Anh Là Cảnh Đẹp Phương Xa

Chương 22: Lời nguyền rủa

Những tia nắng cuối ngày hắt qua cửa sổ, gieo rắc ánh sáng rực rỡ trên gương mặt của chàng trai trẻ. Có một sự thật bắt buộc phải thừa nhận là Trịnh Vũ Thiên rất đẹp trai, chân mày rậm, hàng mi dài, sống mũi cao thẳng cân đối vừa vặn với gương mặt điển trai, đôi môi mỏng hơi mím lại như đang đấu tranh suy nghĩ gì đó. Tạ Dung khi còn trẻ từng là một thiếu nữ rất mê trai, đã thấy qua rất nhiều thiếu niên tuấn tú, vậy nên những nhận xét vừa rồi về Trịnh Vũ Thiên không hề nói quá lên chút nào.

Tạ Dung biết cậu giống ai. Ông Trịnh là một người chỉ cần hơi nhếch môi cười đã đủ khiến phái nữ điên đảo, thậm chí đến tuổi tứ tuần vẫn còn thần thái tinh anh, nhanh nhẹn. Cậu chính là di truyền gen trội từ ba mình.

Còn nữa, điểm đặc biệt là ở ánh mắt, nó toát lên một khí chất làm người khác tin tưởng. Dường như chỉ cần kể hết mọi khúc mắc trong lòng cho Trịnh Vũ Thiên nghe, nhất định sẽ không phải lo lắng gì nữa.

Tạ Dung thôi không khuấy cốc cà phê, hai tay đan chéo vào nhau, nhìn thẳng vào mắt cậu, mỉm cười tùy ý.

- Cháu muốn biết tất cả những chuyện trước đây của An Nhiên.

Ngữ khí kiên định, từ ánh mắt toát lên sự ép buộc bức người. Tạ Dung hơi ngạc nhiên, nhưng lại giấu nhẹm cảm xúc đó bằng một ngụm cà phê. Có thể đề nghị như vậy chứng tỏ Trịnh Vũ Thiên đã biết chuyện gì đó. Sau vài phút dò xét rốt cuộc Tạ Dung cũng mở lời vàng ngọc, nhưng không phải là một câu trần thuật, mà là câu nghi vấn.

- Tại sao cháu muốn biết? Cháu quan tâm đến con bé sao?

- Phải, cháu rất quan tâm đến An Nhiên. - Trả lời rất nhanh, dứt khoát không chút ngập ngừng.

Tạ Dung nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, từng chiếc xe nối đuôi nhau đi qua đi lại, dường như trong tiềm thức bà cũng từng thấy cảnh đó. Trịnh Vũ Thiên nghe thấy tiếng thở dài đầy phiền muộn của người phụ nữ đối diện, sau đó là một câu nói bi thương đến não lòng.

- Chính Diệp là một cô bé rất tốt, là một người bạn tuyệt vời của An Nhiên. Nhưng chính con bé, cũng trở thành bóng đen tâm lí nặng nề nhất trong lòng An Nhiên.

Học sơ trung ở Bắc Kinh đối với Hứa An Nhiên mà nói là một cuộc hành trình hoàn toàn mới. Cô phải bắt đầu làm quen với nhịp sống ở đây, với những con người xa lạ. Thời gian đầu Hứa An Nhiên không hề tiếp xúc với một người bạn nào, cô chỉ ở bên cạnh sách vở. Về nhà mới tâm sự những khó khăn ở trường cho mẹ nghe.

Cho đến một ngày, Quách Chính Diệp hoạt bát không chịu nổi vẻ mặt lành lạnh của cô bạn mới đã chạy đến trước mặt Hứa An Nhiên, thẳng thắn nói một câu.

- "An Nhiên, sau này mình và cậu sẽ trở thành bạn. Bạn rất thân!"

Một đứa trẻ mười hai tuổi có chăng đã hiểu bạn thân thật sự là như thế nào? Vậy mà Quách Chính Diệp đã phán một câu chắc nịch như vậy. Với suy nghĩ ngây ngô ở lứa tuổi ấy, cô gái nhỏ đã hoàn toàn đảo lộn cuộc sống nhàm chán của Hứa An Nhiên.

