Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân

Chương 11

Vận mệnh an bài quá mức kì diệu, mặc dù là Lạc Hình Thiên cũng vô pháp đoán trước, năm năm sau, hắn thế nhưng lại gặp lại hai người kia của Trác phủ.

Một ngày kia, hắn mang theo hai gã tùy tùng hướng Đồng Châu đi tới, nửa đường lại lọt vào phục kích, lâm vào tình cảnh bị sát thủ lien tục truy sát, còn trúng phải kịch độc, hắn mấy lần vận công muốn đem độc bức ra bên ngoài cơ thể, sao biết độc khí công tâm, nháy mắt một ngụm máu đen theo hầu gian trào ra.

Hắn chống than thể nguy ngập, trằn trọc đi đến Ba Khâu, cuối cùng ngã xuống bên nhà kế lò gạch tại sườn tây trấn Ba Khâu.

Chờ hắn mở mắt tỉnh lại, phát hiện chính mình đang nằm ở trên giường ấm áp, được người cẩn thận uy dược, dùng khăn ấm áp lau miệng vết thương của hắn.

Đôi tay kia nhẹ nhàng mềm mại linh hoạt, mang theo phát ra từ đáy lòng lo lắng cùng thương tiếc, hắn nghĩ ông trời đối với hắn coi như không tệ, làm cho hắn gặp được một cái nữ tử tâm địa thiện lương.

Đợi miệng vết thương trên người được băng bó xong, nàng kia quay đầu lại, dưới ánh nến, một khuôn mặt tuyết trắng ánh vào mi mắt của hắn.

Vẫn như cũ là thon dài loan mi, trong vắt thủy mâu, mềm mại môi nhi giống như hoa sen đang nở, trước mặt quang cảnh, uyển ở trong mộng, hắn không khỏi nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm nàng, hướng đến lãnh ngạnh trong lòng nhất thời lung tung.

Nàng tựa hồ bị ánh mắt hắn dọa, không nhịn được lui rụt về phía sau, con ngươi thật to mang theo tia kinh ngạc, tựa hồ không dự đoán được một người mệnh nguy ở sớm tối lại có ánh mắt như thế, ngượng ngùng nhiễm ửng hồng hai bên tai, lại chậm rãi lan tràn đến tuyết gáy, cuối cùng biến mất dưới cổ áo.

“Cứu hắn làm cái gì…… Ngươi…… Chiếu cố được sao?”

Bên cạnh giường truyền đến thanh âm đứt quãng, mang theo ho khan, hắn mới giựt mình kinh ngạc phát hiện, nguyên lai nằm trong phòng này, tính mạng nguy tại sớm tối, không chỉ hắn một cái.

“Không có gì đáng ngại, ngươi yên tâm, ta có thể.” Nàng ra tiếng cam đoan, thanh âm cùng trong trí nhớ của hắn giống nhau, dễ nghe đến cực điểm.

Ở quyết tâm của nàng, hắn tại trong phòng nho nhỏ kia nằm xuống.

Về sau, thiếu niên xinh đẹp năm đó bị gọi là “Thiên Lang”, hiện thời bệnh tình nguy ngập, gầy đến không thành hình người – Yến Tiểu Thiên, dần dần tiếp nhận tồn tại của hắn.

Mỗi khi nàng xuất môn hoặc lo trong lo ngoài, trong phòng sẽ còn lại hai người bọn họ, có một ngày, bọn họ bắt đầu nói chuyện với nhau.

Kỳ thực càng nhiều thời điểm là Yến Tiểu Thiên ở một mình nói, nói liên miên cằn nhằn đối hắn nói rất nhiều chuyện tình, trong câu chuyện nhân vật chính đều kêu Nhan Ca, trong câu chuyện mỗi một chữ, đều cùng nàng có liên quan, vì thế hắn đã biết thân thể của nàng, vận mệnh của nàng nhấp nhô suy huyễn.

Lại về sau, khi nam nhân kêu Yến Tiểu Thiên tắt thở, nàng bi thương quá độ nhưng tìm chết gặp trở ngại, mặc dù chết không thành, sau khi tỉnh lại, triệt để quên Yến Tiểu Thiên.

Hắn không biết này có tính hay không may mắn, nhưng hắn thuận lý thành chương thành tướng công của nàng.

