Sau ngày hôm nay, người không có trái tim lại bắt đầu có nhịp đập, hai người một lòng dùng, cũng không nghĩ là không đủ, ngược lại càng hợp, càng chặt chẽ.
Cũng sau nụ đó, bọn họ chính thức bước vào giai đoạn tình yêu nam nữ, không giống như kết giao bình thản trước kia, tình yêu của bọn họ càng ngày càng cuồng nhiệt, yêu thương không còn kiêng kỵ, đủa bỡn ngây thơ đều là thành yêu.
Thời điểm hai người ở trên xe, Từ Bồi Nghị trừ bỏ sẽ mở nhạc, có đôi khi còn ngâm nga hát theo.
Thẳng thắn mà nói, giọng ca của hắn không được tốt lắm, một người không thể quá hoàn mỹ, hắn đã có bề ngoài anh tuấn cùng sự nghiệp thành công, nếu còn có giọng ca thần tượng nữa thì thật sự hơi quá đáng.
Nhưng hắn rất tương đương tự đắc đoạn nhạc này, thường hát cho nàng nghe:" You are my super woman~~ im lặng ở bên em, anh không có điều kiện gì, chỉ có ước mơ tha thiết ôn nhu...."
Nàng lẳng lặng nghe, có điểm muốn cười, biểu tình ca hát của hắn giống như một đứa trẻ, hơn nữa là không hề có giọng nói của tiểu hài tử, khi hắn hát đến đoạn " but I am only human~~~ Anh như thế nào không hiểu em rất cô đơn, tàn nhẫn phạm vào sai lầm, anh không thể mất đi em oh baby~~" luôn luôn bị phá âm, nhưng nnagf nghe được rất nhập thần, thậm chí có điểm say mê.
Mp3 của nàng trừ bỏ bài hát "Anh không thương tôi", còn bị hắn vụng trộm đưa bái hát này vào.
Nàng cái gì cũng đều biết, chính là không muốn nói ra, cứ như vậy mà đắm chìm trong tình yêu của nàng.
Buổi tối hôm nay, sau khi Từ Bồi Nghị đưa Hà Tĩnh Đình về nhà, thực tự nhiên đi theo nàng lên tầng năm, cũng không đem chính mình làm khách, cửa phòng vừa mở ra đã nói:" Anh muốn uống trà xanh, em thì sao? Cũng như vậy sao?"
"Ân, được."Nhìn hắn đang thu xếp trong căn phòng bếp nhỏ, nàng không khỏi một trận uất ức, nguyên bản nghĩ đến hắn là một đại nam nhân luôn có người hầu hạ, hiện tại mới phát hiện hắn thực độc lập, những việc mình có thể làm thì đều tự mình làm.
Hắn bưng hai chén trà xanh để lên bàn, vừa uống vừa hỏi:" Đêm nay.... Anh cũng không thể được ở lại à?"
Hắn thương xuyên ngủ tại nhà trọ nhỏ này của nàng, nàng ngủ trên giường, hắn ngủ dưới đất, nhưng nàng sợ xương sống cùng thắt lưng hắn sẽ bị đau, cự tuyệt nói:" Nhà anh vừa rộng lại vừa xa hoa, anh vẫn là về nhà nghỉ ngơi đi."
"Anh thích ngủ trên mặt đất hơn, chăn trải cũng rất mát mẻ, rất thích hợp với anh." Hắn nằm lên chính vị trí thường xuyên của mình, gối đầu chăn bong đầy đủ cả.
"Anh rất là kì quái, có nhà không về, cố tình ngủ lang chạ." Hắn cao lớn như vậy, không thể nằm trên chiếc giường đơn của nàng, mỗi lần đầu phải nằm xuống đất ngủ, hiện tại là mùa đông, hắn thực cảm thất mát mẻ tốt lắm sao?
"Em biết rõ, anh muốn ở cùng một chỗ với em."
Không biết khi nào thì phát sinh chuyện?
