Anh Không Thương Tôi

Chương 10

Một đường đi thằng tới bãi đỗ xe, Hà Tĩnh Đình khỏe miệng đều là giơ lên, không nghĩ tới Từ Bồi Nghị lại thể hiện như vậy, tới đón nàng còn cùng mọi người liên hoan, nàng thật sự rất vui vẻ, rất thỏa mãn.

Trên đường lái xe, hắn vẫn là không nói nhiều lắm, lẳng lặng nhìn về phía trước, vẻ mặt có chút đăm chiêu, nàng lặng lẽ ở bên cạnh thưởng thức hắn, nàng vĩnh viễn cũng không nhìn chán khuôn mặt này, cho dù hắn rất ít quay đầu lại, nhưng cứ như vậy mà có thể tiếp tục nhìn hắn là đã đủ rồi.

Từ Bồi Nghị vẫn lo lắng chuyện phát sinh những ngày trước, trong khoảng thoài gian này Nhan Tư Gia hoàn toàn chặt đứt tin tức, hắn nghĩ rằng nàng hẳn là đã quyết định buông tay, đến lúc này hắn có thể thuận lợi kết hôn, có được gia đình yên ổn, chính là ở tận trong đáy lòng hằn vẫn không ngừng để ý cùng với cảm xúc hỗn loạn, hỗn hợp áy này cùng đau lòng, chỉ sợ trong một thời gian ngắn khó có thể xóa bỏ hết.

"Đã đến nhà em rồi." Tắt máy ngừng xe, hắn quay sang nhìn nàng, đây mới chính là nữ nhân hắn cả đời gần gũi, trăm ngàn lần đừng có quên.

"Cảm ơn." Nàng nhìn hằn mỉm cười, trong mắt nhu tình khó nén.

Giống như thường lui tới, hắn cúi đầu hôn nàng, nhưng nụ hôn này kéo giài đến mười giây, cơ hồ là gấp ba bình thường!

Nàng thiếu chút nữa hóa thạch, nhìn không được trợn to mắt xác nhận, Từ Bội Nghị trước mặt thật sự là Từ Bồi Nghị sao?

Hắn nhẹ nhàng buông nàng ra, biểu tình không có gì biến hóa, thản nhiên nói:" Sau khi kết hôn em nghĩ chúng ta sẽ sinh bao nhiêu tiểu hài tử?"

Nàng trước thở hổn hển, hơi chân chờ nói:" Ách.....ba đứa có thể hay không nhiều lắm?"

"Thực tốt, anh cũng nghĩ như vậy." Hắn lại bị cảm động, nữ nhân bây giờ nguyện ý sinh ba tiểu hài từ không nhiều." Trong khoảng thời gian này thực cảm ơn em, chủ trì chuẩn bị hôn thể nhất định thực vất vả."

Đêm nay kinh hách thật sự là đến liên tiếp, nàng sửng sốt nói:" Anh không cần khách khí như vậy."

"Ngủ ngon." Hắn xoa xoa đầu nàng, mỉm cười làm cho nàng choáng váng, ai, hắn thực hiểu được như thế nào thu phục được lòng của nàng.

"ngủ ngon." Sau khi tạm biệt vị hôn phu, Hà Tĩnh Đình xoay người đi về phía cửa phòng, thầm cảm thấy chính mình thật hạnh phúc, có được quan hệ tốt với người nhà của hắn, có lời chúc phúc của bằng hữu nàng, còn có người chồng sắp cùng nàng đi hết cuộc đời, cho dù không có tình yêu kịch liệt, nhưng là cứ nhẹ nhàng chảy như nước mà dài lâu cũng tốt.

Từ Bồi Nghị lái xe về nhà, tâm tình ổn định rất nhiều, đúng vậy, đây là đường hắn phải đi, ai cũng không thể ngăn cản hắn được.

Vừa tiến vào cửa nhà, di động liền vang lên, cư nhiên là điện thoại của Nhan Tư Gia, hắn muốn bắt máy sao?

Di động vang lên âm thanh thứ mười ba, hắn rốt cục cũng bắt, hắn nói chính mình phải kiên định, mặc kệ đối phương nói như thế nào, hắn phải có lập trường kiên định.