Kể từ ngày tuyên bố câu nói hùng hồn đó, đằng sau Hứa An Nhiên luôn xuất hiện một cái đuôi. Quách Chính Diệp làm đủ mọi cách để được tán dóc với cô bạn mới, từ trêu chọc đến tâm sự, Hứa An Nhiên đều hờ hững lắng nghe, không hề bình luận.

Cô cảm thấy mình và Quách Chính Diệp không hợp làm bạn. Một người quá ít nói, một người lại hoạt bát. Một người lạnh nhạt, một người nóng nảy. Một người thích yên tĩnh, một người yêu náo nhiệt... Giữa Hứa An Nhiên và Quách Chính Diệp không hề có điểm tương đồng, như vậy làm sao chơi thân với nhau?

Mỗi ngày Hứa An Nhiên đều đến thư viện, đa số đọc những sách y học, cụ thể hơn là những căn bệnh bẩm sinh. Quách Chính Diệp rất ghét nơi im lặng chán ngắt đó nhưng lần nào cũng ôm cặp lon ton chạy theo Hứa An Nhiên. Mọi người ở thư viện rất tập trung nghiên cứu sách của riêng mình, không gian im ắng đến mức tiếng kim rơi cũng nghe thấy. Vậy mà ở bàn trong cùng có cô bé cứ cách vài phút là đứng dậy đi tới đi lui, cách vài phút là than vãn với Hứa An Nhiên.

Đa phần Hứa An Nhiên đều không đáp lại những câu hỏi chán chường ấy, thầm nghĩ trong đầu lẽ nào trên ghế Quách Chính Diệp có mắt mèo? Tại sao cứ đứng lên rồi ngồi xuống liên tục như vậy, trong vòng một phút hành động đó đã lặp lại không dưới hai mươi lần.

- "Ra ngoài."

Sau khi chứng kiến một chồng sách dày cộp bị Quách Chính Diệp vứt sang một bên vì không có hứng thú đọc Hứa An Nhiên đã nhăn mày đứng dậy, rời khỏi thư viện. Ở phía sau Quách Chính Diệp xách mông chạy theo, miệng í ới liên tục. Chợt phát hiện những người xung quanh đều rất bực bội nhìn mình, Quách Chính Diệp mới biết điều che tay lên miệng, gật đầu liên tục tỏ vẻ xin lỗi.

- "Nếu đã không thích tại sao còn theo mình đến thư viện làm gì?"

Hai cô gái chầm chậm đi trên vỉa hè, mặc kệ Quách Chính Diệp huyên thuyên không ngừng, Hứa An Nhiên hồi lâu mới cất tiếng hỏi. Trái lại người được hỏi trả lời rất nhanh, dường như chưa kịp suy nghĩ gì.

- "Bởi vì có cậu."

Quách Chính Diệp cố tình đi nhanh hơn, sau đó quay mặt lại đối diện với Hứa An Nhiên, mỉm cười rất tươi.

- "An Nhiên, mình thực sự rất muốn làm bạn của cậu! Tuy mình không hiểu tại sao cậu lại xa lánh mọi người, nhưng mình biết cậu có tâm sự riêng, nên mình không trách cậu. Mình biết cậu là cô gái tốt, chỉ là không biết cách thể hiện cảm xúc thôi."

Những việc Hứa An Nhiên lặng lẽ làm Quách Chính Diệp đều biết cả, là do cô giả vờ ngốc nghếch để không làm cô bạn xấu hổ mà thôi.

Không phải Hứa An Nhiên không trả lời bạn có nghĩa cô không để ý gì đến bạn. Thật ra trong đầu Hứa An Nhiên tốt bụng đã thầm ghi nhớ tất cả những điều bạn nói. Đó là sự thật Quách Chính Diệp nhận ra.

Quách Chính Diệp than thở thèm đồ ngọt, vừa lên phòng giáo viên trở lại đã có bánh ga-tô cùng hộp sữa trên bàn.

Quách Chính Diệp luống cuống đọc đề bài tập vì quên mất thầy giao bài về nhà, miệng thầm oán thán bản thân đãng trí ngu ngốc. Vừa lên bục giảng lau bảng rồi ra ngoài giặt khăn, khi trở về chỗ đã thấy trong sách có đầy đủ bài giải, ngắn gọn dễ hiểu, cô chỉ việc chép vào vở mà không cần tính toán gì nữa.