Nàng đã bị hắn ôm đến ngồi trên đùi, giống như sủng vật được chủ nhân vuốt ve, nhưng cùng sủng vật có chút bất đồng, trong đôi mắt hắn trừ bỏ sủng ai còn có tình dục.
Cái loại cảm giác này lại tới nữa, hắn làm cho nàng phát hiện chính mình là một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân có lực hấp dẫn, khi hắn chăm chú nhìn nàng như vậy, giống như nghĩ muốn một ngụm ăn luôn nàng.
Quả nhiên hắn cúi đầu, bắt giữ đôi môi đỏ mọng của nàng, bắt đầu ngấu nghiến hôn, dần dần ý loạn tình mê, hai tay của hắn đã chạy loại trên những vùng mẫn cảm của nàng, làm cho hai người cùng run rẩy thở mạnh.
Hắn muốn nàng, nghĩ đến phát đau, tại sao trước kia hắn lại để lãng phí nhiều thời gian như vậy?
Nàng hương thơm non mềm như thế, hắn như thế nào lại không nghĩ động đến nàng?
Hắn quả thực là đầu bị phá hư đi!
"Không thể......" Nàng đẩy hắn ra, hô hấp khó có thể lấy lại bình tĩnh, đều là lỗi của hắn, đem nàng biến thành toàn thân lửa nóng như vậy.
Hắn dán cái trán vào trán của nàng, cảm giác nàng cũng cùng phát sốt như hắn, hắn âm thanh khàn khàn hỏi:" Có phải hay không phải chờ tới sau khi chúng ta kết hôn?"
"Em....." Nàng quan niệm bảo thủ, quả thật thầm nghĩ sau khi kết hôn mới làm như vậy, nhưng nàng thật sự muốn gả cho nam nhân này sao?
"Anh nghĩ kết hôn với em, sau đó sinh thật nhiều con, em nói có được không?" Hắn không thể chỉ dự đoán được thân thể của nàng, còn có lòng của nàng, cả đời của nàng.
"Nhưng là.... Em còn không chuẩn bị tốt....." Nàng không thể phủ nhận chính mình đối với hắn có tình cảm, lại còn có điểm không xác định như vậy.
"Tin tưởng không đủ, không quan hệ, anh sẽ chia sẽ một nửa cho em." Hắn không cho nàng nhiều lời, trực tiếp ngăn chặn miệng của nàng a, chính là vị này, chính là hình dáng này, bọn họ đã yêu nhau thật lau, tuy rằng hắn giác ngộ chậm, nhưng lại bởi vậy mà học được cách quý trọng người khác.
Trong đêm mùa đông, cảm giác hai người ôm lẫn nhau thật sự rất ấm áp, gió lạnh ngoài cửa sổ không thể thổi được đến nơi này, ở môi cùng môi trong lúc đó, trừ bỏ lời tâm tình chính là những nụ hôn
Năm nay ba mươi ba tuổi, Từ Bồi Nghị thăng lên chức chủ tịch, chính thức tiếp quản Kình Vũ KimKhống.
"Thứ năm này tôi muốn nghỉ phép."
"Vâng." Thư ký không hể bởi vậy mà ngạc nhiên, chủ tịch xin nghỉ phép không có gì là ngạc nhiên, trước kia lấy văn phòng làm nhà, lấy nhà làm nơi công tác cuồng nay đã biến mất, tuy như thế nhưng doanh thu công ty vẫn tăng lên bình thường, như có thần linh hỗ trợ.
Từ Bồi Nghị một mặt xem báo cáo, một mặt giống như đang nói chuyện phiếm:" Đúng rồi, cuối tuần này ở vùng sông nước huyện Chương Hóa có lễ dâng hương Tổ Mẫu đi tuần, cậu nếu không ngại thì cũng bằng hữu đến góp vui."
"Tổ Mẫu...." Thư ký nghĩ đến chính mình nghe lầm, Tổ Mẫu đi tuần là lễ hội địa phương, như thế nào lại liên quan đến chủ tịch của Kình Vũ Kim Khống?
Chẳng lẽ là muốn đầu tư dự án ở vùng quê?
