Sau mấy lần Chu Hạ Ninh cự tuyệt ý đến thăm của Trang Dực, Trang Dực cũng không có nhắc lại.
Đương nhiên cho dù Trang Dực có đến thăm cũng sẽ không lấy thân phận bạn trai của Chu Hạ Ninh, bọn họ đã diễn chung hai bộ phim, cho dù là bạn bè cũng đủ.
Nhưng cho dù Trang Dực lấy thân phận bạn của cô đến thăm, cô vẫn sẽ cảm thấy chột dạ. Vạn nhất để lại chút đáng nghi nào, sẽ không thoát khỏi lời lẽ, ánh mắt của những kẻ có tâm.
Cho nên, hiện tại Trang Dực lấy thân phận bạn bè của Đoàn Thuần đến thăm,Chu Hạ Ninh vẫn không dám nhìn Trang Dực, thấy Trang Dực gỡ đầy một bàn đồ ăn, trong lòng cũng có chút cảm động, bởi vậy mới ngẩng đầu cười lấy lòng hắn một cái.
Trang Dực đang nhìn cô, thấy vậy nhíu nhíu mày, nở nụ cười tươi rói.
Hắn đều biết hết nha...
“Oa, anh Trang anh cũng quá tâm lý rồi, cố ý đến để mang thêm cơm cho chúng em á!” Tiêu Điều là người vui vẻ nhất, hắn mặt dày không chút khách khí vươn đũa gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong miệng, một bên cảm thán: “Ăn quá ngon.”
Chu Hạ Ninh cũng vội tranh đoạt với hắn.
“Hai người bọn họ là như vậy, cậu chớ để ý.” Đoàn Thuần cười hoà giải. Hắn cho rằng Trang Dực và mấy người bọn họ cũng được coi là quen biết, cậu ta còn cố ý mang đồ ăn cho mình, hai người Tiêu Điều và Chu Hạ Ninh cũng không hề khách khí.
“Không có việc gì.” Trang Dực nhìn chằm chằm hai người đang tranh đoạt thức ăn, có chút mùi vị cắn răng nghiến lợi.
Đoàn Thuần dừng một chút, nghĩ rằng bản thân đã nghe lầm.
Cả người Chu Hạ Ninh cứng đờ, lặng lẽ cúi đầu tiếp tục bới cơm.
Này này này, Tiêu Điều, cậu dám ăn thịt kho tàu của tôi, tôi nhất định sẽ ăn thịt cậu!
“A Dực...”
Trong lòng Chu Hạ Ninh đang thầm oán không ngừng, lại nghe thấy tiếng gọi đầy ai oán, phút chốc cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phạm Duyệt Tân đứng cách đó không xa, u oán nhìn Trang Dực.
Trang Dực tất nhiên cũng nghe thấy, nhưng hắn không xoay người lại mà là nhìn về phía Chu Hạ Ninh, xác định vẻ mặt đầy chán ghét của Chu Hạ Ninh, hắn lại nở nụ cười.
Đây là ghen tị nhỉ? Hắn đã ghen không biết bao nhiêu lần, vừa rồi thấy cô và Tiêu Điều “Liếc mắt đưa tình”, hắn đầy bụng oán khí, nay phong thuỷ luân chuyển rồi nha?
Trong lòng hắn âm thầm đắc ý, thấy Chu Hạ Ninh chuyển mắt trừng hắn thì tươi cười càng sâu.
Thấy Trang Dực không xoay người lại, tựa như không nghe thấy mình gọi, trong lòng Phạm Duyệt Tân cảm thấy rất khó chịu, cảm xúc khó chịu giống như cái ngày nghe được tin Trang Dực lạnh lùng phủi sạch quan hệ với mình trên Tivi.
Vừa hối hận vừa khó chịu.
