Một vị cao tăng đắc đạo, vậy mà câu cuối cùng trước khi chết lại là một chữ “Quỷ”.
Chi em họ Khúc lập tức cảm thấy ánh trăng quỷ dị tối hôm nay mang đầy hơi lạnh, đến cả thứ đang chảy dưới cầu kia cũng chẳng biết là nước, hay là máu nữa?
Khúc Kiếm Trì nhíu mày, cẩn thận quan sát Cẩu Vĩ đại sư. Chị em họ Khúc thật sự không hiểu, tại sao người cha đáng kính của mình lại phải đi xem người chết, người chết thì có gì đáng xem đâu cơ chứ?
Khúc Kiếm Trì ngẩng đầu, trong mắt lại tỏa ra ra ánh sắc bén như kiếm.
- Cẩu Vĩ không tự bóp chết mình.
Câu tiếp theo càng khiến chị em họ Khúc cơ hồ không đứng vững nổi.
- Ông ta bị cắn chết,
Khúc Kiếm Trì đưa ngón tay cái duy nhất của mình chỉ vào yết hầu Cẩu Vĩ đại sư, ở đó quả thực là có hai dấu vết mờ nhạt.
Vết răng.
Cổ Thâm thiền sư gật đầu:
- Lúc ông ta chết đã bị hút sạch máu.
Thứ gì mà biết hút máu?
Chẳng lẽ là....
Nghĩ tới đây, Khúc Mộ Sương rên lên một tiếng, suýt nữa thì ngất xỉu, bám chặt vào Khúc Mân Miêu, run lẩy bẩy như một người ăn mày không chăn không chiếu giữa đêm đại hàn, nhưng nàng cũng không thật sự xỉu đi.
Bởi vì nàng sợ, lỡ ngất xỉu thì sẽ cùng em gái rơi thẳng xuống sông.... Con sông không biết là đang đầy nước, hay là đầy máu đó.
Nàng nghĩ tới đây, không khỏi lại nhìn xuống dòng nước.
Con người chính là như vậy, càng sợ hãi thứ gì thì lại càng tò mò, càng muốn nhìn nó, nhìn xem nó rút cuộc là cái gì?
Những người thích đi nhà ma, thích nghe kể chuyện ma, chẳng phải cũng giống như vậy sao?
Tiếp đó Khúc Mộ Sương liềng hét ầm lên.
Tiếng hét chói tai ấy còn khiến người ta kinh hãi hơn mọi thứ khác.
... Bởi vì dưới sông thật sự không phải nước, mà là máu.
Máu tươi.
Ánh trăng chiếu lên mặt sống, giống như chiếc nanh độc đang chĩa lên, âm thầm mà tàn độc.
Nước sông màu nâu nhạt, nếu như ở giữa ban ngày, đương nhiên sẽ là màu đỏ, bây giờ có ánh trăng chiếu vào, sương mù lướt qua lại thoáng hiện ánh xanh.
Một màu sắc khiến cho người ta buồn nôn.
Dưới sông là máu.
Không những có máu mà còn có cả người chết.
Người chết là rất nhiều thi thể từ trên thượng du trôi xuống.
Chị em họ Khúc sắp ngất đi mất rồi.
Hai thiếu nữ như hoa như ngọc, ở nhà được cưng như trứng mỏng, đã bao giờ phải thấy cảnh tượng thế này?
Khúc Kiếm Trì nhíu mày, ai cũng có thể thấy, hai người bọn họ không phù hợp để đến đây vào lúc này.
Còn chưa tác chiến, họ đã mất hết cả can đảm rồi.
Không có can đảm quyết chiếc, chẳng phải là chắc chắn thất bại rồi sao?
Khúc Kiếm Trì vốn không cho hai nàng đi, nhưng khi hai viên minh châu này của ông đã quyết ý tới đâu thì chẳng ai ngăn cản nổi.
Vì thế ông cũng chỉ có thể để cho hai nàng đến đây.
Bất kỳ ai cũng biết... Bây giờ để cho hai người bọn họ trở về trước sẽ còn nguy hiểm hơn là mang họ cùng tiến tới nhiều.
Cho nên chẳng ai bảo họ đi trước.
Thứ chảy tới đúng là thi thể.
Nước luôn chảy từ trên cao xuống thấp.
Thượng lưu ở ngay trước mặt.
Trước mặt chính là Kiếm lư.
Kiếm lư, đi, hay là không đi?