Nghe nàng ngọt ngào gọi chính mình “Tướng công”, vì chính mình bận đông bận tây, quan tâm đầy đủ, hắn phát từ nội tâm mà vui sướng.

Đại khái nhân duyên chính là “Để tâm tìm không thấy, có khi hiện ra trước mắt.”, gặp nàng, là ngoài ý muốn trong cuộc đời của hắn.

Ở trong cuộc sống hai mươi bảy năm qua của hắn, chưa bao giờ nghĩ tới thế gian này sẽ có một nữ tử có thể làm chính mình để ý cùng đau lòng không dứt như thế, còn làm hắn nhiều khi mất mát cùng ghen tị.

Đúng vậy, hắn ghen tị, ghen tị người tên Yến Tiểu Thiên.

Nước mắt của nàng, day dứt của nàng, có phải hay không đều là vì Yến Tiểu Thiên đâu?

Đai khái cũng không phải điều trọng yếu, bởi vì vô luận dùng phương thức nào, loại thân phận nào, hắn đều muốn cam tâm tình nguyện thủ hộ nàng.

Đúng vậy, cùng nàng, bảo hộ nàng là hắn, hắn hội thương nàng, yêu nàng, luyến tiếc nàng, năm tháng trong tương lai, sẽ không làm cho nàng có nửa điểm chịu khổ.

☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆

Đại mạc mùa đông, tịch mịch mà rét lạnh.

Nơi nơi đều là hoang vắng, ngẫu nhiên có tuyết trắng bay tán loạn, thời điểm dày đặc, xa xa sơn thủy như ảo ảnh, mây tại trên núi như bất động.

Trong chủ phòng của trang viên Lạc gia, an tĩnh như bình thường, chậu than cháy thực vượng, ấm dào dạt, một chậu mai vàng hiếm thấy, tản ra sâu kín thơm ngát.

Trong rèm che, mang thai đã hơn năm tháng Nhan Ca đang ngồi trước bàn tròn, vùi đầu thuê châm tuyến..

Trên bàn một đống đồ nữ công, kéo, thước trúc, sắc bố, gấm thêu, còn có một bộ quần áo trẻ con vừa mới hoàn thành.

Nàng cũng không chuyên tâm, khi thì hội dừng lại, nhìn chằm chằm quần áo đang thêu, ngẩn người; Khi thì lại ngẩng đầu tâm phiền ý loạn, nhẹ nhàng mà ngóng tin tức.

Lạc Hình Thiên đã mấy ngày đều không có lộ diện.

Hai tháng trước, hắn về tới kinh đồ Ô Thác, mà nàng thì bị lưu lại nơi này.

“Người ngoài đều nói Lạc gia ở Ô Thác thế lực lớn như trời, lại không biết Ô Thác vương thất kỳ thực là nhờ vào Lạc gia, mới có thể bảo đảm vương quyền chính mình, bằng không hoạn quan, họ ngoại nhiều như vậy, ai không đối với vương vị như hổ rình mồi?”

“Thái tử tuổi trẻ, bị Tác vương xúi giục, tìm tới Lạc gia phiền toái, tổ mẫu thái tử Vương thái hậu cũng không phải là cái lão hồ đồ, nếu không sẽ không phế đi thái tử, xử tử Tác vương, chính là muốn Lạc gia giúp Ô Thác chống đỡ ba mươi vạn đại quân ở Đồng Châu.”

Bạch Tú Cô nói cho nàng, Ô Thác vương thất bên trong nội bộ rối loạn, hắn là vì an toàn của nàng mới đưa nàng lưu tại đất phong, mà không phải cùng hắn cùng nhau hồi kinh đô.

Trong cuộc sống không có hắn, nàng như là đã trải qua một đoạn thời gian thật dài, thật dài, về trí nhớ, ở thời điểm mùa đông sắp trôi qua, làm nàng theo trong mộng tỉnh lại, rốt cục có thể lại thấy ánh mặt trời. Nàng dần dần nhớ lại mọi chuyện đã qua. Nhà, cha mẹ, tỷ muội, thân nhân. Vui vẻ, thống khổ, thù hận, sợ hãi.

Cuộc sống thăng trầm, hảo cùng hư, sinh hoặc tử.

