Anh Không Biết

Chương 44: Chương 44



Editor: KiL
Hướng Vãn đang trong tiết, cho học sinh kiểm tra tám trăm mét, không tỏ ra bất kì kinh ngạc gì đối với ngôn từ khoa trương của Tô Thuần, "Cô giáo Tô, em đang dạy học, đừng nói đùa."
"Chị không nói đùa với em." Tô Thuần nói, "Lệ Hành vừa mới gọi điện thoại đến nói cho chị."
Thấy Hướng Vãn thờ ơ, Tô Thuần đoạt lấy bảng đánh giá trong tay cô đưa cho ủy viên thể dục bên cạnh, "Em giúp cô giáo Hướng ghi tên một chút, bọn cô có việc cần thảo luận." Sau đó Tô Thuần kéo Hướng Vãn đến dưới gốc cây lớn bên thao trường.
"Tô Thuần." Hướng Vãn trừng mắt cô ấy, "Chị đừng đem chuyện này đến thuyết phục em, em đã quyết định thì sẽ không thay đổi, đừng nói em căn bản không tin người như Giang Ngư Chu sẽ tự thiêu, cho dù anh ta thật......!Thật sự làm như vậy cũng không liên quan đến em."
Tô Thuần không nói gì mà chậc chậc hai tiếng, sau đó mới nghiêm trang nói: "Dưới tình huống bình thường anh ấy đương nhiên sẽ không tự thiêu, chẳng qua nếu như là ngoài ý muốn thì khó mà nói được."
Hướng Vãn có chút trầm mặc.
"Em biết không? Lúc anh ấy ngủ đã quên trong tay còn cầm điếu thuốc, kết quả sô pha và người đều bốc cháy."
Lúc này rốt cuộc biểu lộ của Hướng Vãn mới có chút chấn động, cô quay đầu nghiêm túc nhìn Tô Thuần, kết quả đối phương xòe hai tay ra, bày tỏ tiếc nuối nói với cô, "Nếu như em muốn hỏi bây giờ anh ấy như thế nào, ngại quá chị không thể trả lời, bởi vì vừa rồi lúc Lệ Hành gọi cho chị chỉ nói tình huống trên đây, còn có đó là, đã đưa người đến bệnh viện."
Hướng Vãn nhất thời trầm mặc, trong lòng lại khống chế không nổi mất bình tĩnh, Tô Thuần nói xong cũng đi về văn phòng, Hướng Vãn trở lại bên đường băng, người đã bắt đầu thất thần.
Buổi chiều dạy hai tiết thể dục, Hướng Vãn đều trôi qua trong trạng thái phiêu đãng, tiếng chuông tan học vang lên, Hướng Vãn xách túi đi ra ngoài, trên đường có học sinh chào hỏi với cô, Hướng Vãn phản ứng chậm nửa nhịp.
"Cô giáo Hướng." Ra cổng trường học, một tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai, Hướng Vãn quay đầu nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
"A, Kỷ đội trưởng, sao anh lại ở đây?"
"Tôi tới đón cô." Kỷ Minh Thành trả lời, nhấc cằm chỉ vào chiếc xe ngừng cách đó không xa.

Hướng Vãn một mặt dấu chấm hỏi, Kỷ Minh Thành tới đón cô, đây là cái tình huống gì thế?
"Lão Giang......" Lúc này Kỷ Minh Thành do dự mở miệng, chẳng qua đã mở đầu lại không tiếp tục nói hết, lấy hơi nói, "Cô vẫn nên đi với tôi một chuyến đi."
Bàn tay cầm túi của Hướng Vãn không tự chủ nắm chặt, trái tim lập tức rơi xuống đáy cốc, làm sao cũng vớt không được.