Quách Chính Diệp rất thích chơi bóng rổ, vì chiều cao của cô khiêm tốn lắm. Có lần cô đã buột miệng nói vậy khi từ trên cửa sổ phòng học nhìn xuống sân bóng. Vài ngày sau đàn anh khối trên đã ngỏ lời dạy cô chơi. Trùng hợp thay, đó là người cô rất ngưỡng mộ, đáng nói hơn anh ấy có quen biết với Hứa An Nhiên.

Quách Chính Diệp không thích môn Ngoại ngữ, cô cảm thấy chỉ cần học tiếng mẹ đẻ là đủ rồi, tại sao còn học tiếng nước ngoài rắc rối đến thế? Nhưng sau này cô đã tiến bộ hơn, nói tiếng Anh rất tốt, lưu loát dễ nghe. Thật ra có hôm Quách Chính Diệp đến lớp sớm, dưới ngăn bàn đã có bốn, năm cuốn sách hướng dẫn học tiếng Anh từ cơ bản đến nâng cao.

Và còn rất rất nhiều chuyện đáng kể nữa...

Hứa An Nhiên, thật sự rất quan tâm đến người khác. Không hề đặt những lời hỏi han giả dối và sáo rỗng trên miệng, cô luôn hành động một cách thiết thực và ấm áp nhất.

- "Vậy nên An Nhiên, cậu không thể xem mình là bạn sao?"

- "Không phải như vậy đâu."

Hứa An Nhiên một mực lắc đầu. Tuy cô luôn lạnh nhạt đối xử với Quách Chính Diệp nhưng trong lòng đã thực sự xem cô bạn náo nhiệt này là một người quan trọng rồi. Giống như Diệp Nhã Vân, Hứa An Nhiên rất yêu quý Quách Chính Diệp. Bởi vì cả hai người họ đều có khả năng chịu đựng bản tính quái gở, lạnh như đá cục của cô.

- "Vậy thì tốt rồi. Cậu có cư xử thế nào mình cũng không để bụng đâu."

...

- "An Nhiên, cậu và cậu ấy là người yêu sao?"

Một ngày mây đen bao phủ toàn bộ bầu trời ấy, Quách Chính Diệp đã mang khuôn mặt lem nhem nước mắt đến gặp Hứa An Nhiên. Không nhìn thì thôi chứ vừa nhìn Hứa An Nhiên đã kinh hãi một phen, Quách Chính Diệp tươi tắn rạng rỡ hôm nào giờ đã trở nên buồn bã cùng cực.

- "Cậu nói về ai thế?"

- "Cậu là người yêu của Mạc Nhân Lưu sao?"

Cái tên này chẳng phải lạ lẫm gì đối với Hứa An Nhiên, bởi vì một ngày gặp nhau mười giờ đồng hồ thì sáu trăm phút Quách Chính Diệp đều lải nhải về người này bên tai cô. Nói nhiều đến mức ngày sinh, nơi ở, sở thích của Mạc Nhân Lưu cô cũng thuộc lòng.

Lần đầu tiên gặp Mạc Nhân Lưu, một nam sinh mặc áo sơ mi trắng, đầu tóc xoăn xoăn không giống như tạo kiểu, hẳn là từ khi sinh ra tóc đã vậy, đôi lông mày lá liễu rõ nét, cả người toát ra một khí chất mà Hứa An Nhiên gói gọn duy nhất trong một cụm từ "phong lưu đa tình".

Ắt hẳn do cái kiểu ăn nói dẻo miệng đó mà Quách Chính Diệp đã sa lưới, say mê như điếu đổ. Cái tên Mạc Nhân Lưu cứ suốt ngày được treo lên miệng cô. Có khoảng thời gian vì theo đuổi nam sinh đào hoa mà Quách Chính Diệp lơ là việc học, điểm kiểm tra xuống dốc dần. Vậy nên Hứa An Nhiên không dành chút thiện cảm nào cho Mạc Nhân Lưu.