Nàng nhớ tới cảnh tượng cùng đại tỷ, tiểu muội ở trong cung làm tì, nhớ tới trước khi gặp nạn, đại tỷ ở bên tai nàng cùng tiểu muội phản phúc dặn dò về bí mật Cảnh gia.

Nàng nhớ tới sau đêm đó, làm nàng tỉnh lại, thấy một thiếu niên quen thuộc như từng gặp mặt, vẻ mặt kinh hỉ nhìn nàng, nàng đương nhiên cũng nhớ tới người kia cực kì đáng sợ, Trác công công.

Ở Bạch Tú Cô trợ giúp, cùng với hai tấm gương lớn, nàng nhìn thấy hình xăm sau lưng của chính mình, run run vươn tay mềm, lần nữa vuốt ve chỗ da thịt kia, dường như đã có rất lâu.

Đau! Đau quá! Nàng khi đó lớn tiếng khóc kêu, đau đến chết đi sống lại, kia thật giận, Trác Đông Lai lại ở bên cạnh nhe răng cười to.

“Tiểu thư, Tiểu Thiên nhất định sẽ cứu ngươi rời đi nơi này, chúng ta muốn nhẫn nại, nhất định phải sống sót.” Đây là Tiểu Thiên nói với nàng, hắn cũng thực hiện lời hứa chính mình.

Trác Đông Lai đã chết, hắn mang nàng ly khai Li Kinh, ly khai nơi tràn ngập thống khổ, tàn khốc cùng xấu xí, nhưng là nàng biết Tiểu Thiên cũng sắp chết, vì dẫn dụ Trác Đông Lai uống rượu độc, hắn không tiếc lấy thân mạo hiểm.

Đang lẩn trốn trên xe ngựa, hắn nói cho nàng, đời này hắn muốn làm nhất là hai sự kiện, thứ nhất là giết tên họ Trác, một sự kiện khác chính là cưới nàng làm vợ.

Nàng không chút do dự đáp ứng rồi, thành vợ hữu danh vô thực của hắn, về sau, Tiểu Thiên đã chết, nàng bởi vì tự sát không thành mà mất ức, sau khi tỉnh lại nàng đem Lạc Hình Thiên trở thành trượng phu chính mình…… hình ảnh nhớ lại cứ như nước song vỡ đê mà trào ra, từng trải qua, gặp được đều hiện rõ trong đầu nàng, làm Nhan Ca đau không thể đè nén.

“Phu nhân? Phu nhân?” Bên tai nghe được Bạch Tú Cô lo lắng gọi nàng, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt mê mang nhìn trong gương đồng, mới biết được nước mắt đã che kín gò má.

“Ta không sao, Bạch cô cô, ngươi đừng lo lắng.”

Nàng nói dối, kỳ thực nàng muốn tìm một bờ vai hữu lực dựa vào, làm cho chính mình có thể lớn tiếng khóc một hồi, nhưng là người kia, lại không tới.

“Phu nhân, ngài ngàn vạn lần phải cẩn thận thân mình, mới hơn bốn tháng nhiều, bụng như thế đại, bà đỡ xem qua nói phỏng chừng là song thai, ngài nhất định phải ăn được ngủ ngon, khả ngàn vạn không thể có nửa điểm sơ xuất.”

Quả thực đem nàng trở thành trẻ sơ sinh bàn chăm sóc, Bạch Tú Cô đưa lên canh bổ, một lát càng không ngừng dặn dò.

“Bạch cô cô, ta cũng không phải heo con, chỗ nào ăn được nhiều như vậy?” Nàng sợ phụ nhân phúc hậu này lo lắng, không tránh được cười gượng.

“Không ăn hết cũng phải ăn, một người ăn, ba người bổ.” Bạch Tú Cô đem cháo tổ yến bày ra đây, cười nói: “Phu nhân, hôm kia buổi tối Đồ Mục thừa dịp ban đêm lại đây, nói là gia nói rõ mang lễ vật đến cho phu nhân, ta nghe hắn nói chuyện tình bên kia dường như đã xử lí ổn thỏa, cùng hoàng đế Trung Nguyên cũng đạt thành hiệp định, quân đội Đồng Châu là không đánh tới.”

“Thật vậy chăng? Kia thật tốt quá! Không đánh giặc, dân chúng mới có ngày lành qua đâu.” Nhan Ca nghe xong trong lòng vui mừng, đôi mi thanh tú nhíu lại cũng dãn ra.