"Bồi Nghị, thực xin lỗi....Em không có ý muốn làm phiền anh." Nhan Tư Gia âm thanh nản lòng, quả thực nhanh muốn khóc.

"Có chuyện gì?" Hắn sử dụng hết tài năng trấn định bảo trì nói.

"Em giống như mang thai....." Điện ảnh cùng tiểu thuyết đều diễn như vậy, một đêm gió xuân, liền trúng độc đắc.

"Cái gì?" Đầu hắn trống rỗng vài giây, đường đi đột nhiên bị gián đoạn.

"Hiện tại cũng không biết nên làm gì bây giờ? Em nghĩ mình muốn sinh....."

"Em xác định?" Vận mệnh như thế nào lại có thể trêu người?

Còn ba ngày nữa là hắn kết hôn, hiện tại người mang thai không phải là vị hôn thê hắn mà là bạn gái cũ!

"Ngày đó sau khi chúng ta ở cùng một chỗ....Thời gian nguyệt sự của em đến giờ còn chưa đến, gần đây thường cảm thấy buồn nôn, nhưng em không dám đi khoa phụ sản, sợ truyền thông phát hiện, em nhờ trợ lý mua thật nhiều que thử thai về, mới xác định là mang thai...." Kỳ thật ngày đó buổi tối hắn ngủ cùng người chêt giống nhau, nàng có thể làm chính là thoát quần áo hai người, dùng ít xạ hương nước hoa, xây dựng ra hơi thở hoan ái mơ hồ.

Hắn tính thời gian, ít nhất cũng đã hai tháng, thai nhi cũng đã có trái tim, cũng có thể nhìn rõ tay chân, ánh mắt, mũi cùng miệng, hắn trong tay hiện tại vừa vặn có bách khoa toàn thư nói về chuyện mang thai, đó là bạn tốt Lưu Trọng Dương tặng lễ vật trước hôn lễ.

Cắn răng, hắn làm ra cái quyết định." Được, anh đã biết."

"Anh nói, em nên làm cái gì bây giờ?" Kỳ thật nàng cũng không xác định hắn dẽ làm như thế nào?

Không phải nam nhân cũng đều muốn có tiểu hài tử, nhất là loại kinh hỉ ngoài ý muốn này, vạn nhất hắn đem trách nhiệm phủi hết không còn một mảnh, còn nói sẽ xét nghiệm AND, nàng liền không có cách ứng phó.

"Đứa nhỏ vô tội, nên sinh, anh sẽ làm cho nó có cha." Thật lâu sau hắn đưa ra quyết định, tuyệt đối phải để cho con hắn vui vẻ mà trưởng thành.

Mặc kệ phạm vào sai lầm gì, không thể cứ thế mà để nó sai.

Nhan Tư Gia thiếu chút nữa cao giọng hoan hô, nhưng nàng cố gắng đè nén, nghẹn ngèo nói:" Nhưng là.....anh cũng sắp kết hôn, em không thể như vậy hại anh....."

"Hôn lễ hủy bỏ, chờ thêm một thời gian nữa bình tĩnh trở lại, chúng ta sẽ kết hôn." Đứa nhò phải có cả ba và mẹ, phải có một gia đình đầy đủ, tất cả lấy đứa nhỏ làm trọng, những chuyện khác hắn đều có thể buông tha.....

"Thật sự?" Nàng không nghĩ tới sự tình sẽ thuận lợi như vậy, sớm biết như thế, nàng thế nào cũng phải đem chính mình có thai, mẫu bằng tử quý* (mẹ nhờ con), tiện tay một chút liền thuận lợi bắt giữ.

Hiện tại tuy rằng không có "mang thai thật", nhưng là nghe nói mang thai hai, ba tháng thực dễ dàng sinh non, đến lúc đó diễn lại là được.

"Em chờ tin tức của anh, trước hết cứ như vậy."

"Được, anh không cần quá miễn cưỡng, em cũng không muốn anh phải khó xử." Hợp thời ôn nhu săn sóc là trọng yếu nhất, nàng không quên, nữ nhân chỉ cần có tài năng làm được là toàn thắng a.