Thính Vũ lâu, bây giờ đang là chỗ của người, hay là của quỷ?
Cổ Thâm thiền sư đang đếm số người chết.
- Một, hai, ba, bốn...
Ông đếm tới “mười hai” thì liền ngừng lại, hồi lâu sau mới có một thi thể khác trôi tới.
Ông đếm tới “mười ba”.
Tiêu Thu Thủy không nhịn được hỏi:
- Những người này là ai?
Cổ Thâm cười khổ:
- Biết rồi sợ rằng sẽ không thể xông lên trước được nữa.
Tiêu Thu Thủy vẫn phải hỏi:
- Tại sao?
Cổ Thâm thiền sư đáp:
- Bởi vì không còn dũng khí nữa.
Không còn dũng khí, cũng chẳng khác nào không còn lòng tin.
Người không có lòng tin, đang sống cũng chẳng khác gì đã chết.
Tiêu Thu Thủy ngẫm nghĩ một thoáng, nói:
- Tôi vẫn muốn biết.
Hắn hơi ngừng lại rồi tiếp:
- Dũng khí không phải là cái dũng của kẻ thất phu vô tri mà là tinh thần biết rõ không thể làm mà vẫn làm, ngàn vạn người lui, mình ta vẫn tiến.
Cổ Thâm gật đầu, lời Tiêu Thu Thủy nói, ông đương nhiên là hiểu.
Hai mươi năm trước ông rời khỏi Thiếu Lâm, cũng chẳng có gì ngoài “dũng khí” “ngàn vạn người lui, mình ta vẫn tiến”.
Cổ Thâm vốn quý những người trẻ tuổi dám nói, dám làm.
Cổ Thâm không nói gì khác nữa, chỉ từ từ đọc từng cái tên một:
- Tiếu Tiếu chân nhân Võ Đang, “Huyết nhạn” Thân Do Tử, chưởng môn “Kim tý xuyên sơn” Đồng Thất phái Côn Luân, “Cửu mã thần tướng” Dần Hà Sinh, “Lôi công” Hùng Hùng, “Điện mẫu” Mạo Mậu núi Mạc Càn, chưởng môn Thiên Đấu mỗ mỗ, cao thủ đệ nhất Trịnh Đãng Thiên núi Linh Đài, chưởng môn “Vạn Phật thủ” Bắc Kiến Thiên, phó chưởng môn “Thiên Phật túc” Đài Cửu Công núi Bảo Hoa, “Khả Thiện chân nhân” Sài Bằng phái Dương Tiện núi Đồng Quan, Thạch Phiên Thiền tổng đà chủ bảy mươi hai ngọn Mã Tích sơn, tông chủ Giá Tầm U núi Nhạn Đãng...
Cổ Thâm thiền sư đọc một mạch tới, nhìn sang phía Tiêu Thu Thủy, nói:
- Trong mười sáu môn phái lớn, Tung Sơn đã đổ, Hằng Sơn đã phản, Điểm Thương bị diệt, các cao thủ chết ở đây cũng ngang với tiêu diệt hết chủ lực của bảy phái Côn Luân, Mạc Càn, Linh Đài, Bảo Hoa, Dương Tiện, Mã Tích, Nhạn Đãng, chỉ còn lại bốn môn phái Phổ Đà, Hoa Sơn, Thiên Thai, Thái Sơn, cùng với hai mạch Võ Đang, Thiếu Lâm...
Cổ Thâm thiền sư chậm rãi nói từng tiếng một:
- Nếu như hôm nay chúng ta không kịp thời chế trụ Quyền Lực bang, ngày sau võ lâm sẽ thành ra thế nào?
Mọi người im lặng, không lên tiếng.
Khúc Kiếm Trì thở dài:
- Đáng ra mười sáu môn phái đã phải sớm đoàn kết, tiêu diệt Quyền Lực bang.
Cổ Thâm cười lạnh, tiếng của của ông không giống một vị cao tăng đắc đạo mà như một kiếm khách khoái ý ân thù.
- Thân ai người ấy lo, quản nhiều mà làm gì? Tôi từng khuyên Thiếu Lâm, phương trượng nói rằng đó là chuyện thế tục, không quản nổi, nếu như các môn các phái đều có suy nghĩ như vậy, đến hôm nay....
Ông chỉ tay xuống sông, hậm hực nói:
- Sẽ đầu kết thúc thế này.