“Đúng vậy! Dân chúng đều mong  ngày thái bình, ai muốn đánh giặc?” Bạch Tú Cô gật gật đầu, lại nói: “Phu nhân, ta nhất đống đồ vật mang đến, từ đồ dung đến ngoạn ý đều là rất dụng tâm: Trong lòng đã nghĩ, gia rõ ràng chính là ở thảo phu nhân niềm vui, rõ ràng vướng bận nơi này, người thế nào chính là không đến đâu?”

Nhan Ca không nói, cúi đầu, yên lặng uống chào tổ yến trong bát.

“Hôm nay tiểu tử Lặc Hải kia muốn xuất môn làm việc đi ngang qua nơi này, bị ta bắt lại, hỏi mãi, tiểu tử kia còn không chịu nói, về sau bị ta vặn lỗ tai, mới âm thầm nói với ta, gia bị bệnh.”

Bị bệnh! Nhan Ca bỗng nhiên ngẩng đầu.

“Gia bị bệnh mấy ngày, Lặc Hải nói nghe nhóm thái y sau lưng nghị luận, gia lần trước bị thương quá nặng, lại trúng độc, vốn không có chữa khỏi, gần nhất lại bận rộn nhiều việc, làm lụng quá mức vất vã nên mới ngã bệnh.”

Hắn bị bệnh……

“Gia thì lại, cho dù bị bệnh cũng không chiếu cố thân mình, nhìn đến chén thuốc liền nổi giận, một chút cũng không phối hợp nhóm thái y, đúng rồi, gia còn cố ý bảo bọn hạ nhân không được để lộ việc gia bị bệnh, ta đoán là sợ phu nhân nghe xong sẽ lo lắng…… Ai, gia thật là, lúc trước mỗi đêm đều thừa dịp phu nhân đang ngủ mới tiến vào nhìn một cái, liền phi ngựa suốt đêm về kinh đô, cái này không phải là làm lụng vất vả thì là cái gì?”

Hắn mỗi đêm đều sẽ đến?

Khó trách, làm nàng lâm vào giấc mộng, tổng cảm giác dường như có một đôi tay to nhẹ nhàng vỗ nàng, an ủi nàng, sau đó đem nàng ôm tiến trong long ấm áp, ướt át hôn như khinh trác, dừng ở cái trán của nàng, bên má của nàng.

Nguyên lai thật là hắn, lén lút đến, lén lút rời đi, không cho nàng phát hiện.

Nhan Ca trong lòng nảy lên một cỗ đau đớn, chua xót nảy lên ánh mắt, sương mù bắt đầu ngưng tụ, nàng nhẹ nhàng mà hô: “Bạch cô cô.”

“Phu nhân?”

“Mang ta đi tìm hắn.” Nàng muốn đi tìm hắn, nàng không thể lại lừa gạt chính mình. Đối với Tiểu Thiên, cuộc đời mình cũng không khả năng quên; Mà hắn, chính mình rốt cuộc cũng không muốn cùng hắn tách ra.

Kinh sư Ô Thác tuy rằng tại quan ngoại, nhiều núi địa thế hiểm trở, nhưng cũng là nơi náo nhiệt hiếm thấy.

Nơi này môn lâu cao ngất, xếp thành từng dãy, chung quanh nước chảy thông lưu, nam bắc núi cao tương đối, trong thành lục phố tam thị, vạn hộ ngàn gia, thập phần phồn hoa, không thua gì thành trì nổi tiếng ở Trung Nguyên.

Lạc phủ nằm tại một ngõ lớn tại thành Tây, cùng trang viên Lạc gia so sánh với, gian phủ đệ vừa không tinh tế công phu, cũng không tinh mỹ đẹp như tranh, mà là khắp nơi lộ ra đơn giản, mỗi một gian cao lớn ốc trạch, san sát nối tiếp nhau, cửa son tường cao, thật là khí phái.

Nhan Ca theo trên xe ngựa đi xuống, khoác áo lông chồn bạc, ở Bạch Tú Cô nâng đỡ, đi theo đại quản gia Lạc Sơn đi đến tẩm viện của hắn.

