Một buổi sáng lại bắt đầu, ánh sáng chiếu
vào căn phòng lớn và sang trọng có màu chủ đạo là màu trắng, đầy đủ các tiện
nghi. Có một đứa con gái nằm ngủ mê man mà chả viết gì ko ai khác chính là nó. Cuộn
mình trong chiếc chăn mỏng, nó thấy mệt mỏi vì mấy ngày nay toàn lo ăn chơi,
quậy phá chả ngủ miếng nào. Bỗng tiếng đt reo lên:
Xin cho em giây phút yên bình đừng nói thêm
chi lời yêu
Em đã sống trong hy vọng vụt mất anh đâu nghĩ
suy
Sẽ chẳng tiếc thương mong chờ đành chôn vùi
vào quá khứ
Ngày ấy cứ ngỡ đắm say một đời nào hay tình
anh đổi trao
Chắc đến lúc ta nên dừng lại đừng nghe nhịp
tim của mình
Có thổn thức bao đêm dài kề vai mà vẫn hững hờ
Em sẽ bước trên con đường dài một mai chẳng
còn chung lối
Và đốt cháy hết yêu dấu hôm nào mà anh vô tâm
đánh mất
Đừng thương tiếc gì khi ân tình xưa đã mãi mãi
xa tầm tay
Đừng níu kéo chi môi hồn hờn ghen nhạt phai vì
ai thay đồi
Thời gian sẽ qua khi ta lặng im để xóa đi bao
vết thương
Còn vương vấn chi thôi lau bờ mi tìm cho đôi
ta lối riêng của mình
Nó cố gắng vươn tay lấy cái đt thoại trên
bàn vì tội vẫn còn mê ngủ, nó còn nhắm tịt mắt lại ngáp ngắn ngáp dài rồi bắt
máy mà ko them nhìn tên của người hiện trên màn hình đt.
- Alô ! Đứa nào
gọi bà giờ này? Bít bà còn ngủ ko hã? – Nó nói giọng ngái ngủ
Đầu dây bên kia
trả lời bằng 1 giọng dịu dàng:
- Ta là mami
con đây.
Ngồi bật dậy nó
nói vẻ hơi hoảng sợ vì dạo này nó ko học j mà con quậy phá.
- Zạ… dạ mami
lm j gọi cho con sớm quá vậy?
- Con biết bây
giờ đã là 9h sáng rồi ko, sớm j nữa. Mama và papa quyết định đưa con về Việt Nam ko
ở đây nữa. – Mami nó nói giọng vừa bực mình vs con gái vừa bí hiểm.
- Huhu! Con ko
đi đâu hết đâu, con muốn ở bên đây cơ – Nó lm giọng đáng thương
- Ko nói nhìu
nếu con ko đi đừng trách, ta đã đặt vé máy bay mau chuẩn bị đi chiều nay 3h con
sẽ đi đấy – Bà nói với nó một cách lạnh lùng bởi vì như vậy nó mới nghe lời.
- Dạ, mà có cần
sớm vậy ko mami? – Nó cố gắng tìm cách để mình khỏi đi
- Cần tạm biệt
con – Bà nói rồi tắt máy lun lm nó đưa nguyên cái mặt ngơ ngác.