Đỗ Nguyệt Sơn bỗng nói:
- Phổ Đà Cửu Cửu thượng nhân, Hoa Sơn “Thần Tẩu” Nhiêu Sấu Bàn, Thiên Thai Đoan Mộn Hữu, Thái Sơn Mộc Quy Chân, tôi đều quen biết, tôi có thể mời họ tới...
Cổ Thâm thiền sư đáp:
- Bọn họ chắc chắn là bị người ta thuyết phục, cho nên mới cùng tới đây....
Đỗ Nguyệt Sơn giật mình, thốt lên:
- Cùng chết...
Khúc Kiếm Trì nói:
- Thế lực có thể giết chết tất cả mười ba cao thủ trấn áp giang hồ như bọn họ ở đây, một mình Quyền Lực bang có làm nổi không?
Cổ Thâm thiền sư trầm ngâm:
- Trước đây có một người, có thể sẽ làm được, đó là Yến Cuồng Đồ.... Hiện tại Lý Trầm Chu, cộng thêm Triệu Sư Dung, Liễu Tùy Phong cùng với Bát đại Thiên vương chắc chắn là cũng có thể làm được...
Đỗ Nguyệt Sơn gật đầu:
- Quyền Lực bang chỉ cần giết chết người đứng đầu các môn phái, phần còn lại thì dụ dỗ, thu nạp...
Cổ Thâm thiền sư nói:
- Như vậy độ phản kích sẽ thu hẹp, phương diện đổ máu cũng giảm bớt, bá nghiệp của Quyền Lực bang càng ít trở ngại....
Tiêu Thu Thủy nói:
- Quyền Lực bang thật độc địa.
Khúc Kiếm Trì chợt lên tiếng:
- Chỉ có điều, là chuyện gì mới có thể dẫn cao thủ của bảy môn phái lớn tập trung tại đây, tiêu diệt một lượt? Sáu phái còn lại Thiếu Lâm, Võ Đang, Thái Sơn, Thiên Thai, Hoa Sơn, Phổ Đà đang ở đâu?
Mọi người đều trầm tư vì câu hỏi đó thì bỗng nghe Mộ Sương khẽ khàng hỏi:
- Những người này... Có phải là đều bị người giết không?....
Khúc Mân Miêu cũng cố lấy can đảm, hỏi:
- Có thể nào... Có khi nào là... Bị quỷ giết không....?
Câu hỏi này, ai có thể trả lời được?
Lúc này bỗng có ánh lửa.
Ánh lửa giống như hai quả cầu, lơ lửng giữa không trung, qua lại trong sương mù.
Nhìn xuyên qua sương mù sang bờ sông ở phía đằng xa, có một bóng áo trường bào màu trắng, nhưng lại không có người. Phía dưới tấm áo thùng thình giống như là một chiếc túi da bị chọc thủng, đến cả không khí cũng không có, trống rỗng.
Quần áo không có người mặc, tại sao lại tự di chuyển được?
Ở phía xa có một âm thanh giống như một con ác thú vừa ăn no đang nghiến hàm răng nhọn, khiến cho người nghe phải ghê răng.
Hai lửa xanh âm u đó đung đưa, nhấp nháy, cuối cùng chạm vào trụ cầu, tỏa ra ánh lục quỷ dị, chiếu sáng ba chữ trên đầu cầu:
Cầu Nại Hà.
Bên cầu có một bảng chỉ đường, chỉ vào trong sương mù, nơi đó vốn là vị trí Kiếm lư, bây giờ có viết ba chữ máu tươi ròng ròng, gióng như là được viết bằng máu người.
Thành Phong Đô.
Tiêu Thu Thủy lại mỉm cười:
- Phía đó là nhà ta.
Hắn chậm rãi bước lên cầu:
- Kẻ nào dám giả quỷ dọa ta ngay tại nhà ta...
Tiêu Thu Thủy ung dung cười:
- Vậy chỉ có tự dọa chính mình thôi.
Hắn vững vàng bước lên cầu. Khúc Mân Miêu dẩu miệng, len lén quy sang phía chị mình, nói:
- Lá gan người này có phải làm bằng sắt không vậy?
Ánh mắt Khúc Mộ Sương lại bừng sáng:
- Khi chúng ta quen biết cậu ấy mười năm trước, khí khái của cậu ấy đã như sắt thép rồi.
Bây giờ con người như đúc bằng thép đó đã bước lên cầu.
Đâu đâu cũng vang lên tiếng cười quái dị.