Cô đi theo Kỷ Minh Thành lên xe, sau khi lên xe mới phát hiện đây là xe của Giang Ngư Chu.
"Anh ta không sao chứ?" Hướng Vãn giống như tìm được lí do mở miệng, hỏi anh ta.
Nhưng mà Kỷ Minh Thành lại không trả lời cô, anh ta nhíu nhíu mày, khóe miệng mím lại thật chặt.
Những suy đoán lung tung ngổn ngang lập tức hiện lên, Hướng Vãn cảm giác được hô hấp trì trệ, mặc dù cô đã từng nói không muốn để ý Giang Ngư Chu như vậy, cũng từng hận anh như thế, thế nhưng là hận đến đâu cũng không đến mức muốn để anh không thể không chết, điều này và tình cảm không liên quan.
"Giang gia hôm nay là người ngã ngựa đổ." Kỷ Minh Thành ngồi trên ghế lái bỗng nhiên mở miệng nói, "Buổi sáng vừa công bố bản thanh minh, cao tầng Giang thị chấn kinh, lão Giang vừa đi làm là đến ngay phòng họp tiếp nhận từng đợt pháo oanh tạc của những cổ đông kia.

Về sau nghe nói cổ phần mà cậu ta đưa tặng là của cậu ta, những người kia rốt cuộc mới bỏ qua cho cậu ta, sau đó lão gia tử biết, một cuộc gọi triệu cậu ta về nhà, hai cha con rùm beng một trận, lão gia tử tức đến nỗi phát bệnh tại chỗ được đưa đến bệnh viện, cũng may không có gì đáng ngại.

Sau khi về nhà trong lòng lão Giang rất phiền muộn, tự mình uống say sau đó ngủ trên sô pha, lúc ấy cậu ta còn kẹp trong tay một điếu thuốc......".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
2.

Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!
3.

Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
4.

Quốc Sư, Trẫm Muốn Cưới Ngươi
=====================================
Kỷ Minh Thành nói đến đây, lời nói xoay chuyển, "Cô còn nhớ chuyện lần trước chúng ta gặp nhau ở quán ăn bên bờ sông Jing không? Thật ra lần đó cậu ta hẹn tôi đến, cậu ta nói với tôi rất hoài niệm cảm giác lúc trước mọi người uống rượu ở đấy, nếu như thời gian có thể trở lại một khắc đó thì tốt biết bao.


Gặp được cô và Thanh Dương đơn thuần là trùng hợp, trước đó cậu ta cũng không biết.