Ngắt điện thoại, Từ Bồi Nghị cả người ngã lên trên ghế sô pha, cả người không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn cấu trúc trần nhà – một tiểu vũ trụ, từng mảnh từng mảnh một tựa như đang rơi từ từ trên người hắn, rốt cục bao phủ hắn.

Nhưng mà hắn biết, có đau cũng không phải giờ phút này, có khổ cũng sẽ không là hắn, mà là nữ nhân vẫn luôn thương hắn, chờ đợi hắn.

Ông trời ở trên cao, xin nói cho hắn biết, hắn nên làm như thế nào để có thể gây lên tổn thương ở mức thấp nhất?

Ngày ba mươi tháng năm, sau khi ăn xong bữa tối đơn giản, Hà Tĩnh Đình tiếp tục thu thập các thứ, gian phòng thuê đã ba năm sắp phải trả lại cho chủ nhà, công việc dọn phòng tuy không thú vị nhưng nàng lại thấy tự đắc mà ngâm nga đoạn nhạc:"Ngày mai em muốn gả cho anh ~~~ ngày mai em muốn gả cho anh~~~ nếu không mỗi ngày trôi qua khoảng cách cùng những phiền nhiễu sẽ khiến em sinh ra nhiều mộng tưởng....."

Đúng vậy, bắt đầu từ ngày mai, Từ Bồi Nghị sẽ không phải đưa nàng về nhà của nàng nữa bởi vì bọn họ sẽ cùng ở một nhà, ha ha!

Nghĩ đến liền thấy vui vẻ.

Nguyên bản sẽ cùng Giang Tú Vi và Lâm Ấu Chân vượt qua đêm độc thân cuối cùng, nhưng trong phòng không có chỗ nào thích hợp để tụ hội, nơi nơi đều là hộp giấy, vật dụng chưa phân loại, bởi vậy dự định chờ sau khi nàng đi hưởng tuần trăng mật về sẽ chuẩn bị thật nhiểu quà lưu niệm cùng một đống ảnh chụp ở nhà mới của nàng tổ chức tiệc tân gia!

Trời ạ, hạnh phúc như vậy không biết có hay không đến ông trời cũng sẽ cảm thấy đố kị với nàng?

Nàng bống nhiên có điểm sợ hãi.

Buổi tối tám giờ, chuông cửa bỗng nhiên kêu, nàng nghĩ không biết sẽ là ai?

Mở cửa liền thấy, đúng là Từ Bồi Nghị!

"Bồi Nghị, sao anh lại tới đây?" Nàng kinh ngạc cùng vui sướng, hai ngày nay hắn đều làm việc đến tối muộn, nàng cũng bận rộn đóng gói hành lý cùng chuẩn bị hôn lễ, hai người chỉ liên lạc qua điện thoại, dù sao cũng sẽ kết hôn, sau này mỗi ngày đều có thể gặp mặt.

Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ đột nhiên tới nhà nàng chơi, nếu có cũng là gọi điện thoại thông báo với nàng trước, tối nay không biết bị ngọn gió nào thổi tới?

Từ Bồi Nghị không trả lời, trực tiếp đi vào trong phòng, sắc mặt trầm trọng, muốn nói gì đó nhưng lại không thể mở miệng.

Nàng không hiểu được hắn đã xảy ra chuyện gì, bình thường hắn luôn thong dong bình tĩnh, chỉ có công việc mới ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, hay là công ty xảy ra vấn đề lớn?

"Muốn hay không uống gì đó trước? Trà xanh được không?" Vô luận như thế nào, trước tiên uống cốc trà cho thoải mái, cho dù trời có sập xuống thì cũng có hai người cùng nhau đối mặt, kiếp này vô luận giàu hay nghèo nàng cũng sẽ không rời bỏ hắn.