Tiếng cười chói tai lạ lùng lúc bên phải, lúc bên trái, lúc đằng trước, lúc đằng sau, chính là loại tiếng cười trong những câu chuyện ma của người già, bảo với trẻ em rằng khi nghe thấy âm thanh đó thì tuyệt đối không được quay đầu nhìn lại.
Ngọn lửa ma trơi cũng lúc đông lúc tây.
Ánh mắt Tiêu Thu Thủy cũng di chuyển theo ánh lửa.
Ánh lửa ở phía trên hắn liền nhìn lên trên, ánh lửa ở phía dưới hắn liền nhìn xuống dưới.
Sắc mặt Đỗ Nguyệt Sơn vốn cũng đã hơi biến đổi, bây giờ đột nhiên lại bật cười, nói:
- Trong Quyền Lực bang có một cao thủ, nghe nói là người xuất phát từ Cương Thi quyền nhà họ Ngôn một dải Giang Tây Thiểm Tây, nhưng hắn lại không họ Ngôn mà họ Âm...
Ánh mắt Khúc Kiếm Trì nhìn chằm chằm vào hai luồng âm hỏa, tiếp lời:
- Kẻ đó chính là Quỷ vương trong Bát đại Thiên vương của Quyền Lực bang, Âm Công....
Đỗ Nguyệt Sơn ung dung nói:
- Phương pháp giết người của hắn có rất nhiều loại, trong đó có một cách là dùng đôi răng như rắn độc của hắn cắn thủng mạch máu của người khác, sau đó thì như một con muỗi, hút cạn máu trong người họ.
Đỗ Nguyệt Sơn vừa dứt lời, hai luồng âm hỏa đã bắn về phía ông nhanh như chớp!
Đỗ Nguyệt Sơn đột ngột xuất kiếm!
Thân kiếm mơ hồ, giống như một màn mưa lướt qua.
Hai quả cầu lửa bị xẻ thành hai nửa.
Nhưng cầu lửa nại nổ tung như có ma thuật.
Nổ thành trăm ngàn mảnh vỡ dính lửa.
Hai chưởng, hai tay áo Đỗ Nguyệt Sơn vung lên không ngừng.
Những mảnh lửa đều bị hất văng ra xa, trong đó có một số mảnh rơi xuống thân người chết, toàn thân người chết lập tức bốc cháy, vài mảnh rơi xuống mặt nước, cả con sông không ngừng cũng bốc cháy.
Trong ánh lửa, toàn thân Đỗ Nguyệt Sơn đã toát mồ hôi lạnh.
Tiêu Thu Thủy lại nhận ra thủ pháp dùng lửa này, hắn kêu lên thất thanh:
- Là hỏa vương, không phải Quỷ Vương!
Bỗng nghe một giọng nói âm u vang lên:
- Ai bảo vậy?
Âm thanh đó phát ra từ sau lưng Tiêu Thu Thủy, hơi trong miệng gần như đã thổi tới sau gáy hắn.
Tiêu Thu Thủy quay phắt lại, quay người lại chẳng trông thấy ai, sau lưng lại có một luồng âm phong bắn tới.
Một luồng gió lạnh lẽo như phát ra từ địa ngục.
Đúng lúc đó, chợt có một luồng chỉ phong chặn đến.
Chỉ phong giống như mặt trời chiếu rọi, ấm áp, ôn hòa.
Chỉ phong khắc chế âm phong.
Người tới chính là Cổ thâm.
Tay kia Cổ Thâm đặt lên vai Tiêu thu Thủy, nói nhanh:
- Quay về!
... Nếu Quỷ vương Âm Công đã tới, Tiêu Thu Thủy tuyệt không phải đối thủ.
Cổ Thâm thiền sư trở tay kéo lại, Tiêu Thu Thủy lại không bị kéo theo.
Chuyện đó khiến chính Cổ Thâm cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
... Nhưng còn chưa kịp kinh ngạc, Tiêu Thu Thủy đã quay người xuất chưởng.
Trong khắc phát chưởng, Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy bóng ma thoáng lóe lên, chưởng của hắn liền bổ thẳng về phía bóng ma.
Bóng ma đó đỡ một chưởng của hắn liền bay vụt sang bờ đối diện.
Tiếp đó trụ cầu gãy đôi, sụp đổ rầm rầm xuống dòng sông.
Tiêu Thu Thủy và Cổ Thâm thiền sư cũng song song trở về bên bờ.
