Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ

Chương 3

Tiếng chuông chuẩn bị vang lên, lướt qua khuôn viên trường, người đi đường đều đang tăng tốc chạy chậm về phía trước.

Chỉ thấy giữa đường, hai bóng người chậm rãi đi về phía trước.

Người cao gầy hơi đen, cũng chính là Triệu Kha, vẻ mặt đầy lo lắng: “Các đại ca đừng đi bộ nữa, với tốc độ này mà đi đến lớp học thì bài thi cũng mốc lâu rồi!”

Lý Ngật Chu hoàn toàn không để lời này vào tai, anh vô tình quay đầu nhìn, rồi hỏi: “Cô gái cậu dẫn theo đâu?” 

Hứa Nguyên Hách mới nhớ tới hôm nay trên đường còn có một đứa con riêng, anh cũng quay đầu lại nhìn, đằng sau trống không, chẳng có người: “Không biết.”

Anh ta nghĩ một chút rồi nói: “Đã đến trường rồi, chắc là tự đi về lớp, cũng không phải đứa ngốc.”

“Cô gái nào? Sao cậu lại dẫn theo một cô gái? Mẹ kiếp, cả đêm không gặp, A Hách, cậu yêu rồi đấy à?” 

Hứa Nguyên Hách không hiểu sao một câu đơn giản như thế mà Triệu Kha lại nghe thành chuyện yêu đương, anh ta nhấc chân đạp cậu ta một cái: “Yêu mẹ cậu.”

Triệu Kha bị tin tức này làm mờ mắt, chỉ trong nháy mắt đã quên chuyện bài thi: “Thế là cô gái nào, sao cậu lại dẫn theo một cô gái?”

Hứa Nguyên Hách sợ Triệu Kha to mồm, cậu ta có thể dễ dàng bóp méo sự thật ở những nơi khác. 

Vậy nên anh ta mới kiên nhẫn giải thích: “Mới chuyển đến ngay cạnh nhà tôi, ngày đầu tiên đi học, mẹ tôi dặn dẫn nó theo để nó quen đường, bớt ngu đi.”

“Mới chuyển đến à, còn muốn cậu dẫn đường? Được nha. Cao bao nhiêu? Xinh không? Có hứng thú yêu đương không?” Hứa Nguyên Hách mặc kệ, trợn tròn mắt, đi thẳng về phía trước.

Không nhận được đáp án, Triệu Kha dùng ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Lý Ngật Chu, Lý Ngật Chu bình tĩnh nhìn cậu ta một cái: “Tôi khuyên cậu nên nắm bắt thời gian một chút, tiết đầu là tiết của Quyển Mao đấy.” 

Một câu lôi Triệu Kha trở về địa ngục.

Mặt cậu ta cứng đờ, xoay người chạy lên tầng.

Lớp 4 của khối 10, giờ tự học đầu tiên của ngày hôm nay là môn Tiếng Anh.

Trong tiếng đọc bài lẩm nhẩm của tiết tự học đầu, loáng thoáng có hai giọng nam lười biếng thì thầm.

“Hôm nay lớp mình có học sinh mới chuyển đến, hôm qua tôi nghe giáo viên nói ở văn phòng, là một cô gái.”

“Con gái à! Trông như thế nào?!”

“Không biết nữa, tôi cũng chưa thấy, nhưng nhìn lén được tờ đơn trên bàn giáo viên, hình như tên là… Phương Nam Chi, để tôi viết cho cậu xem. Như này nè.”

“Phương Nam Chi… Tên hay nhỉ.” Một nam sinh ngồi phía trước quay đầu lại: “Chẳng lẽ là một cô gái vô cùng xinh đẹp!”

Đám nam sinh xung quanh đều bị lời này thu hút, con trai trong giai đoạn này vô cùng tò mò về con gái, bất kỳ việc gì liên quan tới các cô gái cũng đủ cho họ nói đi nói lại.

Người đẹp lại càng như vậy.

Các nam sinh đều mong chờ, mấy bạn nữ bên cạnh xem trò vui liền bật cười, không biết nói gì: “Gái xinh cơ à, sao các cậu biết chắc chắn là gái xinh chứ.”