Nhưng gần đây Hứa An Nhiên lại gặp rắc rối với cậu ta. Tối nào Mạc Nhân Lưu cũng đến nhà tìm cô, mỗi lần đến là mang một món ăn khác nhau. Toàn là những món dầu mỡ béo ngậy không tốt cho sức khỏe, Mạc Nhân Lưu muốn Hứa An Nhiên béo phì chăng? Hơn nữa mỗi lần chạm mặt ở trường cô đều khó chịu về cái nhìn đau đáu của cậu ta, giống như đang nghiên cứu một vật thí nghiệm vậy.

- "An Nhiên, nói cho mình biết sự thật."

Quách Chính Diệp đứng trước mặt Hứa An Nhiên, cố gắng ngẩng cao đầu chất vấn, trong lòng cô vẫn còn niềm tin đối với Hứa An Nhiên.

- "Không có. Cậu nghe ai nói bậy bạ vậy?"

Một câu nói đã đánh đổ hoàn toàn tượng đài của niềm tin ấy. Quách Chính Diệp đứng sững như trời trồng, hai hàng lệ tuôn rơi như hạt ngọc đứt dây, cứ thế làm ướt đẫm khuôn mặt khả ái.

Nếu Hứa An Nhiên thành thật thừa nhận một chút thôi, Quách Chính Diệp cũng sẽ không cảm thấy đau đớn như vậy. Cô cứ khóc và không nói gì, nhét một tấm ảnh vào tay Hứa An Nhiên, ôm mặt chạy vụt đi.

- "Diệp..."

Gọi thêm nữa cũng vô ích, Hứa An Nhiên đã không còn thấy bóng dáng của Quách Chính Diệp đâu. Cô mở tấm ảnh đã bị vò đến nhàu nhĩ ra xem, một giây sau kinh ngạc đến nỗi khuôn mặt méo xệch.

Nhân vật chính trong ảnh là Hứa An Nhiên và Mạc Nhân Lưu. Bộ não dần dần hoạt động, tình cảnh lúc đó một lần nữa hiện ra trước mắt cô.

Như thường lệ, tối hôm ấy Mạc Nhân Lưu đến nhà Hứa An Nhiên. Cô rất bực bội, hỏi sao cậu ta phiền thế. Xui xẻo thế nào có cơn gió đi ngang qua mang theo bụi bẩn, làm mắt Hứa An Nhiên khó chịu tột độ. Cô định xoay người vào nhà rửa mắt nhưng Mạc Nhân Lưu đã nhanh hơn một bước, tiến đến cúi người thổi hơi vào mắt Hứa An Nhiên.

Sự ra đời của tấm ảnh này chắc chắn là do một kẻ rảnh hơi nào đó tình cờ thấy cảnh ấy, vội chụp lại khoảnh khắc dễ hiểu lầm Hứa An Nhiên và Mạc Nhân Lưu đang hôn nhau.

Đáng chết!

Tối hôm ấy Hứa An Nhiên đứng đợi trước cổng nhà Quách Chính Diệp rất lâu, đứng đến hai chân mỏi nhừ, dù ngồi xuống cũng chẳng giảm cảm giác mỏi mệt được bao nhiêu. Cô cứ đợi như vậy đến ba giờ đồng hồ, khi trong không khí đã có cái lành lạnh của đêm khuya, Quách Chính Diệp mới trở về.

Quách Chính Diệp chôn chân trước mặt Hứa An Nhiên, nhìn cô không chớp mắt. Hai mắt như đáy giếng khô bỗng chốc ươn ướt, vài giây sau nước mắt tuôn trào như vỡ đê, Quách Chính Diệp bổ nhào tới ôm chầm Hứa An Nhiên.

- "An Nhiên, tại sao... tại sao cậu lại làm vậy? Tại sao cậu phản bội mình? Cậu có biết mình đau khổ lắm không, mình rất tuyệt vọng. Tuyệt vọng vì tình bạn của chúng ta, tuyệt vọng vì tình yêu đầu đời của mình. An Nhiên, rõ ràng cậu là người biết rõ nhất mình thích Nhân Lưu như thế nào mà." - Gương mặt đẫm nước mắt làm ướt cả áo len Hứa An Nhiên, tuy vậy cô vẫn không mảy may quan tâm đến. Hai tay Quách Chính Diệp không hề ôm cô bạn mà đánh thùm thụp vào lưng Hứa An Nhiên, trút hết nỗi bực tức. Hai hàng chân mày Hứa An Nhiên khẽ nhíu lại, không nói gì, mặc kệ Quách Chính Diệp xả mọi ấm ức bi thương.