Lúc này họ liền nghe thấy tiếng ho khan, một tiếng, rồi lại một tiếng, rất nhẹ, có điều người đang ho giống như là vừa ho vừa nôn ra thứ gì đó. Hồi lâu sau, người đó thốt lên the thé, lẫn theo hơi chút thở dốc:
- Chưởng lực tốt, nội công cao.
Khúc Kiếm Trì bước nhanh lên trước. Vừa rồi ông ta một mực không ra tay, bây giờ ánh mắt nheo lại của ông giống như mũi kiếm đã hoàn toàn rời vỏ:
- Quỷ vương Âm Công?
Lửa lớn đốt sáng cả một dòng sông.
Trong ánh lửa rừng rừng, quả thực có một “thứ”, tay cầm một chiếc khăn trắng, đang lau miệng.
Nói là “miệng”, không bằng gọi là một thứ đỏ tươi hon hỏn, giống như thứ chảy ra từ một vết thương sắp thối rữa, chiếc khăn trong tay lại trắng ngần như tuyết.
Thứ “người” đó nôn ra giống như thuốc cỏ đã được sắc kỹ, chỉ là mùi vị tanh tưởi kinh khủng.
Cổ Thâm thiền sư hạ giọng nói với Tiêu Thu Thủy:
- Nội công cậu tốt, khi giao đấu đừng có tới gần, lấy chưởng lực tấn công.
Tiêu Thu Thủy còn chưa kịp gật đầu, bỗng thấy từ trong ánh lửa, một bóng người cháy rừng rực bước ra.
Một người đầu trọc lông lốc.
Tiêu Thu Thủy nhận ra hắn.
Kẻ này cũng không phải hòa thượng Thiếu Lâm, mà là Hỏa vương trong Bát đại Thiên vương của Quyền Lực bang, Tổ Kim Điện.
Tổ Kim Điện cười lạnh:
- Các ngươi biết đám người này này chết như thế nào không?
Mấy người Tiêu Thu Thủy đều không hỏi. Họ biết Hỏa vương nếu đã hỏi thì nhất định sẽ nói tiếp.
Tổ Kim Điện quả nhiên đã nói tiếp:
- Tinh anh bảy phái Côn Luân, Mạc Càn, Linh Đài, Bảo Hoa, Dương Tiện, Mã Tích, Nhạn Đãng, sở dĩ tập trung ở đây hôm nay chỉ vì một chuyện.
Quỷ vương Âm Công cười khặc khặc:
- Cũng chẳng phải là để cứu trợ Hoán Hoa kiếm phái, Địch lão phu nhận không ở Kiếm lư, cũng không rơi vào tay bọn ta.
Tổ Kim Điện cũng cười hắc hắc:
- Bọn chúng cũng chẳng tới vì Địch lão phu nhân, có điều trong tay bà ta còn có một tấm lệnh bài, chính là “Thiên hạ Anh hùng lệnh”.
Hỏa vương Tổ Kim Điện lại cười khan mấy tiếng, nói tiếp:
- Cho nên bọn chúng đều chạy tới, cố gắng “cứu” tấm lệnh bài đó về...
Ánh mắt Tiêu Thu Thủy lóe sáng. Hắn đã hiểu.
Địch đại phu nhân chính là mẹ của Địch Thanh.
Thiên hạ không ai không biết công lao, sự nghiệp hiển hách của Địch Thanh.
Anh hùng thiên hạ cảm động trước Địch Thanh, mười sáu môn phái lớn cùng ba mươi hai kỳ bang tạp phái khác đều cắt máu ăn thề, dâng lệnh bài “Thiên hạ Anh hùng” lên Địch Thanh, tình nguyện tuân lệnh điều động, sai khiến.
Địch Thanh kỳ công cái thế, từ đầu đến cuối không hề sử dụng Thiên hạ Anh hùng lệnh. Ông lại là người chí hiếu vì thế bèn tặng tấm lệnh bài này cho nghĩa mẫu, phòng ngừa vạn nhất, nghĩa mẫu có thể lấy nó để tự bảo vệ.
Địch đại phu nhân bản tính cương liệt, cũng không hề sử dụng tấm lệnh bài có thể khiến hảo hán trong thiên hạ xưng thần này, bà chỉ ẩn vào trong nhà họ Tiêu. Theo phán đoạn của hộ vệ cận thân Trương Lâm Ý, tiềm lực của Hoán Hoa kiếm phái còn trên cả các môn phái thông thường.