Dọc theo đường đi, nhóm hạ nhân thấy nàng liền ào ào hành lễ, cũng nhanh chóng nhường đường cho nàng thông hành, vừa mới đi đến cửa thư phòng, Nhan Ca liền nghe thấy vài tiếng dồn dập ho khan…… Hắn quả nhiên bệnh cũng không nhẹ.

Trong ngoài thư phòng cực kì yên tĩnh, phòng trong đông bình tây kính, văn phòng tứ bảo, còn có rèm che đỏ sẫm, dây kết màu vàng, khí độ hoa mỹ lại không mất lịch sự tao nhã.

Trước thư án tử bào trường sắc Lạc Hình Thiên, đang chuyên chú xem công văn, ngẫu nhiên tay tạo thành quyền để ngay miệng ho khan vài tiếng.

Đứng ở cửa Nhan Ca, nhìn hắn có chút tiều tụy, tuyệt không còn bộ dạng nhu hòa tuyệt mĩ nữa.

Hắn là một nam tử than thể cường tráng, ai có thể nghĩ đến, người giàu ý chí kiên cường như hắn, đối với nàng trước nay cũng đều là săn sóc, chân thành tha thiết, yêu thương, ôn nhu…… nhớ lại từng chút khiến nàng không tự giác hốc mắt đỏ lên.

Đang bận rộn làm việc nam nhân bỗng nghe tiếng động, ngẩng đầu, liếc mắt một cái nhìn đến cửa đóng kín lộ ra áo choàng long cừu.

“Ai ở bên ngoài?” Hắn trầm giọng hỏi, vẫn chưa phát hỏa.

Ngoài thư phòng luôn luôn có thị vệ gác, không cho phép người ngoài tiếp cận, nói vậy nhất định là người trong phủ, mới có thể được phép tới gần.

“Là ta.” Tiếng nói mềm mại nhược nhược truyền đến, làm gương mặt lạnh kia lập tức trở nên nhu hòa.

Thời gian coi như lặng im bình thường, có như vậy một lát, trái tim cũng dường như đình chỉ nhảy lên, Lạc Hình Thiên cho rằng chính mình đang nằm mơ.

Lúc này, chính trực buổi trưa, bầu trời trong vắt, ánh mặt trời ấm áp, nàng tiếu sinh sinh đứng ở nơi đó, một thân tuyết trắng áo choàng, váy dài thủy sắc, mơ hồ có thể thấy được trên chân một đôi tinh xảo hài phượng, có vẻ nàng đã kiều diễm lại thanh nhã, mái tóc mềm mại như mây sơ thành kế, cắm một chi ngọc bích sai cực đơn giản, ngoài phòng bóng cây cành lá chồng chất chiếu rọi bụng đang mang thân dựng của nàng, làm nàng càng thêm xinh đẹp mảnh mai.

“Ngươi đã đến rồi.” Tươi cười nhiễm lên tuấn nhan, Lạc Hình Thiên một cái chớp mắt cũng không chớp, nhìn chăm chú vào nàng đang đứng ở trước cửa, giống như là đợi nàng cả một đời.

“Ta đến đây.” Nàng nhẹ giọng nói.

Nước mắt cấp tốc nảy lên hốc mắt, Nhan Ca chưa bao giờ biết, đứng trước mặt hắn, chính mình như thế thích khóc.

Bị nước mắt của nàng tuôn rơi mà bừng tỉnh, Lạc Hình Thiên đứng dậy  nhanh hướng nàng đi đến, gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực cường tráng của mình, nhẹ hôn lên mi tâm của nàng.

Nàng rúc vào trong vòng tay của hắn, hai tay nhỏ bé nắm lấy cánh tay của hắn lại hơi phát run, cuối cùng rốt cục không chịu nỗi nổi khổ tương tưhai tay níu chắt vạt áo của hắn mà oa oa khóc.

“Thật là ngươi sao? Ta còn cho rằng…… Cho rằng……” Cái trán để trên đỉnh đầu của nàng, đắm chìm trong muôn vàn kinh hỉ, quả thực không nói ra lời.

Hắn cho rằng nàng sẽ không đến, cho rằng chính mình phải đợi nàng thêm nhiều đoạn thời gian nữa.