Trải qua mấy giờ đồng hồ ngẫm nghĩ, Hứa An Nhiên có thể nhận ra Quách Chính Diệp đang hiểu lầm mình. Cụ thể hơn là nghi ngờ cô lén lút tằng tịu với Mạc Nhân Lưu. Đáng thương thay, Hứa An Nhiên lại dính dáng vào mớ bòng bong này.

Tình cảm quả là một thứ rắc rối và phức tạp nhất.

- "Diệp, nghe kĩ lời mình nói đây! Mình không biết cậu đã nghe từ người khác những gì, nhưng Hứa An Nhiên này trước giờ chưa từng làm chuyện hổ thẹn với lương tâm... Nghỉ ngơi cho tốt!"

Hứa An Nhiên chủ động đẩy Quách Chính Diệp ra xa, dứt khoát xoay lưng bỏ đi. Cô chính là người như vậy đấy. Dù đến cả người bạn thân nhất cũng hờ hững đến thế. Hứa An Nhiên làm việc không muốn giải thích, cô luôn nghĩ những người hiểu cô, tin tưởng cô sẽ không cần nghe những lời vô nghĩa đó.

Giữa việc bạn tự tìm hiểu và nhìn thấy mọi chuyện sẽ tốt hơn là nghe từ miệng lưỡi người khác.

Ròng rã nửa tháng trời Quách Chính Diệp nghỉ học, cô giáo nói:"Do bạn bị ốm, sức khỏe yếu nên nghỉ lâu như vậy. Các em chịu khó chép bài vở đầy đủ giúp bạn nhé!".

"Các em" ở đây thực chất chỉ có Hứa An Nhiên thôi. Những bạn khác đều nói không có thời gian nên cứ mãi đùn đẩy qua lại, rốt cuộc chỉ có mỗi cô đứng ra nhận cả chồng vở ấy.

Từng trang, từng trang Hứa An Nhiên đều nắn nót viết rất đẹp, sạch sẽ, ngay ngắn, nét chữ thanh thoát như chính con người cô.

Hôm ấy trời mưa tầm tã, Hứa An Nhiên che ô đến nhà Quách Chính Diệp. Chồng vở ấy được cô cất trong cặp bảo quản rất kĩ. Nhấn chuông cửa mười phút cũng không thấy ai, lẽ nào Quách Chính Diệp không có ở nhà?

Điện thoại không có tín hiệu, năm lần bảy lượt vẫn như vậy. Tâm trạng Hứa An Nhiên càng lúc càng trở nên sốt sắng hơn, nhìn tứ phía cũng chỉ thấy màn mưa trắng xóa.

"Điện thoại của bạn yêu, mau nghe đi An Nhiên đáng ghét! Điện thoại của bạn yêu..." - Điện thoại trên tay Hứa An Nhiên rung liên hồi, nhạc chuông do chính Quách Chính Diệp ghi âm và cài đặt vang lên khiến tâm trạng cô bình ổn lại đôi chút.

- "Diệp!"

- "Xin lỗi vì làm cậu lo lắng." - Cô vừa gọi Quách Chính Diệp đã hồi đáp.

Có nỗi bất an nào đó trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng Hứa An Nhiên, cô siết chặt mép váy, cố sức nhẹ giọng hỏi.

- "Cậu đang ở đâu thế? Mình đang đứng trước nhà đợi cậu."

Đầu dây bên kia vọng lại tiếng thở nặng nề của cô gái, một giây sau giọng nói khản đặc của Quách Chính Diệp đáp lại.

- "Đừng đợi nữa. Mình sẽ không trở về đâu."

Câu nói ấy như một chiếc bật lửa châm ngòi trái bom mang tên "lo lắng và hoảng sợ" của Hứa An Nhiên. Cô lập tức xoay người rời khỏi đó, chiếc ô trên tay cầm cũng suýt rơi xuống đất, lớn tiếng quát vào điện thoại.

- "Ăn nói hàm hồ!"