Nhưng vì Tân Hổ Khâu ngầm truyền tin tức, Quyền Lực bang biết được Địch lão phu nhân đang ở Kiếm lư, cho nên mới xuất động chủ lực cực mạnh tấn công Hoán Hoa, mục tiêu chủ yếu chính là đoạt lấy lệnh bài cùng bắt sống Địch đại phu nhân, kiềm chế Địch Thanh.
Một tấm lệnh bài nhỏ nhỏ, đối với anh hào thiên hạ đã từng cắt máu tuyên thệ trước thần linh, lấy tính mạng bảo vệ mà nói, lại là thứ dù phải giành giật chém giết cũng phải tranh đoạt.
Nhưng bây giờ lệnh bài đang ở đâu?
Địch đại phu nhân đang ở đâu?
Trận tiền khẩn cấp, Địch đại tướng quân phấn dũng giết địch, sao có thể để Địch lão phu nhân sống chết không rõ?
Nghĩ tới đây, trái tim Tiêu Thu Thủy liền như dòng nước đang bốc cháy kia, sôi trào không ngớt.
Quỷ vương Âm Công cười khặc khặc, nói:
- Cho nên là, đám gọi là cao thủ võ lâm này, cứ từng tên từng tên, chịu chết hết...
Cổ Thâm thiền sư cười lạnh:
- Có điều các ngươi cũng không đoạt được Thiên hạ Anh hùng lệnh.
Quỷ vương Âm Công nói:
- Ồ?
Cổ Thâm thiền sư tiếp:
- Nếu Thiên hạ Anh hùng lệnh đã tới tay, số anh hùng hào kiệt này đều do các ngươi sử dụng, không cần giết hết tất cả...
Ánh mắt Tiêu Thu Thủy cũng bừng sáng:
- Các ngươi không đoạt được Thiên hạ Anh hùng lệnh, cũng có nghĩa là Kiếm lư vẫn còn có người sống sót...
... Địch đại phu nhân còn sống, người nhà họ Tiêu cũng có khả năng vẫn còn sống.
... Nhưng rút cuộc là ai thông báo tin Địch đại phu nhân đang giữ Thiên hạ Anh hùng lệnh, hơn nữa còn đang ở Hoán Hoa kiếm phái cho các môn các phái đây?
.... Nhất định là có người có thể khiến các môn các phải đều tin tưởng, để lộ tin Địch đại phu nhân đang ở Kiếm lư, mới có thể làm các lộ cao thủ chạy tới cứu trợ.
... Quyền Lực bang dù không đoạt được Thiên hạ Anh hùng lệnh thì cũng có thể ở đây ôm cây đợi thỏ, tiêu diệt các hào kiệt tới cứu viện.
... Cho nên tấn công Hoán Hoa kiếm phái chỉ là ngụy trang, Quyền Lực bang tấn công suốt mười bảy ngày không hạ nổi Kiếm lư cũng chỉ là ngụy trang, ngay cả để nhóm Tiêu Thu Thủy thoát được ra ngoài, triệu tập anh hùng thiên hạ tới đây cũng chỉ là một hư triêu trong lớp màn ngụy trang này mà thôi.
Sau đó khi các lộ anh hùng lên đường cứu viện Hoán Hoa kiếm phái, Quyền Lực bang liền tăng cường binh lực phá hủy Hoán Hoa kiếm phái, rồi giăng ra một tấm lưới lớn, bắt gọn tất cả những người chạy tới.
... Tiêu Thu Thủy tới phân cục Quế Lâm vốn là muốn báo tin Hoán Hoa bị vây, Địch đại phu nhân gặp nguy, nhưng Tiêu Thu Thủy cũng không hoàn thành được việc đó.
Hắn trùng hợp bị Khuất Hàn Sơn đánh rơi xuống vách đá, lại gặp được Lương Đấu, tới Đan Hà, đi vòng một vòng lớn mới quay về đến Thành Đô.
... Vậy thì ai thông báo với phân cục Quế Lâm?
Đương nhiên là nhóm huynh đệ bằng hữu Đường Phương hiểm tử hoàn sinh bên bờ Ly Giang.
... Vậy còn ai thông báo để các môn các phái tới cứu viện Hoán Hoa?