"Ân, tôi đã qua quá trình tuyển chọn, Tổ Mẫu đáp ứng để cho tôi nâng kiệu." Từ Bồi Nghị mỗi khi nghĩ đến điều này, khóe miệng lại gợi lên ý cười, so với bất kỳ việc làm nào đều cảm thấy rất kiêu ngạo....
Chủ tịch đi nâng kiệu...
Thư ký không tin vào tai mình, tin tức này thật sự rất kinh người, hắn thế nào cũng phải mời chào nhóm đồng nghiệp cùng đi kiểm chứng mới được, còn muốn dùng máy chụp hình lại để làm bằng chứng, tình cảnh này có thể sánh với bảy đại kỳ quan của thế giới a.
Sau khi tan tầm, Từ Bồi Nghị lái xe đi đón Hà Tĩnh Đình, bọn họ hẹn hò thường cùng nhau đi ăn cơm, ngay tại quán ăn của Lưu gia.
Gặp mặt hắn liền hướng nàng nói:" Cuối tuần này anh phải đi công tác, không thể đi cùng em, thực xin lỗi."
"Đi nơi nào?" Nàng đương nhiên rất quan tâm hành trình của bạn trai mình.
"Hongkong." Hắn cúi đầu ăn canh, nếu nhìn mặt của nàng, hắn nói dối có điểm khó khăn.
Quen biết nhau sáu năm, hắn tùy thời đều muốn kết hôn, nhưng bạn gái hắn còn chưa có chuẩn bị tốt, nền của nhà là phần quan trọng nhất, một chút cũng không thể ăn bớt xén nguyên vật liệu, hắn nhất định phải tiếp tục cố gắng lên.
"Như vậy a, đi đường cẩn thận." Nàng có điểm tịch mịch, nhưng là không quan hệ, nàng cũng không phải là người không có bạn trai ở bên thì sẽ không biết làm sao.
Vốn tưởng sẽ về quê để tham dự lễ Tổ Mẫu đi tuần, nhưng gần đây công việc bận quá, chỉ sợ cuối tuần cũng phải tăng ca, mà nay ở nơi công tác nàng đã trở thành một vị chủ tướng không thể thiếu, mọi người đều gọi nàng là "tiểu lão sư", công việc có gặp vấn đề gì đều là gặp nàng nhờ chỉ bảo.
"Em cũng phải chiếu cố mình thật tốt." Hắn thay nàng gặp nhiều đồ ăn, hy vọng nàng béo thêm một chút, như vậy sẽ càng đáng yêu hơn.
Trong quán ăn của Lưu gia, kỳ thật tiếng người ồn ào, rất náo nhiệt, nhưng bọn họ lại không cảm thấy có gì bất tiện, nội dung nói chuyện trừ bỏ mỹ thực, cuộc sống, tâm tình, cũng sẽ nhằm vào vấn đề tài chính mà thảo luận, làm cho những người khách xung quanh tưởng họ đang họp, tình thú như vậy không phải mỗi người đều có được.
Ăn cơm xong, bọn họ nắm tay nhau rời đi quán ăn, giống như bao đôi nam nữ yêu nhau khác, ngọt ngào hào quan long lánh khiến người bên ngoài không mở mắt ra được, nhờ có tình yêu mà tựa hồ tất cả những vấn đề dù khó khăn đến mấy cũng vẫn có thể tìm ra được phương hướng, trong cuộc sống con người sẽ luôn tìm ra được lối đi cho riêng mình.
"Đi công tác" trở về ngày hôm sau, Từ Bồi Nghị mở điện thoại gọi cho bạn gái, hắn rất nhớ đến giọng nói của nàng, nụ cười của nàng." Anh đã trở về, tối nay đến nhà anh được không? Chờ một chút anh qua đón em."
"Làm cái gì?" Hà Tĩnh Đình cũng rất nhớ hắn, nhưng cũng không có thói quan nói thẳng ra, nàng vẫn là có điểm thẹn thùng như vậy.
"Xem phim, anh mới mua được một đĩa phim đáng giá để xem."
