cuồng công việc, nhưng từ khi cậu gặp tai nạn, bà luôn ở lại đây mà không chịu về.

Nói là chờ cậu.

Không ngoài dự đoán, Hà Tịch trễm trệ nằm trong top 2 toàn tỉnh.

Vậy là cô đã đỗ trường mà cô muốn.

Dương Minh cũng công thành danh toại.

Cả hai đỗ vào trường đại học danh tiếng số một của cả nước.

Cậu nói ra ngoài đi dạo, nhưng không biết đi dạo thế nào lại đến được khu nhà của Hà Tịch.

Đứng ở đầu ngõ do dự hồi lâu, cuối cùng cậu vẫn quyết định đi vào.

Đã là một tuần kể từ buổi liên hoan đó, họ không hề có liên lạc lại.

Cậu vừa đi vừa nghĩ đến vẻ mặt vui mừng của Hà Tịch khi biết được điểm số.


Cô nhất định đang nhảy cẫng lên ôm lấy người bên cạnh...!Nếu người đó có thể là cậu thì thật tốt...
Từ xa, Dương Minh nhìn thấy cửa nhà cô vẫn đóng chặt.

Chẳng lẽ mẹ cô không có ý định mở lại quán sao? Dù gì cũng đã nghỉ lâu như vậy rồi...
Đến gần hơn, cậu phát hiện biển treo đã được gỡ xuống hết, chất đống vào một góc.

Trên cửa dán giấy rao bán đất và căn nhà.

Bán đi thì họ sẽ ở đâu?
Cậu vội vã tìm tới những nhà bên cạnh hỏi thăm.

Một người phụ nữ trung niên thấy cậu quen mắt liền hỏi:
- Cháu trai, cháu định tới ăn cơm à? Nhưng quán đó đã đóng cửa lâu rồi!
Dương Minh lễ phép cúi chào, sau đó hỏi:
- Vậy bác có thể nói cho cháu biết dì Hà và con gái dì ấy đã đi đâu không ạ?
- Hà Nhan và con gái đã dọn đồ đi từ tuần trước rồi.

Bác cũng chỉ nghe cô ấy nói chuyển, cụ thể là đi đâu thì không biết.
Chuyển đi rồi? Sao lại như vậy...!Lẽ nào họ thật sự cắt đứt...!Cậu không thể gọi được cho cô, giờ đến đi tìm cũng biết biết nên đi đâu.

Cô biến mất không chút tung tích.

Ngay cả Tử Lý cũng bị tin cô chuyển nhà làm cho kinh ngạc.

Dương Minh mất một ngày đi hết những nơi mà họ từng cùng nhau đến, nếu có thể thấy được cô ở một trong số những nơi đó thì tốt.

Trời đất rộng lớn, cậu biết đi đâu tìm cô đây?
Càng hỏi han nhiều người, cậu lại phát hiện ra một chuyện nữa.

Cô tuy trúng tuyển cùng một ngôi trường với cậu, nhưng lại là cơ sở hai ở phía bắc.

Trước đây họ từng hứa với nhau sẽ xuống phía nam, nơi có nhà của cậu...
Vậy là cô thật sự không còn lưu luyến gì mà rời đi.

Cảm giác hụt hẫng tràn vào mọi ngóc ngách trong cơ thể, tâm trí cậu giờ này chỉ như cái vỏ rỗng.

Cậu ngồi xuống bên vệ đường, mặc kệ cái nhìn săm soi của những người đi qua.

Dương Minh trở về rất muộn.

Cậu bước vào nhà, mệt mỏi ngồi xuống sô pha.


Cậu cúi đầu, dùng hai tay ôm lấy mặt.

Mẹ Dương thấy vậy liền đi tới hỏi:
- Con sao thế?
Rất lâu sau đó, giọng cậu vang lên.

Thật nhỏ, giống như tiếng trẻ con thút thít, vừa nghẹn ngào vừa đau đớn:
- Mẹ! Con không tìm thấy cô ấy...!Con...
- Dương Minh...!
- Mẹ tìm cô ấy cho con được không?
Đó là một lời khẩn cầu đầy tuyệt vọng.

Cậu thực sự bất lực, cậu muốn nhìn thấy cô, nhưng lại đi xa khỏi nơi này mất rồi.

Cậu vẫn ôm mặt, nhưng bà biết cậu đang khóc.

Nuôi con lớn đến từng này, bà cũng lần đầu tiên thấy cảnh cậu khổ sở như vậy.

- Dương Minh! Con mới chỉ mười tám tuổi.

Con đừng chỉ vì một cô gái mà suy sụp tới mức này!
Cậu ngẩng đầu lên nhìn bà, đôi mắt ngấn lệ:
- Chỉ vì một cô gái? Mẹ đâu biết được cô ấy đối với con đặc biệt tới nhường nào!
Kể từ khi hiểu chuyện, cậu chưa bao giờ khóc lóc.

Một phần vì cuộc sống sung túc không vướng bận âu lo, một phần vì tính cách mạnh mẽ vốn có.

Nhưng giờ đây cậu lại không nhịn được...!So với việc không được nhìn thấy cô thì mấy giọt nước mắt này có là gì? Sự trống vắng như một hố đen vô hình không ngừng lôi kéo cậu vào trong đó, mà cậu không có cách nào thoát ra được.