Đem nàng hoài thai ở lại trang viên, hắn như thế nào yên tâm? Vì thế mỗi đêm sau khi xử lí xong công vụ, hắn tổng hội giục ngựa chạy như điên đến đất phong, xem xem nàng, thân ái nàng, trước khi bình minh đến lại giục ngựa trở về.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đang ngủ luôn bất an, làm như bị cái ác mộng quấy nhiễu, càng không ngừng nói lời vô nghĩa, làm cho trong lòng hắn thật sự là không dễ chịu, thẳng đến trong mộng kia, nàng kêu một tiếng “Tiểu Thiên”, làm hắn chạy trối chết, nản lòng thoái chí sau khi trở lại kinh đô liền ngã bệnh.

Nhưng là hiện tại nàng đến đây! Mang theo đứa nhỏ trong bụng đến đây, không cần nàng nói cái gì nữa, tâm ý của nàng, hắn cũng hiểu được.

Ngoài cửa sổ chim choc cùng côn trùng kêu vang, gió thổi nhè nhẹ, một đôi hữu tình nhân gắn bó âu yếm, đứng ở ngoài phòng, nhất chúng tôi tớ nhìn nhau cười, ai cũng không đành lòng đi quấy rầy.

Mang thai 10 tháng, Nhan Ca thuận lợi hạ sinh một đôi song sinh tử, Lạc Hình Thiên vì bọn họ lấy tên vì Lạc Chấn Phong, Lạc Chấn Hà.

Sau khi nàng sinh sản một tháng, trong phủ đến hai người khách quý theo Li Kinh bôn đường xa mà đến , nữ tử trẻ tuổi kia xinh đẹp như hoa, đang nhìn đến nàng không nhịn được nước mắt rơi như mưa, nhào vào nàng trong lòng, cùng nàng ôm nhau khóc rống.

“Nhụy nhi…… Nhụy nhi?”

“Là ta, tỷ tỷ……”

Sơ Nhụy, muội muội duy nhất của nàng, hiển nhiên qua rất khá, cùng trượng phu anh tuấn của nàng tiến đến, khi nhìn thấy thê tử, đáy mắt đều là tình yêu.

Gia yến nhạc đàn, tỷ muội dưới bàn đu dây, kể lại nhất tự sự tình, những ngày đã trải qua…

Ở biết được huyết hải thâm cừu  của gia tộc được báo, nàng tưởng chính mình không còn có gì tiếc nuối.


……………………


Ở Ô Thác, rất ít nhân có vinh hạnh nhìn thấy vị kia Lạc gia chủ mẫu, nhưng là mỗi người gặp qua dung nhan của nàng, đều cảm thán, quả là một mỹ nhân.

Thân thể của nàng thập phần thướt tha, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không hề điểm son phấn, làn da tuyết trắng, xương cốt oánh nhuận, càng có vẻ hảo diễm, anh phấn, làm thời điểm nàng cười, dường như khắp núi hoa tươi chính chậm rãi nở rộ.

Mái tóc đen thùi oánh thành kế tóc phụ nhân, trâm cài chỉ đọc một chi đá quý, vài sợi tóc thật dài rủ tới mày liễu, thêm vài phần ôn nhu, quần áo thủy sắc, trừ này đó ra, toàn thân cao thấp liền không lại dư thừa trang sức giả dạng.

Cho dù thành thân đã có bảy năm, Lạc Hình Thiên phát hiện chính mình một ngày so với một ngày càng yêu thê tử của chính mình, chỉ cần nhìn đến nàng, một giây trước còn giận dữ, cũng sẽ bị dời đi tầm mắt.

Tựa như như bây giờ.

“Tướng công, ngươi không cần tức giận.” Nhan Ca lôi kéo tay trượng phu, nhỏ giọng thay nhóm con cầu tình.

Mới vừa rồi, xuất môn mấy ngày Lạc Hình Thiên vừa bước vào trong phủ, chợt nghe nói chuyện tốt của hai đứa con của mình.

Thừa dịp lão tiên sinh dạy học ngủ gà ngủ gật, bọn họ nhưng lại dùng mực nước đem lão tiên sinh vẽ thành mặt miêu, này còn chưa có xong, lại đem râu dài của lão tiên sinh biến thành bím thắt, này không, lão tiên sinh thở phì phì cả ngày cũng chưa nói hoàn.