“Tên hay thế này cơ mà, không thể nào sai được!”

Nhưng mà, sau khi tiết tự học đầu tiên kết thúc, nhìn thấy chủ nhiệm lớp dẫn một cô gái bước vào, sự mong chờ của các nam sinh đều rơi xuống đáy vực.

Cô gái mặc đồng phục, tóc cắt ngắn, để mái dày, đeo kính gọng đen, tôn lên nước da trắng của cô. Có điều hơi béo… Mặt mũm mĩm, đồng phục chắc chắn không phải cỡ nhỏ.

Tuy cô đẹp nhưng mập thì mất điểm rồi.

Bên cạnh đó, dưới cặp kính cận và tóc mái dày, các đường nét trên gương mặt Phương Nam Chi không rõ ràng chút nào, trong mắt người khác, cô chỉ là một cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn.

Trong chốc lát, sự hứng thú của các nam sinh đều tan biến.

Sau khi giới thiệu sơ qua, chủ nhiệm lớp xếp chỗ ngồi cho Phương Nam Chi, bàn thứ ba của hàng thứ tư từ dưới lên, lúc cô đi về chỗ của mình, loáng thoáng nghe thấy tiếng ai ở gần đó nói nhỏ: Cái tên này không hợp với người.

Người vừa nói chuyện bị người khác túm lấy như muốn ngăn lại. Nhưng nhìn kỹ lại thì vẻ mặt họ giống hệt nhau, đều là sự cười cợt.

Phương Nam Chi khựng lại trong giây lát, nhưng không phản ứng gì nhiều, cô ngồi xuống chỗ của mình.

Cô đã quen.

Quen với ác ý của một vài nam sinh.

Ngồi cùng bàn với cô là một nữ sinh, từ lúc cô vào lớp vẫn luôn nằm bò ra bàn, sách cũng chưa mở ra, có vẻ như cô ấy đã ngủ từ lúc vào lớp.

Lúc cô ngồi xuống gây ra một vài tiếng ồn nên bạn cùng bàn ngẩng lên nhìn cô.

Phương Nam Chi cũng quay sang nhìn, cô hơi ngạc nhiên.

Hóa ra bạn cùng bàn của cô lại là một người quen, Hứa Đình Ưu, cô chị gái trong cặp song sinh nhà hàng xóm.

Hứa Đình Ưu nhìn thấy cô cũng không ngạc nhiên, chắc là cô ấy biết chỗ trống bên cạnh cô ấy sẽ bị vị bạn học mới này ngồi.

“Cậu…”

“Tôi buồn ngủ… Đừng làm phiền tôi ngủ.” 

Hai mắt Hứa Đình Ưu lờ đờ, nhưng lời nói lại cứng cỏi. Khuôn mặt xinh đẹp cũng có điểm giống anh trai cô ấy, đều thiếu kiên nhẫn.

Phương Nam Chi lập tức im bặt, cô không còn mong chờ vào việc “có quan hệ tốt với bạn cùng bàn vào ngày đầu tiên đi học” nữa.

Quên đi… Đâu bắt buộc phải có quan hệ tốt với người khác. 

Dù sao thì không có bạn bè cũng là chuyện quá bình thường với cô rồi.

Sau khi buổi học đầu tiên kết thúc, nữ sinh bàn trên quay xuống hỏi cô từ đâu chuyển tới.

Phương Nam Chi nói tên, vẻ mặt đối phương hoang mang không biết đó là góc xó xỉnh nào.

Sau đó, vì thấy cô ít nói nên cô ấy mất hứng quay lên.

Vì vậy, việc một bạn học mới chuyển vào lớp cũng không gây nên bất kỳ sóng gió gì, chỉ có lớp trưởng tới hoàn thành trách nhiệm của mình, dẫn cô đi dạo một vòng khuôn viên trường, giới thiệu các địa điểm khác nhau trong trường cho cô.

Ngoài ra, chẳng còn ai bắt chuyện với cô nữa.