Nói đến đây, tôi nghĩ cô đại khái đã biết, cậu ta và Hà Vân căn bản không có chân chính bắt đầu, cậu ta đối với Hà Vân tựa như cô đối với Thanh Dương vậy, chẳng qua là lấy cớ thuyết phục mình quên đi quá khứ bắt đầu lại từ đầu, chỉ có điều đến cuối cùng hai người ai cũng không làm được."
Hướng Vãn không rên một tiếng, cô không biết mục đích Kỷ Minh Thành nói với mình những cái này là gì, chẳng qua trong đầu cô đã thành công bắt đầu nhớ lại chuyện cũ.....
Từ ban sơ không hẹn mà gặp, cho tới bây giờ mỗi người một ngả.
Kỷ Minh Thành tựa hồ như vì phối hợp cô nhớ lại, xe lái bình ổn mà chậm chạp, không chút quấy rầy nào đến cô, đợi đến lúc xe dừng lại, Hướng Vãn không nhanh không chậm vừa vặn nhớ lại tình cảnh lần trước mọi người gặp nhau ở quán ăn.
Cô lấy lại tinh thần, lúc thấy rõ mình đang ở đâu, nhịn không được quay đầu hỏi: "Không phải muốn đến bệnh viện sao?"
"Đã về nhà."
Về nhà rồi?
Không phải cả người và ghế sô pha đều bốc cháy sao?
Đi bệnh viện mà về nhà nhanh thì không có gì hơn hai loại tình huống, một là không can gì, mà một loại khác có thể là....!Bỗng nhiên Hướng Vãn không dám tưởng tượng.
Một chiếc xe hàng nhỏ dừng ở trước biệt thự của Giang Ngư Chu, cửa lớn nhà anh mở ra, mấy công nhân dọn nhà ra ra vào vào khuân đồ, lúc Hướng Vãn xuống xe vừa vặn nhìn thấy bọn họ khiêng một chiếc ghế sô pha ra đến.
Đây là chiếc ghế sô pha kiểu dáng Châu Âu trong phòng khách của Giang Ngư Chu, Hướng Vãn nhận ra, mà giờ khắc này chiếc ghế kia toàn bộ đen sì, cháy đến chỉ còn lại một dàn khung hỏng.
Kỷ Minh Thành đưa cô vào, đến bên trong xem xét, quả nhiên hiện trường càng tàn khốc hơn.
Vách tường tuyết trắng và nóc nhà đều bị hun thành màu đen, trên mặt đất là một vũng nước lớn, đoán chừng là nhân viên phòng cháy lưu lại lúc dập lửa, mảnh vụn ghế sô pha cháy còn lại hòa lẫn với nước còn chảy đến cạnh cửa.
Mặc dù cửa sổ đều mở ra, nhưng bên trong phòng vẫn có một mùi khói hun nồng đậm.
Trong phòng có mấy người công nhân đang dọn dẹp, nhìn thấy Kỷ Minh Thành tiến vào, một người cầm đầu báo cáo tình huống với anh ta, Kỷ Minh Thành gật gật đầu dặn dò bọn họ động tác nhanh lên.
Vừa quay đầu lại, trông thấy Hướng Vãn ngây ngốc nhìn đèn treo thủy tinh tháo ra từ trên nóc nhà trước đó mà xuất thần.
Nguyên nhân vì lửa cháy lớn, rất nhiều bóng đèn treo bị vỡ, chụp đèn trắng noãn cũng biến thành màu đen hoặc vàng.
Thế lửa lớn như thế, vậy người thì sao? Người sẽ là cái dạng gì?
Ánh mắt Hướng Vãn dừng lại ở đèn treo, suy nghĩ cũng dần dần đình trệ, cho đến khi công nhân khiêng đèn treo đi ra cô mới lấy lại tinh thần.
Mà lúc này, công việc thanh lí căn phòng bước đầu đã sắp kết thúc, đồ nội thất bị làm bẩn đều đã được dọn đi, trong phòng khách trở nên rộng lớn vắng vẻ.
"Đi nhìn cậu ta một chút đi, ở trên tầng." Kỷ Minh Thành tiễn mấy công nhân kia, sau đó nói với Hướng Vãn.
Hướng Vãn nghe vậy, liếc mắt lên tầng một cái, trong đầu không biết thế nào liền bắt đầu nhớ lại cảnh tượng ngày đó cô nhìn anh mặc quân trang từ trên cầu thang đi xuống.
Người đàn ông ngọc thụ lâm phong, cao lớn rắn chắc lúc này có phải là đã biến thành một bộ than cốc?
Hướng Vãn nhấc chân bước lên bậc thang, mỗi một bước đi là trong lòng lại chùng xuống một chút, một người phong thái trác tuyệt như thế, đã từng chiếu sáng toàn bộ tuổi thơ của cô, nhưng lại bóp chết hi vọng của cô ở trạng thái ban sơ, cô từng yêu từng hận, đến bây giờ, trong lòng là tâm tình gì đều đã không phân rõ được.
Chắc có lẽ càng nhiều hơn là tiếc hận, tiếc hận anh, cũng tiếc hận chính mình.
Cuối cùng Hướng Vãn cũng đi đến cuối cầu thang, cô không tiếp tục đi lên phía trước, quay đầu nhìn thoáng qua dưới tầng, đồ nội thất trong phòng khách trống rỗng đã dọn đi, người cũng đi hết kể cả Kỷ Minh Thành, cửa lớn đã đóng lại.

Hướng Vãn suy nghĩ một lát, nhìn cửa phòng rộng mở trên tầng một chút, bỗng nhiên cô cười lạnh một tiếng, nhanh chóng đi xuống tầng dưới.
Bịch bịch bịch, phía sau có tiếng bước chân đuổi theo đến, Hướng Vãn càng chạy càng nhanh, đến mấy bậc thang cuối cùng gần như là nhảy xuống, người phía sau rõ ràng tốc độ nhanh hơn cô, lúc rượt đuổi gió lớn đập thẳng vào cái gáy thanh tú xinh đẹp của cô.