Lời Quỷ vương Âm Công đã giải đáp nghi vấn trong lòng Tiêu Thu Thủy:
- Nhị ca Tiêu Khai Nhạn của ngươi thay bọn ta tập trung đủ người của mười bốn môn phái lớn, đám Mạnh Tương Phùng, Đặng Ngọc Bình lại thay bọn ta tìm tới Thiếu Lâm, Võ Đang, cộng thêm lũ các ngươi càng giúp bọn ta đỡ phải tốn công chia ra tấn công hết núi này tới núi khác, hết bang phái này tới bang phái khác...
Ánh mắt Tiêu Thu Thủy co rút lại:
- Nhị ca ta đâu?
Quỷ vương cười âm hiểm đáp:
- Ngươi hỏi hắn à?
Hắn chỉ tay sang bên, chính là ba chữ “thành Phong Đô”.
Tiêu Thu Thủy lập tức nổi giận, quát lớn:
- Đại ca ta đâu?!
Quỷ vương cười lớn như tiếng cú kêu.
Tiêu Thu Thủy siết chặt nắm tay, dợm bước tới.
Cổ Thâm thiền sư thấp giọng nói:
- Chỉ bằng Quỷ vương và Hỏa vương còn chưa giết nổi mười ba cao thủ của bảy phái, tuyệt đối không được hành động theo cảm tính, bọn chúng chắc chắn là vẫn còn nhiều mai phục hơn nữa.
Khúc Kiếm Trì cũng nói nhanh:
- Còn cả cao thủ bốn phái không ở đây, chủ lực Thiếu Lâm Tung Sơn và Võ Đang chưa tới, chúng ta còn giữ được non xanh...
Đúng lúc đó, sắc mặt ông bỗng vặn vẹo một cách kỳ lạ.
Sự vặn vẹo đó đến chính bản thân ông cũng không hiểu tại sao.
Khúc Kiếm Trì đứng sau lưng chị em họ Khúc, che chắn phía sau cho hai cô bé còn chưa tiếp xúc nhiều với thế sự này.
Tiêu Thu Thủy, Cổ Thâm Thiền Sư đứng ở gần trụ cầu, Đỗ Nguyệt Sơn đang nôn nóng cũng ở sát ngay sau lưng họ.
Sương mù rất dày, phảng phất như còn có một loại tử khí mờ nhạt.
Mấy người Tiêu thu Thủy đứng ở chỗ cao hơn, từ trên nhìn xuống, trong sương mù, vẻ mặt Khúc Kiếm Trì trở nên u ám, đáng sợ vô cùng.
Càng đáng sợ hơn là bản thân Khúc Kiếm Trì không hề biết chuyện đó.
Đến khi ông ta nhận ra thì cổ họng đã không còn phát ra âm thanh nào nữa.
Ông ngã xuống.
Cổ Thâm quát:
- Khói độc! Qua sông!
Tăng bào trên người ông tung bay, hai trưởng xoay tròn, tung mình đề khí, vọt qua Hoán Hoa Khê!
Tiêu Thu Thủy nhanh như chớp đỡ lấy Khúc Mộ Sương, Đỗ Nguyệt Sơn nhanh chóng cắp lấy Khúc Mân Miêu, cũng vượt sông theo.
Cổ Thâm thiền sư chủ ý mở đường, ông biết Hỏa vương và Quỷ vương chắc chắn là sẽ không bỏ qua cơ hội tấn công cực tốt này.
Quỷ vương và Hỏa vương quả nhiên là không bỏ qua.
Trận chiến này cực nhanh, ngắn ngủi, khi Đỗ Nguyệt Sơn và Tiêu Thu Thủy cứu được chị em họ Khúc sang sông thì tính mạng Cổ Thâm thiền sư đã rời bỏ thân xác ông.
Cổ Thâm thiền sư lúc nhỏ học nghệ tại Thiếu Lâm, tự sáng tạo Tiên Nhân chỉ, khi ông rời bỏ Thiếu Lâm, người của Đạt Ma đường, Giới Luật viện, Mộc Nhân hạng, Tam thập lục phòng đều không ngăn cản được, nội công tu vi đã là hàng nhất.
Khi ông phóng qua bờ bên kia đã đặc biệt chú tới Quỷ vương.
Ông đấu một chưởng với Quỷ vương, Hàn băng chưởng lạnh lẽo thấu xương của Quỷ vương chính là khắc tinh của Tiên Nhân chỉ của ông.
Nhưng Tiên Nhân chỉ của ông cũng vừa khéo khắc chế được Hàn băng chưởng.