"Ân." Hắn rốt cục cũng mở miệng, thanh âm hơi khàn khàn, ngày hôm qua hắn đã suy nghĩ sẽ nói như thế nào, nhưng hôm nay đứng dưới lầu nhà nàng chần chờ hồi lâu, thủy chung cũng không thể lấy được dũng khí, hắn chưa bao giờ cảm thấy nhát gan như vậy, cho dù công ty có phá sản hắn đều có thể dũng cảm đối mặt, nhưng hiện tại đối diện với nàng so với việc phá sản còn khó hơn nhiều.

Nàng bưng lên hai chén trà xanh thơm ngát, hắn uống một ít cảm giác có thêm chút dũng khí, thực châm chọc, ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị hủy bỏ tất cả cư nhiên vẫn là nàng cho hắn thêm can đảm.

"Tĩnh Đình, em tỉnh táo lại và nghe anh nói."

"Em rất tỉnh táo a, anh làm sao vậy?" Hắn thoạt nhìn sắc mặt trở nên trắng, tựa hồ như sắp té xỉu, khiến nàng cảm thấy lo lắng cho hắn!

"Anh biết, ngày mai chúng ta sẽ kết hôn, tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, nhưng là..... nhưng là....." Hắn nói không được, hắn thậm chí không thể nhìn thẳng vào mắt nàng, cặp mắt trong suốt mà nhu tình kia càng đối lập với sự ích kỷ vô tình của hắn.

"Có phải hay không công ty xảy ra vấn đề gì? Nếu thực sự nghiêm trọng, chúng ta không cần tiệc cưới tổ chức xa hoa như vậy nữa, đem tất cả hủy bỏ, chỉ cần đi công chứng kết hôn là được rồi, em không cần phải có những nghi thức khác." Cùng lắm thì bọn họ cùng nhau quay về Chương Hóa làm ruộng, ba mẹ có ruộng đất trên danh nghĩa đăng ký tên của nàng, trước kia đã nói muốn cấp cho nàng làm của hồi môn.

"Công ty không có vấn đề gì cả, hoàn toàn là..... là vấn đề của anh." Sự tri kỷ của nàng chỉ làm hắn càng cảm thấy khó chịu, trên đời này bây giờ làm gì có nữ nhân nào không phải vì tiền mà đến với hắn, tuyệt đối chỉ có một mình Hà Tĩnh Đình là người nói những lời này, nhưng hắn lại khiến người yêu thương hắn nhất lại là người chịu thương tổn nhiều nhất.....

"Chẳng lẽ sức khỏe của anh có vấn đề gì sao? Anh không cần phải sợ, em cái gì cũng chấp nhận hết, em sẽ chăm sóc cho anh." Cho dù hắn có mắc bệnh nan y nàng cũng sẽ không bỏ rơi hắn, vợ chồng chính là chim liền cánh, nếu hắn không thể bay nàng sẽ làm đôi cánh cho hắn.

Xin đừng khăng khăng một mực với hắn như vậy, hắn không đáng! "Cơ thể của anh rất khỏe mạnh cũng rất tốt, chính là...... Anh không thể kết hôn với em được."

Nàng nháy mắt mấy cái, ngây dại vài giây, không rõ ý tứ của hắn."Vì cái gì?"

"Anh nghĩ em cũng cảm giác được, kỳ thật anh không có yêu em." Hắn đã nói ra, hắn chưa từng nói thích nàng hoặc yêu nàng, ngược lại hắn lại nói không thương nàng trước, sự thật bao giờ cũng rất đáng buồn.

Nàng sớm nhìn thấu trái tim hắn, cũng không cảm thấy kinh ngạc, chính là không muốn nghe từ chính mồm hằn nói ra, khó tránh khỏi vẫn là cảm thấy rất đau lòng. "Vợ chồng trong lúc chung sống tất yếu cũng phải có tình yêu, có thể có chân tình cũng là tốt lắm, anh không phải đã nói ở cùng với em giống như được về nhà của chính mình? Nhà của chúng ta cuộc sống nhất định sẽ rất hạnh phúc."

Hắn cũng tin tưởng như vậy, nhưng hắn đã mất đi tư cách đó, đều là một tay hắn tạo nên bi kịch này."Anh nếu không thương em, sẽ không để em sau này phải hối hận, còn có.....Tư Gia nàng mang thai, anh phải phụ trách."

Mang thai....