Nhóm hài tử Lạc gia không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ lão tử của bọn họ, vừa nghe nói Lạc đại đương gia vào lúc hoàng hôn sẽ về, chạy nhanh đi quỳ gối trước mặt mẫu thân, vô cùng thành khẩn thừa nhận sai lầm chính mình, trước khi Lạc Hình Thiên tiến về một khắc, ở mẫu thân dẫn dắt hướng lão tiên sinh nói xin lỗi.

“Tướng công, bọn họ lại không dám, liền cho bọn hắn một lần cơ hội sửa đổi đi?” Ôn nhu mẫu thân còn tại thay bọn họ cầu tình, Lạc Chấn Phong cùng Lạc Chấn Hà tắc ngoan ngoãn quỳ xuống, quỳ đoan đoan chính chính, hai khuôn mặt nhỏ nhắn giống nhau như đúc, xem giống hai con mèo hoa nhỏ.

Dùng qua bữa tối, uống qua trà thê tử bưng đến, tiêu khí Lạc Hình Thiên bắt đầu phân phát lễ vật, “Ta mang về lễ vật các ngươi không có phần, mặt khác mỗi người đi chép một trăm lần Tam Tự Kinh.”

“Tuân mệnh, phụ thân.” Hai cái tiểu tử kia lĩnh mệnh, quy củ hướng phụ mẫu cáo lui, liền bỗng chốc bật dậy, nhanh như chớp hướng ra ngoài chạy.

“Chậm một chút, coi chừng ngã.” Nhan Ca lo lắng, đang muốn cùng đi ra ngoài, lại bị một đôi cánh tay hữu lực vòng qua eo nhỏ.

“Đi chỗ nào?” Nam nhân tiếng nói trầm thấp cực nóng ở bên tai truyền đến.

“Ta đi xem xem bọn hắn.” Bị hắn gắt gao ôm trong lòng ngực rộng lớn, Nhan Ca kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, tiếp theo, liền bị xoay khuôn mặt nhỏ nhắn lại, áp chế môi nóng rực, chặt chẽ hấp trụ môi anh đào ngọt ngào, đem miệng nhỏ nhắn mềm mại như cánh hoa nuốt điệu.

“Ngô……” Nàng như bị mê hoặc không nhúc nhích, ngã vào trong lòng hắn, nhu thuận đáp lại hắn hôn.

Lưỡi dài vói vào trong, không ngừng quấn lấy lưỡi mềm nhuyễn kia, ngọt ngào hôn, giáo người thật lâu không thể hoàn hồn, thẳng đến Nhan Ca toàn thân hư nhuyễn, đầu gối như nhũn ra đến cơ hồ đứng không vững, hắn mới buông ra nàng, nâng lên thắt lưng và mông của nàng, đem nàng ôm đến trên giường.

Hắn trìu mến điểm cánh môi bị hôn đỏ bừng của nàng, bá đạo nói: “Ngươi hiện tại nên xem là ta.”

Nhan Ca đỏ mặt, hàm răng khẽ cắn, mắt đẹp tràn ngập nhu tình nhìn hắn.

Vài ngày không gặp, hắn liền không có lúc nào là không nhớ tới nàng, muốn nàng.

Nến đỏ lay động, quần áo cũng đều rút đi, trong nội trướng, hai cụ thân thể trần trụi dây dưa, gắt gao chạm vào nhau không có một khoảng cách.

Hắn cúi đầu, ở thân thể xinh đẹp của nàng gây xích mích, trằn trọc lưu luyến.

“Ân…… Tướng công……” Nàng mềm yếu kiềukêu, tay nhỏ bé trắng noãn cũng kìm lòng không đậu xoa loạn trên ngực của hắn, sờ soạng thắt lưng, chọc nam nhân càng them gầm nhẹ.

“Tưởng ta sao?” Hắn thấp giọng hỏi, đầu lưỡi liếm qua tuyết phu no đủ, đem nhũ tiêm rất kiều hàm trong miệng, duyện nó càng thêm đỏ tươi đứng thẳng, phun ra rồi lại đi duyện một kiều nhũ khác.

“Tưởng……” Nàng nhu thuận trả lời, làm nam nhân vừa lòng đến cực điểm.

Bàn tay to tách ra hai điều tinh tế đùi đẹp, tuấn nhan vừa liền vùi vào non mềm ấy hút một ngụm, liền cảm thấy một mảnh tuyết trắng ngọt ngào, khả thiên hạ hiển nhiên đã động tình.