Cô vốn cho rằng trên đời này người nguyện ý tha thứ cho cô vô điều kiện chỉ có Trang Dực. Lại không có nghĩ đến, không biết từ lúc nào, cô và Trang Dực đã trở nên xa lạ như vậy.
Cô cắn cắn môi, lặng lẽ đi đến bên cạnh Trang Dực, nở nụ cười đau khổ: “A Dực, anh đến lúc nào?”
Một tay Trang Dực nhét trong túi quần, một tay còn cầm một hộp đồ ăn đậy nắp, hơi hơi xoay người, tươi cười giả tạo nhìn về phía Phạm Duyệt Tân.
“Đã lâu không gặp.” Hắn tùy ý nở nụ cười: “Tôi đến gặp Đoàn Thuần.”
Phạm Duyệt Tân cắn môi, lặng lẽ nhìn hắn.
Lâu như vậy không liên hệ, không gặp mặt. Trang Dực lại không chút để ý, vẻ mặt như đang nhìn một người xa lạ.
trong nháy mắt cô cảm thấy hoảng hốt, không nên như vậy. A Dực của cô không nên dùng ánh mắt như vậy nhìn cô!
“A Dực...” Bất tri bất giác, cô lại gọi một tiếng, như muốn chứng minh quan hệ giữa cô và Trang Dực không hề thay đổi, vẫn giống như lúc trước.
Đoàn Thuần nhìn Trang Dực, xoay người cười tiếp đón Phạm Duyệt Tân: “Cô ăn xong rồi? Có muốn cùng ăn chung hay không?”
Trang Dực cười cười, không có mở miệng mời.
Đây là hắn cố ý mang đến cho Hạ Ninh, không cần nói rõ Hạ Ninh cũng hiểu. Hắn đương nhiên sẽ không mở miệng mời Phạm Duyệt Tân cùng ăn.
Tiêu Điều đang ăn thật sung sướng, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Phạm Duyệt Tân một cái, khẽ nhíu mày, sau đó lại cúi đầu, tốc độ ăn cơm càng lúc càng nhanh, gắp hai ba miếng đồ ăn thật to bỏ vào bát mình.
Trong lòng Chu Hạ Ninh vốn có chút bực bội, có thể thấy Trang Dực không có chút phản ứng nào với Phạm Duyệt Tân, thậm chí nói một câu xong lại quay về đối diệ với mình, vẻ mặt cũng không có bất cứ sự khẩn trương hoặc tiếc nuối nào, tâm tình cũng thoải mái không ít, lúc này thấy động tác bảo vệ thức ăn của Tiêu Điều như thế, trên mặt nở nụ cười tươi rói.
“Cậu cướp cái gì? Muốn tôi nói với Vương đạo diễn rằng, cơm hộp bọn họ đặt quá khó ăn nên cậu rất không thích?”
Tiêu Điều ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô, trong miệng ngậm quá nhiều đồ ăn, dùng sức nhấm nuốt, nên chỉ có thể dùng ánh mắt trừng cô.
Chu Hạ Ninh bật cười, quay đầu nhìn thấy Trang Dực đang cau mày, rất không hài lòng nhìn cô, cô nhướn mày khiêu khích nhìn hắn.
Trang Dực sửng sốt, sau đó cười đầy bất đắc dĩ.
Xem đi xem đi, vẫn đang ghen sao? Không muốn chia cơm cho?
Phạm Duyệt Tân tất nhiên cũng phát hiện Trang Dực không chú ý đến cô. Nhưng cô thật sự không thể tin được, Trang Dực cố ý đến đoàn làm phim lại không phải vì đến thăm cô.
Cho nên, cô hít thở sâu một chút, cố gắng nở nụ cười yếu ớt: “A Dực, em muốn nói chuyện với anh một chút...”
“Không cần thiết.” Trang Dực lập tức từ chối, hắn cười cười: “Tôi đã nói rất rõ ràng với cô rồi, nếu cô nghê không hiểu, tôi cũng không có cách nào.”