Cái gọi là “đạo cao một thước, ma cao một trượng” cũng không phải để nói ai cao, ai thấp.
Ông quyết định trước tiên đấu cứng với đôi chưởng đao của Quỷ vương, tiếp đó xông qua hỏa công của Hỏa vương, chờ nhóm Đỗ Nguyệt Sơn và Tiêu Thu Thủy tới, cục diện ít nhất cũng có thể ổn định được.
Còn bờ bên này đã phủ kín kịch độc, không thể lưu lại phút nào nữa.
Khi ông phóng tới, quả nhiên là đấu một chưởng với Quỷ vương.
Chưởng này bất phân thắng bại.
Nhưng ông thân ở giữa không trung, không có chỗ mượn lực, liền chịu thiệt thòi.
Lửa của Hỏa vương cũng tới, nhưng lại không đánh về phía ông.
Đoàn lửa đó quấn về phía Đỗ Nguyệt Sơn, Cổ Thâm thiền sư mượn chưởng lực của Quỷ vương, tung mình tới, hai ống tay áo phất lên, hất văng đoàn lửa, đẩy nó về phía bờ bên kia.
Tiếp đó ông lại hít một hơi, thân hình đột nhiên bật lên, giống như con cá quẫy đuôi giữa dòng nước xiết, bơi sang một hướng khác, ngay chính bản thân ông ta cũng rất hài lòng với một chiêu kinh thân công phu này.
Đúng lúc đó, kiếm quang vụt lóe lên.
Ông không ngờ được lúc này lại có kiếm, hơn nữa còn là kiếm nhanh như vậy!
Kiếm độc như vậy!
Mấy người Tiêu Thu Thủy mũi châm vừa chạm đất liền lập tức quay lại nhìn.
Lúc này Cổ Thâm thiền sư đã biến thành hai mảnh.
Bị một kiếm bổ thành hai mảnh, mang theo máu, ruột, nội tạng... bay bề phía bờ bên kia.
Sao đó Cổ Thâm thiền sư gục xuống.
Chia làm hai mảnh gục xuống bên bờ.
Hai mảnh thân thể, hai con mắt trợn trừng.
Cổ Thâm chết không nhắm mắt.
Đó là một thanh ma kiếm như thế nào vậy.
Còn kẻ cầm kiếm thật sự khiến Tiêu Thu Thủy trợn rách cả khóe mắt:
Khuất Hàn Sơn!
Lại là Kiếm vương!
Lại gặp Kiếm vương.
Cổ Thâm còn chưa kịp sử ra Tiên Nhân chỉ của ông đã chết bên dòng nước Hoán Hoa.
Nước chảy dưới dòng Hoán Hoa hôm nay, toàn là máu.
Tiêu Thu Thủy không thể nhẫn nhịn được nữa. Hắn chợt hiểu ra những cao thủ võ lâm này đã chết như thế nào rồi. Lũ Bát đại Thiên vương ở đây ám sát, đánh lén, hạ độc, phối hợp kín kẽ, cho dù các tông chủ bang phái này võ công có cao hơn Cổ Thâm thiền sư đi nữa cũng vô dụng, cũng sẽ trúng phải độc thủ, ám toán của đám người này.
Lúc này hắn mặt đất bờ đối diện có một cái đầu thò ra.
Cái đầu cười hì hì.
Dược vương Mạc Phi Oan.
Chú thích:
Không hiểu tại sao trong chương này của bản đang dùng để dịch lại đề là "Nhạc thái phu nhân" với "Nhạc Phi", trong khi trong "Dược Mã Hoàng Hà" đã kể rất chi tiết về Địch Thanh, còn dẫn chứng cả Phạm Trọng Yêm, Nùng Trí Cao, đều là những người cùng thời với Địch Thanh. Địch Thanh làm quan đời Tống Nhân Tông nhà Bắc Tống, sau khi ông qua đời gần nửa thế kỷ Nhạc Phi mới sinh ra, không thể lẫn lộn hai người với nhau được. Xét theo mạch lịch sử trong truyện của Ôn tiên sinh, Tiêu Thu Thủy còn trước thời của Gia Cát tiên sinh trong "Tứ Đại Danh Bổ", mà Gia Cát tiên sinh lại là quan đời Tống Huy Tông, cũng trước thời Nhạc Phi luôn. Vì thế người dịch quyết định sửa lại hết cho thành Địch Thanh như trong "Dược Mã Hoàng Hà".