"Chỉ có như vậy?" Nàng nghĩ rằng hắn thật sự là không am hiểu tỉm lấy cớ.
"Anh cam đoan, là phim nhựa phi thường độc đáo."
"Được rồi." Hắn đều có thành ý như vậy, nàng cũng vui vẻ đồng ý, chỉ cần hai người cùng một chỗ, không cần làm cái gì cũng thực là hạnh phúc vui vẻ.
Đi vào nhà của hắn, Từ Bồi Nghị đem mở lên một chiếc đĩa CD, phần đầu tiên có ghi giới thiệu vắn tắt:" Hôm nay chúng ta xem một bộ phim, tên là.....Khúc nhạc mới cho thiên đường, tự thuật của một nam nhân trở lại nơi đã khiến anh trưởng thành, tìm về giấc mộng cùng tình yêu đã bỏ lỡ."
"Ân, nghe tên cảm thấy rất thú vị." Nàng thích loại chuyện xưa như thế này, có bi ai nhưng là cũng có hy vọng.
Hắn đi hướng phòng bếp, để lại một mình nàng thưởng thức, nàng nguyên bản nghĩ chờ hắn rồi cùng nhau xem, định cầm điều khiển từ xa ấn tạm dừng, lại phát hiện hình ảnh trên phim là lạ, tựa hồ không phải là Khúc nhạc mới cho thiên đường?
Mở to hai mắt nhìn lên, cư nhiên là quê hương của nàng!
Màn ảnh từ màu xanh của đồng ruộng chuyển đến một khu tam hợp viện, kia không phải là nhà nàng sao?
Kế tiếp nàng liền không thể đình chỉ nhìn.
Đây hiển nhiên là một bộ phim phóng sự nghiệp dư, nhân vật chính đều là người mà nàng quan thuộc, ba mẹ nàng, anh cùng em trai, ông bà ngoại, ông bà nội, cháu trai cháu gái rồi đến cả hàng xóm hai bên nhà, người người đều là tươi cười đầy mặt.
Về phần tên phim, hẳn là "Tập hợp thúc giục đại hôn", bởi vì nội dung mọi người nói đều tương đối giống nhau—
"Thỏa đáng! Người như vậy còn cầu gì hơn."
"Không thấy như vậy là quá dụng tâm sao, còn chờ cái gì nữa?"
"Bố chồng cùng mẹ chồng đều đã muốn có cháu bế, khi nào thì mới được thỏa ước nguyện đây?"
"Bộ đồ mới mua ba năm trước đây, chính là đang đợi hai người a!"
Đều là những lời khuyên bảo của bằng hữu họ hàng, trên màn ảnh hiện lên miếu Tổ Mẫu vùng sông nước Chương Hóa, bởi vì hoạt động đi tuần mà náo nhiệt cuồn cuộn, Từ Bồi Nghị cũng đang ở trong đó, hiển nhiên là có người khác giúp hắn chụp ảnh.
"Chủ tịch, như vậy có thể chứ? Muốn chụp mặt của ngài hay là toàn thân?"
"Nửa người trên là có thể, đến phần tay cầm là được, không cần phải toàn thân." Từ Bồi Nghị mặc trang phục cổ đại màu vàng, hoạt động hắn đang tiến hành là.....
Thay Tổ Mẫu nâng kiệu!
Quá trình diễn ra rất dài, không có chụp được hết toàn bộ, tóm lại khi nâng kiệu Tổ Mẫu hồi cung (Ying: tức là trở lại miếu), Từ Bồi Nghị vẫn mặc trang phục màu vàng, đối với máy quay nói:" Tĩnh Đình, anh hiện tại sẽ xin chỉ thị của Tổ Mẫu, hy vọng Tổ Mẫu đáp ứng, để anh làm chồng của em."
Người cầm máy quay, tay càng run lên.
Ông trời ~~ lại là trịch giao? (Ying: cái này ở chap trước có nói rồi, là tung tấm song giao màu đỏ đó =.=)
Hà Tĩnh Đình thiếu chút nữa không té xỉu, nam nhân này quả thực là học được một chiêu làm thay đổi được thiên hạ, nhưng nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn làm như vậy, tâm tình không khỏi khẩn trương đứng lên, vạn nhất Tổ Mẫu không đáp ứng thì làm sao bây giờ?