Phạm Duyệt Tân cứng đờ, không dám tin nhìn Trang Dực.
Cô không có nghĩ đến, Trang Dực lại có thể trực tiếp từ chối như vậy, làm cho cô không thể xuống đài được, chung quanh nhiều người như vậy nhìn thấy nghe thấy, hắn làm sao có thể nói chuyện với cô như vậy? Hắn đặt cô ở vị trí nào chứ?
Cô đột nhiên quay đầu hung hăng trừng Chu Hạ Ninh một cái, sau đó xoay người rời đi.
Có phải vì cô ta đang ở đó? Cho nên hắn mới từ chối mình thẳng thừng như vậy? Vì sao? Cô có điểm nào kém Chu Hạ Ninh? Bọn họ đã quen biết nhiều năm như vậy, tình nghĩa hơn mười năm... Cô luyến tiếc, nhưng cô không có nghĩ đến, Trang Dực lại có thể đơn giản từ bỏ như vậy...
Chu Hạ Ninh thấy Phạm Duyệt Tân rời đi mới bắt đầu ăn cơm tiếp, cô cúi đầu bĩu môi.
Hừ, làm mất cả hứng ăn cơm.
Đoàn Thuần ngồi xuống tiếp tục ăn cơm, Trang Dực cũng ngồi bên cạnh hắn, câu được câu không nói chuyện phiếm với hắn, ánh mắt cũng không ngừng dừng lại trên người Chu Hạ Ninh.
Chu Hạ Ninh nhớ lại biểu hiện vừa rồi của Trang Dực, tâm tình đã khá lên rất nhiều, cơm nước xong, lau miệng, cười ngọt ngào với Trang Dực.
Trang Dực cũng cười đáp lại, quay đầu lại nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của Đoàn Thuần, nụ cười của hắn cứng đờ, yên lặng cúi đầu.
Trong lòng mặc niệm: Thôi xong...
Kỳ thật hắn không ngại bị Đoàn Thuần phát hiện ra manh mối, chỉ sợ Hạ Ninh phát hiện Đoàn Thuần đã hoài nghi, sau đó túm lấy tai hắn mà trút giận...
Trước khi đi, hắn ho nhẹ một tiếng, trịnh trọng nói với Đoàn Thuần: “Tôi thật sự là tới thăm cậu.”
Đoàn Thuần nở nụ cười: “Yên tâm, miệng tôi rất kín.”
Trang Dực cũng nở nụ cười: “Vậy ngày mai tôi lại đến thăn cậu, có thể chứ?”
Đoàn Thuần nhướn mày cười nói: “Tôi đã kết hôn, cậu hãy kiềm chế một chút.”
***
Sau khi quay xong các cảnh ở studio, kế tiếp sẽ bắt đầu quay ngoại cảnh.
Hôm nay sẽ quay cảnh Phạm Duyệt Tân diễn vai cảnh sát Ngô Tịnh sau khi phát hiện ra thủ trưởng có điểm đáng ngờ, có ý muốn trên đường đưa Chu Hạ Ninh diễn vai Giả Đồng về cảnh cục thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để Giả Đồng chạy trốn, mà bản thân lại bị thương nhẹ.
Trước khi quay, nhân viên công tác đã nhiều lần mô phỏng đường đi, cảnh quay trên tuyến đường này vì muốn tạo cảnh tượng đâm xe, cho nên cần tính toán tốc độ của xe cũng như khoảng cách chính xác, đặt sự an toàn của diễn viên lên hàng đầu.
Chu Hạ Ninh hóa trang, thay trang phục xong, đang đứng ở một bên nhìn nhân viên công tác bố trí cảnh quay, quay đầu thấy thấy Phạm Duyệt Tân đang nhìn mình.
Cô chỉ yên lặng nhìn lại cô ta, sau đó dời tầm mắt.
Từ ngày Trang Dực đến thăn phim trường, Phạm Duyệt Tân thường xuyên dùng ánh mắt kì quái nhìn cô.