Một ngày kết thúc trong yên bình như thường lệ, điều duy nhất làm Phương Nam Chi cảm thấy hơi phấn khích chính là lúc lớp trưởng dẫn cô đi dạo quanh trường học, cô biết được một nơi rất hấp dẫn.

Đó là mấy phòng vẽ tranh trong tòa nhà nghệ thuật của trường, lớp trưởng nói trong trường có một vài học sinh có năng khiếu mỹ thuật, phòng vẽ tranh kia là dành cho bọn họ, đương nhiên, học sinh bình thường cũng có thể vào vẽ tranh được.

Phương Nam Chi không phải học sinh có năng khiếu mỹ thuật, chỉ là cô rất thích vẽ tranh, lúc còn ở thị trấn nhỏ, cô đã tự học vẽ rất nhiều đồ trong thời gian rảnh.

Đối với cô mà nói, vẽ tranh vừa là lúc để thư giãn vừa là lúc để chữa lành.

Vốn tưởng rằng ngày đầu tiên đi học sẽ bình yên như vậy cho đến hết, không ngờ điều này lại bị phá vỡ vào cuối tiết tự học buổi tối.

Khi chuông báo tiết tự học cuối cùng vang lên, Phương Nam Chi vẫn chưa hoàn thành bài tập về nhà ngày hôm nay, cô nhận ra tiến độ ở Quận Hoa nhanh hơn trường cũ của mình, cô chưa học những kiến thức này nên khó mà làm được. Vì thế cô định mang về nhà, đọc thêm sách, rồi làm bài tập bù.

Lúc cô thu dọn vở bài tập, Hứa Đình Ưu đã rời đi, cô ấy dành một nửa thời gian của tiết tự học buổi tối để đọc tiểu thuyết, ra về cũng không mang sách theo, có lẽ cũng chưa làm xong bài tập.

Dù sao cũng không phải chuyện của cô, Phương Nam Chi thu dọn đồ xong, chuẩn bị về nhà.

Đúng lúc này, trong phòng học đột nhiên xôn xao một trận, các bạn học đang thu dọn đồ đột nhiên đều nhìn về phía cửa sau của lớp học.

Phương Nam Chi không biết chuyện gì nên cũng nhìn theo, thế rồi ngẩn cả  người.

Một nam sinh rất cao đang đứng ở cửa sau, đèn dây tóc trong lớp học chiếu vào người anh, tỏa ra thứ ánh sáng độc nhất vô nhị, tựa như cảnh mở màn của một truyện tranh vườn trường, nhân vật chính đột nhiên xuyên qua bức tường không gian, một cước đã bước vào trái tim của những người đang có mặt.

“Mẹ nó, sao Lý Ngật Chu lại tới?!”

“Chắc là tới tìm Hứa Đình Ưu đây mà.”

“Tìm cô ấy làm gì chứ, trước giờ chưa thấy anh ấy tìm Hứa Đình Ưu bao giờ, với cả cô ấy vừa mới đi rồi.”

“Nếu không thì trong lớp mình còn ai quen anh ấy nữa đâu?”

“Ừ nhỉ. Nhìn hộ mình xem tóc tai có ổn không?”

“…”

Lý Ngật Chu là nhân vật nổi tiếng ở Quận Hoa, từ lớp 10 tới lớp 12, không ai không biết anh.

Gia thế vượt trội và ngoại hình xuất chúng thì khỏi phải nói, đã thế thành tích của anh còn luôn đứng đầu.

Anh hiếm khi rơi khỏi top ba trong thứ hạng của các kỳ thi và cả bảng thi đua, rất nhiều đàn em đều nói anh là Ma Vương thi đua, nhận giải thưởng đến mỏi tay, trong các học sinh được đề cử cho các trường Đại học hàng đầu của năm chắc chắn sẽ có anh.

Nhưng vì lớp 12 và lớp 10 không ở cùng một tòa nhà, nên học sinh lớp 10 chưa từng thấy anh xuất hiện ở chỗ này.

Hôm nay có chuyện gì nhỉ…

Đang mải mê suy nghĩ thì thấy Lý Ngật Chu nhìn một vòng quanh lớp học, rồi ánh mắt anh dừng lại ở chỗ một người.