Người bên kia cười rất vui vẻ, hình như đang thỏa mãn khi nghe giọng nói kích động của Hứa An Nhiên.

- "Tốt quá! Cuối cùng cậu cũng lo lắng cho mình. Nhiên Nhiên, cậu biết không, mình rất muốn thấy cậu sụp đổ vì mình. Bởi vì mình nghĩ mình quan trọng với cậu, có phải vậy không?"

- "..."

- "Nếu mình thật sự có ý nghĩa trong đời cậu, thì nhất định cậu sẽ đau lòng khi mình ra đi. Mình rất muốn chứng kiến cảnh tượng cậu rơi nước mắt vì mất mình, nhưng thật tiếc, mình sẽ không được thấy."

- "Diệp, cậu đang ở đâu?"

Hứa An Nhiên lảng sang câu hỏi khác, không muốn nghe Quách Chính Diệp nói toàn những câu ảm đạm chết chóc. Ngàn vạn lần cô hi vọng Quách Chính Diệp thay đổi suy nghĩ, không đi vào con đường mất lối về.

- "Nơi này cao và đẹp lắm! Mình có thể thấy căn nhà xa hoa của cậu ở rất gần đây. Nhiên Nhiên, mình luôn ngưỡng mộ cậu, với cả ghen tỵ vì cái gì cậu cũng có. Thích quá, Thượng Đế luôn cưng chiều cậu."

Bước chân Hứa An Nhiên chậm dần, trong đầu không ngừng phân tích. Một nơi cao, có thể nhìn thấy nhà của cô ở khoảng cách gần. Xung quanh nhà Hứa An Nhiên luôn có những tòa nhà cao chót vót, rốt cuộc là nơi nào?

- "Nhiên Nhiên, cây phong đỏ nhà cậu đẹp quá!"

Câu nói ấy đã thắp sáng bóng đèn trong đầu Hứa An Nhiên, cô rảo bước đi về hướng ngược lại, gần như chạy đi dưới cơn mưa. Có thể thấy cây phong ở sân sau, tòa nhà cao, chỉ có một nơi!

Dường như đầu dây bên kia cũng cảm nhận được sự gấp rút của cô, Quách Chính Diệp cười ha ha.

- "Cô bạn thân yêu, đừng đến đây! Nếu không cậu sẽ chứng kiến cảnh tượng ám ảnh suốt đời."

Hứa An Nhiên không trả lời, giữ sức gia tăng tốc độ. Người bên kia không đợi cô trả lời, đã thay đổi giọng điệu nói tiếp.

- "Hứa An Nhiên, cho phép tôi độc ác một lần trong đời... Tôi nguyền rủa cậu đời này kiếp này sống không hạnh phúc. Mong cậu đi đâu cũng bị người khác xa lánh, yêu ai liền bị kẻ đó bỏ rơi!"

Lời vừa dứt qua điện thoại đã nghe tiếng gió thét gào dữ dội, tiếng mưa xối xả đập vào màng nhĩ, tiếng hét hoảng loạn của vài người ở đó... tuyệt nhiên không còn nghe thấy nhịp thở nặng nề của cô gái bên kia nữa rồi. Hứa An Nhiên cảm thấy tai mình đau nhức, rồi từ đó toàn thân cũng đau, đau đến tê tâm liệt phế. Hai chân vô lực ngã khuỵu xuống đất, chiếc ô rơi xuống bên cạnh, nước mưa được thế dội lên cơ thể nhỏ bé, từng giọt từng giọt làm tim cô đau đớn không thôi. Hàm răng cắn chặt môi đến mức bật máu, trên tay vẫn còn cầm điện thoại, nhưng đã không còn nghe được gì nữa rồi.

- "Diệp, cầu mong lời nguyền rủa của cậu thành sự thật."

...

Hứa An Nhiên bàng hoàng ngồi bật dậy, dáo dác nhìn quanh căn phòng tối om. Lọt vào mắt vẫn là không gian quen thuộc, nhịp thở của cô mới ổn định dần. Tóc tai bê bết dính chặt vào mặt và cổ, váy ngủ cũng thấm đầy mồ hôi. Đã rất lâu rồi Hứa An Nhiên không mơ về quá khứ một cách trọn vẹn như vậy.