Cô thầm nghĩ, đầu óc người này thật là bị úng nước rồi.
Có mục tiêu tốt hơn thì vứt bỏ như giày rách, muốn níu kéo lại trưng cái vẻ mọi người đang thiếu nợ cô ta. Cô ta coi Trang Dực là cái gì?
Trong lòng Chu Hạ Ninh tràn đầy khinh thường, ánh mắt chỉ chuyên chú nhìn nhân viên công tác đang bận rộn. cũng chỉ là quay chung một bộ phim thôi, dù sao đây cũng là chuyện rất bình thường.
Đối mặt với người đáng ghét, còn có thể bày ra các loại cảm xúc hỉ nộ ái ố, chút ấy cô vẫn có thừa tự tin.
Mấy ngày hôm trước vó mưa rào và sấm chớp, hôm nay trời lại trong xanh. Gió nhẹ nhẹ thổi quần áo Chu Hạ Ninh, thoạt nhìn đẹp như bức tranh.
Ánh mắt sâu thẳm của Phạm Duyệt Tân nhìn chằm chằm Chu Hạ Ninhđang mặc bộ quần áo trắng mong manh, trong lòng lại trào dâng cảm xúc ghen ghét.
Người phụ nữ như vậy, nên dùng vẻ mặt hâm mộ cuồng nhiệt nhìn mình mới đúng, dựa vào cái gì mà cô ta luôn trưng cái bản mặt khinh khỉnh đầy chế nhạo ra với mình?
Đúng rồi, cô ta đầu thai vào nơi tốt, lại bám lấy Trang Dực, cho nên khi đối mặt với mình mới có thể không sợ hãi!
Phạm Duyệt Tân cắn chặt răng, hai tay nắm chặt, móng tay dài như muốn đâm sâu vào da thịt.
Cô ta không cam lòng! Không cam lòng bản thân đầy sợ hãi ngã xuống vực sâu còn người phụ nữ này lại có thể đầy cao ngạo đứng từ trên liếc mắt nhìn mình một cái!
Gió thổi mái tóc dài khẽ bay bay, che đi tầm mắt của cô ta, cũng che đi vẻ mặt dữ tợn của cô ta.
Chu Hạ Ninh ngồi trên ghế phó lái, tùy ý liếc mắt nhìn Phạm Duyệt Tân đang ngồi trên ghế lái điều chỉnh lại dây an toàn, vươn tay cài dây an toàn cho mình.
Đây là một cảnh truy đuổi. Tuy rằng gọi là truy đuổi, nhưng thực tế khi quay sẽ không đi quá nhanh, sau này sẽ dùng chút kỹ xảo để chỉnh tốc độ xe chạy của cảnh này nhanh hơn.
Nếu có nguy hiểm, cũng sẽ sắp xếp diễn viên đóng thế.
Kỳ thật đây là một cảnh quay rất đơn giản, chỉ cần Phạm Duyệt Tân lái xe cẩn thận và tốc độ xe thật chậm. Chỉ cần giữ cho xe ổn định là không có vấn đề gì.
Phạm Duyệt Tân vừa rồi đã thử hai lần, biết cách giữ tốc độ xe ổn định.
Tuy khi quay cũng có người đóng thế và người hướng dẫn, nhưng vì muốn cảnh quay chất lượng nhất, cuối cùng vẫn quyết định để Phạm Duyệt Tân tự mình lái xe, như vậy có thể sắp xếp cho một máy quay toàn cảnh.
Vương Vũ Thần đứng ở bên ngoài cửa sổ xe giải thích đi đường với hai cô, đại khái là đi đoạn đường tầm một nghìn mét, nếu thuận lợi sẽ quay xong thật nhanh.
Chu Hạ Ninh nghe giọng nói trầm trầm của Vương Vũ Thần thì bỗng cảm thấy bất an.