Cô đúng là quá đỗi lạnh lùng, quá đỗi tuyệt tình, đưa cậu lên cao rồi lại để mặc cậu rơi xuống đáy vực tăm tối.

Cô đã đi mà không để lại chút dấu vết...
Cậu chưa từng nghĩ đoạn tình cảm của họ chỉ là một điều gì đó kỳ diệu xuất hiện trong thanh xuân, dễ đến cũng dễ đi.

Ngược lại cậu luôn hi vọng Hà Tịch sẽ là người ở bên cậu mãi, không bao giờ thay đổi.

- Dương Minh, con còn quá non trẻ.

Có nhiều chuyện...có thể là con lần đầu trải qua nên mới khắc sâu.


Sau này con sẽ gặp được nhiều người, chia tay thêm một vài lần, khi đó con sẽ hiểu ra nhiều điều hơn.

Đừng cố chấp nữa, con nên học cách buông bỏ.

Con bé ấy sẽ không về lại với con đâu.

Thời gian rồi sẽ khiến cả vết thương lẫn ký ức phai mờ.

Tất cả rồi sẽ chỉ còn là quá khứ, dù đối với Dương Minh hay Hà Tịch.

Trong giấc mơ, cậu nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn ở phía xa, vẫy tay gọi:
- Dương Minh! Dương Minh!
Đã rất lâu rồi, cậu chưa được nghe chính miệng cô gọi tên mình.

Giọng nói của cô dịu dàng như ánh hoàng hôn cuối chiều, đôi mắt của cô đẹp như cất giấu cả trăm nghìn ánh sao.

Cậu ngẩn ngơ, khuôn miệng bất giác cong lên.

Cô ở phía trước không ngừng vẫy gọi.

Cậu nỗ lực chạy đến bên cô.

Hà Tịch đã ở ngay trước mặt, chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới.

Nhưng thân hình cô bỗng chốc trở nên mờ ảo, nụ cười nhanh chóng tan biến sau làn sương...
- Con dậy chưa? Một tiếng nữa là máy bay cất cánh, đừng để bị muộn.

Dương Minh chậm rãi mở mắt.

Cậu nhìn lên trần nhà hồi lâu.

- Con biết rồi.

Chỉ chờ nghe xong câu trả lời của cậu, tiếng bước chân vang lên rồi nhỏ dần, nhỏ dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Cậu ngồi dậy nhìn quanh phòng.

Hôm nay cậu và mẹ sẽ rời khỏi đây, đúng là có chút không nỡ.

Ông bà nội cũng không giữ lại nữa, cậu về đây sống với họ những hai năm, thế là đã quá tốt rồi.

Cháu trai còn phải học đại học, sau này họ có nhớ cậu hoặc tự chạy tới tìm, hoặc là chờ cậu rảnh thì về thăm.

Mẹ Dương sắp xếp đồ đạc vào trong xe, xong xuôi đã thấy cậu đứng dựa ở cửa.

Ông bà Dương lưu luyến ôm lấy cháu trai và con dâu.


- Đi đường cẩn thẩn.

- Về tới nơi thì gọi điện báo cho chúng ta một tiếng!
Mẹ Dương gật đầu:
- Bố mẹ yên tâm, đừng lo cho con và Dương Minh.

Hai người ở lại nhớ giữ gìn sức khoẻ.

Bà quay sang nói với Dương Minh tạm biệt ông bà rồi leo lên xe.

Dương Minh lưu luyến nhìn hai người già đứng ở cửa.

- Có thời gian cháu lại về!
Hai ông bà mắt đỏ hoe nhìn theo chiếc xe.

Chiếc xe chạy vù đi, nhanh chóng biến khỏi tầm mắt.

Dương Minh ban đầu không nỡ xa nơi này.

Nhưng đúng như mẹ nói, cậu phải học cách buông bỏ, thứ gì không nên thì đừng níu kéo.

Cậu nhìn những con đường mà mình từng đi qua, những hàng cây, những ngôi nhà...tất cả đều khó quên.

Lúc đi qua trường, cậu nói tài xế dừng lại một lúc.

Mẹ Dương để mặc cho con trai xuống xe.

Cậu men theo hàng cây đi vòng quanh sân, sau đó leo lên tầng.

Ngôi trường vắng vẻ và yên tĩnh lạ thường.

Đi qua từng lớp học, hành lang vốn quen thuộc nhưng không biết vì sao hiện tại lại khiến cậu cảm thấy xa lạ.

Cậu phát hiện ngôi trường tuy không lớn lắm nhưng có rất nhiều nơi cậu chưa từng ghé qua.

Ví dụ như câu lạc bộ thiên văn học hay là phòng phát thanh...
Một lúc sau Dương Minh trở lại, ngồi vào trong xe.

Mẹ Dương nhìn kỹ cậu, thấy sắc mặt vẫn tốt mới yên tâm nói tài xế lái đi.

Hà Tịch đã đi, cậu cũng trở về nơi mà cậu thuộc về.

Trời đổ một cơn mưa nhỏ, giống như nói lời tạm biệt.

Thật tiếc vì những năm tháng ấy chúng ta đã có nhau.
Good luck! My darling!