“Về thôi.” Anh bỗng mở miệng nói với người đó.

Ánh mắt của mọi người đều hướng về nơi anh đang nhìn —— là chỗ của Phương Nam Chi.

“…”

“…”

Động tác thu dọn đồ đạc của Phương Nam Chi khựng lại, mọi ánh mắt đều đang tập trung về phía cô, mặt cô bắt đầu đỏ lên không kiểm soát được.

Tất cả mọi người trong lớp đều đang nhìn cô, người ngờ vực người thì ngạc nhiên, như thể muốn nhìn ra một lỗ thủng trên người cô.

Anh cũng đang nhìn cô, nên cô chắc rằng anh đang nói chuyện với cô.

Nhưng tại sao chứ?

Phương Nam Chi không biết lý do, không hiểu sao anh lại xuất hiện ở đây, còn hỏi cô muốn về không.

Có phải vì dì Hoàng không? Nếu đúng vậy thì phải là Hứa Nguyên Hách tới…

Nhưng lúc này cô không nghĩ được nhiều nữa, bởi vì anh cứ đứng đó nhìn cô, khiến cô chỉ muốn thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại.

Vì thế Phương Nam Chi nhanh chóng nhét sách vào cặp, đứng dậy đi về phía cửa sau lớp học, nhưng đi tới chỗ cách cửa vài bước thì dừng lại, cô không dám tới gần anh.

May mà Lý Ngật Chu cũng không nói gì thêm, thấy cô tới anh liền xoay người đi về phía hành lang.

Đang giờ tan học, mọi người đều đổ xô xuống tầng, lớp 10/4 ở tầng 4, lúc Lý Ngật Chu đi xuống cầu thang, mọi người đều nhìn anh chằm chằm y như lúc ở trong lớp học.

Phương Nam Chi nhận ra điều này, cô đi chậm hơn, kéo dãn khoảng cách với anh.

“Chắc Nguyên Hách chờ ở cổng trường.” 

Phương Nam Chi cúi đầu nhìn đường, vừa xuống đến tầng một thì chợt nghe thấy giọng nói kia, cô lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn.

Lý Ngật Chu hắng giọng, có lẽ là không biết nên giải thích tình huống hiện tại như thế nào, anh nói: “Cậu ta… Bận tí việc, bảo anh tới đón em. Trời tối rồi, dì Hoàng không yên tâm, gọi điện dặn cậu ta nhất định phải đưa em về cùng.”

Phương Nam Chi ngập ngừng nhìn anh, nhưng cô biết mình không thể tồn tại lâu trong mắt anh nên vội quay đi.

“Vậy thì… Cảm ơn anh, nhưng mà em biết đường rồi nên có thể tự đi về.”

Nam sinh trước mặt nghe vậy liền bật cười, rất ngắn ngủi, tựa như làn gió thoảng qua đêm thu, sảng khoái dễ chịu, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Dẫn em đi một lần nữa để em quen hơn, giờ trời cũng tối rồi, dì Hoàng sợ em lạc đường, không an toàn.”

“Em rất an toàn…” Phương Nam Chi lẩm bẩm theo thói quen.

Cô nghĩ, trông cô khó coi như vậy, chẳng có gì nguy hiểm cả.

Nhưng hình như nam sinh trước mắt không nghĩ giống cô, anh chỉ hơi nhướng mày rồi nói: “Đừng tự tin như thế, đến lúc gặp người xấu lại khóc đấy.”

“…”

“Đi thôi, chúng ta cùng trở về.”

Anh xoay người tiếp tục đi, Phương Nam Chi lại sững sờ mất mấy giây.

Trong khoảnh khắc ấy, cô cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ là cảm thấy, hình như anh không giống những người khác.

Bên cạnh người tới người đi, hơi ồn ào. Phương Nam Chi vẫn đi theo.

Cô và Lý Ngật Chu cách nhau một đoạn không dài không ngắn, dưới ánh đèn đường của trường học, bóng anh đổ về phía sau, cô rũ mắt nhìn, cúi đầu đi theo.