“A…… A……” Nàng đã không có chút khí lực nào, cả người mềm yếu, tiếc rằng hai chân bị đặt tại bên hông của hắn, không thể động đậy.

Hắn một chút một chút liếm duyệt mật nước của nàng, thẳng đến nàng “Nha” một tiếng, đặt tại cực lạc cao phong, hắn mới làm cho chính mình chậm rãi tiến vào thân mình phấn nộn chi hoạt của nàng.

Bàn tay to phủ da thịt đầm đìa hương nước của nàng, xem nàng bị chính mình đâm cho sợ run, ngâm nga, dưới thân ở chính mình má phấn đỏ ửng, đôi mắt đẹp mê ly, đổ mồ hôi đầm đìa, có loại phong tình không nói hết.

“Nhan Ca, nương tử bảo bối của ta, biết ta có nhiều yêu ngươi sao?” Hắn kể ra triền miên yêu ngữ, đi vào càng sâu, một cái so với một cái càng hung mãnh, hai cánh tay của tiểu nữ nhân cũng bị hắn một tay đặt ở trên đỉnh đầu, một tay kia nắm chặt eo nhỏ yểu điệu, tráng kiện nam căn không được xâm chiếm ngọt ngào hoa huy*t.

Theo từng đợt đụng chạm, thân thể mềm mại dưới thân đột nhiên chấn động, nàng phát ra một tiếng nức nở “A”, không chịu nổi ưm thẳng kêu: “Tướng công…… Tướng công…… Ta cũng yêu ngươi……”

Nàng thổ lộ làm đầu quả tim của hắn nóng lên, lưng run lên, rắn chắc thắt lưng cùng mông càng phát sử lực, một chút một chút đi đến tận cùng hoa tâm, cùng nữ tử mất hồn rên rỉ, cực mĩ mất hồn, thỏa mãn gầm nhẹ ra tiếng.

Một đêm này, phòng ngủ chủ ốc xuân tình dập dờn, kiều diễm khôn cùng, ngẫu có nói nhỏ khinh suyễn, đứt quãng làm cho người ta mặt đỏ tim đập tràn ra song cửa sổ……

Thẳng đến ánh nến đã tàn, màn cửa sổ bằng lụa mỏng lộ ra ánh rạng đông, trong phòng thở dốc cùng rên rỉ mới dần dần ngừng lại, Nhan Ca đóng chặt mắt đẹp, nằm sấp ngủ ở trong lòng Lạc Hình Thiên, người mặc dù đã mệt mỏi cực, cái miệng nhỏ nhắn lại vẫn nói, không quên nhắc nhỡ. “Tướng công, ngươi đừng sinh khí Hà nhi cùng Phong nhi được không, bọn họ đã biết lỗi rồi.”

“Tướng công, ta nhớ muội muội của ta, ngươi dẫn ta đi xem bọn họ được không?”

“Tướng công, ta làm cho ngươi đôi hài mới, ngươi nhớ thử xem xem vừa hay không vừa chân.”

Nàng mỗi nói một câu, Lạc Hình Thiên liền đáp ứng một tiếng, triền miên hôn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, đầu ngón tay nhẹ vỗ về tóc dài mềm mại của nàng, khóe mắt, khóe miệng tràn đầy nhu tình ý cười.

Đây là tiểu nương tử của hắn, vô luận hắn là vô danh tiểu tốt ở Ba Khâu nghèo túng chạy nạn, hấp hối, vẫn là Ô Thác Lạc gia đương gia, nàng chỉ xem hắn là trượng phu chính mình, hầu chồng dạy con, mỗi một việc trong nhà tuyệt không mượn tay người khác làm giúp, muốn đem lòng tràn đầy tình yêu tỉ mỉ biểu lộ trên từng cử chỉ hành động của nàng.

Người người đều nói Lạc Hình Thiên hắn là “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, ái thê ái đến như trân như bảo.

Bọn họ sai lầm rồi. Lúc hắn lại gặp được nàng, căn bản không nghĩ lỡ mất nàng.

Như trân như bảo tính cái gì? Ở trong lòng hắn, tiểu thê tử của hắn là trân bảo chân chính.

Hắn may mắn trong biển người mờ mịt có thể một lần nữa gặp nàng.

HẾT