May mắn Tổ Mẫu phù hộ, liên tục ba lượt đều là thánh giao, Từ Bồi Nghị lại không quay lại máy quay, chỉ thấy người chủ trị buổi lễ nói:" Kết quả xin chỉ thị trịch giao, Tổ Mẫu nói các người có thể kết hôn, hơn nữa nam nay là có thể, không cần đợi thêm nữa."
Trước mắt một mảnh mơ hồ, phim nhựa đến đây chấm dứt, lúc này Từ Bồi Nghị từ phía sau lưng ôm lấy nàng, làm cho nàng lấy lại tinh thần, hắn ngồi ở phía sau nàng thật lâu, không nghĩ quấy rầy nàng chuyên tâm xem phim nhựa.
Đầu của nàng còn đang bị vây trong trạng thái mê muộn, lại nghĩ đến một sự kiện:" Anh nói đi công tác, không phải chính là...."
Hắn đáp lại nghi hoặc của nàng, gật đầu nói:" Thật có lỗi anh đã nói dối, ký thật là anh đi Chuyên Hóa công tác, bề bộn nhiều việc nhưng cũng thực phong phú."
Ông trời, nàng thật sự là bị hắn hoàn toàn đả bại!
Khó có thể tưởng tượng hắn lại nghĩ ra việc như vậy, ở trong thôn nhờ người hỗ trờ thúc giục kết hôn, trừ bỏ người nhà bằng hữu của nàng, còn có người nhà đồng nghiệp của hắn, cái này làm tên của nàng và hắn càng kiên định gắn cùng một chỗ, vĩnh viễn không thể chia lìa.
Hắn ở bên tai nàng nói nhỏ:" Mọi người đều cổ vũ anh, người nhà em đều nói anh cố lên, còn có Tổ Mẫu cũng tán thành, cho nên..... Đồng ý lấy anh đi!"
"Nếu em không đồng ý thì sao?" Nàng cả người như hư nhuyễn, chống cự vô dụng.
"Anh sẽ đợi cho đến khi em đồng ý." Nếu sự ấm áp và sức mạnh hắn truyền cho nàng còn chưa đủ, hắn sẽ lại tiếp tục cố gắng, cho đến khi nàng nàng hoàn toàn tin tưởng, như vậy mới là thuận theo tự nhiên nước chảy thành sông.
Quay đầu lại nhìn vào mắt hắn, cặp mắt kia từng cô đơn, xa xôi không thể tiếp cận, mà nay lại cùng nàng toàn tâm toàn ý, không hề có một chút khoảng cách, nếu không nắm giữ lấy, nàng cũng sẽ không thể tha thứ cho mình.
Vì thế nàng hít một hơi thật sâu, nói:" Như vậy, chúng ta kết hôn đi!"
"Xin em nói lại lần nữa đi." Hắn ngoài nghi thính lực của chính mình, một người chìm trong giấc mộng từ rất lâu, trong lúc nhất thời không thể phân rõ đâu là cành trong mơ đâu là sự thật.
"Em, nói, chúng, ta, kết, hôn, đi!" Nàng mỉm cười, nói từng chữ từng chữ một tiến thẳng vào đáy lòng hắn.
Từ Bồi Nghị ba mươi ba tuổi, rốt cục ở ngày hôm nay nhìn ra được ánh sáng của đời mình, Tổ Mẫu vạn tuế!
Càng không thể nghĩ được là, vào tối hôm nay nàng không có về nhà, mà ở trong phòng hắn là một chiếc giường đôi cực kỳ lớn, cho nên hắn không cần phải trải chăn ra đất ngủ nữa.
Hắn tuy rằng cũng rất nhớ đến chiếc chăn kia, nhưng hắn càng vừa lòng với hoạt động cùng ngủ này hơn, có thể thân có thể sờ có thể ôm, còn có thể chuẩn bị sinh con a