Hướng Vãn căn bản không dám lãng phí thời gian quay đầu nhìn ra sau, nhanh chóng hướng tới cửa, vừa lúc mở cửa lớn ra.
Rầm một tiếng, một lực lớn đập vào trên cửa, đóng trở lại.
Có người nhích lại gần sau lưng, bao phủ cô dưới thân, cảnh tượng quen thuộc, hơi thở quen thuộc, cho dù người sau lưng không lên tiếng, cô cũng biết rõ đó là ai.
"Đến còn muốn đi, em coi anh là gì?"
Bởi vì vận động kịch liệt dẫn đến nhịp tim và hơi thở rõ ràng như vậy, nhưng cả người cô vẫn rất yên tĩnh.

Câu nói và ngữ khí giống nhau như đúc khiến Hướng Vãn hoảng hốt trở lại lúc trước, cô yên lặng đứng trong không gian nhỏ mà anh bao phủ, trong khoảnh khắc không biết là hồi ức hay là hiện thực.
Hướng Vãn không nói gì, cũng không đẩy anh ra, cô vẫn cứ yên tĩnh đứng như vậy, dường như quên mình ở nơi nào cũng quên mình là ai.
Người đứng phía sau cuối cùng xoay người cô lại, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông mặt mũi thâm thúy rõ ràng lọt vào tầm mắt, trên đường tới vẫn nghĩ trong lòng, rốt cuộc anh bị lửa lớn thiêu đốt thành bộ dạng gì, lúc này nhìn thấy mới hiểu được, anh ngoại trừ bên ngoài có chút mệt mỏi thì, căn bản một cọng tóc cũng không rụng.
"Tại sao không nói chuyện?" Có lẽ trầm mặc quá lâu, anh cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi, giờ khắc này, trên mặt của anh tràn ngập lo lắng.
"Nói gì?" Hướng Vãn hỏi lại một câu, ánh mắt dần dần rơi vào trên quần áo của anh.....!Màu xanh cành tùng sâu thẳm sáng sủa gọi lên kí ức mềm mại nhất nơi đáy lòng cô.

Cái màu sắc này khiến cô an tâm, khiến cô cảm thấy ấm áp, khiến cô cam tâm tình nguyện trầm luân.
Mà ngay lúc này cô rõ ràng nhận ra được một điều, bất kể thời gian thay đổi bao lâu, bất kể cô trải qua giữa bao nhiêu người và bao nhiêu chuyện, thì kí ức thuộc về đáy lòng cô cho đến bây giờ cũng chưa từng thay đổi.
Trên đường nhìn thấy bóng lưng của một người quen, cô sẽ nghĩ đến anh; trên TV nhìn thấy một người mặc quân trang cô cũng sẽ nhớ tới anh....!Những kí ức và liên tưởng này như hình với bóng, cả đời này cô đều không thể thoát khỏi, cho dù chỉ là hận, đó cũng là khắc cốt ghi tâm.
Giang Ngư Chu bị sự yên tĩnh của cô làm cho rất không yên lòng, cô càng tỉnh táo càng khiến anh cảm thấy hoảng hốt, cô chẳng lẽ thật sự thờ ơ đối với anh sao? Thế nhưng tin tức mà Lệ Hành và Kỷ Minh Thành phản hồi cho anh đều khiến anh cảm thấy không phải như vậy.
"Hướng Vãn....." Anh trầm thấp gọi cô một tiếng, cánh tay chống lên cửa rơi vào trên vai cô, "Anh biết anh đã khiến em thất vọng, anh đối với mình cũng rất thất vọng, thế nhưng là nếu mọi người đều không có cách nào quên được thì sao không thử bắt đầu lại từ đầu? Em cứ coi như chú Giang trước kia đã bị lửa thiêu chết, hiện tại đứng trước mặt em là một người hoàn toàn mới giống chú Giang như đúc, nhưng không phải là anh ta."
"Không......" Cô phủ định nói, từng chút từng chút nâng mắt lên dưới cái nhìn chăm chú của anh, ánh mắt trong trẻo, thiên mị bách chuyển, "Chú Giang sẽ không chết, sẽ không......"
Em đã từng thất vọng, cũng đã từng hận, nhưng làm sao em nỡ để chú Giang chết được đây?
Giang Ngư Chu lẳng lặng nhìn cô chăm chú, khoảnh khắc nước mắt cô chảy ra từ hốc mắt, anh nắm lấy mặt cô quả quyết hôn xuống..